Chap 10: Chúc em hạnh phúc
Jeonghan chỉ vừa mới bước vào cửa là đã nhìn thấy tất thảy cảnh tượng ấy. Đừng hỏi vì sao dù chỉ ngắm bóng lưng nhưng anh vẫn nhận ra đó chính là cậu bé năm nào anh từng theo đuổi? Hai năm không quá ngắn mà cũng chẳng quá dài, nó chỉ đủ cho con người ta trở nên thay đổi nhiều hơn nữa. Mingyu cũng vậy! Thay đổi rất nhiều nhưng trong mắt Jeonghan mãi là như vậy, mãi là cậu bé mà anh yêu thương, mãi là người con trai nhẫn tâm tổn thương anh.
Jeonghan chỉ không ngờ rằng người em ấy yêu chính là Wonwoo, cũng là người mà anh quen biết và còn rất thân nữa là đằng khác. Vừa bắt gặp bóng dáng đó, anh thực sự muốn nhanh né tránh vì sợ sự xuất hiện của anh sẽ làm khó cho Mingyu hay ảnh hưởng đến cái tình cảm đang nảy nở của họ.
Nhưng...xui thay...Wonwoo lại lớn tiếng gọi tên anh để rồi bóng lưng ấy lại sợ hãi mà run lên thật nhẹ. Chỉ trong chốc lát, anh đã nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt ngỡ ngàng của cậu. Mingyu bây giờ thật sự đã lớn rồi, còn đẹp trai hơn rất nhiều nữa, cách ăn mặc cũng phong cách hơn. Đâu còn như hai năm trước là một cậu bé chập chững về thành phố, diện cho mình những bộ quần áo đơn giản và quê mùa. Mỗi tháng Jeonghan lại phải cùng cậu đi mua sắm bởi không hề yên tâm về mắt thẩm mỹ của Mingyu một chút nào. Anh từng chăm sóc và xem Mingyu như một cậu em trai nhưng chẳng ngờ có ngày phải lòng Mingyu để rồi cuộc sống của anh đã rẽ sang một con đường mới...sai lầm lại nối tiếp sai lầm...
" Xin lỗi vì mấy đêm qua vắng mặt! Anh sẽ làm việc thật chăm chỉ coi như đền bù."
- Không sao đâu! Dù sao anh và em cũng thân nhau mà nên anh đừng khách sáo thế. Anh mau mau thay đồ để chuẩn bị màn biểu diễn thật tuyệt vời nào.- Wonwoo lập tức đứng dậy lôi lôi kéo kéo Jeonghan vào phòng thay đồ, lúc sau còn quay lại nháy mắt với Mingyu một cái...
Cậu nhận ra sự bất thường của anh...cái khoảnh khắc anh chìa ra mảnh giấy trước mặt Wonwoo. Lòng cậu bỗng đau xót đến lạ thường, muốn chạy đến quỳ xuống xin lỗi anh ấy nhưng các chi thể đều bị đông cứng hay nói cách khác do bản thân hổ thẹn mà chẳng dám đến gần. Mingyu muốn trở về cái khoảnh khắc anh và cậu là những người anh em tốt, cái khoảnh khắc cùng nhau gánh vác mọi gánh nặng, cùng nhau ở bên che chở lẫn nhau...nhưng đâu thể...
Che chở? Cậu chính là tên hèn nhát trốn chạy trước nhất...bỏ mặc người anh ngày ngày vì cậu mà lo lắng tất bật, vì thương cậu bệnh mà khóc ròng mỗi đêm, vì nhớ cậu mà tự kết liễu để buông tha nỗi nhớ...
Jeonghan hyung, em thực sự xin lỗi anh!
_______________________
Yoon Jeonghan vẫn vậy, khoác vào bộ vest màu trắng càng tôn lên nét đẹp thiên thần vốn có của anh. Chàng trai bên chiếc đàn dương cầm quen thuộc cứ nhẹ nhàng và tận hưởng từng phím đàn rồi tạo ra một bài âm hưởng tuyệt phẩm khiến cho người nghe đều phải bị cuốn hút vào nó và cuối cùng là tiếng vỗ tay náo nức thêm sau đó tiếng trầm trồ khen ngợi. Jeonghan từ từ rời khỏi ghế mà cúi đầu gửi lời cảm ơn chân thành, khuôn miệng căng ra tạo thành một nụ cười tươi sáng.
Anh bỗng dưng theo quán tính dáo dác tìm kiếm người nào đó xung quanh và cũng thấy được hắn. Hắn vẫn thế, siêng năng đến phòng trà vào mỗi đêm chỉ để lắng nghe bản tình ca của anh. Jeonghan ngắm hắn đến ngẩn người bị cái nụ cười khích lệ của hắn mới hoàn hồn mà gật đầu đi vào trong...
Mingyu ở phía sau hậu trường, chăm chú lắng nghe tiếng đàn dương cầm do Jeonghan đánh chợt nhận ra bài hát rất quen thuộc nhưng chẳng thể nhớ mình đã từng nghe bao giờ. Sau đó kết thúc buổi biểu diễn, Mingyu liền chủ động mời Wonwoo đi ăn tối chủ yếu là muốn tránh mặt Jeonghan chờ ngày bản thân đủ dũng khí để nói hai từ " Xin lỗi"...
_______________________
Jeonghan sau khi xong phần của mình, lập tức thu xếp trở về ngôi nhà đang có con hamster lăn lóc tại đó nhõng nhẽo đòi ôm anh. Nghĩ đến thằng em ngốc nghếch đó thôi liền khiến Jeonghan vui vẻ cười thầm. Vì muốn tiết kiện chi phí để tặng viện mồ côi nên Jeonghan đành guốc bộ về nhà.
Vừa mới cất bước ra khỏi cửa phòng trà, Jeonghan liền bắt gặp SeungCheol đang tính đi vào trong xe và chuẩn bị ra về. Anh nhanh nhảu đưa chiếc ba lô che mặt lủi thủi trốn tránh...
- Cậu đang định về nhà à? Để tôi chở cậu.- SeungCheol vừa thảy vừa nắm chiếc chìa khoá tự nhiên mở lời. Jeonghan nghe thế mà ngậm ngùi bỏ chiếc ba lô xuống kiên quyết lắc đầu từ chối. Hắn tặc lưỡi thất vọng rồi chợt đi nhanh về phía Jeonghan, chỉ trong chốc lát đã mặt đối mặt...
- Nếu cậu không đi cùng thì...tôi.. sẽ hôn cậu đó.- Hắn ghé sát vào tai anh mà thì thầm. Từng hơi thở lẫn câu nói khiến anh phải sởn cả gai ốc, bất đắc dĩ chậm rãi bước vào bên trong xe...
_______________________
- Mingyu, sao em còn chưa lái xe nữa?-Wonwoo ngồi ở ghế phụ tiếp tục cằn nhằn, mắt nghi ngờ liếc theo hướng nhìn của Mingyu.
- À, em xin lỗi!- cậu đang mãi thả hồn vào khung cảnh đầm thắm của hai con người phía trước mà quên mất bản thân đang cần làm gì. Mingyu trầm mặc nhấn ga với tâm trạng khó hiểu, chiếc xe dần dần lăn bánh bỏ lại hình bóng cũng đang liếc mắt theo dõi cậu ở phía sau...
" Chúc em hạnh phúc!"
______________________
Jeonghan vui vẻ đứng trước cửa nhà, giả đò nhấn chuông dù bản thân đã có chìa khoá dự phòng. Chỉ trong chốc lát, nguyên thân hình to to bổ nhào vào người anh và vòng tay ôm thật chặt, sau đó còn thuận tiện hôn lên má hyung một cái. Jeonghan cũng chẳng có biểu hiện khó chịu gì, miệng cứ cười ngớt không thôi...
- Hyung về rồi, tại sao ngày hôm qua hyung không về? Em nhớ hyung lắm lắm!- SoonYoung mếu máo kể lễ, chưa kịp để anh đáp trả lập tức kéo anh vào trong. Ánh mắt giận dữ chiếu vào người con trai đang dửng dưng ngồi trên chiếc xe nằm ngay trước cửa nhà, vô vàn nghi ngờ vào con người bí ẩn đó. Dữ dằn mím môi đưa hai ngón tay chỉ vào mắt mình rồi trỏ về hướng hắn đe dọa...
" Anh coi chừng tôi đó."
Sau đó là một âm thanh chói tai do chiếc cửa đáng thương gánh chịu...
- Người đó là ai? Sao lại ở chung nhà với Jeonghan? Còn hôn nhau nữa? Bạn trai sao?- SeungCheol khó chịu ngẫm nghĩ, chân bỗng dưng bực tức nhấn mạnh ga lao vun vút trên con đường vắng lặng.
_______________________
- Nào nào, hyung ngồi xuống để em đi lấy tờ giấy.- SoonYoung đẩy Jeonghan xuống ghế sofa, sau đó vòng qua chiếc tủ kế ti vi lôi ra một sấp giấy và hai cây bút đặt lên bàn.
- Hyung ăn tối chưa?
" Hyung ăn rồi, em yên tâm!"- Jeonghan hì hục ghi vào trong giấy.
- Người đậu xe trước nhà là bạn hyung à?
"Ừm!"
- Vậy Jeonghan hyung ăn tối cùng anh ta?- SoonYoung nhíu mày, giọng cũng bắt đầu lớn hơn.
" Ờ...ừm...hyung đã ăn cùng cậu ta."
- Anh ta trở hyung về?
" Ừm! Có gì sao?"
- Không có gì! Hyung quen bạn mới em cũng rất vui. Mau mau lấy đồ đi tắm đi! Em sẽ pha nước.- SoonYoung chạy lon ton vào phòng tắm, cẩn thận bật công tắc nước và đưa hờ hờ tay xuống bồn để thử độ nóng. Quan sát mọi cử chỉ quan tâm của em ấy làm lòng Jeonghan trở nên ấm áp hơn hẳn. Bây giờ bản thân anh chẳng còn mong gì hơn ngoài cậu em trai đáng quý này...
Hết chap 10
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro