#15
Sau cuộc trò chuyện ấy, Mark rời phòng và quay lại với lịch trình bận rộn của NCT Dream. Nhưng trong lòng anh, suy nghĩ về Zoe không hề vơi đi. Anh biết rằng mình phải làm gì đó nhiều hơn nữa để giúp cô gái ấy tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống. Cô đã trải qua quá nhiều đau đớn, và anh sẽ không để cô phải chịu đựng một mình nữa.
Anh quyết tâm, một ngày nào đó, sẽ làm tất cả để cô biết rằng có những người luôn ở bên, luôn yêu thương cô dù thế giới này có đôi khi trở nên tăm tối.
Zoe ngồi một mình trong căn phòng của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh nắng sớm len lỏi qua khe cửa. Đã một tháng kể từ khi cô trở lại nơi này, nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫn chưa bao giờ vơi đi. Cô thường xuyên cảm thấy mình bị kéo lại về quá khứ, về những tháng ngày đen tối không thể nào quên, về Park Seong Won và cái chết của anh — người mà cô đã yêu sâu đậm.
Cảm giác đau đớn mỗi khi nghĩ đến Seong Won vẫn đeo bám cô như một cơn ác mộng không thể thoát ra. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc của họ, những ngày tháng yêu đương ngọt ngào, những lần anh ôm cô, dỗ dành khi cô buồn. Nhưng tất cả những gì cô nhận được sau cái chết của anh lại là sự chỉ trích tàn nhẫn từ những người xung quanh. Cô không thể quên được những lời đay nghiến như thể cô là nguyên nhân khiến anh phải chết, những lời nói rằng cô lăng loàn, không xứng đáng với tình yêu của anh. Cô đã không thể bảo vệ anh, đã không thể cứu anh thoát khỏi cơn bão tâm lý của chính mình.
Và một trong những người đã khiến cô cảm thấy mình như một con người vô giá trị chính là mẹ cô. Cô không thể hiểu nổi tại sao mẹ cô lại chỉ yêu thương anh trai Mike, mà bỏ mặc cô trong những khoảnh khắc cô cần nhất. Những năm tháng lớn lên, Zoe đã cố gắng chứng minh rằng cô có thể là một đứa con ngoan, rằng cô có thể khiến mẹ yêu thương cô như cách bà yêu Mike. Nhưng mẹ cô luôn đối xử với cô bằng một sự lạnh nhạt đến tàn nhẫn, và không có một chút cảm giác yêu thương nào dành cho cô. Những điều này đã khiến trái tim cô tê liệt, và giờ đây, mỗi khi nghĩ về mẹ, cô lại thấy một cảm giác tủi thân trào dâng.
"Có lẽ mình không xứng đáng được yêu," Zoe tự nhủ trong lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay, nơi những thông báo mới nhất từ bạn bè và Mark đang xuất hiện. Nhưng ngay lúc đó, màn hình sáng lên với một cuộc gọi từ mẹ cô.
Zoe không thể không giật mình khi thấy cái tên "Mẹ" hiện lên trên màn hình. Cô hít một hơi dài, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng. Thỉnh thoảng, mẹ cô lại gọi cho cô, nhưng những cuộc gọi đó chẳng bao giờ dễ dàng. Mỗi lần như vậy, Zoe lại cảm thấy mình bị chôn vùi trong những cảm xúc lẫn lộn, không biết phải làm gì, không biết có nên bắt máy hay không.
Nhưng lần này, cô không thể tránh né được nữa. Mẹ gọi, và cô cảm thấy một sức ép vô hình, khiến cô không thể không nghe máy.
"Zoe, con đang làm gì?" Giọng mẹ lạnh lùng, không một chút ấm áp, vang lên bên đầu dây.
Zoe ngồi thụp xuống chiếc ghế gần bàn, cảm giác như mọi thứ đang quay cuồng quanh cô. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, cảm giác mình bị bao quanh bởi sự cô đơn không thể nào thoát ra. "Con chỉ vừa mới thức dậy, mẹ à," Zoe trả lời, giọng cô khô khốc, không thể giấu được sự căng thẳng đang dâng lên.
Mẹ cô thở dài bên đầu dây. "Zoe, sao con vẫn chưa tìm được công việc tốt, sao vẫn không ổn định? Con đang làm gì ngoài việc đi học? Con phải biết rằng cuộc sống không chỉ có những thứ ấy. Mẹ không muốn con sống dựa vào anh con cả đời."
Zoe cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Những lời mẹ nói vẫn luôn thế, vẫn luôn khiến cô cảm thấy mình không đủ tốt, không đủ giá trị. Cô thậm chí không dám nói ra sự thật rằng cô chưa bao giờ cảm thấy mẹ thương yêu mình, rằng sự cô đơn trong lòng cô chưa bao giờ được mẹ nhận ra.
"Mẹ, con chỉ là sinh viên, con còn đang học mà..." Zoe cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô không thể ngăn bản thân khỏi cảm giác bất lực đang trào lên. Cô không thể nói hết những gì đang xảy ra trong lòng mình. Không thể nói về nỗi đau khi mẹ chỉ yêu anh trai cô, không thể nói về sự trống rỗng trong trái tim khi đối diện với người mẹ mà cô luôn mong mỏi tình yêu từ bà.
Mẹ cô im lặng một lúc, rồi lại lên tiếng, lần này giọng bà có phần mềm mỏng hơn, nhưng vẫn không thoát khỏi sự lạnh lẽo. "Con còn trẻ, nhưng con cần phải biết tự lo cho mình. Đừng cứ mãi sống trong quá khứ. Đừng để những chuyện không đáng lo ảnh hưởng đến tương lai của con."
Zoe nhìn vào chiếc điện thoại, một cảm giác nặng nề lấp đầy trái tim. Mẹ cô lại chỉ nói về công việc, về sự nghiệp, và chưa bao giờ đặt một câu hỏi về cảm xúc của cô. Zoe muốn hét lên, muốn nói với bà rằng cô vẫn chưa thể vượt qua cái chết của Seong Won, rằng cô không thể quên đi sự đổ vỡ trong quá khứ. Nhưng cô không thể, không thể mở miệng nói ra vì sợ sẽ lại nhận thêm những lời chỉ trích, những lời chỉ trích mà cô đã quá quen thuộc.
Con sẽ ổn thôi, mẹ à." Zoe đáp, giọng cô không giấu được sự mệt mỏi. "Con sẽ ổn."
Mẹ cô im lặng một lúc, rồi cúp máy mà không nói thêm gì. Zoe đặt điện thoại xuống, hai tay cô run rẩy. Cô không thể ngừng nghĩ về những lời mẹ đã nói. Tại sao mẹ không thể yêu cô như yêu anh trai cô? Tại sao mẹ lại luôn xem cô như một sự thất bại trong mắt bà?
Zoe cảm thấy mình lại rơi vào vòng xoáy của những nỗi lo âu và sợ hãi. Cô không thể vượt qua được những ám ảnh về quá khứ, những lời chỉ trích vẫn vang vọng trong tâm trí cô. Và giờ đây, khi nghe thấy tiếng mẹ gọi, những nỗi đau ấy lại ùa về, kéo cô lún sâu vào bóng tối của chính mình.
Zoe nhìn vào chiếc điện thoại, cảm giác như thế giới này không có ai hiểu cô, không ai thực sự nhìn thấy cô. Mặc dù có những người bạn như Anton, Vernon, và Mark, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác không bao giờ đủ tốt để được yêu thương thật sự. Và có lẽ, đó chính là nỗi đau sâu nhất trong trái tim cô — một nỗi đau không dễ gì chữa lành.
Sau cuộc gọi từ mẹ, Zoe cảm thấy mình như một chiếc bóng, trôi lững lờ trong căn phòng của mình. Cô ngồi đó, không nghĩ đến gì cả, chỉ là một không gian tĩnh lặng, chìm trong suy nghĩ và cảm giác tủi thân. Những lời mẹ nói vẫn quanh quẩn trong đầu cô, tựa như những tia lửa của một ngọn lửa đã lâu tắt nhưng vẫn âm ỉ cháy. Làm sao để cô có thể quên đi tất cả những gì đã xảy ra? Làm sao để cô có thể vượt qua những bóng ma từ quá khứ và tiếp tục sống?
Bất chợt, tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô. Zoe giật mình nhìn vào màn hình. Là Anton. Cô khẽ thở dài, nhưng rồi cũng nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Hey, Zoe! Em ổn không?" Anton nói ngay khi cô vừa cất máy, giọng anh nhẹ nhàng và tràn đầy sự quan tâm. Cứ mỗi lần Anton gọi cho cô, Zoe lại cảm thấy một chút an ủi, dù chỉ là tạm thời. Anh luôn biết cách khiến cô cảm thấy mình không đơn độc, dù cô biết rằng chỉ là những lời an ủi.
Zoe cười mệt mỏi, đáp lại: "Em ổn thôi, Anton. Chỉ là... hôm nay có một cuộc gọi từ mẹ, thế là lại làm em suy nghĩ nhiều."
Anton yên lặng một lúc, có lẽ anh đã nhận ra sự mệt mỏi trong giọng cô. "Anh hiểu mà, Zoe. Nhưng đừng để những chuyện đó làm em tổn thương quá. Anh chỉ muốn em biết rằng bản thân em không hề cô đơn. Anh luôn ở đây, đúng không?" Anton cười một cách nhẹ nhàng, như thể anh đang muốn chuyển tải tất cả sự vững vàng và ấm áp từ phía mình.
Zoe cảm thấy một chút ấm lòng khi nghe những lời ấy, nhưng đồng thời, một nỗi buồn vẫn len lỏi trong lòng cô. Cô không thể nói ra tất cả những gì đang chất chứa trong trái tim mình, không thể thổ lộ với Anton về nỗi đau mà cô vẫn phải gánh chịu mỗi ngày.
Nhưng rồi, cuộc gọi bỗng chuyển hướng khi Anton nhắc đến một cái tên khác, một cái tên mà Zoe không thể không giật mình khi nghe.
"À, trước khi anh quên, có một chuyện anh phải kể cho em. Wonbin... anh ấy nhờ anh hỏi thăm tình hình của em. Embiết đấy, sau khi nghe tin về chuyện của em, anh ấy đã rất lo lắng. Anh ấy nói thấy có lỗi và không muốn cậu phải chịu đựng mọi thứ một mình." Anton ngập ngừng nói.
Zoe cảm thấy một chút bất ngờ, nhưng đồng thời cũng thấy khóe miệng mình khẽ cong lên một chút. Wonbin? Anh ấy lại nhớ đến cô sao? Cô biết anh ấy là một người tốt, nhưng không ngờ anh lại lo lắng về cô đến vậy. Họ không còn gặp nhau kể từ lần cuối ở Hàn Quốc, và cô cũng không chắc anh còn quan tâm đến mình hay không.
"Wonbin nhờ anh gọi cho em à?" Zoe hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng lại không thể giấu được sự bất ngờ trong lòng.
"Ừ, đúng vậy. Anh ấy nói là muốn chắc chắn rằng em ổn. Hôm qua anh ấy hỏi anh về tình trạng của em, bảo là em đã vượt qua được nhiều chuyện rồi, nhưng không biết giờ thế nào." Anton nói thêm, giọng anh đầy sự trìu mến.
Zoe im lặng một lúc, lòng bỗng cảm thấy một chút ấm áp, dù rằng không biết liệu điều này có thể xua tan được nỗi đau trong cô. Cô mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười buồn. "Cảm ơn anh, Anton. Em... em thật sự cảm kích vì anh ấy lo lắng cho em."
Anton nghe thấy giọng cô có chút thay đổi, nhưng anh không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng chuyển sang chủ đề khác, cố gắng làm cô quên đi những nỗi buồn trong lòng.
Cô có thể nghe rõ sự nhẹ nhõm trong tiếng cười của Anton, như thể anh cũng đang tìm cách để giúp cô thoát khỏi bóng tối mà cô đang giam mình trong đó. Nhưng ngay khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Zoe lại cảm thấy mình phải đối mặt với một điều gì đó mà cô không thể tránh né.
Trái tim cô bỗng thắt lại khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại lần nữa. Mẹ cô gọi lại. Cô không biết phải làm gì. Bà lại định nói gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro