8

.

Thành An và Tuấn Tài không chia tay.

Không ai nói câu "kết thúc",
Không có cãi vã,
Không có nước mắt.

Chỉ là… không còn tìm nhau nữa.

Tết năm ấy, An về quê sớm. Cậu vẫn nhắn tin chúc Tài:

> “Năm mới bình an, mạnh khoẻ. Anh làm nhiều, nhớ giữ gìn sức khỏe . anh nhé.”

Tài nhìn dòng chữ trên màn hình rất lâu. Hắn muốn nhắn lại:

> “Anh nhớ em.”

Nhưng cuối cùng, chỉ gõ:

> “Em cũng vậy.”

Sau Tết, An không trở lại thành phố ngay. Cậu ở lại quê, phụ ba mẹ bán quán cà phê nhỏ ngoài chợ huyện. Mỗi sáng đều dậy từ 5 giờ, xay cà phê, đun nước, bưng bê bàn ghế..

cuộc sống cậu cũng thay đổi.

Không còn tiếng chuông báo thức của Tài, không còn cà phê sữa ấm trao tận tay. Nhưng không hiểu sao, trong giấc mơ mờ nhạt mỗi sáng, An vẫn nghe tiếng hắn thì thầm:

> “Uống đi. Đừng bỏ bữa.”

Tài thì khác. Hắn quay cuồng với những dự án mới, công việc mới, thành công mới.

Mỗi lần cười với đối tác, hắn lại nhớ ánh mắt An.

Mỗi lần về nhà, đèn vẫn sáng, mà căn phòng vắng lạnh.

Một lần, hắn ghé lại quán cà phê hai người từng ngồi. Bàn ghế vẫn thế. Bản nhạc vẫn thế. Nhưng người ngồi cùng không còn là cậu con trai có nụ cười dễ mến, và ánh mắt khiến hắn quên cả thế giới.

Tháng Tư, trường sinh gọi:

– An về rồi đó. Tối mai có buổi triển lãm tranh của em ấy. liệu anh tới không?

Tài im lặng một lúc, rồi nói:

– Ừ. anh nghĩ mình sẽ tới.

Tối đó, không gian triển lãm nhỏ, ấm cúng. Tranh của An không nhiều – chỉ chừng mười bức, vẽ theo phong cách tối giản, nhưng mỗi nét vẽ đều có cảm xúc rõ rệt.

Một bức vẽ gây chú ý: người đàn ông mặc sơ mi đen, đứng quay lưng, nhìn ra cửa sổ nơi trời đang mưa. Trên bàn là ly cà phê sữa chưa uống.

Dưới tranh có ghi:

> “Gửi người đã từng pha cà phê cho tôi mỗi sáng. Và biến mất dần như một cơn mưa.”

Tài đứng lặng rất lâu trước bức tranh ấy. Hắn không cần hỏi. Hắn biết rất rõ… người đàn ông kia là ai.

An không xuất hiện suốt buổi triển lãm. trường sinh nói cậu mệt, không ra tiếp khách. Nhưng khi mọi người về gần hết, Tài thấy An đứng ở ban công tầng trên, tay cầm ly nước, gió thổi bay tóc, mắt đỏ hoe.

Hắn bước lên.

Không nói gì. Chỉ đứng bên cạnh.

An không nhìn hắn, chỉ hỏi khẽ:

– Tranh đó… anh có thấy không?

– Thấy.

– Em nghĩ anh sẽ không đến.

– còn anh nghĩ em sẽ không vẽ anh nữa.

Cả hai im lặng.

Một lát sau, An khẽ nói:

– Nếu… em bảo, em vẫn chờ anh, anh có quay lại không?

Tài quay sang nhìn cậu, giọng khàn đặc:

– Anh luôn muốn quay lại. Chỉ là anh sợ… nếu em không còn ở đó.

An bật cười, một tiếng cười rất khẽ, rất mệt.

– Vậy thì muộn rồi.

Đêm đó, họ ngồi cạnh nhau, như hai người xa lạ từng thân thiết.

Không chạm tay. Không ôm nhau. Không hôn.

Nhưng cả hai đều biết — đó là lần cuối cùng họ được ngồi cạnh nhau như thế, giữa một không gian chỉ có hai người và vô vàn điều chưa kịp nói.

Sáng hôm sau, Thành An đăng một story cuối cùng:

> “Có những người, mình không giữ lại được.
Nhưng cũng chẳng thể buông.”

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro