𝐒𝐎𝐔𝐋
" aish thằng chó chết này "
tiếng tên cầm đầu lầm bầm chửi rủa rồi tung một cước vào người cậu học sinh đã nằm bất động trên sàn. hắn phất tay ra hiệu cho tên đàn em đứng bên cạnh, hiểu ý, tên sau lưng tiến tới cẩn thận châm lửa cho điếu thuốc trên môi hắn. rít hơi thuốc thật sâu, tên cầm đầu nhàn nhã thả một làn khói trắng dày.
" thằng khốn kiếp này, thảm hại thế này sao mày không chết đi cho đỡ chật đất "
hắn nói với giọng điệu đầy vẻ cợt nhả, lũ đàn em hưởng ứng theo lời đại ca bằng vài cú dẫm đạp vào người cậu nhóc đang thở từng hơi nặng nhọc trên sàn. jaeyoon nằm co người, tay ôm lấy đầu để phòng vệ. được một lúc sau, tên đại ca vứt điếu thuốc còn cháy dở xuống đất, dùng mũi giày dẫm nát điếu thuốc tàn, tiến tới ngồi xổm bên cạnh jaeyoon, hắn nắm tóc nó kéo lên, dùng ánh nhìn đầy vẻ mỉa mai và khinh miệt chậm rãi ngắm nghía từng đường nét trên khuôn mặt jaeyoon.
" mặt mũi cũng ngon trai đấy, một thằng khốn với khuôn mặt đẹp, mẹ kiếp, tao thật muốn tặng vài vết rạch lên trên mặt mày. cứ nhìn thấy mày là tao lại ngứa mắt. nhớ rõ cho tao, ngày nào mày còn sống, chỉ cần để tao nhìn thấy mày thì dù ở bất cứ đâu cũng đừng mong được sống yên "
nói rồi hắn buông tay, đầu jaeyoon đập xuống nền đất. đám du côn kéo nhau bỏ đi, cả khu đất trống chỉ còn mình jaeyoon. nó không ngồi dậy, chính xác hơn là không thể ngồi dậy. cả cơ thể gầy gò không còn chút sức lực, nỗi đau đớn từ những đòn đánh mạnh bạo của tên côn đồ thấm thía đến tận xương cốt jaeyoon. cảm giác từng khớp xương thớ thịt của jaeyoon giờ đã rệu rã. jaeyoon cứ nằm đó, cho đến khi hai mắt dần nặng trĩu và rồi nó ngủ thiếp đi. không biết bao lâu trôi qua, chỉ biết đến lúc tỉnh dậy, trước mắt jaeyoon còn lại là bầu trời đêm với mây đen giăng kín và ánh đèn đường chập choạng sáng. cơ thể tuy đã đỡ phần nào đau đớn nhưng vẫn còn ê ẩm và đau rát. jaeyoon khịt khịt mũi, mùi đất ẩm xộc lên, trời sắp mưa. nó gượng người đứng dậy, vơ lấy chiếc cặp cũ rách nát với vô số dấu chân chà đạp đầy đất cát rồi lê từng bước khó khăn trở về nhà.
còn đoạn nữa mới về đến nhà, mưa bắt đầu lất phất rơi và rồi lớn dần đến xối xả và nặng hạt. nước mưa lạnh buốt thấm dần vào từng lớp quần áo của jaeyoon, chạm đến những vết trầy xước rớm máu bên trong. jaeyoon không cảm thấy lạnh, nó chỉ thấy nỗi niềm tủi nhục và chua xót đang dày xéo cả thể xác lẫn tâm hồn nó. jaeyoon cố bước đi thật nhanh nhưng không thể. đến tận lúc về trước cửa nơi mà nó gọi là nhà, cả người nó đã ướt sũng.
" con về rồ- "
câu nói trên môi chưa kịp buông trọn vẹn, bình rượu đã uống cạn bay thẳng đến gần jaeyoon khiến nó giật mình vội lùi lại, dùng hai tay chắn trước mặt. bình rượu đập vào tường choang một cái rồi vỡ toang. jaeyoon nhìn những mảnh vỡ dưới chân rồi chỉ im lặng bước vào nhà.
" mày đi đâu mà giờ này mới chịu lết về nhà? "
cái giọng lè nhè của người say men rượu cất lên từ phía chiếc ghế sô pha cũ. đến chiếc ghế nhà nó cũng là thứ đồ phế thải được tha từ bãi rác về, rách nát và đầy mùi ẩm mốc. ấy vậy mà người đang nằm trên ghế ấy lại chẳng có vẻ gì là khó chịu. người đó là bố của jaeyoon.
jaeyoon nín thinh, nó cố lờ đi câu hỏi của bố. không nghe thấy lời hồi đáp, người đàn ông say xỉn kia liền nổi giận đùng đùng. ông ta đứng phắt dậy, đôi tay như mất kiểm soát mà vụng về tháo chiếc thắt lưng da tiến tới chỗ jaeyoon.
" thằng khốn nạn, tao hỏi sao mày không trả lời? mày khinh tao à? "
từng tiếng chửi rủa thậm tệ thốt ra là từng phát thắt lưng chua chát quật thẳng vào người jaeyoon. nó không phản kháng, chỉ có thể ngồi thụp người xuống, tay ôm lấy đầu rồi cắn răng chịu đựng từng đòn roi oan uổng giáng xuống người. sau khi đã hả giận, người đàn ông buông chiếc thắt lưng ra, nằm phịch xuống sô pha lầm bầm chửi rủa rồi chìm vào giấc ngủ. đến lúc này jaeyoon mới dám đứng dậy. nó bước vào phòng tắm. nó muốn gột rửa cái thân xác nhơ nhuốc của mình. jaeyoon nhắm chặt mắt xối từng gàu nước lên người. nước xối đến đâu là lại đau rát đến đấy. jaeyoon nhìn một lượt xuống thân thể mình, khắp nơi đều là những vết sẹo xấu xí và những mảng da thịt đang thâm tím, rớm máu. những vết trầy xước cũ còn chưa lành đã có những vết thương mới đè lên chằng chịt. tắm rửa qua loa rồi jaeyoon quay về phòng ngủ. giữa căn phòng chỉ đặt qua loa một tấm nệm cũ, thậm chí còn không có lấy cái chăn cái gối nào lành lặn, khắp nơi đều toả ra thứ mùi hôi hám khó chịu. jaeyoon tiến lại phía chiếc tủ gỗ nơi góc phòng, đó cũng là vật duy nhất có giá trị trong nhà nó. hai cánh cửa tủ dần mở ra, bên trong có 3 ngăn, hai ngăn ở dưới là vài bộ quần áo đã có vài mảnh vá cùng một bộ đồng phục đã sứt chỉ sờn vai. ngăn trên cùng sạch sẽ nhất chỉ để độc nhất một bức hình nhỏ. jaeyoon cầm lấy bức hình, ngắm nghía nâng niu. đó là hình của mẹ, hình người mà nó yêu thương nhất cuộc đời này và cũng là người duy nhất đối xử tốt với nó. ôm tấm hình vào lòng ngã lưng xuống tấm nệm chẳng mấy êm ái, jaeyoon nhắm mắt. nhưng nó không tài nào ngủ được vì lúc chiều đã ngủ quên ở bãi đất trống. nó chỉ nằm đó, suy nghĩ về mọi thứ, về cuộc đời nó.
jaeyoon cũng từng là đứa trẻ hạnh phúc như bao người. nó được sống trong đầy đủ tình yêu và sự quan tâm của bố mẹ. ngày đó, gia đình nó không khá giả, nhưng cũng không đến mức thiếu ăn thiếu mặc như bây giờ. bố mẹ nó luôn tu chí làm ăn, cuối cùng cũng gặt hái được thành công trong sự nghiệp. nó được sống đầy đủ trong tình yêu thương và sự bảo bọc. nhưng niềm hạnh phúc kéo dài chẳng bao lâu. năm jaeyoon bước vào năm hai trung học, bố nó làm ăn thua lỗ, lại bị người ta lừa chiếm hết tài sản, cả gia đình buộc phải rời khỏi nơi ở có đầy đủ tiện nghi để chuyển đến sống tại căn nhà cũ kĩ đã xuống cấp trầm trọng. bố nó sau khi thất bại trong việc làm ăn thì hoàn toàn rơi xuống đáy vực thẳm. ông tìm đến rượu bia, tìm đến những cơn say như một cách để trốn chạy khỏi hiện thực tàn khốc. ông dần biến thành một con người khác, không còn là người bố luôn hết mực yêu thương con cái và có chí cầu tiến mà jaeyoon từng rất kính trọng. ông giờ đây chỉ còn là gã đàn ông trung niên nghiện rượu suốt ngày chè chén bê tha và ghét bỏ chính đứa con máu mủ của mình. ngày ấy jaeyoon vẫn còn người mẹ luôn yêu thương nó làm chỗ dựa. bà vẫn một lòng chăm sóc, vun vén cho gia đình nhỏ, bà làm việc không quản ngày đêm, chấp nhận chịu thiếu thốn về mọi mặt mà tiết kiệm từng đồng bạc lẻ để lo cho jaeyoon. nhưng thượng đế như muốn thử thách jaeyoon, khi vào một ngày đông lạnh lẽo, mẹ qua đời vì một cơn bạo bệnh. trước khi mất, bà vẫn nắm chặt lấy tay jaeyoon, dùng chút hơi thở cuối cùng để dặn dò đứa con mà bà yêu hơn cả bản thân mình.
" jaeyoon, tình yêu của mẹ, nhất định phải sống thật tốt con nhé "
jaeyoon mất đi chỗ dựa duy nhất và cuối cùng của mình. nó chỉ còn lại một mình, đơn độc giữa dòng đời đầy những đớn đau. đời dạy nó nhiều điều, nhiều nhất chính là cam chịu. nó dựa vào số tiền bảo hiểm ít ỏi của mẹ miễn cưỡng sống qua ngày. đến trường thì bị lũ lưu manh đánh đập thừa sống thiếu chết, về nhà lại đối mặt với những trận đòn roi của người cha say xỉn. từng giây từng phút đều là một chuỗi những sự dày vò về cả thể xác lẫn linh hồn. sống như thế này, chết đi sẽ tốt hơn nhỉ?
jaeyoon ngồi bật dậy, nó im lặng khoác lên mình chiếc áo cũ, mở tủ lấy ra một con dao nhỏ mà nó đã cất sẵn từ rất lâu cất vào túi, nó đem theo bức hình của mẹ rời khỏi nhà. jaeyoon cứ thế bước thật nhanh trong đêm tối, nó băng qua không biết bao nẻo đường và rồi nó dừng lại trước một con đường tối om. bước qua những đống bê tông, gạch men vỡ vụn và rác rưởi, jaeyoon tiến đến ngồi xuống một chiếc ghế đá cũ. công viên này là nơi jaeyoon thường đến những ngày nó không muốn trở về nhà. nơi này vốn đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi, sẽ chẳng có ai thèm lui tới cái nơi đổ nát này ngoài nó đâu. thật tốt, như vậy sẽ chẳng ai phát hiện ra xác nó, sẽ không ai biết được rằng nó đã chết. jaeyoon bắt đầu lấy con dao trong túi ra, nó đưa con dao lên trước mắt ngắm nhìn. nó từ từ đưa lưỡi dao sắc lạnh xuống cổ tay. nơi đó có vô số vết sẹo ngang dọc, jaeyoon đã thử cắt cổ tay bao nhiêu lần rồi nhỉ? mấy lần trước nó rốt cuộc vì điều gì mà dừng lại? đáng lẽ nó phải chết từ lâu rồi chứ? nhưng lần này sẽ không đâu, lần này chắc chắn nó sẽ chết.
jaeyoon từ từ cứa nhẹ một đường lên cổ tay, máu đỏ dần tứa ra. nó cứ thế cứa thêm hai rồi ba, bốn đường sâu hoắm nữa. đến khi thấy đã đủ, nó buông con dao ra, đôi tay bị rạch máu chảy đầm đìa, máu nhuộm cả chiếc áo của nó thành một màu đỏ thẫm, nhưng giờ jaeyoon đã không còn cảm thấy đau đớn nữa rồi. jaeyoon dùng bên tay lành lặn của mình cầm lấy tấm hình mẹ nó, khẽ đặt lên bức hình một nụ hôn, jaeyoon thì thầm
" chờ con nhé, jaeyoon đến với mẹ đây "
cứ thế jaeyoon lịm dần đi, và rồi trước mắt nó chỉ còn một màu tối đen như mực.
𝑖𝑙𝑦
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro