Chap 6: SoonYoung

Đã qua nửa ngày trời, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu tỏa bao nhiêu cái tia nắng chói chang, đủ để cho con người đang say nồng giấc ngủ cũng phải thức dậy tìm thứ nào đó che đậy đi tác động của nó. Đôi mắt nhẹ nhàng hé mở, tầm nhìn phía trước cứ trông huyền ảo lập loè những đón đen trắng càng khiến trí óc mơ hồ. Đưa bàn tay mềm mại dụi dụi mà muốn ngắm được mọi thứ rõ ràng hơn...

Bao trùm trước mắt anh là khung cảnh gay gắt thông qua lớp kính xe trong suốt. Liếc mắt sang bên trái chính là khuôn mặt điển trai của SeungCheol đang nghiêm túc nhắm nghiền hai mắt lim dim ngủ. Jeonghan mới nhớ về sự việc đêm hôm qua, anh từ từ mở cánh cửa tránh để người bên cạnh tỉnh giấc, ra bên ngoài cảm nhận không khí quạnh hiu có chút ấm áp còn vương vấn ánh nắng của khu rừng rộng lớn. Vẫn cứ như vậy, con đường này chẳng lấy một bóng người.

Anh lại len lén nhìn trộm khuôn mặt hắn đằng sau cửa kính xe phản ánh sáng mà trở nên đen mèm, áp sát tầm nhìn sau lớp cửa xe lấp đi ánh sáng rọi vào, dáo dác tìm rõ nơi vị trí mà SeungCheol cất giấu chiếc điện thoại. Rồi một lần nữa chui tọt trong xe cầm lấy dế yêu của bản thân dò xét số điện thoại hắn đã gọi đêm hôm qua. Thắc mắc với tận 2 hàng số lạ?

" Một số là thư kí của anh ta? Còn số kia là của ai?"

" Reng...reng...reng..."- chiếc điện thoại trên tay bỗng dưng rung mãnh liệt, kèm theo tiếng nhạc chuông quen thuộc mọi ngày. Trước màn hình xuất hiện một con số lạ không rõ chủ. Anh nhấn vào biểu tượng chiếc điện thoại để nghe máy...

- Alo?

Giọng nói lạ lẫm vang vọng trong vô thức ở đầu dây bên kia, người kia gọi càng lớn nhưng không nhận được bất cứ hồi âm nào. Jeonghan giận dữ cốc đầu mình một cái vì cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn. Đã không nói được còn nhấc máy ...

Anh mau chóng lay lay người SeungCheol, còn vỗ nhẹ vào hai bên má của hắn mong người trước mắt sớm tỉnh giấc. SeungCheol cũng khó chịu khẽ hé đôi mắt sâu hoắm của hắn, mơ màng chẳng biết sự việc gì đang xảy ra thì liền bị Jeonghan đỡ dậy, đặt chiếc điện thoại sát bên tai hắn...

- Alo? Có ai ở đầu dây bên kia không?- người nọ vẫn tiếp tục gào thét...

- Là tôi.- SeungCheol hắng giọng thu hồi lại dáng vẻ uy nghiêm với chất giọng khàn khàn đầy nam tính.

- Tổng giám đốc? Sếp đang ở đâu vậy? Sáng giờ chẳng thấy bóng dáng sếp đâu, làm tôi xoay sở cả trăm công ngàn việc.

- Ở con đường dẫn đến khu rừng gần Busan.- SeungCheol bình tĩnh đáp.

- Sao sếp lại đến tận đó?

- Có việc. Nhưng xe tôi hỏng rồi mau gọi người đến giúp đi!

- Được được...

SeungCheol ung dung trả máy cho Jeonghan mà nở nụ cười trìu mến với anh...

- Jeonghan, chào buổi sáng!

______________________

- Jisoo à~~~~

- Kính ngữ của em đâu?- Jisoo đang cặm cụi với mớ sổ sách phiên dịch, ý định rằng sẽ hoàn tất trong hết ngày hôm nay. Nhưng trời chưa kịp sáng thì cậu bé ngốc này lại ung dung bấm chuông phòng trọ của anh um sùm, hại anh phải tự lăn ra khỏi chiếc giường cấp tốc chỉ vì sợ hàng xóm kế bên sẽ đem đồ đạc quăng vào đầu Seokmin mất. Chưa gì đã la í ới đòi Jisoo chuyển về nhà sống chung. Jisoo cũng không từ chối nhưng nhìn đống giấy tiếng Anh cần phê duyệt thì liền xua tay, dời ngày dọn nhà sang hôm khác. Seokmin đương nhiên là chẳng phản bác gì, nhưng bé ngốc nhớ Mèo con nhiều nhiều lắm, không có Jisoo bên cạnh một ngày chắc Seokmin hổng chịu được. Nên dù đâu có tỏ ra khó chịu nhưng cứ quanh quẩn gần Jisoo chọc phá, hỏi cái này cái nọ, lại còn cứ hít hà rồi bất ngờ hôn vào môi anh mấy phát khiến Jisoo chẳng thể tập trung làm việc...

- Mau dọn đồ anh sang nhà em đi! Anh sẽ ra góc cà phê nào đó làm việc...

- Tuân lệnh, sếp!- Seokmin hí hửng vâng lời, vội vội vàng vàng gọi điện cho người ta mang đồ đến ngôi nhà ấm cúng của anh và cậu...

______________________

- Xin lỗi! Tôi hại cậu phải ở trong rừng tận một đêm...- nét mặt SeungCheol mang đầy vẻ u buồn và đầy ân hận, bàn tay của hắn cứ vô thức vuốt mái tóc của anh như một thói quen khó bỏ. Jeonghan ban đầu cũng cảm thấy khó chịu nhưng có lẽ bây giờ hành động này của hắn càng làm Jeonghan thấy thoải mái hơn rất nhiều hay đối với anh, đó là thứ tiếp thêm cảm giác muốn dựa dẫm vào hắn ...

" Không sao! Tôi ổn."- Jeonghan lắc đầu bác bỏ, thình lình lại hắt hơi một cái khiến người bên cạnh cứng đờ, ân hận càng thêm ân hận...

- Cậu bị cảm rồi đó hay tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra.

" Không cần đâu! Cảm ơn anh đã quan tâm."

- Nhưng tôi thấy có lỗi...- mặt mày vẫn cứ lộ rõ vẻ buồn bã, trách móc bản thân. Jeonghan chẳng muốn ở mãi trong cái không khí ngộp ngạt đầy sự ngại ngùng này. Đôi mắt dáo dác định vị nhà của mình liền chỉ đến đó và muốn xuống xe. SeungCheol cũng nói gì, kêu tài xế dừng xe cho Jeonghan ra khỏi. Anh cúi đầu chào tạm biệt hắn rồi đóng cửa xe. Chăm chăm dõi theo chiếc xe đen của hắn đến khuất xa...

Jeonghan thở dài, cảm nhận thân nhiệt bản thân có chút bất thường nên mau chóng chạy nhanh vào nhà trú ánh nắng quá gay gắt của một buổi trưa oi bức. Vẫn cứ như thế, căn nhà chẳng có lấy một bóng người hay hơi ấm nào, nó luôn lan toả cái cảm giác quạnh hiu xen lẫn chút lạc lõng. Anh đã thực sự quen với nó trong suốt hai năm rồi...

Đem chiếc áo khoác cùng khăn choàng cổ mà xếp gọn gàng để riêng một góc tủ. Tắm rửa thật sạch sẽ rồi mới thả mình trên chiếc giường êm ái mà chìm vào giấc ngủ bình yên của cơn mệt mỏi...

_____________________

- Tổng giám đốc! Tại sao sếp lại lái xe vào tận trong rừng? Hại bao nhiêu hợp đồng đều phải dời lại. Do sếp quên đường sao?- thư kí vừa luyên thuyên vừa chuyên tâm phê duyệt các giấy tờ quan trọng bỏ lỡ hôm qua. Duy chỉ có con người quyền lực nhất thanh thản nhấp ngụm cà phê chiều chiều, ngắm khung cảnh tĩnh lặng của hoàng hôn buông xuống, nghiêm túc giải đáp thắc mắc cho cậu:

- Không phải, tôi không nhớ đường. Nếu tôi nói tôi thích đi đến đó thì cậu có tin không?

- À...ừm...Sếp nói thật khó hiểu.- thư kí ậm ừ, câu trả lời này thật khiến người ta càng thắc mắc hơn mà.

SeungCheol cầm khư khư chiếc điện thoại trên tay, nhìn chằm chằm vào hàng số màu đỏ không rõ chủ mà cười hài lòng rồi lại lẩm bẩm:

" Mình có được số điện thoại của Yoon Jeonghan rồi. Là của Jeonghan đó...."

- Tổng giám đốc! Người mẫu đại diện của công ty SC bên Pháp đã về nước vào tối qua.

- Ừm! Sắp xếp cuộc gặp mặt cho ngày mai.

______________________

" Ting...tong..."

" Ting...tong...Ting...tong..."

Tiếng chuông vang inh ỏi vào đêm khuya khiến Jeonghan đang yên giấc cũng phải giật mình thức giấc. Chậm rãi mang đôi dép đã được đặt sẵn dưới sàn, lếch bếch đi ra cửa. Thân hình gầy gò quấn mền xung quanh từ từ xuống cầu thang.

Bình thường thì ngôi nhà này đã có hơi hướng u ám nhưng vào ban đêm lại càng ghê sợ hơn. Tất cả mọi nơi đều bao trùm một màu đen hiu quạnh, chẳng lấy chút ánh sáng của đèn. Jeonghan cũng không hoảng sợ gì, lười biếng nhấn công tắc đèn rồi mới nhòm ra bên ngoài...

Bóng dáng quen thuộc hí hoáy lưỡng lự muốn ấn chuông lần nữa đập vào tầm mắt khiến Jeonghan vui mừng mà lật đật mở cửa, cả cơ thể bổ nhào ôm lấy người con trai trước mắt, rươm rướm lệ.

Người con trai cũng hào hứng buông bỏ hết vali đưa tay đáp trả cái ôm đầy ấm áp, chất giọng êm ái nhẹ nhàng vang lên...

- SoonYoung của Jeonghan hyung về rồi đây!

Hết chap 6

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro