52. -𝖼𝗁𝗈𝗈𝗌𝖾 𝖽𝖾𝖺𝗍𝗁

[em chọn tình yêu, em hướng tới hắn]

Phác Chí Mẫn không có Kim Tại Hưởng hơn nửa năm qua cố mạng gồng gượng rất tốt.

Cậu tập trung vào giúp đỡ Kim Thạc Trấn công việc của Thiện Quang, mang kiến thức đã học được từ cả Kim Tại Hưởng và anh trai mình áp dụng vào công việc. Cho nên chuyện quản lý tập đoàn ở Mĩ rất thuận lợi. Tuy nhiên việc của bang phái thì không được như thế. Dù mấy thứ việc của bang so với Phác Chí Mẫn không phải là quá khó, nhưng cũng không thể gọi là dễ, vì dù sao thì cậu cũng là thiếu kinh nghiệm thực tế, dù có nhiều kiến thức hơn người khác thì cũng là người ít trải nghiệm nên gặp khó khăn là chuyện đương nhiên.

Như lần đó, bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay, đã vậy còn động trúng ngày xui ra ngoài chủ quan bên cạnh không có mấy người, nếu không "nhờ" có căn bệnh kỳ lạ của bản thân bị chọc trúng kích động thì đã không thể thoát khỏi lần nghìn cân treo sợi tóc đó. Lại một lần nữa lấy danh nghĩa thú tính mất kiểm soát, làm nên chuyện phi thường.

Thoát chết thì thoát chết, trên lưng hiện tại để lại hai vết rạch lớn, coi như một lần nhớ một lần, cả đời này cũng không thể quên cảm giác gọi là: "May quá, chỉ đổ máu, không xuyên qua." Lúc ấy thấy bản thân còn đứng dậy được thì gọi là "may" được rồi.

Sau đó quả thật là bị thất kinh, đi đâu cũng phải có trên mười người hộ tống. Bất quá không chết dưới tay địch được, uổng công Kim Tại Hưởng "giữ cho đừng chết" lắm.

Nhưng tránh được vỏ dưa thì phải tới vỏ dừa, cuộc đời này vốn không có thiếu khó khăn mà, từ từ rồi cũng phải trải nghiệm đủ thôi.

Lần này cách lần trước ba tháng, vừa lúc vết thương cũ mới lành hẳn (thật cũng không biết có nên gọi là may mắn hay không nữa), lại là vấn đề với giặc trong, có kẻ thù ghét Kim Tại Hưởng nên đặc biệt cố tình làm hại Phác Chí Mẫn, đúng vậy, không nhầm đâu, là ghét Kim Tại Hưởng chứ không phải Kim Thạc Trấn. Canh ngay đúng lúc Phác Chí Mẫn dùng xe lên mấy vùng núi cao, tháo đi thắng, hại cậu mất lái, cuối cùng là rơi xuống vách đồi. Lại là số vận xui xẻo, đi lại vào đêm khuya trên đồi không ai phát hiện, đến sáng sớm mới được người dân đưa đến viện cấp cứu đỡ, đợi trợ lý tới sắp xếp mang về thành phố mới có thể chữa hẳn.

Lần đó cũng lại là thừa sống thiếu chết, bác sĩ nói trễ chút nữa là cứu không kịp rồi, máu đông nhiều chỗ, không bị chèn ép dây thần kinh thì cũng là không lưu thông được tới não. Coi như trong cái rủi có cái may, dù sao cũng cứu được, bất quá lại thêm một bài học nữa, "cẩn thận kiểm tra lại tất cả mọi thứ trước khi sử dụng."

Xong hai vụ lớn đó, dạo gần đây cuộc sống Phác Chí Mẫn cũng có thể gọi là đã yên ổn hơn khá nhiều rồi. Một phần cũng là nhờ vào là "con ông cháu cha", tuy Thiện Quang ở bên Mĩ cũng không phải lớn nhất nhì như ở Châu Á, nhưng Phác Chí Mẫn cũng đã hoàn thành tốt việc không gây thù chuốc oán, việc mình mình làm, không đạp đổ người khác để trèo cao, dư dả thời gian, cứ từ từ đi lên là được. Ngày ngày bình bình trôi qua, thản thản sống qua bữa. Không có nổi trội, mà cũng không có thấp kém. Kiến thức cậu không thiếu, tuy nhiên để áp dụng được thì phải va chạm với những vấn đề thực tiễn hơn là lý thuyết, và đó lại là thứ cậu không điều khiển được, chỉ đành dựa vào thời gian thôi.

Còn Kim Tại Hưởng thì sao? Hắn liệu đã quên cảm xúc nhất thời mà chính bản thân đã từng nghi hoặc hay chưa? Hay phải hỏi, bây giờ hắn đã nói được liệu đó có phải cảm xúc nhất thời hay không chưa?

Rồi. Nói được rồi.

Mấy tháng qua dùng kiên cường làm cái cớ, lấy kiệt quệ làm bịt mắt. Miễn đừng có thời gian để thở, sẽ không nghĩ tới em.

Cuộc sống của hắn gói gọn vào hai câu đó diễn tả chính là đủ ý rồi. Nhưng nếu muốn chi tiết hơn thì là không thể để bản thân nhớ em, vì nhớ tới em thì sẽ đi tìm em, mà như thế thì chính là bất tiện cho cả đôi bên mà Phác Chí Mẫn từng nhắc đến. Chung quy là vì cậu không thích, chứ Kim Tại Hưởng thì dù có bất tiện mà hắn đã thích rồi thì tự hắn cũng sẽ vặn lại thành "tiện" theo ý mình, người ta nói nếu muốn thì họ sẽ tìm cách mà... chỉ là hắn cũng biết người đây là không muốn nhớ tới sự hiện diện của hắn mà thôi. Thuận theo ý người, bản thân khó khăn cũng được, suôn sẻ cho người thì đều được.

Nhưng nói như vậy không có nghĩa là không quan tâm nữa.

Hai vết đao mà Phác Chí Mẫn nhận được Kim Tại Hưởng cũng biết. Chỉ tiếc là không thể bên cạnh đỡ cho em, vì vậy mới dùng sự lớn mạnh hiện tại của Giao Linh "gửi trả" đao lại cho chủ. Vẫn như cũ, em của hắn đau một, bên kia đến đau cũng không cần cảm nhận nữa. Hai ngày sau biến cố của Phác Chí Mẫn, người còn chưa kịp hồi phục để nhìn thấy chuyện đang diễn ra bên ngoài căn phòng bốn bức tường trắng kia, còn chưa tính tới chuyện phản đòn, đối thủ "không hiểu vì sao" đã bị ai đặt dấu chấm hết tiêu tan sự nghiệp rồi.

Nhưng hắn vốn kỹ tính, bao nhiêu công sức không xuất hiện trước mặt nhau, nay lại làm một cú rõ to như thế có phải là cố tình gây chú ý hay không? Danh nghĩa gì gì đó Kim Tại Hưởng đây tất nhiên là không cần, đem chiến tích mới có được vứt qua cho Kim Thạc Trấn, bắt buộc anh công khai với giới ngầm chính mình là người hạ bang đối thủ nhằm trả thù riêng, và chính nhất vẫn là tới trước Phác Chí Mẫn nói một tiếng thông báo, sau nhớ báo lại với hắn em không nghi ngờ gì cả mới có thể yên tâm.

Đến lần thứ hai, nghe thấy Phác Chí Mẫn thừa sống thiếu chết như thế hắn chính là không nhịn được nữa bay qua tận bên Mĩ muốn gặp người. Và cũng gặp được rồi, dù sao Kim Thạc Trấn cũng không muốn ngăn cản, còn lại không có ngăn cản được nên hắn muốn làm gì là chuyện của hắn. Phác Chí Mẫn vốn đang mê man không thể biết được sự có mặt này, nên lại một lần nữa, hắn của em mang tương tư chôn giấu, đem ủ trong lòng.

Túc trực bên cạnh hầu như cả ngày cả đêm, lo lắng đến nỗi kiệt sức cũng bỏ quên mất, giây nào phút nào cũng là đan tay em truyền hơi ấm áp,... chân thành này đến cả bản thân hắn cũng cảm động, nghĩ không biết nếu không gặp Phác Chí Mẫn, thì liệu ngày bàn tay máu lạnh này truyền đi hơi ấm có hiện hữu hay không còn chưa chắc được.

Dĩ nhiên là không. Không cần hỏi. Hắn tự mình xác nhận cũng được, bỏi vì không cần nghĩ về bàn tay này rốt cuộc là có bao nhiêu máu lạnh cũng có thể biết được là một trăm phần trăm. Vì vốn dĩ chưa từng có ấm áp cho chính mình, nên việc truyền cho người khác là bất khả thi.

Hai hôm sau thì Phác Chí Mẫn từ trong mê man tỉnh dậy, hôn mê tổng cộng bốn ngày, Kim Tại Hưởng nghe dự báo của bác sĩ rời đi trước vào ngày thứ ba. Quyến luyến cũng phải vì em mà rời bỏ, dù có không đành, dù có không cam, vẫn là nên nghĩ cho bản tính "vợ của anh" đang được chôn giấu trước, anh biết "em lúc chưa có anh" là đang bảo vệ cho "vợ của anh" mà, đến khi nhìn thấy anh rồi thì cả hai đều sụp đổ anh cũng biết, cả tường thành, cả bản ngã, cái gì cũng sẽ sụp đổ trước mặt anh... vì cả hai đều mang tên Phác Chí Mẫn, nên sẽ sụp đổ trước Kim Tại Hưởng.

Nhưng cũng có những thứ dù đã giấu kỹ, vì là thuộc về tự nhiên, nên có cố mạng gồng gượng thì cũng vẫn sẽ sụp đổ...

Lần này em đã tự mình nhớ tới hắn. Như dây truyền của định mệnh, vừa tỉnh dậy đã vô thức rơi nước mắt. Hơi ấm đó còn đây. Phải, em không có bằng chứng, nhưng em biết hắn từng bên em, em cảm nhận được hắn. Và... và em nhớ hắn. Vẫn luôn nhớ hắn. Nhưng cuối cùng cũng vẫn là phải nuốt ngược nước mắt giấu đi nỗi nhớ. Chúng ta xa nhau nhưng em muốn hắn yên tâm. Vẫn muốn từ phía xa mỉm cười với hắn nói rằng em ổn. Muốn nói với hắn em trưởng thành rồi, đau đớn cũng không cần chạy tới cần "người yêu của em" vỗ về như khi xưa nữa. Có thể tự mình chịu đau, tự mình chịu buồn, còn có thể tự mình ôm nỗi nhung nhớ.

Chờ ngày chúng ta đã đủ sẵn sàng để đối diện với thực tại, thì sẽ chính thức bên nhau anh nhé...

Quy chung lại, cũng vẫn là vì đối phương mà nghĩ, vì đối phương mà chấp nhận nói ra bốn chữ tình nguyện hi sinh. Tất cả, đều là vì đối phương mà làm, kể cả mạng sống này, cũng là vì đối phương mới có thể tiếp tục gồng gượng.

Em để Phác Chí Mẫn trước khi gặp Kim Tại Hưởng quay về bảo vệ cho em, để chờ đợi lúc phù hợp mang vợ của anh quay về hỏi anh vẫn còn yêu em hay không.

Tôi trở thành kết quả ba năm cố gắng của em, đem chuyện bảo vệ cho em làm nghĩa vụ buộc phải làm tốt, mang giấc mơ tương lai của chúng ta đặt làm mục đích dù có chết cũng phải thấy nó biến thành sự thật.

[em chọn cái chết, em hướng tới hắn]





#leehanee

- update Aug 9, 2021: 10k views | 2.7k votes | #10 bts

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro