12: Bữa ăn cùng Jay Park
Đội 1, đại diện của Erewhon và là đội có những người mạnh nhất. Các thành viên gồm Park Sunghoon, Lee Heeseung, Nishimura Riki và Jay Park. Cả nước có chưa đầy 10 người thức tỉnh cấp S, nhưng chỉ riêng ở Erewhon đã có đến hai người, Park Sunghoon và người còn lại là Jay.
Nếu Jay rời khỏi Erewhon một mình, anh ta sẽ có được của cải và danh dự khổng lồ ở bất cứ nơi nào anh ấy đến. Một Người Thức Tỉnh cấp S sẽ được hoan nghênh nhiệt liệt không chỉ ở trong nước mà còn ở nước ngoài. Tuy nhiên, anh ta vẫn ở dưới trướng của Park Sunghoon, thậm chí không phải là Phó chỉ huy mà chỉ là một thành viên trong đội.
Đó là bởi vì anh ấy đã làm bạn với Sunghoon từ khi còn là thiếu niên. Và ngay cả khi anh được đề nghị một vị trí cao hơn, anh ấy biết điều đó chỉ có phiền phức muốn chết. Anh ấy không muốn thế.
Lần đầu tiên Sunoo gặp Jay là trong một bữa ăn. Các Thợ săn được Park Sunghoon triệu tập với lí do giả tạo là để giới thiệu Guide mới. Dành riêng cho hôm nay, anh ta cũng đã bao trọn toàn bộ nhà hàng gắn liền với trụ sở của Erewhon cho dịp này.
Bốn người đàn ông đã ngồi vào một chiếc bàn lớn. Ngay sau đó, Sunoo xuất hiện dưới sự chỉ dẫn của các nhân viên. Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi cổ trụ Trung Quốc và quần tây đen. Cậu không thể tìm thấy chiếc áo hoodie mà cậu đã mặc khi mới đến đây.
Phong cách của Lee Heeseung đơn giản và gọn gàng đến mức anh ấy có thể vào bất kỳ văn phòng nào gần đó và ngồi xuống bàn làm việc. Nên sau khi nhận được chỉ thị từ Park Sunghoon là mua cho Kim Sunoo những bộ quần áo đẹp, Lee Heeseung đã bối rối với khuôn mặt lạnh lùng và bình tĩnh như mọi khi. Mua quần áo cho một Guide và mang về? Dù biết rằng anh ấy khó chịu với cậu kinh khủng? Thà rằng đó là Nishimura Riki hay Jay Park, hoặc bất kỳ ai thì cũng đều tốt hơn cậu ta.
Bản thân Sunoo cũng là một vấn đề. Anh không biết phải mua gì cho cậu thanh niên thô kệch và ảm đạm đó, dù khuôn mặt của cậu thật sự rất đẹp. Nhưng để ghép các từ "Kim Sunoo" và "xinh đẹp" lại với nhau, không có sự kết hợp nào trên thế giới mà khập khiễng đến như vậy. Anh ấy thậm chí không thèm hỏi Sunoo về sở thích quần áo của cậu. Anh nghi ngờ gu thẩm mỹ của cậu ta và không muốn những thứ đồ tầm thường bị lẫn vào.
Anh cũng sẽ không tự mình đưa cậu đến cửa hàng, chọn và mặc quần áo cho cậu, vậy nên chỉ còn một cách. Sẽ mất một thời gian để đồng phục đặt may hoàn thiện nên anh ấy đã yêu cầu nhân viên mua một số quần áo may sẵn vừa với kích thước của cậu ở bất kỳ cửa hàng nào gần đó. Sunoo lặng lẽ bước vào trong bộ quần áo do Lee Heeseung chọn mà không phàn nàn. Điều đó là hiển nhiên. Cậu ấy có vẻ là loại người chỉ mặc đồ thể thao và quần áo chiến đấu mỗi ngày.
"Guide Kim Sunoo. Em ngủ ngon chứ? Có gì bất tiện không?"
Park Sunghoon cười. Đó không phải là điều mà anh ta nên hỏi, kẻ đã nhét ngón tay vào người cậu và buộc cậu phải hít ma tuý đến ngất đi. Tất nhiên, không đời nào cậu có thể ngủ ngon sau khi chuyện như vậy xảy ra. Nước da của Sunoo tái nhợt.
"........."
Cậu đã không đáp lại. Đôi mắt vô cảm khó hiểu nhìn xuống mặt bàn. Ly, đĩa và dao kéo được đặt ngay ngắn trước mặt. Tất cả đều mới mẻ đối với cậu ấy. Những món ăn sang trọng có thể sẽ được phục vụ ngay sau đó. Tại thời điểm này, anh trai của cậu đang phải sống sót bằng máy thở và rất nhiều ống gắn trên cơ thể. Bụng cậu hơi nhói lên.
"Đây, như các cậu cũng biết, Guide của chúng ta, hãy hòa hợp với nhau nhé."
Park Sunghoon giới thiệu Sunoo với các thành viên còn lại của Đội. Đó là một giọng điệu thoải mái không phù hợp với bầu không khí. Lee Heeseung và Jay phớt lờ Sunoo như thể cậu không tồn tại. Chỉ có Niki là còn nói một cách ấm áp.
"Sunoo hyung, xin chào."
Người này đã từng túm lấy Sunoo rồi dội nước vào mũi và miệng cậu. Tất cả họ đều chào đón cậu với khuôn mặt tỉnh bơ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cậu cảm thấy kinh hoàng.
Không lâu sau, Amuse-Bouche đã được phục vụ. Một món ăn to bằng một hoặc hai ngón tay được đặt trên chiếc đĩa tròn. Đầu bếp đến gần bàn và giải thích thêm, nhưng Sunoo không hiểu hầu hết các từ ngữ. Thật vô nghĩa khi ngồi đây và giả vờ như không có gì giữa những con người mất trí này. Cậu thậm chí còn không nghĩ đến việc lấy bộ đồ ăn và chỉ lặng lẽ ngồi đó.
"Park Sunghoon..."
Một giọng nói đã phá vỡ sự im lặng kỳ lạ.
Người đàn ông với mái tóc undercut và làn da rám nắng hét lên với giọng trầm như một con thú đang gầm gừ. Park Sunghoon nghịch dao nĩa và thản nhiên đáp lại như muốn chọc tức anh.
"Sao thế? Jay."
"Cậu thật sự bị điên à?"
"Gì nữa?"
Park Sunghoon không chớp mắt. Chỉ tập trung vào bữa ăn của mình, anh ấy thậm chí còn cười nhẹ như một người trở nên xấu hổ sau khi nhận được lời khen. Mặt của Jay Park nhăn lại.
"Tự nhiên cậu nghiêm túc gọi cho tôi, nên tôi tự hỏi chuyện quái quỷ gì đã xảy ra. Nhưng cậu cũng gọi Guide đến và để hắn ngồi ăn cùng với chúng ta? Và cái gì, hòa hợp với nhau? Cậu đang làm cái đéo gì vậy?"
Jay Park mất bình tĩnh và cao giọng.
"Tôi chắc chắn phản đối việc có một Guide độc quyền. Tôi sẽ tìm một người cho thuê. Tôi nhớ đã nói điều đó vài lần. Nhưng cậu thực sự không nghe tôi bằng cái tai chết tiệt của mình!"
"Chú ý đến ngôn từ của cậu. Guide sẽ sợ mất."
Có tiếng nổ lách tách. Đôi mắt hung dữ của anh ấy càng trở nên khắc nghiệt hơn. Dù có sủa với Park Sunghoon bao nhiêu đi chăng nữa, anh ta nhận ra rằng điều đó thật vô ích, và mục tiêu của sự tức giận đã chuyển sang Sunoo.
"Này, Guide."
Một nắm đấm lớn đầy gân guốc đập vào mặt bàn. Âm thanh buồn tẻ vang vọng khắp nhà hàng.
"Tôi không biết cậu nghĩ cái gì khi vào đây, nhưng hãy biết điều mà cư xử. Sẽ tốt hơn nếu cậu cứ ngậm miệng lại như hiện tại."
"Tôi không thể chịu được những Guide, đặc biệt là những kẻ có tính cách trịch thượng. Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không biết tại sao bây giờ tôi lại phải ngồi đối mặt với cậu."
Sunoo từ từ nhìn lên. Ánh mắt của bốn người đàn ông đều tập trung vào cậu, không chớp mắt một lần. Họ mặc quần áo của con người, nhưng lại không giống con người. Biểu cảm của họ rất đa dạng và đều rất kỳ lạ. Ngay cả khi chỉ nhìn về phía này, cậu cũng cảm thấy đáng sợ như thể họ đang nghiền nát đối phương.
Cơn tức giận bị kìm nén dâng lên, nhưng đồng thời, cậu cũng sợ hãi. Nếu đi ngược lại ý muốn của họ, cậu có thể phải chịu những hành vi tàn ác gần như bị tra tấn một lần nữa. Nỗi đau khắc trên cơ thể còn chưa lành đã gửi lời cảnh báo. Cậu ấy nên làm gì? Cậu có nên im lặng và chịu đựng bị lạm dụng? Sunoo siết chặt tay mình. Trước khi cậu kịp nhận ra, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh. Tim cậu đập vì lo lắng.
Mắt của Sunoo vốn chỉ cụp nhìn xuống, đã chuyển sang nước da ngăm đen. Cậu ấy nhìn thẳng vào Jay và mỉm cười.
"Cách cư xử của anh để ở đâu vậy?"
"Gì?"
"Đây có phải là cách anh cư xử tại bàn ăn không?"
"Mày vừa nói cái gì? Mày nghĩ rằng mày có thể làm và nói bất cứ điều gì vì đang ngồi cùng bàn với cấp S và cấp A à?"
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo đến khó tả. Jay Park như muốn đá văng cái bàn và đấm vào mặt Sunoo bất cứ lúc nào.
"Tôi có thể làm gì được? Tôi là Guide độc quyền. Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc nằm ở nhà, ôm ấp và tán tỉnh anh, sau khi các người đã chi tiền cho tôi."
Những người đang nhìn chằm chằm vào Sunoo không hề nhúc nhích, tiếp tục những gì họ đang làm. Park Sunghoon nhấm nháp ly rượu một cách duyên dáng. Niki háo hức nhai chiếc bánh mì với sự phấn khích như thể đang ăn bỏng ngô với đôi mắt sáng rực. Lee Heeseung lặng lẽ tập trung vào bữa ăn với tâm thế rằng bất cứ việc gì các cậu làm đều không phải việc của tôi. Tuy nhiên, sự chú ý của họ vẫn tập trung vào từng động thái của Sunoo.
"Sự khác biệt giữa điều đó và thú cưng là gì? À! Thú cưng sẽ không quay lưng lại với chủ nhân của chúng. Còn mày thì sao?"
"Ah......phép ẩn dụ sai rồi. Thú cưng được chào đón ngay cả khi chúng không dễ thương. Phải gọi là gia súc mới đúng."
Jay cười như tiếng gió thổi. Dưới ánh đèn rực rỡ, đôi mắt màu đen của anh ta ánh lên vẻ nguy hiểm.
"Ha.....Mẹ nó, buồn cười vãi. Cái thứ này bò lên từ đâu vậy?"
Anh ta đứng dậy, cầm cái đĩa lên trước mặt Sunoo và thả nó xuống không chút do dự.
CHOANG!
Các món ăn vương vãi khắp sàn. Chiếc đĩa tuy không bị vỡ nhưng thức ăn thừa rơi vãi khắp nơi. Nước sốt mà người đầu bếp chắc hẳn đã bỏ cả tâm huyết vào làm cũng đã bắn lên giày của Sunoo.
"Nếu muốn được đối xử như gia súc, mày có thể nói với tao. Từ nay về sau, những gì mày ăn đều sẽ được cho như thế này."
"........"
"Làm gì vậy? Còn không mau cút xuống khỏi ghế."
"À, mày có muốn uống chút nước không?"
Không dừng lại ở đó. Jay cầm cốc nước rồi đổ lên chiếc đĩa trên sàn. Thức ăn và nước uống lẫn lộn với nhau, tạo thành một mớ hỗn độn. Bụi vàng để trang trí nổi trên mặt nước âm u. Chỉ trong một tích tắc, những món ăn đắt tiền đã trở thành đống rác.
Những người khác đã xem cảnh này mà không bỏ lỡ, nhưng không một ai tiến tới. Họ không ngăn cản hai người, và cũng không bênh vực hay chỉ trích ai trong số họ. Thay vào đó, họ có vẻ mong chờ xem Sunoo sẽ phản ứng như thế nào.
Nó kỳ quái không thể tả. Những điều không thể chấp nhận được theo lẽ thường và giá trị về đạo đức đang diễn ra ngay dưới mũi họ, nhưng tất cả mọi người ngoại trừ Sunoo đều bình tĩnh.
Trong một thế giới mà mọi người không ai là bình thường, những người bình thường sẽ trở nên bất thường.
Những người đàn ông ở chiếc bàn này thoạt nhìn có vẻ hoàn hảo không chê vào đâu được, nhưng mỗi người lại điên rồ theo những cách khác nhau. Họ có làn da bên ngoài sạch sẽ và hành động xã giao, nhưng đôi mắt họ đầy sự điên loạn. Trật tự xoay quanh Park Sunghoon rất vững chắc. Cậu cảm thấy mình như một con mồi mắc vào mạng nhện. Dù cậu có cố gắng và đấu tranh đến đâu thì cũng vô ích. Đây chỉ là trò chơi dành cho những kẻ săn mồi.
Sunoo từ từ đứng dậy, cảm thấy ảo giác như có những con rắn đang quấn lấy tay và chân mình. Bốn cặp mắt vô hồn dán vào cậu. Căn phòng im lặng như nghe được cả tiếng kim rơi. Cậu cúi đầu, đón nhận ánh nhìn của mọi người. Cậu nhặt chiếc đĩa rơi trên sàn rồi đổ cả đĩa lên cái đĩa trước mặt Jay. Nước mỡ chảy đầy đĩa và tràn ra mặt bàn.
"Cảm ơn anh đã chuẩn bị chu đáo đến cả thức ăn cho gia súc. Tôi cũng muốn anh ăn thật nhiều, kể cả phần của tôi."
"Anh lịch sự quá phải không? Không giống bất kì ai."
Cậu đặt chiếc đĩa trống xuống bàn. Khuôn mặt của Jay Park, vốn đang bàng hoàng trước diễn biến bất ngờ, bỗng đỏ bừng. Cậu không muốn ở đây lâu hơn dù chỉ một giây. Ăn tối với bụi vàng và lá thảo mộc? Cậu không có bất kỳ cảm xúc nào về món ăn mà cậu thậm chí không biết mùi vị, cách ăn, hoặc tên của nó là gì. Sunoo nghiến răng và quay lại con đường cậu đã đến. Một nỗi đau cay đắng dâng lên từ trong lòng. Cậu băng qua sảnh rộng và đi đến lối ra.
Khoảnh khắc cánh cửa nặng nề đóng lại sau lưng, ai đó đã phá lên cười như thể anh ta đang chờ đợi từ lâu. Như đang trút bỏ thứ mà anh ấy cố kìm nén từ đầu cho đến bây giờ, bật cười đến hụt hơi. Âm thanh bộc phát giận dữ của Jay hòa lẫn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tuy nhiên, Sunoo đi thẳng và không bao giờ dừng lại. Vượt qua hành lang rộng rãi không một bóng người, cậu nhìn thấy một nhà vệ sinh, không do dự. Cậu nhảy vào ngăn đầu tiên mình nhìn thấy, cúi xuống như thể sắp ngã và nôn mửa. Tất cả những gì chảy ra là nước thường pha với dịch vị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro