03.

Seoul về đêm luôn sôi động và ồn ã, cũng như nhiều phòng tập của SM phải tới gần sáng mới tắt đèn. Rất nhiều thực tập sinh hy vọng mình có thể luyện tập gấp đôi người khác, nâng cao cơ hội của bản thân. Đạo lý ở trong công ty là người có thiên phú hơn bạn cũng chưa chắc sẽ nỗ lực ít hơn bạn, người có thiên phú như bạn mà nỗ lực hơn bạn cũng sẽ vượt qua bạn. Mỗi ngày đều phải sống trong cạnh tranh kịch liệt nên Lý Thái Dung và Trung Bổn Du Thái càng thấu hiểu sâu sắc điều này.

Đêm chậm rãi về khuya nhưng cả hai vẫn còn đang chìm trong tiếng nhạc, điều chỉnh mỗi bước nhảy theo từng nhịp trống vang lên thật rõ ràng. Hiện tại bọn họ đang ở hai lớp khác nhau, bận rộn đến mức đều quên mất lời hứa đi ăn tối trước đó.

Trung Bổn Du Thái chuẩn bị bước vào bài kiểm tra đánh giá cuối năm, cường độ và độ khó của vũ đạo đều tăng lên rất nhiều lần khiến cậu chỉ sợ không thể ép mình tập đến kiệt sức. Trong một động tác dựng ngược người trụ trên cổ tay trái có độ khó cao, chỉ một khoảnh khắc lơ là, cả người cậu lập tức đập thẳng xuống sàn nhà đánh "rầm" một tiếng.

"A, đau quá... Có khi nào gãy luôn thắt lưng rồi không..."

Trung Bổn Du Thái đỡ lưng thử đứng lên nhưng mãi không thể nào di chuyển được, đành phải cố gắng với lấy điện thoại gọi cho Lý Thái Dung.

"Du Thái, tôi đang tới chỗ cậu đây, tập lâu quá nên quên mất tiêu. Đợi một chút."

"Không phải đâu Thái Dung... Thật ra... Ban nãy tôi tập không cẩn thận bị ngã một cái, hình như đụng phải thắt lưng nên không đứng lên nổi, giờ thấy hơi nhức."

"Cậu đang ở đâu, tôi lập tức tới ngay!"

Lần đầu tiên Lý Thái Dung cảm giác được lòng nóng như lửa đốt, tim đập loạn lên, không biết rốt cuộc mình bị gì. Hắn làm thực tập sinh, hơn nữa còn là thực tập sinh của SM, đương nhiên biết vũ đạo rất nặng, thắt lưng cũng chính là điểm chí mạng. Nhưng ngoài việc lo lắng cho người kia như bạn bè ra, dường như còn có cái gì đó rất khác, không biết có phải còn tình cảm gì đó bên trong hay không. Đến mức bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng tới xem, thậm chí thay người kia chịu đau cũng được.

"Cậu tới rồi, giúp tôi thử đứng lên với."

"Sao cậu lại thành như vậy, là tự ý tăng độ mạnh lên đúng không? Tập vũ đạo không thể cầu nhanh, phải từ từ mới được." – Lý Thái Dung vừa khẽ trách vừa dìu Du Thái đứng lên.

"Cậu bước đi thử xem, nếu còn được thì chúng ta cùng về ký túc xá."

"Hình như không được, không làm được gì hết..."

"Lên đây đi, tôi cõng cậu. Nếu sau này còn không cẩn thận thắt lưng, cậu nói xem tôi phải làm sao?"

Lý Thái Dung ngồi xổm xuống, để Trung Bổn Du Thái quàng tay qua cổ mình rồi vòng tay giữ lấy chân cậu, đỡ cậu lên trên lưng.

"Cảm ơn Thái Dung, làm phiền cậu quá rồi. Chỉ trách tôi sao lại vô dụng như vậy."

Trên đường trở về ký túc xá, Trung Bổn Du Thái đột nhiên nói nhỏ ở bên tai Lý Thái Dung. Ánh trăng chiếu vào trên mặt cậu, vầng sáng dìu dịu nhẹ nhàng, không biết vì đau hay cảm động mà đôi mắt hoa đào kia dường như ngân ngấn nước, nhìn rất đẹp.

Lý Thái Dung nghiêng mặt sang phía đối phương. Đây là lần đầu tiên hắn chăm chú nhìn Trung Bổn Du Thái, nhìn vào con ngươi xinh đẹp. Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, có lẽ đôi mắt tràn đầy linh khí này đã thu hút hắn cùng với sống mũi cao thẳng tắp, bờ môi khả ái luôn hơi cong lên. Hắn vẫn luôn nghe người khác ca ngợi vẻ bề ngoài của mình, nhưng đây mới là khuôn mặt đẹp đến không thực nhất mà hắn từng được thấy.

"Nói linh tinh gì đấy, có gì đâu mà phiền. Hôm nay tôi vốn đã mời cậu ăn cơm, cuối cùng cậu lại giúp tôi tiết kiệm tiền đó thôi."

Ở cùng nhau một thời gian, Trung Bổn Du Thái cũng hiểu được Lý Thái Dung. Hắn là kiểu người mà cho dù trong bụng lo lắng thì cũng nhất định không nói ra miệng, nếu không sẽ cảm thấy mất tự nhiên.

Hai người chậm rãi về tới ký túc xá, Lý Thái Dung cẩn thận đặt Trung Bổn Du Thái ở trên giường.

"Cậu kéo áo lên đi, tôi xem vết thương có bị nặng hay không."

Du Thái rất nghe lời mà vén áo lên. Lớp vải được kéo ra để lộ một vết bầm tím lớn, rõ ràng đã ngã rất mạnh nhưng may mắn không tổn thương đến đầu khớp xương. Lý Thái Dung thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Sau này cậu phải chú ý đến hông của mình, hiểu không. Hôm nay không sao nhưng nếu lần sau nghiêm trọng hơn thì phải làm thế nào? Chúng ta luyện tập nặng, chấn thương là chuyện không thể tránh khỏi, mấu chốt là phải biết tự bảo vệ mình. Tôi vẫn còn bình cao trong túi, hiệu quả tốt lắm, để tôi thoa cho cậu."

"Cảm ơn cậu... Thái Dung, phải đi đâu mới tìm được bạn cùng phòng tốt như cậu bây giờ?"

"Được rồi, không nói nữa, vén áo lên đi."

Lý Thái Dung đổ một ít cao vào lòng bàn tay, sau khi chà xát đến độ nóng nhất định thì nhẹ nhàng xoa lên lưng người kia. Hắn chăm chú quan sát hông của Du Thái, vì tập nhảy lâu ngày mà trở nên gầy gò, rất trắng, da dẻ vô cùng mịn. Rõ ràng là con trai nhưng thắt lưng này còn mị hoặc hơn nhiều lần so với con gái.

Chỗ đau được bàn tay đối phương chầm chậm xoa bóp, mạnh yếu vừa phải, Trung Bổn Du Thái dần thả lỏng người, bắt đầu nói linh tinh.

"Thái Dung, chúng ta sắp phân hoá rồi, cậu muốn phân hoá thành cái gì? Tôi muốn thành alpha, mà beta cũng tốt, chỉ cần không phải omega là được. Nghe mọi người nói SM không cho thực tập sinh là omega ra mắt bao giờ..."

Ở cùng Trung Bổn Du Thái lâu, Lý Thái Dung phát hiện ra khi đã quen thuộc rồi thì người kia rất thích lải nhải với mình. Mà cũng không phải, đúng hơn là nói năng lộn xộn... Nhưng dù thế nào vẫn rất đáng yêu.

"Tôi cũng mong giống cậu thôi, tốt nhất là phân hoá thành alpha. Nhưng không phải SM không để thực tập sinh là omega ra mắt, chỉ là sẽ phải quản lý thực tập sinh phân hoá thành alpha và beta cẩn thận. Cậu cũng biết rồi đó, nếu thuốc ức chế không được dùng đúng và đủ thì omega rất dễ động dục, một khi đã ảnh hưởng đến các alpha cao cấp thì việc bị đánh dấu là không thể tránh khỏi, đến lúc đó cũng không còn cách nào."

"Ôi, vậy là công ty thực sự không ghét bỏ omega đúng chứ?"

"Cũng không hẳn. Tôi nghe kể lại tiền bối Tại Trung [1] và Tuấn Tú [2] của DBSK đều là omega, thời kỳ động dục không được kiềm chế tốt đã từng gây ra phiền toái, may mà có tiền bối Duẫn Hạo [3] và Hữu Thiên [4] đánh dấu tạm thời. Nhưng sau chuyện tách nhóm kia thì công ty càng không muốn bồi dưỡng omega nữa, vậy nên hình như các tiền bối EXO đều là alpha."

"Trời đất phù hộ, mấy lần trước làm kiểm tra thử tôi đều không có xu hướng trở thành omega..."

"Được rồi." – Lý Thái Dung vỗ nhẹ lên đầu Trung Bổn Du Thái một cái, "Dù có là gì thì trước mắt cũng phải dưỡng thương cho lành đã. Mấy ngày sắp tới, cậu không được tập nhảy mạnh nữa, rõ chưa."

"Đã rõ thưa ông nội Thái Dung, người già đúng là lắm lời quá." – Trung Bổn Du Thái quay sang Lý Thái Dung, le lưỡi làm mặt quỷ.

"A, thằng nhóc này to gan, sinh sau hẳn mấy tháng mà dám ăn nói không có phép tắc sao!"

Tay Lý Thái Dung trên thắt lưng Du Thái định chuyển sang cù léc cậu, đúng lúc Du Thái vặn người tránh né theo bản năng, vô tình đẩy trúng tay hắn. Lý Thái Dung đột nhiên mất đi điểm tựa, cả cơ thể đổ ập xuống người Du Thái, môi bọn họ cách nhau chưa đến một ngón tay. Trung Bổn Du Thái sững lại, chỉ biết nhìn chăm chăm vào mắt đối phương, thấy hình ảnh chính mình phản chiếu trong con ngươi nâu nhạt của hắn. Hơi thở ấm áp của Lý Thái Dung phả trên da cậu, dồn dập, rối loạn, tựa như chính tâm tình lúc đó của cả hai.

Phải mất mấy giây, Lý Thái Dung mới vội vàng đứng dậy, "Không đụng phải lưng cậu chứ? Được rồi, không lộn xộn nữa, mau ngủ đi. Ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Và hắn quay trở lại giường mình trong tích tắc.

Ánh trăng leo lét rọi vào phòng qua cửa sổ. Trong bóng tối yên lặng, gò má cả hai đều ửng lên.

03~05/04/2018

[1] Kim Tại Trung: Kim Jaejoong

[2] Kim Tuấn Tú: Kim Junsu

[3] Trịnh Duẫn Hạo: Jung Yunho

[4] Phác Hữu Thiên: Park Yoochun

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro