#31

Còn về Wonbin, anh đã quyết định sẽ không để mọi chuyện tiếp tục diễn ra mà không có sự thật được phơi bày. Anh đã chuẩn bị tinh thần để gặp mẹ mình, để đối diện với bà và yêu cầu bà trả lời về tất cả những gì đã xảy ra. Và anh cũng sẽ không để Zoe phải chịu đựng thêm nỗi đau nào nữa. Anh sẽ đứng bên cô, bất chấp mọi thứ. 


Anh bước ra ngoài, điện thoại trong tay. Anh nhắn tin cho Zoe: "Em ổn không? Anh sẽ đến gặp em sớm."  

Zoe nhìn tin nhắn, mỉm cười nhẹ. Cô biết Wonbin sẽ không bỏ rơi cô, như cách anh trai anh ấy từng làm, nhất là sau khi anh ấy nhận ra sự thật rằng cô không phải nguyên nhân. Dù mọi chuyện có khó khăn thế nào, cô cảm thấy yên tâm vì có Mark, có Anton, Gar, Wonbin và đặc biệt là Vernon, những người luôn bên cạnh cô. 

Zoe nhìn vào gương, tựa như đang chuẩn bị đối mặt với một trận chiến. Trái tim cô đập thình thịch, đầy những lo lắng và sợ hãi về cuộc gặp gỡ sắp tới với mẹ mình. Nhưng lần này, cô không đi một mình. Mark sẽ đi cùng cô. Cô biết rằng nếu không có anh, cô sẽ không thể nào mạnh mẽ đối mặt với những gì sắp xảy ra. 

"Anh sẽ ở bên em, cho dù chuyện gì xảy ra," Mark nói khi anh nhìn cô từ trong gương, ánh mắt anh tràn đầy sự kiên quyết. 

Zoe gật đầu, cảm nhận sự an ủi từ anh. Cô thở dài một hơi, cố gắng bình tĩnh. "Cảm ơn anh, Mark. Em không biết sẽ ra sao nếu không có anh." 

Mark nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng siết chặt. "Anh sẽ luôn ở đây."

Khi họ đến công ty gặp Wonbin, không khí trở nên căng thẳng. Phòng tập riêng im lìm, như thể mọi người đang chờ đợi điều gì đó lớn lao sẽ xảy ra. Zoe cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong không gian, như thể bầu không khí đã nặng trĩu từ rất lâu rồi. Mark cảm nhận được điều đó, và anh càng thêm quyết tâm, muốn đứng vững bên cô. 

Anh không nói gì khi Zoe và Mark bước vào. Anh đứng dậy, ánh mắt của anh lộ rõ vẻ nghiêm túc, không còn là cái nhìn bối rối như trước nữa.

"Zoe, em ổn không?" Wonbin hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.

Zoe mỉm cười nhẹ. "Em ổn. Cảm ơn anh."

Mark đứng bên cạnh Zoe, luôn sát cánh cùng cô. Anh nhìn Wonbin, ánh mắt hai người gặp nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng nó đủ để hiểu rằng cả hai đều cùng một mục tiêu. 

Wonbin nhìn cô một lúc lâu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Anh hít một hơi thật sâu rồi gật đầu. "Anh hiểu. Và anh cũng cần phải nói cho em một điều nữa, sự thật." 

Zoe nhìn anh, có một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng. "Cái gì vậy?"

Wonbin im lặng một lúc, rồi rút từ trong túi một tập giấy tờ và một chiếc USB. Anh đặt chúng lên bàn. "Chuyện không đơn giản như em nghĩ. Anh đã tìm thấy những giấy tờ của mẹ, những chứng cứ cho thấy sự thật mà mẹ anh đã che giấu. Seong Won không phải là anh trai ruột của anh."

Zoe chớp mắt, ngạc nhiên. "Cái gì? Điều đó... sao có thể?"

Wonbin nhìn cô, đôi mắt anh tràn đầy sự đau khổ. "Mẹ anh đã giết Seong Won. Và bà ấy đổ hết mọi tội lỗi lên em. Tất cả chỉ vì bà ấy không muốn sự thật bị lộ ra. Em không phải là người đã làm sai, Zoe."

Zoe không thể tin vào tai mình. Cô nhìn vào tập giấy tờ, vào chiếc USB mà Wonbin vừa đưa cho cô. Cả một thế giới bỗng chốc sụp đổ trong lòng cô. Mọi thứ cô từng tin tưởng, mọi thứ mẹ cô đã nói đều không đúng. Một phần trong cô muốn từ chối sự thật, nhưng phần còn lại lại muốn hiểu rõ, muốn biết tất cả.

Mark đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ về như muốn cho cô sức mạnh. "Zoe, em không cần phải sợ nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Zoe quay sang nhìn anh, mắt cô ngập tràn nước mắt. Cô cảm thấy như mọi thứ đã trở lại, mọi nỗi đau quá khứ bỗng dâng lên, nhưng lần này cô không còn đơn độc. Mark sẽ luôn ở bên cô, và Wonbin đã tìm ra sự thật.

"Em sẽ không bỏ cuộc nữa, đúng không?" Zoe hỏi, giọng cô run run nhưng đầy quyết tâm. 

Mark mỉm cười, ôm cô vào lòng. "Anh sẽ không để em chịu đựng một mình nữa, Zoe. Em không phải đối mặt với điều này một mình." 

Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng. Mỗi người trong căn phòng này đều có những bí mật, những đau khổ riêng, nhưng hôm nay, họ đã quyết định đối mặt với chúng, không còn che giấu nữa. Câu chuyện của Zoe, của Seong Won, của mẹ cô, giờ đây sẽ không còn là những vết thương không lời. Nó sẽ được chữa lành.

Tuy nhiên, sự thật đau đớn rằng người yêu đã khuất của cô chết dưới tay người mà anh ấy gọi là mẹ. Khiến cô đau lòng, cô từng nghe anh ấy kể về việc anh ấy yêu mẹ mình như nào. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện lại- nghĩ đến đấy làm cô không kìm được nước mắt. Khóc nấc lên, tựa cằm vào vai Mark. Trong vòng tay của người bạn trai đang ôm cô vỗ về sự mất mát của cô, trước mặt người em trai của người yêu cũ.

Cuối cùng, Mark, Zoe và Wonbin đều đã chọn đứng lên, chọn sự thật, và chọn tình yêu, không chỉ giữa Zoe và Mark, mà là giữa tất cả họ. Tình yêu và sự thật sẽ là thứ giúp họ vượt qua mọi khó khăn, mọi nỗi đau.



Zoe nhìn vào mắt Mark, ánh mắt họ giao nhau, đầy cảm xúc. Cô mỉm cười, không còn sợ hãi, không còn lo lắng. "Cảm ơn anh, Mark. Anh chính là điều tuyệt vời nhất em có."

Mark nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Anh yêu em, Zoe." 

Và lần đầu tiên, trong suốt hành trình gian khó này, Zoe cảm nhận được sự an yên trong lòng, vì sau mọi chuyện. Bầu trời sáng có đến với cô không, theo cách hạnh phúc mà cô mong muốn ấy.

Ngày hôm nay, Mike đã trở lại Hàn Quốc sau chuyến đi dài về Việt Nam. Anh không chỉ trở về  với Zoe mà còn mang theo một quyết tâm mới, quyết tâm đối mặt với sự thật và bảo vệ cô em gái mà anh yêu thương nhất.

Vừa về đến nhà, Mike đã không thể kiềm chế cảm xúc. Anh gọi ngay cho mẹ, giọng anh đầy bực bội và tức giận. "Mẹ," anh quát, "Mẹ nghĩ mẹ đang làm gì vậy? Con gái của mẹ, Zoe, phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn chỉ vì những lời nói của mẹ? Mẹ không biết bao lâu rồi mẹ đã bỏ mặc em ấy, chỉ chú ý đến con, mà không hề nhìn nhận cảm xúc của em ấy?"

Mẹ của Mike, thường ngày rất im lặng và lạnh lùng, lần này có vẻ như bị lời nói của con trai làm cho ngỡ ngàng. Nhưng bà không trả lời ngay. Mike không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. "Mẹ không thể tiếp tục sống trong cái bóng tối đó được nữa. Em ấy xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc, chứ không phải là thứ sự chỉ trích và lừa dối mà mẹ đã dành cho em ấy. Em ấy không phải là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Seong Won. Con biết, giờ thì con đã hiểu tất cả."


Rồi anh bỏ lại mẹ mình, không một lời giải thích thêm, chỉ cắm cúi rời đi, bỏ lại bà với nỗi đau của sự tỉnh thức. Một phần trong anh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh đã làm những gì mà anh biết là đúng. Anh phải bảo vệ Zoe, không chỉ vì em gái của mình mà còn vì cô xứng đáng được tha thứ, được giải oan. 

Khi về đến Hàn Quốc, tâm trạng của Mike đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn đầy những cảm xúc rối bời. Câu chuyện về Seong Won, về mẹ anh, và về Zoe, mọi thứ dần được sáng tỏ. Anh đã không biết bao nhiêu lần tự trách mình vì đã không nhìn ra những điều đang xảy ra xung quanh em gái mình, nhưng giờ đây, anh biết, em gái mình đã bị tổn thương quá nhiều vì sự im lặng và phớt lờ của anh. 


Vào một buổi tối, khi Zoe đang ngồi cùng Mark, nhìn vào mắt anh và mỉm cười, Mike bước vào. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh hai người. Lúc này, một sự bình yên khác biệt bao trùm. Mark nhận ra có điều gì đó thay đổi trong mắt Mike. Mặc dù Mike không nói gì, nhưng ánh mắt của anh ấy như đã được thanh thản hơn rất nhiều. 

Zoe nhìn anh trai mình, nhẹ nhàng lên tiếng. "Anh, em... em cảm thấy như tất cả những gì mình đã trải qua giờ đây không còn quá tồi tệ nữa. Em không phải một cô gái bị xã hội chỉ trích nữa." 

Mike mỉm cười, anh thở dài một hơi dài và ngước lên nhìn Zoe. "Zoe à, em không phải chịu đựng những điều đó một mình nữa. Anh sẽ luôn ở bên em. Anh xin lỗi vì đã không nhận ra sự thật sớm hơn, xin lỗi vì đã để em phải chịu đựng quá lâu. Em không phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Seong Won, và anh rất vui vì em đã có thể tha thứ cho bản thân mình."

Zoe nhìn anh, đôi mắt cô ngập tràn nước mắt, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô không còn cảm thấy cô đơn, không còn cảm thấy mình phải gánh vác mọi lỗi lầm. Cô nhìn Mark, người đã luôn ở bên cạnh cô, và cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết.

"Em không muốn chuyện này tiếp tục ám ảnh nữa," Zoe nói, giọng cô tràn ngập sự kiên quyết và nhẹ nhàng. "Em sẽ sống cho chính mình. Và em không phải một người xấu." 

Mike gật đầu, rồi đứng dậy đi đến gần Zoe. Anh ôm cô vào lòng, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ an ủi. Anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm dâng lên trong lòng, một sự thanh thản mà anh chưa từng có trước đây. Cuối cùng, Zoe cũng đã được giải oan. Cô em bé bỏng của anh, người anh yêu thương và bảo vệ, không còn phải sống trong nỗi đau vô lý nữa.

Mark đứng dậy, tiến lại gần họ, và anh nhẹ nhàng vỗ vai Mike. "Chúng ta đều sẽ làm tốt. Zoe cần chúng ta, và chúng ta sẽ không để cô ấy phải chịu đựng thêm nữa." 

Trong khoảnh khắc ấy, ba người họ đứng đó, hòa chung một nhịp thở, đồng lòng. Những ngày tháng đau buồn, những nỗi sợ hãi đã qua. Và bây giờ, họ có thể bắt đầu lại, cùng nhau, một cách tự do và không còn sợ hãi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro