11
.
Trong cuộc đời mỗi người, luôn có một ngày đặc biệt mà ta không biết nên vui hay nên buồn.
Với Tuấn Tài, ngày Thành An cưới… chính là một ngày như thế.
Thiệp cưới gửi đến tận tay.
Không qua người khác gửi.
mà chính Thành An gửi.
Gặp nhau ở quán quen, An đưa thiệp, cười nhẹ:
– Không tới cũng không sao. Em chỉ muốn… anh biết.
Tài im lặng một lúc lâu rồi nói:
– Em đẹp lắm. Trong hình cưới ấy.
– Anh vẫn giữ thói quen theo dõi em à?
– Có lẽ… chưa quen với việc không quan tâm em.
An cười. Nụ cười dịu dàng như gió cuối thu.
Ngày cưới, trời không mưa. Cũng không nắng. Chỉ se lạnh.
Hôn lễ tổ chức ở một nhà hàng sân vườn. Hào đứng đợi An trước cổng lễ đường, tay run nhẹ khi chỉnh lại cà vạt.
An xuất hiện trong bộ vest trắng, mái tóc được vuốt gọn, ánh mắt sáng rực nhưng sâu thẳm.
Tài đứng trong đám khách mời, góc cuối – nơi ít người để ý.
Không ai nhận ra hắn.
Hắn không chụp ảnh, không lên chúc mừng, không bước đến gần.
Chỉ ngồi đó… nơi một chiếc ghế trống được cố tình để dành.
trường sinh đến, vỗ vai hắn:
– Sao không lên chụp hình chung vậy anh?
Tài cười khẽ:
– anh chỉ đến để nhìn thấy em ấy hạnh phúc. Không phải để làm em ấy phân tâm.
– anh...vẫn không quên được à?
– Quên rồi. Nhưng không bỏ lại được thôi.
trường sinh không nói gì thêm. Chỉ ngồi cạnh hắn, cả hai cùng nhìn An nắm tay Hào bước lên lễ đường.
Tiếng nhạc vang lên.
Tiếng mọi người vỗ tay.
Tiếng An nói “Em đồng ý.”
Tài cúi đầu, cười buồn. Trong tim, một điều gì đó… tan nhẹ như bọt sóng giữa biển đông.
Sau buổi lễ, An đi ngang qua bàn cuối cùng.
Hai người nhìn nhau.
Không ôm. Không bắt tay.
Chỉ là ánh mắt chạm nhau trong một giây ngắn ngủi, và An khẽ gật đầu.
Tài cũng gật lại.
Lần này, không còn gì chưa kịp nói.
Vì lời cuối cùng… chính là sự chấp nhận.
Đêm đó, Tài về nhà, mở điện thoại, xóa mục trò chuyện với An.
Không phải vì muốn quên.
Mà vì biết – từ nay trở đi, cậu không còn thuộc về thế giới của hắn.
Chiếc ghế trống hôm nay…
Mai sẽ có người khác ngồi vào.
Nhưng trong lòng Tài, nó mãi mãi dành riêng cho một người –
Người đã từng là thanh xuân, là mùa xuân, là mọi điều dịu dàng nhất mà hắn có.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro