5

Đêm đó Obito không ngủ được, trời thì mưa râm râm, thời tiết vừa ẩm vừa nóng. Thật khó chịu.

Cậu lục trong túi quần trong tủ ra một gói thuốc cùng chiếc bật lửa. Khá là nóng để cậu mặc thêm cả áo choàng ngoài, Obito chỉ mặc chiếc áo đen bó sát bên trong. Cậu rời phòng và đi đến cửa sổ cuối hành lang, mở nó ra cho thoáng,  cậu cũng xoay chiếc mặt nạ mình sang bên phải, để lộ miệng của mình. Cả hành lang tối om, chỉ le lối ánh sáng từ chiếc bật lửa. Obito châm một điếu thuốc, rít hơi dài rồi nhả một làn khói trắng ra cửa sổ. Tiếng mưa kèm mùi thuốc lá, đã hết bài!

Chợt cậu nhớ lại khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mà bọn chúng đem xác của Rin đi.

- Đã qua hơn mười lăm năm, tại sao xác cậu ấy vẫn còn nguyên vẹn? Bọn chúng đã làm gì cậu vậy? Rin...

Chỉ biết hướng ánh mắt nhìn ánh trăng khuyết, Obito nghiến chặt điếu thuốc lá, một mảng tường bị nứt do từ lực tay của Obito tác động vào.

- Tao sẽ giết hết bọn mày, nếu bọn mày làm bất cứ thứ gì ô uế lên cậu ấy...

Dúi dúi điếu thuốc vào vác cửa rồi vứt đại ra ngoài, Obito ngoảnh đi về lại phòng của mình.

Cậu khóa trái cửa phòng lại, cởi từng lớp áo xuống để lộ một thân hình săn chắc, với làn da nhợt nhạt và một nửa bả vai trắng tinh bởi tế bào nhân tạo. Vết bầm ở phần bụng đã thay đổi, nó không còn là một vết bầm lan lỗ nữa, mà thay vào đó nó trở thành những nét cong uyển chuyển hơn như những đường lượn sóng. Tuy không rõ ràng nhưng nó tạo hình của một dấu ấn ổng lồ trên người Obito vậy. Và mỗi nơi nó lan đến đều để lại cảm giác nóng rát, đau nhức đến khó tả.

Obito đi vào soi chiếc gương trong nhà tắm, tay cậu lướt theo từng đường lượn sóng cho đến bả vai bên kia.

- Chuyện quái gì đang xảy ra với cơ thể của mình vậy? Liệu có phải do thứ đó?

Obito nhớ lại lần ấy, cậu đang gặp phải một thứ không sạch sẽ, phải chăng nó đi theo cậu đến hiện tại?

- K... Không! Không thể nào!

Không nhìn nữa, phải quay về giường thôi. Tuy không cần ngủ, nhưng nếu không ngủ năng suất hoạt động của cơ thể khó mà đảm bảo được. Cậu vùi mình vào cái chăn to lớn mà cố đi vào giấc ngủ.

Lại là một khoảng không đen tối, lần này có lẽ tôi nghĩ bản thân mình đã bình tĩnh hơn rồi.

Tôi nghĩ tôi ý thức được bản thân mình đang mơ? Lạ thật đấy... Tôi vẫn không nhìn thấy bàn tay của mình, tối quá chăng?

- Tobi!

Tôi thử gọi bản ngã của mình xem tên ngốc ấy có ở đó không? Nhưng không có cậu trả lời, vậy đây không phải không gian tiềm thức của tôi rồi!

Tôi nghĩ sẽ xuất hiện những lời nói chế giễu ấy nữa, hoặc những lời nguyền rủa đáng ghét ấy. Nhưng không... Rất yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Rồi bỗng nhiên tôi cảm thấy khó thở, không khí đang biến mất dần đi sao? Đến khi tôi ngã quỵ xuống vì không thể thở được. Tại sao vậy? Sao tôi cảm thấy sợ hãi? Sao lồng ngực tôi như bị xé toạc ra thế này?

A... Chính là cảm giác này! Cái cảm giác mà tôi gặp thứ ghê tởm ấy.

Và rồi nỗi sợ ập đến khi nó xuất hiện, một giọt máu, hai giọt máu, ba giọt máu, rồi máu chảy càng nhiều, nó tạo thành một hình thể không hoàn chỉnh.

- Lại gặp ngươi rồi.

Chất giọng hắn ồn ồn, như một loạt âm thanh bị nhiễu vậy, lại còn vang vọng, dựng hết cả tóc gáy!

Tôi bỗng nhiên thấy cả cơ thể mình cứng đó, tôi không thể tự điều khiển cơ thể mình hay phát ra bất kỳ âm thanh nào cả.

- Nhớ ra chứ? Ranh con khốn khiếp. Mày đã trói buộc tao vào cái lời thề đáng ghét này! Và bây giờ tao mới có thể lấy lại được nhận thức.

Hắn càng trở nên hung tợn, rồi lại trườn người như một con rắn bao quanh lấy ngực và cổ của tôi. Tạo hình hiện tại của hắn không khác gì một con rắn nhuốm máu cả.

- Nhóc con, lời thề của chúng ta đang bắt đầu xâm chiếm cả cơ thể của mày, này sẽ chết dần, chết mòn khi mà lời thề ấy không được giải thoát!

Lời thề? Hắn đang nói cái mẹ gì vậy? Khi ấy tôi chỉ vô tình chạm vào cái quả cầu đen đó thôi mà! Khốn khiếp.

- Nét mặt thú vị đấy, bây giờ nhìn cũng bảnh trai, chỉ là mấy vết sẹo này khiến ngươi trông thật xấu xí.

Hắn quay lại hình dạng màng máu như ban đầu, rồi hắn đưa bàn tay to lớn áp lên trán tôi.

- Món quà gặp lại.

Kết thúc câu nói, chính là khung cảnh Rin bị đồng bạn giết chết, đến khung cảnh thầy và dì của mình chết, rồi có cả quá trình một nhóm người đào mộ và đem xác của Rin lên. Mỗi khoảng khắc đều cho tôi cảm giác y hệt lúc ấy, nỗi đau đơn cùng cực ấy trôi đi một cách chậm rãi.

Nó còn đáng sợ hơn những giấc mơ trước.

Những khoảng khắc tôi đã muốn quên...

Không... Làm ơn dừng lại đi!

Làm ơn! Tôi không muốn xem nữa!

Không... Rin! Làm ơn... Đừng...

Tại sao tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ tan vỡ vậy?

Gì kia?

Bà của tôi! Là bà của tôi!

Bà ơi... Sao chân bà nhuốm máu?

Nó đang nuốt chửng bà! Làm ơn! Đừng!

( Máu đã bao bọc lấy bà ấy và làm trôi đi lớp da mặt ấy để lại một gương mặt không có da và hai con mắt đã lồi ra. )

- Obito!

Tỉnh dậy khỏi giấc mộng, cậu thở hồng hộc, trán cậu đã ướt đẫm vì mồ hôi. Cảm giác ấy... Đó không phải mơ, nó quá chân thực và đáng sợ! Thật kinh khủng.

- Món quà đéo gì chứ... Hắn đã theo mình đến hiện tại!

- Thôi nào! Cảm ơn đi chứ!

- C... Cái quái!

- Bất ngờ không?

- Làm sao mà ngươi có thể giao tiếp được?

- Có câm đâu mà không giao tiếp được.

- K... Không ý là...

Tiếng gõ cửa kèm giọng nói của Konan.

- Tobi, dậy đi, mặt trời chiếu tới mông rồi!

Tặc lưỡi một cái, cậu lượm chiếc áo mình đã cởi vào tối hôm qua mặc lại, kèm với chiếc áo khoác rộng thùng thình của mình rồi đi vào nhà tắm rửa mặt xúc miệng.

Ở nhà dưới mọi người đã đông đủ ở bàn ăn, nếu đây không phải một tổ chức, có lẽ họ đã như một đại gia đình vậy.

- Chào buổi sánggggg!

Lại là âm thanh chói tai vào mỗi ngày.

- Ồn chết đi được! Ta tự hỏi không biết hắn đã bảo nhiêu tuổi với cái thánh hình tỉ lệ nghịch với giọng nói ấy!

- Ngươi mà cũng biết về tỉ lệ sao Hidan, hn?

- Khốn kiếp Deidara! Ngươi muốn gì!?

- Tự hiểu đi!

Cười khẩy một cái, Deidara nhìn tên đầu trắng trước mặt mà không khỏi đắc ý, chỉ là hôm nay gã thấy không khó chịu với sự ồn ào này, so với việc lần trước thì sự ồn ào của Tobi đã giúp gã an tâm hơn chăng? Thôi thì giải vây chút cho cậu vậy.

____________

Chào các bạn, không biết các bạn đã đọc thông báo xin drop toàn bộ các fic của tôi chưa?

Bạn cứ kệ nó đi bởi tôi vã hàng rồi. Hiện tại có thể văn phong và một số thứ sẽ thay đổi ở hiện tại, nên mong bạn có thể thích ứng và tiếp tục ủng hộ chiếc fanfic này của tôi!

Chúc một ngày tốt lành!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro