12
.
Nhiều năm sau, mọi thứ đều đã thay đổi.
Thành An vẫn vẽ tranh.
Tuấn Tài vẫn làm việc.
Và chiếc tên "một thời" trong tim mỗi người… đã được gấp lại, cẩn thận đặt vào ngăn ký ức, phủ bụi rất lâu.
Một ngày nọ, vào một chiều thứ Sáu, Tài ghé vào hiệu sách gần văn phòng, định mua một cuốn tiểu thuyết mới phát hành.
Hắn đang đứng chọn sách ở quầy tản văn thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
– Cuốn này hay lắm, viết về một người suốt đời đi tìm một thứ… mà ngay từ đầu đã đánh mất.
Tài quay lại.
Là An.
Vẫn gương mặt ấy. Vẫn giọng nói ấy. Chỉ khác, mái tóc đã cắt ngắn, và bên cạnh không còn ai.
– Lâu rồi không gặp. – Tài nói, nhẹ tênh.
– Ừ. Không ngờ lại gặp nhau ở đây, anh nhỉ? .
Một khoảng lặng ngắn.
– Em dạo này sao rồi?
– Ly hôn rồi.
Tài khựng lại một nhịp. Không hỏi tại sao. Không tỏ ra bất ngờ. Chỉ nói:
– Anh xin lỗi.
– Không phải lỗi của anh. Đôi khi, bình yên… không đồng nghĩa với hạnh phúc.
Họ ngồi ở quán cà phê cạnh nhà sách.
Không phải quán cũ – nhưng có cùng mùi vị quen.
An vẫn gọi cà phê sữa.
Tài vẫn gọi đen đá.
Lần này, họ ngồi gần nhau hơn.
Không còn dè dặt. Không còn nửa chừng.
– Em từng nghĩ, nếu một ngày gặp lại, mình sẽ nói gì? – An nói, mắt nhìn ra ngoài đường.
– Và em đã nghĩ ra chưa?
– Chưa. Vì em không ngờ… lòng mình vẫn còn ấm lại khi thấy anh.
Tài im lặng.
Rồi hắn khẽ đặt tay lên bàn, giữa khoảng trống hai người từng giữ suốt nhiều năm.
An do dự một chút. Rồi đưa tay đặt lên.
Một cái chạm rất nhẹ. Nhưng đủ khiến thời gian như đảo ngược.
Họ không nói yêu lại từ đầu.
Không hứa hẹn. Không mộng mơ.
Chỉ là, cùng ngồi đó, lặng lẽ nhìn nhau – như hai kẻ đã đi qua giông bão, mỏi mệt, và cuối cùng dừng lại dưới cùng một mái hiên.
Có những mối quan hệ… không cần bắt đầu lại.
Vì thật ra, nó chưa từng kết thúc.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro