Chap 31: Mây cuối trời

Trời đã về khuya, bóng tối bao phủ cả thành phố Seoul trả lại một bầu không gian tĩnh mịch. Ánh đèn trong phòng làm việc của Jeonghan vẫn le lói trong màn đêm, anh chăm chú phác thảo cho bản thiết kế mới nhất của mình mà quên cả thời gian. Jeonghan đã sửa đi sửa lại bao nhiêu lần nhưng vẫn chưa thực sự hài lòng với nó. Anh muốn bộ vest cưới tặng cho Wonwoo phải thật hoàn hảo mới được.

"Cốc...cốc..."- tiếng gõ cửa nhẹ vang lên phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng, Jeonghan liền tập trung sự chú ý sang SeungCheol đang cầm trên tay khay thức ăn nhẹ, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ bất mãn.

- Em tính ngồi đây cả đêm hay sao?

Nhìn thấy SeungCheol cơn buồn ngủ của Jeonghan chợt biến mất, tâm trạng vui vẻ thêm vài phần. Cả hai đã ở bên nhau được hơn 3 năm, quyết định chuyển về sống chung vào năm trước. Khoảng thời gian có SeungCheol thực sự cuộc sống của anh hoàn toàn bị thay đổi. Không còn tự mình làm mọi thứ, không còn một mình ăn tối như mọi khi, không còn cô độc trên chiếc giường rộng lớn. Có SeungCheol, Jeonghan liền trở nên lười biếng luôn ỷ lại vào hắn, không biết bản thân đã tăng lên mấy cân nữa. Hắn chẳng hề phàn nàn gì, cứ thế nương theo mà chiều hư Jeonghan.

- Em sắp xong rồi, một chút nữa!- Jeonghan há miệng đón miếng bánh SeungCheo đưa đến ăn một cách ngon lành, tay tỉ mỉ chỉnh sửa đường nét của bản thiết kế.

- Anh thấy sao?- Jeonghan huơ tờ giấy đến trước mặt SeungCheol xin ý kiến. Hắn cẩn thận quan sát, khuôn miệng nâng cao tỏ vẻ khá hài lòng.

- Rất đẹp.

- Em cũng thấy thế!

Jeonghan mỉm cười thoả mãn, tựa đầu vào SeungCheol, thuận tay ôm lấy hắn tìm kiếm mùi hương quen thuộc, anh lười biếng vùi mặt vào ngực hắn mà nũng nịu:

- Em buồn ngủ rồi.

SeungCheol cưng chiều nhìn mèo con trong lòng mình. Hắn không nói lời nào, theo thói quen mang đứa trẻ lười này về phòng, đặt lên giường đắp chăn ấm cẩn thận, hôn nhẹ lên trán của Jeonghan thì thầm lời chúc ngủ ngon. Jeonghan cựa nguậy, thản nhiên vòng qua siết chặt lấy hắn, vùi mình bờ ngực ấm áp dần dần chìm vào giấc ngủ.

__________________________

- Jeonghan, anh tới rồi!

Wonwoo vui vẻ chạy tới, níu lấy tay anh như một đứa con nít nhìn thấy mẹ. Từ khi nào Wonwoo đã xem Jeonghan giống như người thân của mình vậy, hết mực yêu thương anh. Wonwoo có được một cuộc sống hạnh phúc như vậy cũng là nhờ Jeonghan. Wonwoo không biết làm thế nào để đáp lại sự tận tâm này của anh ấy.

Nhớ đến mọi chuyện Jeonghan đã làm cho mình, Wonwoo bỗng bật khóc nức nở trước mặt anh.

- Em thực sự cảm ơn anh. Em không biết làm gì để báo đáp anh cả.

- Đừng khóc, nước mắt sẽ làm phai lớp trang điểm mất. Ngày hạnh phúc như thế này sao lại khóc, em phải luôn mỉm cười thì anh mới yên lòng gả em đi chứ!

Jeonghan nhẹ nhàng lau nước mắt cho Wonwoo. Đôi mắt vì xúc động mà dần ửng đỏ, nước mắt lưng chừng ở khoé mi. Cuối cùng thì đứa em này của anh cũng có bến đỗ hạnh phúc rồi.

Lễ đường tấp nập người qua lại, tất bật chuẩn bị mở đầu cho buổi lễ. Jeonghan và SeungCheol cũng diện cho mình một bộ vest sang trọng để đại diện cho dàn phù rể của hai bên. Không hiểu sao người lầm lì ít nói như SeungCheol lại ngỏ ý muốn làm việc này, lâu lâu hắn cũng tạo cho anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác đấy.

Tiếng đàn du dương cất lên thay cho lời mở đầu buổi lễ.

Dưới bầu trời xanh bao la rộng lớn,trên bãi cát trắng mịm hoà với màu xanh mát của biển khơi cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng của mọi người, Wonwoo đang khoác tay Jeonghan bước vào lễ đường, hạnh phúc và lo lắng đan xen. Trên sân khấu, Mingyu đứng đó, phía sau là SeungCheol, ánh mắt cưng chiều nhìn hai người con trai đang dần tiến tới họ, một khắc không rời.

Sau khi tất cả đều lên sân khấu, Jeonghan trao Wonwoo cho Mingyu còn không quên đe doạ:

- Cậu mà làm em ấy khóc thì anh đây sẽ đòi người đấy!

- Sẽ không đâu ạ!

Sau đó anh lui về đứng bên cạnh SeungCheol nhường chỗ cho hai nhân vật chính. Nhìn hai người trao nhẫn cho nhau, mắt Jeonghan xuất hiện một tầng sương mỏng, đôi môi mỉm cười mãn nguyện, sự hạnh phúc lấp đầy cõi lòng Jeonghan, cảm xúc giống như đám cưới của chính bản thân vậy. Wonwoo hạnh phúc thì Jeonghan cũng hạnh phúc.

SeungCheol rút khăn tay từ trong túi áo đưa cho Jeonghan, sau đó hắn nắm chặt lấy tay anh.

Từng dòng ký ức của Jeonghan theo câu nói của Wonwoo mà hiện về trong tâm trí của anh.

- Cảm ơn vì đã luôn đến bên em những lúc em cần!

Lần đấy, Jeonghan bị tên say rượu tấn công, SeungCheol đã đến. Lần Jeonghan suýt chút nữa mất mạng trong vụ cháy năm ấy, SeungCheol đã đến. Lần Jeonghan vì mất thị giác mà bị người khác xúc phạm, SeungCheol cũng đã đến. Như thể hắn luôn ở bên anh vậy.

- Cảm ơn vì đã luôn quan tâm đến em!

Khi ấy, hắn đã đến quán rượu hằng đêm vì chỉ để nhìn thấy anh. Lần đấy, gặp được Mingyu anh đã đau khổ đến nhường nào, chỉ có SeungCheol đến bên cạnh anh cùng uống rượu giúp anh quên đi. Hắn chấp nhận trở thành thân phận khác mà đến chăm sóc anh, xoa dịu cơn hoảng loạn của anh khi ấy.

- Cảm ơn vì đã yêu em!

Jeonghan ngẩn mặt nhìn hắn, lúc này lòng anh giống như một miếng bánh, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của hắn liền trở nên ngọt ngào.

Điều đúng đắn nhất của anh trong cuộc đời này chính là chọn yêu hắn.

Đến phần Wonwoo tung hoa cưới, tất cả mọi người đều tập trung ở phía dưới sân khấu. Jeonghan cũng không có hứng thú với tiết mục này nên chỉ đứng phía trên góp vui.

Lúc này SeungCheol đột nhiên buông tay anh, hắn hít một hơi thật sâu và bước đến giữa sân khấu trong sự ngạc nhiên của Jeonghan.

SeungCheol như vậy mà lại thích bắt bông cưới thế sao?

"Một"

"Hai"

"Ba"- vừa dứt lời Wonwoo liền xoay người về phía sân khấu ném bó hoa cho SeungCheol.

Lúc này mọi người liền lui về sau tạo một khoảng trống ở giữa sân khấu cho hắn và Jeonghan. Jeonghan vô cùng hoảng loạn, không biết phải làm gì cho phải, thế là đứng như pho tượng ở đấy đến khi SeungCheol đến bên cạnh kéo anh ra phía trước.

- Jeonghan.- SeungCheol dịu dàng gọi tên anh.

-Vâng?

- Ta được ở bên nhau được bao lâu rồi?

- 3 năm.- Jeonghan trầm tư một lúc rồi trả lời. Câu hỏi này...anh không biết phải trả lời chính xác thế nào.

- Không, là 7 năm. Bảy năm anh ở bên cạnh em, bảy năm yêu em. Dù tình cảm này chỉ được đáp trả trong ba năm nhưng anh chưa bao giờ hối hận vì đã kiên trì yêu em như vậy.

Vừa dứt lời, SeungCheol đã khuỵu một gối, rút từ trong túi áo một chiếc nhẫn đưa đến trước mắt anh.

- Chúng ta kết hôn đi!

Tim Jeonghan đột nhiên run rẩy lạ thường, nước mắt cứ thế lăn dài xuống gò má. Tại sao trên đời này lại xuất hiện một SeungCheol kiên trì yêu anh như vậy? Dù anh đã làm tổn thương hắn rất nhiều nhưng hắn cuối cùng vẫn chọn yêu anh. Liệu anh có xứng đáng với tình cảm này hay không?

- Anh biết không? Em đã từng nghĩ tình yêu giống như đám mây cuối ở cuối trời vậy, chỉ là thứ thoáng qua không thể tồn tại mãi được.

- Nhưng...khi gặp được anh mọi suy nghĩ của em đã thay đổi. Một đám mây cứ níu lấy bầu trời suốt 7 năm, khoảng thời gian ấy không thể gọi là thoáng qua được. Và em mong rằng những đám mây kia sẽ ở bên bầu trời mãi mãi như anh ở bên em vậy.

SeungCheol nhận được câu trả lời thì sững sờ đến mức lặng như tờ, chẳng tin vào tai mình. Lần đầu tiên tỏ tình trước nhiều người như vậy khiến hắn bối rối vô cùng, không biết tiếp theo nên làm gì.

Jeonghan nhìn biểu hiện hoảng loạn của hắn cảm thấy vô cùng buồn cười, mở lời trêu chọc tên ngốc ở trước mặt:

- Không đeo nhẫn là em đổi ý đấy!

Nghe thấy thế SeungCheol nhanh nhẹn đứng dậy cầm lấy tay anh đeo nhẫn vào ngón áp út trước sự hò reo nồng nhiệt của mọi người.

SoonYoung: Anh của em phải thật hạnh phúc nhé!

Wonwoo: SeungCheol phải thay em chăm sóc Jeonghan đó .

Jisoo xúc động không thốt nên lời, đôi mắt ngấn lệ nhìn Seokmin đang nắm chặt tay anh, khẽ chạm vào chiếc nhẫn của cả hai.

Jeonghan lúc này chủ động nhón chân, đặt lên môi hắn một nụ hôn, đóng dấu cho chuyện tình yêu của họ.

"SeungCheol, sao anh lại đến đây? Có chuyện gì sao?"

"Wonwoo, anh muốn em giúp anh một chuyện."

" Em ném hoa cưới cho anh được không? Anh muốn cầu hôn Jeonghan."

Một người chịu quá nhiều tổn thương của quá khứ mà khép mình chối bỏ tình yêu...

Một người kiên trì tiến tới xoa dịu những thương tổn mặc cho bao lần bị khước từ...

Cuối cùng họ cũng đã không bỏ lỡ nhau...

Hoàn văn~~~~~~~~~~~~~~~~

"Mây cuối trời" cuối cùng cũng đã đến hồi kết.

Cảm ơn vì đã đón đọc câu chuyện dài lê thê, mốc meo từ năm nay đến năm khác của mình.

Mình cũng xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi lâu đến như vậy.

Mình chỉ viết được truyện khi bản thân tìm thấy được cảm xúc thôi nên khó tránh khỏi việc kéo dài thời gian như vậy.

Qua "Mây cuối trời", mình chúc các bạn sẽ tìm được một "SeungCheol" cho riêng mình. Giống như Jeonghan đã tìm thấy SeungCheol vậy.

Cảm ơn vì tất cả 🌻

~MinHee~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro