#19

Trong khi đó, Gar cũng đứng một bên, mỉm cười nhìn họ. Anh biết, dù không có lời nói nào, sự hiện diện của Vernon chính là điều mà Zoe cần. Đôi khi, chỉ một chút quan tâm từ người khác cũng có thể giúp chữa lành một trái tim đã chịu quá nhiều tổn thương. 

"Anh không biết em còn có bạn như Vernon," Gar nói nhẹ, nhìn hai người. "Nhưng em xứng đáng có những người như thế bên cạnh." 

Zoe gật đầu, nhìn vào mắt Vernon, và trong giây phút ấy, cô cảm thấy lòng mình nhẹ bớt đi. Dù cuộc sống của cô vẫn còn rất nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng ít nhất bây giờ, cô có những người bạn, những người thực sự quan tâm đến cô.

Vernon lại mỉm cười, anh hiểu rằng mình không thể giúp Zoe vượt qua tất cả, nhưng anh sẽ là người ở bên cô, như một người bạn chân thành. Cô có thể khóc, có thể buồn, nhưng anh sẽ ở đó, một bước bên cạnh cô. 

Và với sự xuất hiện của Vernon, một chương mới trong cuộc sống của Zoe đã mở ra. Một bước tiến nhỏ nhưng đầy ý nghĩa, khi cô biết rằng dù thế nào đi nữa, cô không phải đối mặt với mọi thử thách một mình.

Cuộc sống của Mark những ngày qua trở nên mệt mỏi và căng thẳng hơn bao giờ hết. Dù cho anh đã quen với lịch trình dày đặc của một thần tượng, những buổi tập luyện không ngừng nghỉ, những buổi ghi hình liên tiếp, nhưng sức ép trong đợt comeback lần này của NCT Dream dường như đã vượt xa khả năng chịu đựng của anh. Cảm giác mệt mỏi thể xác cộng với áp lực tinh thần khiến anh không khỏi cảm thấy lạc lõng, như thể mình đang ở trong một vòng quay không có điểm dừng.

Mỗi ngày, Mark luôn cảm thấy mình mất đi chút năng lượng và nhiệt huyết, dù anh luôn cố gắng tươi cười, giữ vững hình ảnh và hoàn thành công việc của mình. Nhưng đôi khi, anh chỉ muốn có một khoảng lặng, một chút thời gian để thở, để không phải là một hình ảnh không bao giờ cạn kiệt sức mạnh. Anh tự hỏi liệu mình có thể giữ được sức lực này lâu dài hay không.

Từ khi trở lại Hàn Quốc sau chuyến đi California, dù cố gắng để lấy lại tinh thần, mọi thứ vẫn không dễ dàng với anh. Anh nhận ra rằng khi mình càng bận rộn, anh lại càng thiếu đi một sự kết nối chân thành. Một lời động viên thật lòng, một người để có thể chia sẻ cảm xúc và tâm sự về những điều không thể nói ra với ai khác. Và khi anh ngồi trong phòng nghỉ ngơi sau một buổi tập căng thẳng, anh lại nhớ đến Zoe.

Cô là người duy nhất anh cảm thấy có thể mở lòng mà không sợ bị hiểu lầm. Mặc dù khoảng cách giữa họ là thế giới, nhưng Zoe luôn là người lắng nghe và thấu hiểu anh, trong những thời điểm anh cần nhất. Nhớ lại những lần trò chuyện giữa hai người, Mark không khỏi cảm thấy mình thật sự cần những lời động viên của cô. 

Anh cầm điện thoại lên, lướt qua tin nhắn của Zoe mà mình đã lưu lại từ trước. Anh đã có thể nhìn thấy rõ sự quan tâm trong từng dòng chữ của cô, nhưng khi đọc đi đọc lại, anh mới nhận ra một điều: Cô đã làm rất nhiều để giúp anh, để quan tâm đến anh, nhưng giờ đây, chính anh mới là người cần sự an ủi. 

Cuối cùng, anh nhấn nút gọi cho Zoe. Đã rất lâu rồi anh không làm điều này vì công việc bận rộn, nhưng lần này anh cảm thấy nếu không nói ra, anh sẽ không thể tiếp tục được nữa.  

Khi điện thoại reo lên, Zoe nghe máy với giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng Mark cảm nhận được ngay sự lo lắng trong lời chào của cô.

"Mark? Anh sao rồi? Dạo này anh có vẻ mệt mỏi lắm." 

Giọng Zoe vang lên qua điện thoại, dễ dàng nhận thấy sự quan tâm trong từng từ cô nói. Mark chỉ mỉm cười khẽ, nhưng không thể giấu được sự mệt mỏi trong giọng nói của mình. Anh không trả lời ngay mà để một khoảng lặng trôi qua, anh cần một chút thời gian để gom lại mọi suy nghĩ.

"Anh ổn thôi, Zoe. Chỉ là... công việc hơi căng thẳng một chút." Mark trả lời, cố gắng không để cô lo lắng. 

"Anh không cần phải giả vờ ổn đâu, Mark. Em biết anh đang cố gắng hết sức, nhưng đôi khi, không có gì sai khi cần nghỉ ngơi và cho phép mình yếu đuối một chút." 

Mark nghe những lời của Zoe, cảm giác như có một làn sóng nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng. Anh cảm thấy chút ấm áp từ những lời động viên giản dị nhưng chân thành của cô. "Cảm ơn em, Zoe. Anh thật sự cần nghe những lời này." 

Zoe im lặng một lúc, như thể cô đang suy nghĩ điều gì đó, rồi cô tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng, đầy sự thấu hiểu. "Anh biết không, Mark, em luôn tin rằng anh có thể làm được. Nhưng em cũng biết, đôi khi chúng ta cũng cần một chút thời gian để nghỉ ngơi, để tìm lại chính mình. Đừng tự ép mình quá, nếu không, tất cả sẽ trở thành một gánh nặng."

Mark nghe thấy những lời ấy, và một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong anh. Anh không nghĩ mình cần phải giải thích thêm gì cả, chỉ cần Zoe hiểu được là đủ. Những lo toan, những mệt mỏi trong công việc dường như bớt đi khi anh nghe được sự quan tâm từ cô. 

"Em luôn là người khiến anh cảm thấy yên bình, Zoe. Dù chỉ là những lời nói nhỏ thôi, nhưng nó giúp anh vững vàng hơn." 

Zoe mỉm cười qua điện thoại, dù cô không thể nhìn thấy anh, nhưng Mark có thể cảm nhận được sự ấm áp trong giọng nói của cô. "Em chỉ muốn anh biết rằng em luôn ở đây, dù anh ở đâu. Và em luôn tin tưởng anh, Mark." 

Và giờ cô đang dùng chính cách anh hay an ủi cô để làm điều ngược lại ư? Cô gái này còn muốn anh cảm thấy thế nào đây.

Cảm giác an ủi ấy khiến trái tim Mark nhẹ bớt. Anh tự hỏi liệu có phải mình đã tìm thấy một phần bình yên trong những ngày tháng xô bồ này không. Zoe không chỉ là một người bạn, mà có lẽ là một phần quan trọng trong cuộc đời anh. Những lời động viên của cô khiến anh cảm thấy như mình có thể làm lại từ đầu, dù công việc không dễ dàng, nhưng ít nhất, anh biết mình không đơn độc.

"Em là người làm anh vững lòng đấy, Zoe. Cảm ơn em." Mark nói, giọng anh bây giờ đã bình tĩnh và đầy ấm áp. Anh nhận ra rằng, dù cuộc sống có đầy thử thách, nhưng những người bạn như Zoe luôn là nguồn động viên vô giá, là người giúp anh tìm lại sức mạnh trong những lúc yếu đuối nhất.

Và trong khoảnh khắc ấy, Mark không cảm thấy mình không còn mệt mỏi nữa.

Vernon ngồi im lặng ở một góc trong phòng khách của nhà cô. Anh đã quen với cảm giác này, cảm giác nhìn cô từ xa, không dám quá gần gũi, chỉ dám đứng ở một khoảng cách an toàn. Nhưng hôm nay, cảm giác đó lại có gì đó khác biệt. Anh không thể rời mắt khỏi Zoe, người đang nói chuyện với Mark Lee qua điện thoại. 

Cô cười nhẹ nhàng khi nghe những lời Mark nói, đáp lại bằng giọng nói mềm mại, dịu dàng. Từng lời cô nói như một tia sáng rọi vào lòng Vernon, nhưng nó lại khiến trái tim anh thắt lại. Anh đã nhìn thấy cô nhiều lần, nhưng lần này, trong giây phút ấy, mọi thứ dường như trở nên sắc nét hơn bao giờ hết. 

"Em chỉ muốn anh biết rằng em luôn ở đây, dù anh ở đâu," Zoe nói, và Vernon không thể nào không nghe được trong giọng cô sự ấm áp, sự quan tâm đầy yêu thương dành cho người kia.

Vernon ngồi im, lòng thắt lại từng cơn. Anh cười nhẹ, nhưng đó là một nụ cười đầy đớn đau. Một lần nữa, Zoe lại hướng về người khác, người mà không phải anh. Lần trước, khi anh bắt đầu có cảm xúc với cô, cô đã có người yêu – người anh trai đã mất của cô. Và bây giờ, khi anh cuối cùng nhận ra mình thích cô, cô lại có thể đang dành sự quan tâm, sự yêu thương cho người khác. Đó là Mark, chàng trai mà cô gặp trong chuyến đi SMTOWN, người luôn khiến trái tim Zoe nhẹ nhàng và vui vẻ hơn. 

Vernon nhớ lại những khoảnh khắc họ đã chia sẻ với nhau. Anh đã từng ở cạnh cô, đã có những lúc trò chuyện thân mật, những giây phút tưởng chừng như rất gần gũi. Nhưng trong lòng anh luôn biết rõ, rằng dù có bao nhiêu khoảnh khắc ấy, cuối cùng thì cô vẫn không thuộc về anh. Cô có thể là người bạn thân thiết, là người bạn đồng hành, nhưng không phải là người anh có thể yêu theo cách anh muốn. 

Nếu như anh có thể nhìn Zoe như cái cách Anton nhìn Zoe, có lẽ mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Anton có thể xem cô như một người em gái, yêu thương và chăm sóc mà không bao giờ cảm thấy mệt mỏi hay đau buồn. Anh ta có thể yêu cô mà không phải chịu đựng cảm giác tủi thân mỗi khi cô cười nói với người khác. Nhưng Vernon biết, anh không thể nhìn cô như vậy. Anh không thể chỉ là người bạn thân thiết, không thể chỉ là người mà cô sẽ gọi khi cần chia sẻ điều gì đó. Anh thích cô, và khi đã yêu, làm sao có thể buông tay dễ dàng như vậy?

Nghĩ đến đây, Vernon cắn nhẹ môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Anh nhìn cô lần cuối trước khi đứng dậy, bước vào bếp. Cô không hề nhận ra sự đau đớn trong ánh mắt anh, cô vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Mark, và Vernon hiểu rằng đó chính là thứ tình cảm mà cô cần. Một tình cảm không có chỗ cho anh, một tình cảm mà anh không thể chen vào. 

Những cảm xúc này giống như một cơn sóng ngầm trong lòng, không thể nào dừng lại, nhưng anh cũng không thể thổ lộ chúng. Bởi vì ngay cả khi anh có nói ra, liệu cô có thể hiểu được? Liệu cô có nhìn anh theo cách anh mong muốn không? Anh không biết. Tình yêu luôn vậy, nó chẳng bao giờ dễ dàng như ta muốn. Đặc biệt là khi người ta yêu một người đã quá quen thuộc với những người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro