3
.
---
Tin đồn đã lắng xuống dần, hoặc ít nhất là không còn gây sốc như ban đầu. Thành An thì vẫn làm việc, vẫn đi uống cà phê, vẫn đăng story những tấm ảnh mờ ảo chụp ly latte và ánh sáng hắt lên từ cửa sổ. Còn Tuấn Tài — từ một người kiệm lời và lạnh lùng — bỗng dưng hay gửi tin nhắn hơn, thường xuyên hỏi:
> “Em ăn chưa?”
> “Hôm nay em có ngủ trưa không?”
> “Coi chừng đau vai gáy, đừng ngồi máy tính lâu quá.”
Tới một buổi tối thứ Sáu, Tài nhắn một câu khiến An khựng lại mất mấy giây:
> “Mai em có rảnh không? Đi xem phim với anh.”
An nhìn chằm chằm vào màn hình. Môi hơi cong lên. Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, cậu đáp:
> “Rảnh.”
Rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại đông nghẹt người. Hai người mua vé muộn nên chỉ còn ghế đôi ở hàng ghế cuối cùng. Bộ phim là một thể loại hành động – sở thích của Tài – nhưng An chẳng hề để tâm.
Thực ra, từ lúc đèn vừa tắt, cậu đã không xem nữa rồi.
An dựa nhẹ vào vai Tài, thì thầm:
– Lạnh quá.
Tài dịch áo khoác qua cho cậu, tay vẫn giữ khoảng cách vừa phải. Nhưng An không để khoảng cách ấy yên lâu. Một lúc sau, cậu nghiêng người, thì thầm thêm:
– Có người đang nhìn mình đó.
– Ừ.
– Vậy anh có định làm gì không?
Tài quay sang, ánh sáng lờ mờ từ màn hình phản chiếu lên gương mặt của An. Ánh mắt cậu lấp lánh như nước, dịu dàng nhưng có gì đó khiêu khích đến mức khiến tim Tài đập loạn.
– Em muốn anh làm gì?
– Tùy anh. Nhưng nhớ là… ở nhà em sẽ tính sổ.
Tài không chịu nổi nữa. Hắn nghiêng đầu, hôn lên môi An – thoáng qua, ngắn gọn, nhẹ nhàng. Nhưng với cả hai, như có dòng điện xẹt qua sống lưng.
An không ngạc nhiên, chỉ hơi bật cười.
– Ừ, vậy tối về… chuẩn bị tinh thần đi nha.
Trên đường về, Tài chạy xe mà lòng rối như tơ vò. Hắn từng yêu, từng quen nhiều người, nhưng chưa ai khiến hắn thấy mình luôn ở thế bị dẫn dắt như An. Cứ tưởng mình nắm thế chủ động, rồi chỉ một câu nói, một ánh mắt, là hắn lại chệch hướng.
Khi xe dừng trước cửa nhà An, cậu không xuống liền. Cậu tháo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Tài:
– Không mời em lên nhà sao?
– Anh tưởng em mệt?
– Em mệt. Nhưng em muốn anh ở đó khi em ngủ.
Tài nuốt nước bọt.
– Ở lại… chỉ để ngủ?
An nghiêng đầu, cười một cách tinh nghịch:
– Ai nói chỉ ngủ?
Đêm đó, Tài nằm trên giường An, lưng dính sát vào ga trải giường, hai tay bị giữ chặt trên đầu. An ngồi lên người hắn, môi kề sát tai, giọng như gió lướt qua gáy:
– Em đã nói rồi. Ngoan thì em thương. Không ngoan… thì em thương kiểu khác.
Tài thở mạnh, mắt khép lại.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi rả rích.
Trong phòng, tất cả âm thanh đều chìm dần trong nhịp tim đập dồn dập.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro