25
.
Một buổi sáng đẹp trời, Thành An thức dậy sớm, không phải vì công việc, cũng không phải vì thói quen. Cậu chỉ muốn cảm nhận không gian tĩnh lặng, muốn sống một ngày không vội vàng, không lo nghĩ về quá khứ.
Cậu bước đến bàn vẽ. Nhìn vào giá vẽ trống rỗng.
Thật lạ, cậu không cảm thấy thiếu thốn. Mọi thứ dường như đang hoàn hảo trong sự tĩnh lặng này.
Minh gọi điện vào lúc sáng sớm, giọng anh nhẹ nhàng, như thể đã biết hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt.
- Em có muốn đi dạo không?
- Hôm nay trời đẹp.
An mỉm cười, bước ra khỏi phòng, mắt nhìn ra cửa sổ - ánh nắng chiếu qua rèm cửa, dội lên mặt đất những tia sáng lấp lánh.
- Được thôi, mình đi.
Họ không đi đâu xa, chỉ dạo quanh khu phố cũ, nơi những con đường vẫn giữ lại hương vị của quá khứ, nhưng cũng đầy sức sống của hiện tại.
Minh đưa An đến một công viên nhỏ, nơi những hàng cây dọc lối đi luôn rì rào trong gió. Hai người ngồi xuống ghế đá, không nói gì.
An không cần lý giải thêm về tình yêu của mình.
Minh cũng vậy. Anh biết, tình yêu không phải thứ gì có thể giải thích rõ ràng, không phải thứ gì có thể tìm ra một lý do hợp lý để tồn tại. Nó chỉ đơn giản là - có nhau trong một khoảnh khắc, chọn yêu nhau mà không cần bất kỳ điều kiện nào.
Minh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay An.
Cảm giác ấm áp, bình yên. Không có sự nôn nóng, không có sự khao khát mãnh liệt. Chỉ là sự thấu hiểu, sự trân trọng lẫn nhau.
- Em biết không, tình yêu không cần lý giải. Nó là sự chọn lựa của trái tim.
- Không phải vì em thiếu thốn hay cần một người để thay thế, mà vì em đã chọn yêu. Và anh chọn yêu em.
An nhìn Minh, không nói gì. Cậu chỉ cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh, sự gần gũi không cần lời nói.
Họ ngồi như vậy, bên nhau trong im lặng, nhưng không thấy cô đơn.
An cảm nhận được sự tự do trong tình yêu này, một tình yêu không bị ràng buộc bởi quá khứ, không phải một sự níu kéo. Chỉ là sự chia sẻ và yêu thương thật sự.
Về nhà, Minh không vội vã rời đi.
Anh ngồi xuống bàn ăn, cùng An chuẩn bị bữa tối đơn giản. Hai người không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng trao nhau nụ cười, trao nhau những ánh mắt dịu dàng.
Câu chuyện giữa An và Minh không bao giờ cần phải có một kết thúc rõ ràng.
Không cần phải là "yêu nhau mãi mãi", vì họ đã biết rằng tình yêu không phải lúc nào cũng phải giữ mãi.
Có thể, một ngày nào đó, họ sẽ bước đi trên con đường khác nhau, nhưng ít nhất, ở thời điểm này, họ đã chọn nhau, và đó đã là đủ.
Tình yêu của An và Minh là vậy - không cần lý giải, chỉ là sự lựa chọn từ trái tim.
An không cần phải chứng minh gì cho ai. Cậu đã yêu, và được yêu, theo cách của riêng mình.
Không phải là một tình yêu vội vàng, không phải là một tình yêu được định nghĩa rõ ràng, mà là một tình yêu mà cả hai đều hiểu: có nhau là đủ.
Và trong trái tim của Thành An, cậu đã tìm thấy sự bình yên mà mình cần - không phải từ việc lấp đầy khoảng trống, mà từ việc sống trọn vẹn với những gì mình đang có.
Yêu và được yêu - không phải vì phải có, mà vì tình yêu là sự lựa chọn từ trái tim.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro