2.2. Unspoken Hearts {KuniChigi}
Những tháng ngày làm việc cùng Kunigami như giấc mơ trở thành hiện thực của Chigiri. Dù thời gian trôi qua, sự ngưỡng mộ ban đầu của em dần chuyển hóa thành một thứ tình cảm sâu đậm, khó có thể giấu diếm. Từng ánh mắt của hắn, từng nụ cười hay lời động viên nhỏ bé cũng đủ làm trái tim Chigiri thổn thức.
Kunigami, dù bận rộn, luôn cố gắng dành thời gian bên cạnh em. Hắn bắt đầu mang cho em những ly cà phê nóng hổi trong những buổi làm việc đến tận mãi đêm khuya, hỏi han về sức khỏe của em, thậm chí lại còn hay tự tay giúp em cắt may những chi tiết nhỏ trên trang phục.
***
Chigiri vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy, ngày mà Kunigami lần đầu tiên thổ lộ tình cảm với em....
Chigiri vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy, ngày mà Kunigami lần đầu tiên thổ lộ tình cảm. Một buổi sáng đầy nắng, hắn hẹn gặp em tại một quán cà phê nho nhỏ quen thuộc nằm trong góc phố. Không gian nơi ấy mang một vẻ ấm áp lạ thường với những chiếc bàn gỗ giản đơn nhưng bóng loáng phản chiếu ánh nắng dịu dàng từ những ô cửa kính. Giàn cây leo xanh mướt vươn mình trên tường, những tán lá đan xen tạo nên những vệt sáng mỏng manh nhảy múa trên nền gạch cổ. Hương cà phê dịu nhẹ hòa quyện cùng mùi nắng, nắng len lỏi vào mọi ngóc ngách, thắp sáng cả không gian, mang đến cảm giác bình yên như chính lòng người. Kunigami, vốn lấy cớ muốn bàn bạc về công việc, lại bất ngờ mang theo một hộp macaron mang màu hồng đào ngọt ngào và cả sự chân thành không thể giấu nổi trong ánh mắt.
Không khí tràn ngập mùi cà phê ấm áp và hương bánh ngọt, nhưng tất cả những gì Chigiri có thể cảm nhận lúc ấy là nhịp đập dồn dập của trái tim khi nghe Kunigami bày tỏ. Từng lời nói của hắn, dù đôi lúc ngập ngừng, nhưng lại chân thật đến mức khiến em không thể kiềm được cảm giác xúc động. Kunigami thừa nhận rằng em là người khiến hắn cảm thấy cuộc sống ý nghĩa hơn, rằng mỗi khoảnh khắc bên em đều tràn ngập niềm vui và hy vọng. Hắn vụng về đặt trước mặt em một hộp bánh macaron hình trái tim rồi lại vụng về nói những câu ngọt ngào. Em phải thừa nhận rằng anh chàng ngốc nghếch trước mặt em nhìn rất đáng yêu . Có trời mới biết rằng em đã vui đến nhường nào, tim em đập loạn xạ chẳng thể tự chủ được nữa. Em đã không ngần ngại đáp lại bằng ánh mắt chứa đầy sung sướng, để rồi trong khoảnh khắc ấy, cả hai như quên đi thế giới xung quanh, chỉ còn lại niềm vui trọn vẹn, sự nhẹ nhõm bao quanh. Chẳng còn là những phút giây nhung nhớ, nhìn lén hay là những sự quan tâm vụng về dành cho nhau nữa. Hai người giờ đã là của nhau và có lẽ là sẽ mãi như vậy...
Tình yêu của họ bắt đầu từ những điều đơn giản như thế. Một buổi sáng, một viên đào ngọt ngào và lời hứa sẽ cùng nhau đi qua những ngày tháng đẹp nhất của cuộc đời.
Những ngày sau đó, Kunigami và Chigiri như trở thành hai mảnh ghép hoàn hảo của nhau. Họ cùng nhau chia sẻ những câu chuyện, cùng vẽ nên những giấc mơ., cùng nhau tạo nên những bản giao hưởng ngọt ngào của cuộc đời. Kunigami luôn là người nhắc nhở em nghỉ ngơi khi làm việc quá sức, còn em cùng với sự dịu dàng vốn có luôn là người giúp hắn tìm lại cân bằng sau những ngày dài mệt mỏi.
Những buổi chiều, họ thường đi dạo bên bờ biển, nơi Kunigami thích kể những câu chuyện hài hước chỉ để nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của em. Và mỗi khi trời trở lạnh, Chigiri sẽ pha một cốc trà nóng, để cả hai cùng ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao, hai đôi tay- một lớn một bé- nắm chặt nhau tựa như sự ấm áp vĩnh cửu của hai người.
.
.
.
.
.
.
.
.
Nhưng tình yêu, dù đẹp đẽ đến đâu, cũng không tránh khỏi những đổi thay.
Ban đầu, sự thay đổi là những điều nhỏ nhặt đến mức Chigiri chỉ nghĩ rằng mình đang quá nhạy cảm. Kunigami không còn trả lời tin nhắn của em nhanh như trước, những câu trả lời dần trở nên ngắn gọn và thiếu đi sự ấm áp quen thuộc. Những lần hẹn, thay vì là những buổi chiều dài đầy tiếng cười, nay lại kết thúc sớm hơn với lý do công việc. Em tự nhủ rằng ai rồi cũng có lúc bận rộn, rằng tình yêu không thể nào lúc nào cũng rực rỡ như thuở ban đầu.
Thế nhưng, những biểu hiện ấy có lẽ đã dần dần trở nên rõ rệt hơn. Chẳng còn là những cuộc gọi ngọt ngào như thường lệ vào những đểm tối, thay vào đó là những dòng tin nhắn ngắn ngủn hoặc sự im lặng kéo dài. Những câu hỏi của Chigiri về sức khỏe, công việc hay tâm trạng của hắn thường chỉ được nhận lại những câu trả lời hời hợt. Dường như trong thế giới của hắn, em bắt đầu trở thành một sự lựa chọn, chứ chẳng còn là sự ưu tiên như em đã từng.
Chigiri cảm nhận rõ khoảng cách giữa cả hai ngày một lớn, như một bức tường vô hình ngăn cách họ, dù gần nhau là thế, nhưng em lại cảm thấy hắn quá đôi xa vời. Em luôn tự hỏi rằng mình đã làm điều gì sai? Em sợ hãi cảm giác mập mờ, sợ hãi viejc dù gần nhưng hai người lại tỏ vẻ dửng dưng như chưa từng quen biết, sợ hãi việc... dù đang trong một mối quan hệ nhưng hắn lại coi em như không tồn tại. Mỗi lần nhìn thấy Kunigami, em đều cố gắng nắm lấy những điều tốt đẹp còn sót lại, mong rằng có thể tìm thấy ánh mắt dịu dàng từng khiến trái tim em rung rinh. Dù chỉ một chút... một chút thôi cũng đủ rồi... Nhưng ánh mắt ấy giờ đây dường như chỉ còn là sự xa cách lạnh lùng... Chẳng còn là một Kunigami ngày ngày ngồi bên em kể những câu chuyện hài hước nữa, chẳng còn là một Kunigami ấm áp như đã từng, chẳng còn là một Kunigami luôn là người đầu tiên hỏi han em mỗi khi em bị thương, chẳng còn là một Kunigami ngay lập tức trả lời tin nhắn của em nữa... và cũng chẳng còn... một Kunigami luôn dành trọn sự quan tâm cho em nữa...
Rồi một ngày, hắn hẹn em đến nơi quán cà phê cũ ấy- nơi mà hắn từng bày tỏ những lời nói ngọt ngào đến sến sẩm dành cho em. Giờ đây, chẳng còn là những lời xin lỗi hời hợt hay sự lẩn tránh, mà là một sự thẳng thắn khiến em đau đớn đến nghẹn thở. Hắn nói rằng bản thân đã thay đổi, thay đổi thật nhiều... rằng tình cảm dành cho em không còn như trước nữa. Không phải vì lỗi của em, mà chỉ đơn giản là mọi thứ đã khác.
Chigiri không khóc, cũng không trách móc hay chất vấn. Em ngồi lặng lẽ, gật đầu chấp nhận như thể đó là điều em đã dự đoán từ trước. Nhưng sâu bên trong, từng lời nói ấy như những mũi dao đâm sâu vào trái tim em.
Cho hỏi... em có đau không?
Có...
Đau lắm chứ...
Nhưng em vẫn cố chịu
Bởi có lẽ tình cảm của em với một người nổi tiếng là không thể...
Vẫn là nơi ấy, vẫn là những chiếc bàn ghế gỗ giản đơn nhưng bóng loáng ấy... vẫn là chị nhân viên phục vụ hiền lành ấy, vẫn là giàn cây leo xanh mướt vươn mình trên tường, vẫn là những tán lá đan xen tạo nên những vệt sáng mỏng manh nhảy múa trên nền gạch cổ, vẫn là hương cà phê dịu nhẹ hòa quyện vào mùi nắng ấy... vẫn là không gian ấm áp ấy... nhưng cớ sao lòng người lại đổi thay? Chẳng còn là đôi chíp bông ngày ngày ngồi cười đùa những lời ngọt ngào với nhau nữa và cũng chẳng còn là những câu chuyện tình ngọt xớt của cặp đôi ấy nữa...
Ngày đông hôm ấy... đã có hai con người cùng với hai trái tim mong mang đã vỡ nát từ lúc nào...
.
.
.
Những ngày sau đó, em gần như mất đi phương hướng. Mỗi buổi tối khi đi ngủ, theo thói quen, em lại nằm gọn vào một chỗ, chừa ra một khoảng trống lớn cùng một chiếc gối mang mùi hương quen thuộc của người em từng yêu và lại mỗi sáng khi thức dậy, em lại sờ sờ tay sang khoảng trống bên cạnh, rồi lại ngớ ra rằng em và hắn chẳng còn là gì của nhau nữa... emcảm thấy thật trống rỗng, không còn là những tin nhắn quan tâm hay những cuộc hẹn cuối tuần. Dường như sự hiện diện của hắn đã đi luôn vào tiềm thức của em lúc nào chẳng hay. Em cố gắng viết một tin nhắn cho Kunigami, hỏi về ngày của hắn, nhưng rồi lại xóa đi. Những kỷ niệm đẹp từng làm em hạnh phúc giờ đây trở thành nỗi đau day dứt không ngừng trong con tim nhỏ bé ấy.
Kunigami, dù nhận ra sự đau khổ của Chigiri, nhưng hắn cũng chẳng đủ can đảm để níu giữ. Hắn không muốn lừa dối em, nhưng đồng thời cũng không biết làm thế nào để sửa chữa những tổn thương mà chính bản thân mình đã gây ra. Hắn chọn cách im lặng, để khoảng cách giữa họ ngày một lớn hơn, như một vết cắt không bao giờ lành...
***
Và rồi đến một ngày, Kunigami nhận được bức thư từ Chigiri. Bức thư ấy vẫn phẳng phất chút mùi hương dịu ngọt từ em, nó xinh xắn, được gói gọn cẩn thận, nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của hắn. Trong bức thư, em kể về tình yêu sâu đậm mà mình đã từng dành cho hắn, về những giấc mơ, những hoài bão mà cả hai từng vẽ ra, về những lời hứa sẽ mãi chẳng thể thực hiện được và cả những nỗi đau em phải chịu đựng khi tình yêu ấy tan vỡ hay thậm chí, là cả lời tạm biệt dành cho hắn... Đọc đến đấy, hắn nhận thấy phần giấy có vẻ nó hơi hơi ươn ướt và vết bút nhòe hơn thường... em đã khóc sao? Dòng chữ run rẩy nhưng đầy sự chân thành khiến hắn chết lặng. Hắn đọc đi đọc lại từng câu, cảm nhận như giọng nói của em đang vang văng vẳng lên trong tâm trí.
Cùng với bức thư, Chigiri gửi kèm một hộp macaron – giống như chiếc hộp màu hồng đào mà Kunigami từng tặng em trong ngày ngọt ngào nhất của cả hai... Nhưng giờ đây, những chiếc bánh ấy không còn là biểu tượng của niềm vui, của sự hạnh phúc mà là của sự chia li... lời chia tay cuối cùng, nhẹ nhàng nhưng đau đớn.
Hắn mong rằng những gì em viết trong bức thư ấy chẳng phải là sự thật...
Hắn vội vã chạy đến nhà em... nhưng lại chẳng có ai, liên tục gọi cho em nhưng không nghe máy, cuối cùng, hắn dừng chân bên một nghĩa trang. Theo tâm trí mách bảo, hắn bước vào bên trong, trong đó có một ngôi mộ bằng đá mới xây và trên đó... "Chigiri Hyoma"- có tên của em...
Ngày hôm ấy, Kunigami đứng lặng trước mộ Chigiri. Gió cuối đông thổi lạnh buốt và trên tay hắn là bó hoa bạch mai. Hắn thì thầm những lời xin lỗi, nhưng dĩ nhiên... chẳng có một lời hồi đáp...
Trên bia mộ, cái tên quen thuộc giờ đây là minh chứng cho một tình yêu đã vĩnh viễn chẳng thể cứu vãn. Kunigami sống trong những ngày tháng còn lại với nỗi đau và sự hối tiếc, mang theo ký ức về Chigiri – người đã từng là tất cả đối với hắn...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
______________________________
Mắ viết mà suy theo luôn 😭😭😭!!!
______________________________
Tớ là Kazu! Vịt biết bay và sống trên Sao Hỏa!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro