23
.
Thành An gặp người đó trong một buổi chiều mưa – rất tình cờ, không có gì lãng mạn, không ánh mắt chạm nhau làm tim loạn nhịp, không tiếng sét ái tình.
Chỉ là một người con trai lịch sự, dịu dàng, bước vào phòng tranh nhỏ mà An đang phụ giúp sắp xếp.
Người đó tên Minh , là kiến trúc sư.
Anh không thích hội họa, nhưng lại rất quan tâm đến những mảng màu tĩnh lặng trong tranh của An.
Không hỏi nhiều, không phán xét, chỉ đứng nhìn thật lâu và nói:
– Tranh của em khiến người ta muốn ở lại.
An cười.
Không đỏ mặt. Không rung động.
Nhưng khi người ấy rời đi, cậu thấy tay mình vẫn đặt trên bảng màu rất lâu, không vẽ được thêm gì.
Họ gặp nhau thêm vài lần. Đều là vô tình – hoặc trông như vô tình.
Minh hay ngồi ở quán cà phê gần phòng tranh. Hay gửi tặng mấy món đồ nhỏ: quyển sách cũ, chiếc bookmark bằng da, lọ mực vẽ lạ mắt.
Không vồ vập, không mập mờ.
Mọi thứ đều rất… từ tốn.
An từng sợ sự bắt đầu.
Sau Tuấn Tài, cậu nghĩ trái tim mình đã là căn nhà cũ đổ nát – ai bước vào cũng sẽ thấy trống rỗng.
Nhưng Minh không bước vào để thay thế.
Anh đứng trước hiên, đợi
Không ép An mở cửa.
Chỉ ngồi đó, kiên nhẫn như thể… nếu hôm nay chưa sẵn sàng, thì ngày mai cũng không sao.
Một tối nọ, khi Minh rời đi sau bữa ăn nhẹ, An đứng nhìn qua cửa sổ, thấy anh dừng xe dưới mưa chỉ để cột lại dây giày bị tuột.
Ánh đèn vàng rọi lên dáng người ấy, đơn giản, thật thà.
Cậu khẽ nói một mình:
– Mình không còn yêu như ngày xưa. Nhưng có lẽ, lần này… mình sẽ yêu đúng cách.
Họ không có một khởi đầu rực rỡ.
Chỉ là những ngày đi dạo chậm rãi, những buổi tối nấu ăn cùng nhau trong bếp nhỏ, và những lần ngồi bên nhau, không nói gì, nhưng không thấy im lặng là điều khó chịu nữa.
An không vẽ về Minh.
Vì cậu muốn sống điều này, chứ không giữ nó trên tranh.
Đến một ngày, khi người bạn cũ hỏi:
– Em đã quên Tuấn Tài chưa?
An mỉm cười, trả lời:
– Em không cần quên. Em chỉ không còn sống trong quá khứ nữa. Và Minh… không thay thế ai cả.
– Anh ấy là người em chọn, khi em đủ trưởng thành để không sống vì một bóng hình nữa.
Đó là lúc An biết – cậu đang yêu lại.
Không vì cô đơn. Không để lấp đầy.
Mà vì lần này, cậu có thể yêu mà không đánh mất chính mình.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro