29

.

Thành An thức dậy vào sáng sớm, ánh sáng mặt trời dịu dàng len qua khung cửa sổ. Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, yên bình. Cậu không cần phải vội vã, không cần phải làm gì hết. Mỗi sáng thức dậy bên cạnh Minh, An đã hiểu ra rằng cuộc sống không phải là một cuộc đua, mà là một hành trình để tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau.

Minh vẫn còn đang ngủ, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn. An nhìn anh, cảm nhận một sự bình yên mà cậu chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Trái tim cậu không còn lo lắng hay sợ hãi. Cậu đã tìm thấy được sự ổn định trong cuộc sống này, và điều đó đến từ tình yêu của Minh.

Cậu không biết khi nào Minh đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, nhưng giờ đây, không có gì quan trọng hơn việc được ở bên anh. Những điều trước kia có thể đã khiến cậu bối rối, lo sợ, nhưng giờ đây, tất cả những gì An cần là có Minh bên cạnh.

Minh tỉnh dậy khi ánh sáng ban mai đã tràn ngập khắp phòng. Anh nhìn An đang ngồi bên giường, ánh mắt của cậu dịu dàng, nhẹ nhàng. Minh cười khẽ, rồi ngồi dậy, vươn vai một cách lười biếng.

– Em thức sớm quá. – Minh trêu.

An cười, không nói gì, chỉ đơn giản là lặng lẽ nhìn Minh. Cậu không cảm thấy cần phải nói thêm bất cứ điều gì. Chỉ cần ở đây, trong khoảnh khắc này, là đủ.

Ngày hôm đó, cả hai cùng nhau đi dạo trong công viên, không có kế hoạch, không có mục đích. Họ chỉ đi, đơn giản chỉ là cùng nhau đi bộ dưới ánh sáng mặt trời, không cần phải lo lắng về những điều chưa đến. Những con đường trong công viên này đã quá quen thuộc, nhưng lần này, mọi thứ lại trở nên mới mẻ. Bởi vì họ không cần phải vội vã, không cần phải đua theo bất cứ thứ gì. Chỉ cần là nhau.

– Anh nghĩ, chúng ta sẽ mãi đi như thế này, không phải sao? – An hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng.

Minh nhìn cậu, nở nụ cười ấm áp.

– Ừ, chúng ta sẽ luôn đi cùng nhau. Không phải vì phải đích đến, mà vì mỗi bước đi bên nhau là đủ rồi.

An gật đầu, không nói thêm gì. Cậu hiểu rằng, trong cuộc sống này, không phải lúc nào cũng phải chạy đua, không phải lúc nào cũng phải có mục tiêu lớn lao. Đôi khi, chỉ cần đi cùng nhau, chỉ cần yêu nhau là đủ.

Khi hoàng hôn buông xuống, hai người trở về nhà. Không có gì đặc biệt xảy ra trong ngày, nhưng lại là một ngày thật sự trọn vẹn. Minh nấu bữa tối, còn An ngồi bên bàn, đọc sách, thỉnh thoảng quay sang nhìn anh. Những khoảnh khắc đơn giản như thế này là những gì cả hai cần, và cũng là những gì họ đã có.

Họ không cần phải tìm kiếm sự hoàn hảo, chỉ cần sự chân thành và sự hiện diện của nhau là đủ. Minh và An đã học được rằng, tình yêu không phải là thứ có thể nắm bắt được hay ép buộc, mà là thứ mà họ phải chọn mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc.

Tối đó, khi cả hai nằm bên nhau, Minh nhẹ nhàng ôm An, hít thở cùng cậu, cảm nhận được từng nhịp thở của đối phương. Không có lời nói, không có yêu cầu, chỉ có sự hiện diện.

– Anh biết, đôi khi cuộc sống không phải là một cuộc đua. – Minh lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.

An gật đầu, không nói gì. Cậu hiểu ý anh. Cuộc sống không phải là thứ mà họ phải vội vàng tìm kiếm hay chạy theo, mà là nơi họ sẽ dừng lại để cảm nhận, để yêu, và để sống.

– Em không cần phải đi nhanh. – Minh tiếp tục. – Chúng ta có thể đi chậm thôi, nhưng miễn là đi cùng nhau.

An khẽ mỉm cười, cảm nhận tình yêu trong từng lời nói của Minh. Đó chính là điều mà cậu cần, là người luôn ở bên cạnh, không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần cùng nhau đi qua mọi thứ.

Ngày hôm sau, khi An ra ngoài, cậu không còn cảm thấy mình bị vướng bận bởi quá khứ. Cậu không phải lo lắng về tương lai, không phải chạy đua với những kỳ vọng. Chỉ cần sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc bên Minh, đó là tất cả những gì cậu cần.

Và dù cuộc sống có thay đổi thế nào, dù họ có phải đối mặt với những thử thách ra sao, An biết rằng, họ sẽ không bao giờ phải đi một mình. Chỉ cần đi cùng nhau, là đủ.

Cuối tuần, hai người quyết định đi du lịch ngắn ngày, không phải đến những nơi xa xôi, mà là một khu nghỉ dưỡng gần biển, nơi họ có thể thư giãn và tận hưởng sự yên tĩnh. Những ngày ở bên biển, họ không làm gì đặc biệt, chỉ đơn giản là ngồi bên nhau, nghe sóng vỗ và nhìn mặt trời lặn. An và Minh không cần phải đuổi theo thời gian, không cần phải chạy đua với bất kỳ thứ gì.

Vì họ đã tìm thấy được tất cả những gì mình cần trong chính nhau.

Và khi họ trở về, những khoảnh khắc bên nhau vẫn luôn là điều tuyệt vời nhất. An không còn phải lo lắng về việc chạy theo một lý tưởng hay mục tiêu nào nữa. Cậu đã hiểu rằng, tình yêu là một hành trình không có đích đến. Quan trọng là, trong mỗi bước đi, họ luôn có nhau.

Vì vậy, khi đến một ngày, họ không còn phải chạy đua. Họ chỉ cần sống, cùng nhau.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro