con mồi

Tối hôm đó, trong một quán bar sang trọng bậc nhất giữa lòng Seoul, nơi chỉ giới thượng lưu và máu mặt mới được đặt chân vào, không khí vẫn náo nhiệt như mọi đêm: rượu đắt tiền, tiếng nhạc điện tử nặng đô, phụ nữ ăn mặc táo bạo đang cười ngả ngớn trong ánh đèn đỏ tím lấp loáng.

Thế nhưng... giữa tâm bão ồn ào đó, tại khu phòng VIP nằm riêng biệt trên tầng cao nhất, có một kẻ hoàn toàn tách biệt với thế giới xung quanh.

Jeon Jungkook, hôm nay không nhấm nháp rượu vang, không vắt chân để mặc phụ nữ tự nhào vào lòng, cũng không rời mắt khỏi màn hình laptop đặt trước mặt.

Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt góc cạnh như tượng, khiến đôi mắt đen của hắn càng thêm sâu và lạnh.

Tập tin: Amie Kim
Tuổi: 18
Trường: Jeon International High School, lớp 12A
Kết quả học tập: Xuất sắc 3 năm liền
Thành tích: Đạt học bổng Toàn phần, Giải nhất hùng biện Quốc tế
Gia cảnh: Ba mẹ ly hôn khi cô lên 10. Mẹ sống tại Pháp, ba ở tỉnh khác.
Hiện đang sống cùng bà ngoại tại khu Yeonhui-dong.

Jungkook chậm rãi lướt từng dòng, như thể đang nghiền ngẫm một cuốn sách quý. Mỗi câu chữ đều khơi gợi thêm sự thích thú rõ rệt trong ánh mắt hắn.

"Ngoan quá," hắn thì thầm, cười nửa miệng.
"Càng ngoan... càng dễ uốn."

"Không ngờ mày lại nghiên cứu học sinh cấp ba đấy,"

Giọng Jimin vang lên bên cạnh, vừa mỉa mai vừa cảnh giác.

Gã bạn thân kiêm cánh tay phải của Jungkook nửa nằm trên ghế sofa, tay cầm ly whiskey, mắt liếc qua màn hình laptop với vẻ ngờ vực.

"Cô bé đó mới 18, Jungkook. Mày không thấy có chút nào... sai trái à?"

Jungkook không trả lời ngay. Hắn đóng nắp laptop, rướn người về phía trước, lấy một điếu thuốc từ hộp bạc rồi bật lửa châm. Làn khói trắng mỏng manh bay lên như vẽ viền cho nụ cười hiểm sâu.

"Tao chưa chạm vào cô ta." hắn nhả khói, mắt nhìn thẳng Jimin.
"Nhưng tao sẽ."

Jimin thở dài, quay mặt đi:

"Lại thêm một người nữa vào vòng xoáy của mày... Nhưng tao nói trước, con bé này không giống mấy con nhỏ bám fame, hiểu chưa?"

Jungkook khẽ nhếch môi.

"Tao biết. Và chính vì thế... mới thấy đáng để giữ cho riêng mình."

Cơn nhạc trong bar vẫn dồn dập, người vẫn say, và cả thành phố thì vẫn ồn ào ngoài kia.

Chỉ có một người đang im lặng lên kế hoạch, không phải là tình yêu.

Mà là chiếm hữu.

"Sống với bà ngoại...
Xa gia đình...
Một cô bé lạc lõng và ngoan ngoãn...
Hoàn hảo để trở thành của tao."

_____

Sáng hôm sau, trong khuôn viên ngôi trường danh giá nhất Seoul, học sinh vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Không ai ngờ rằng hôm nay, một "kẻ săn mồi" vừa bước vào lớp vỏ hào nhoáng của thế giới học đường này.

Jeon Jungkook, con trai của người sáng lập trường, tay chơi ngông nghênh bậc nhất Hàn Quốc xuất hiện trong bộ suit xám khói được may đo tỉ mỉ, cổ tay lấp lánh đồng hồ Thụy Sĩ giới hạn, đôi giày da đen bóng đến mức phản chiếu cả ánh nắng buổi sáng.

Hắn không đi vội.
Không lướt nhanh.
Chỉ chậm rãi... như thể cả thế giới phải dạt sang hai bên để nhường đường.

Mọi ánh nhìn dồn về hắn. Giáo viên, học sinh, nhân viên đều xôn xao. Có người thì thầm:

"Là Jeon Jungkook đấy..."
"Nghe nói hắn ta chưa từng bén mảng đến đây lần nào kể từ khi tốt nghiệp."

Nhưng hắn chẳng quan tâm đến những lời xì xào đó. Ánh mắt lạnh nhạt ấy chỉ đang tìm kiếm một người.

Và rồi, hắn thấy.
Amie đang ngồi một mình dưới tán cây sakura trong khuôn viên, đọc sách, mái tóc dài nhẹ bay theo gió.

Không son phấn.
Không váy ngắn.
Không lả lơi như kiểu hắn từng gặp.

Chỉ đơn giản là sạch sẽ, trong trẻo, và... nguy hiểm.

Jungkook tiến lại gần, như thể đó chỉ là một buổi dạo chơi vô hại.
Và rồi, với giọng trầm thấp, hắn cất tiếng:

"Quyển đó hay không?"

Amie ngẩng đầu, đôi mắt nâu mở to bất ngờ. Trong giây đầu, cô chưa nhận ra hắn. Nhưng khi thấy rõ gương mặt ấy, cô lúng túng đứng dậy, khẽ cúi đầu:

"A... chào anh! Hôm qua em thấy anh trong lễ kỷ niệm."

Jungkook mỉm cười, nụ cười điển trai, có phần lười biếng nhưng lại đầy sức hút.

"Anh cũng thấy em. Em là Amie, đúng không?"

Amie gật đầu, gương mặt thoáng đỏ lên.

"Vâng. Em không nghĩ là anh lại nhớ tên em."

"Thì anh có trí nhớ tốt," hắn nhún vai. "Với những thứ đáng nhớ."

Amie cười nhẹ, nụ cười của một cô gái chưa từng biết thế nào là trò chơi tâm lý.

Còn Jungkook...
Trong mắt hắn ánh lên một tia lạnh.

Hắn quan sát kỹ từng phản ứng của cô, từng cái chớp mắt, từng nụ cười nhỏ. Từng chút một, hắn ghi nhớ, phân tích, và lên kế hoạch.

"Dễ tiếp cận hơn mình tưởng," hắn nghĩ.
"Cô bé này thật sự chẳng có một lớp phòng bị nào cả."

Hôm đó, Jungkook không vội vàng. Hắn chỉ nói chuyện vài câu, hỏi han nhẹ nhàng về sách, về trường lớp, rồi lịch sự chào tạm biệt.

"Lần sau gặp lại nhé, Amie."

Và rồi hắn quay đi, để lại một cô gái trẻ đang mỉm cười, nghĩ rằng mình vừa trò chuyện với một "người anh lớn tử tế".

Cô không biết rằng... từ giây phút đó trở đi, cô đã lọt vào một chiếc lưới được đan bằng kiên nhẫn, tiền bạc và tâm lý điên loạn.

Jungkook không cần ép buộc.
Hắn chỉ cần khiến con mồi... tự bước đến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro