#20

Vernon bước vào bếp, tựa người vào bàn ăn, tay nắm chặt một cốc nước lạnh. Anh có cảm giác như mình cần phải làm gì đó, cần phải thoát khỏi cảm giác nghẹt thở này. Nhưng thay vì ra ngoài, anh lại chọn ngồi xuống và gọi điện cho em gái của mình, Sophia. Cô bé là người mà anh có thể dễ dàng chia sẻ những suy nghĩ trong lòng, dù cô ấy còn rất trẻ. Nhưng đôi khi, cái cách mà Sophia nhìn thế giới đơn giản lại giúp anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Anh, anh sao vậy?" Đầu dây bên kia, giọng của Sophia vang lên với một chút lo lắng.

Vernon nhẹ nhàng thở dài, ngả người ra sau, nhắm mắt lại. "Không sao đâu, chỉ là... có chút rối rắm trong đầu thôi."

Sophia nghe rõ sự bất an trong giọng anh. Cô là em gái của Vernon, và dù tuổi còn trẻ nhưng đã rất tinh ý. "Là về Zoe đúng không? Anh vẫn chưa nói với em ấy à?" 

Vernon không trả lời ngay lập tức. Anh nhìn vào chiếc điện thoại trong tay mình, lặng im như thể đang suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, anh khẽ gật đầu, mặc dù không ai ở đây để thấy anh làm vậy. "Em gái à, anh không biết phải làm sao. Mỗi khi ở gần Zoe, anh lại cảm thấy như đang ở cạnh một người mà mình chẳng thể với tới. Em ấy có thể cười, nói chuyện, và quan tâm đến mọi người xung quanh, nhưng... không phải anh." 

Sophia không ngừng lắng nghe, giọng cô nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. "Nhưng anh biết rõ mà, Zoe không phải là người mà anh có thể yêu theo cách mà anh muốn đúng không? Em ấy có cảm giác đặc biệt dành cho một người khác rồi. Và anh biết em ấy... không thể quay lại với anh." 

Vernon cười khổ sở, nhìn bóng mình phản chiếu trong cửa sổ. "Tất nhiên anh biết. Nhưng em có hiểu không, Sophia? Đôi khi, chỉ cần một chút cơ hội, một chút thay đổi trong suy nghĩ của em ấy, là mọi thứ có thể khác đi. Nhưng nhìn em ấy vui vẻ bên người khác... và mình thì chẳng thể làm gì, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, đó mới là điều khó chịu nhất."

"Anh thật sự yêu em ấy phải không?" Sophia hỏi, một câu hỏi đơn giản nhưng lại chạm vào một vết thương sâu trong lòng Vernon. 


Anh im lặng, rồi trả lời thật khẽ. "Anh không biết. Nhưng nếu không gọi đó là yêu, thì ít nhất nó cũng là một cảm xúc mạnh mẽ, em gái à. Một cảm xúc khiến anh không thể buông tay, dù biết rõ là mình không có cơ hội."  

"Vậy anh định làm gì bây giờ?" Sophia hỏi lại, giọng cô dịu dàng nhưng đầy sự tò mò. 

Vernon nhắm mắt lại, tay siết chặt chiếc cốc. "Anh sẽ tiếp tục sống như vậy. Cứ để mọi thứ tự nhiên. Nhưng em phải hiểu, đôi khi tình yêu không phải lúc nào cũng có được cái kết đẹp. Anh sẽ vẫn ở đây, bên em ấy, dù cho nó có đau đớn thế nào đi nữa." 

Sophia thở dài, giọng cô đầy sự lo lắng. "Anh đừng làm mình tổn thương nữa, được không? Đừng cứ mãi ở trong vòng lặp này. Em biết anh quan tâm đến Zoe, nhưng em cũng biết anh xứng đáng có được một người yêu thương anh thật sự. Một người mà nhìn vào anh, có thể hiểu anh, yêu anh đúng cách." 

Vernon mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không che giấu được nỗi buồn trong ánh mắt. "Anh biết, Sophia. Nhưng đôi khi, tình yêu không thể là sự lựa chọn của lý trí. Nó đến và đi theo cách mà ta không thể kiểm soát. Anh chỉ có thể... chấp nhận thôi." 

"Anh luôn vậy mà," Sophia nói, giọng cô dịu dàng như vỗ về. "Nhưng nhớ giữ gìn bản thân nhé, Vernon. Đừng để nỗi buồn kéo anh xuống quá lâu."

Vernon không trả lời ngay lập tức, chỉ lặng im nghe lời em gái. Cảm giác trong anh lúc này thật khó tả. Dù là người lớn, dù có kinh nghiệm và sự trưởng thành, nhưng đôi khi, chính những cảm xúc mãnh liệt ấy lại khiến người ta không thể thoát ra được. 

"Anh sẽ cố gắng, em gái," Vernon nói cuối cùng, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy quyết tâm. "Cảm ơn em. Anh biết em luôn ở đây, và anh... sẽ ổn thôi."

Cuộc gọi kết thúc với một lời chúc bình an từ Sophia, nhưng trong lòng Vernon, nỗi buồn vẫn không thể tan biến. Anh thở dài, nhìn vào không gian vắng lặng quanh mình. Trong khi đó, Zoe vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, với những mối quan hệ, những tiếng cười và những câu chuyện của cô. Và Vernon... chỉ có thể đứng ngoài cuộc sống của cô, như một người quan sát.

Vernon buông điện thoại xuống, vẫn giữ nguyên vị trí ngồi bên bàn. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm lấp lánh những vết bụi trong không khí, khiến anh cảm thấy mọi thứ đều quá mờ nhạt và xa vời. Trong lòng anh, những cảm xúc hỗn độn không dễ gì xua tan được. Anh hiểu rõ mình đang ở đâu trong cuộc đời của Zoe, nhưng không thể ngừng nghĩ đến cô, không thể ngừng cảm thấy đau đớn khi nhận ra mình chỉ là một phần của cuộc sống xa vời ấy.

Cô ngồi im lặng bên bàn học, ánh sáng đèn học rọi vào giấy vở, nhưng mọi chữ viết trên trang giấy dường như không thể đọng lại trong tâm trí cô. Những câu hỏi về bản thân, về tương lai, về những lựa chọn cô đã làm, không ngừng quay cuồng trong đầu.

Mới đây thôi, cô đã có một buổi trò chuyện dài với Gar về những sự thay đổi trong cuộc đời mình. Gar luôn là người ở bên cô, giúp cô tìm lại sự an yên khi tâm trí cô rối loạn. Nhưng hôm nay, mọi thứ lại không như những lần trước. Cô cảm thấy có cái gì đó khác biệt, một sự trống vắng mà chính cô cũng không thể lý giải.

Một cuộc gọi bất ngờ từ Anton lại khiến cô giật mình. Giọng cậu ấy trong điện thoại nghe có vẻ nghiêm túc hơn mọi lần. "Zoe, em có ổn không?" câu hỏi nghe có vẻ đơn giản, nhưng Zoe cảm nhận được sự lo lắng trong đó. 

"Anh cứ lo quá thôi," Zoe đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, dù trái tim cô đang đập nhanh vì sự lo âu bất ngờ.

"Không phải lo quá đâu, chỉ là... thấy em dạo này có vẻ không vui." Anton nói tiếp, giọng hơi trầm xuống. "Nếu em cần gì, nói anh nghe nhé." 

Zoe im lặng một lúc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cánh hoa đào đang nở rộ, nhuộm hồng cả bầu trời. Cô muốn nói, muốn chia sẻ hết những cảm xúc tệ hại này với Anton, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cô lại nghĩ đến mẹ. Dù không muốn nhưng hình ảnh của mẹ luôn hiện hữu trong tâm trí cô. Những lời nói của mẹ cứ như những vết dao sắc nhọn cắt vào trái tim cô, như thể một phần cô mãi mãi không thể thoát khỏi quá khứ đau buồn ấy. Mẹ không yêu cô. Đó là điều cô đã biết suốt bao năm qua. Nhưng giờ đây, cảm giác đó như càng đè nặng lên cô hơn bao giờ hết. Và mọi sự hiểu lầm về cái chết của Park Seong Won khiến cô không thể buông bỏ được nỗi ám ảnh ấy.

"Em ổn mà," Zoe nói, nhưng cô biết Anton không tin. "Anh đừng lo quá." 

Tắt điện thoại, Zoe lại cảm thấy một mình trong cái không gian im ắng. Cô nghĩ đến Vernon, nghĩ đến những cuộc trò chuyện qua màn hình, những lần trò chuyện với anh chỉ để cảm nhận sự gần gũi. Dù vậy, Zoe hiểu rõ cô chưa bao giờ thực sự thoát khỏi quá khứ. Thế giới của cô quá phức tạp, những vết thương chưa bao giờ lành hẳn. Và dù có cố gắng đến đâu, Zoe vẫn cảm thấy mình bị lạc lõng trong chính cuộc đời của mình.

Còn  Vernon vẫn đang cố gắng tìm cách buông bỏ. Anh tự hỏi có bao giờ anh sẽ có thể quên được Zoe. Nhưng câu trả lời luôn là không. Bởi vì khi anh nhìn cô, anh nhìn thấy một phần của chính mình mà anh không thể thay thế, một phần mà anh không thể ngừng yêu.

Một lần nữa, sự im lặng bao phủ tất cả. Và trong sự tĩnh lặng ấy, họ đều cảm nhận được rằng có những điều không thể thay đổi, dù cho cả hai có cố gắng đến đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro