#7

Trong một phòng kí túc xá nhỏ của nhóm RIIZE, Anton ngồi trên giường, ánh đèn mờ ảo từ ngoài hành lang chiếu vào. Cậu vươn vai, mệt mỏi sau một ngày dài. Cũng như mọi khi, Anton không thể nào tránh khỏi những suy nghĩ về Zoe. Cậu vẫn chưa thể lý giải lý do cô khóc vào sáng hôm qua, không phải là điều gì quá lớn lao, nhưng vẻ mặt của cô khiến cậu không thể quên được.

Còn Wonbin, thành viên cùng nhóm của Anton, ngồi im lặng bên cạnh, ánh mắt hướng ra cửa sổ. Anh không nói gì, nhưng sự im lặng của Wonbin khiến Anton cảm thấy như có một điều gì đó rất nặng nề đang đè lên tâm hồn anh.

Wonbin vẫn không thể quên được những gì đã xảy ra hai năm trước. Anh nhớ rõ cảnh tượng ấy, cảnh tượng mà anh không thể nào xóa nhòa trong ký ức. 

Hai năm trước...

Anh nhìn thấy Zoe đứng im một chỗ, đôi mắt đầy mông lung như thể không nhận ra thế giới xung quanh. Những lời nói của anh như vẫn vang vọng trong đầu Zoe, những lời mà anh đã lỡ buông ra, rằng cô là nguyên nhân khiến anh trai của anh qua đời. Cô không biết, nhưng trái tim cô dường như đã bị những lời đó làm tổn thương sâu sắc. Anh đứng đó, im lặng nhìn Zoe, rồi đột nhiên cô lao ra đường, mắt không nhìn thấy gì ngoài cơn đau trong tim. Ngay khoảnh khắc đó, một chiếc xe hơi lao tới. 

Wonbin không thể suy nghĩ thêm gì, nhưng chân anh vẫn đứng im tại chỗ,  sự sợ hãi và bất lực khiến anh chỉ có thể đứng nhìn cô suýt mất mạng ngay trước mắt mình. Cái cảm giác đó, nó ám ảnh anh suốt thời gian qua, như một cơn ác mộng không thể nào tỉnh dậy. 

Sau khi Zoe được cứu sống và anh biết được cô không phải là nguyên nhân, anh vẫn không thể tha thứ cho bản thân. Anh cảm thấy như mình chính là người gián tiếp suýt giết chết cô, dù anh biết cô không phải là nguyên nhân của cái chết của Seong Won. 

"Hyung," Anton đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Sao hôm qua, em ấy khóc vậy? anh có biết chuyện gì không?"

Wonbin im lặng một lúc lâu nữa, hít sâu rồi lại thở dài. "Anh có quen biết Zoe từ trước, 2 năm trước."

Anton bỗng sững người, "Gì cơ!?"

"Zoe, à không. Jung Yoo Hye, em ấy là bạn gái của anh trai anh."

"Anh biết tên tiếng Hàn của Zoe, và anh nói em ấy là bạn gái của anh trai anh. Vậy có nghĩa là... anh trai anh - PARK SEONG WON!?"

Người anh chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, suy cho cùng Anton cũng chỉ là người ngoài cuộc. Không hiểu chuyện này, nhưng Wonbin thì khác. Anh hiểu rất rõ, vì anh là người trong cuộc trực tiếp.

Wonbin nhắm mắt lại, một nỗi đau xâm chiếm anh. "Có lẽ em ấy vẫn đang phải vật lộn với quá khứ. Cảm giác tội lỗi ấy, nó như một vết thương không bao giờ lành." Wonbin hít một hơi dài, rồi nói tiếp, "Anh không thể hiểu nổi... Anh đã nói những lời đó với cô ấy. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn." 

"Anh nói cái gì cơ?"

"Anh là một trong số người... chỉ trích, nguyền rủa Yoo Hye vào thời điểm đó."

Đầu Anton như muốn nổ tung, tại sao lại thành ra thế này? Cậu cảm thấy giận dữ. "HYUNG!"

"Nhưng giờ anh đã biết, Yoo Hye không phải nguyên nhân thật sự. Anh cảm thấy có lỗi, nhưng ngày đó những lời anh nói.."

Anton nhíu mày. "Em không hiểu. Tại sao anh lại nói vậy? anh biết rõ em ấy không phải là nguyên nhân rồi mà. Anh phải làm gì để giúp em ấy bây giờ, chứ không phải đẩy em ấy vào bóng tối." 

Wonbin lặng thinh. Đúng, anh biết rõ nhưng những lời đó vẫn không thể dừng lại trong lòng anh.

Trong một phòng studio sáng sủa, Mark ngồi chống cằm, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào chiếc máy tính trước mặt. Anh đã sắp xếp xong một vài đoạn trong album của mình, nhưng tâm trí lại không thể tập trung vào công việc. 

Một cái tên cứ quẩn quanh trong đầu anh—Zoe. Anh không thể ngừng lo lắng cho cô, không thể xóa đi những hình ảnh về Zoe, những lần cô xuất hiện với đôi mắt mệt mỏi và những nỗi đau đằng sau nụ cười yếu ớt.

Anh tự hỏi, cô ấy có ổn không? Cô có đang chịu đựng những điều quá khủng khiếp một mình không? Mark lấy điện thoại ra, tay lướt qua màn hình. Anh không thể cứ để những suy nghĩ này chiếm lĩnh tâm trí mãi được.

Anh ấn gọi vào số điện thoại của Zoe, lo lắng từng giây từng phút trôi qua khi điện thoại đổ chuông. Cuối cùng, sau vài hồi chuông, điện thoại của Zoe được bắt máy.

"Chào, Zoe," Mark cất giọng, nhưng ngay cả anh cũng nhận ra giọng mình có chút căng thẳng.

"Hey, Mark," Zoe trả lời, giọng cô có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn giữ được một chút sự bình tĩnh.

"Em ổn chứ? Anh... anh cứ có cảm giác là em không được vui." Mark nói, đôi mắt anh nhìn xa xăm vào không gian trống trước mặt, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng. 

Zoe im lặng một lúc lâu trước khi trả lời. "Em ổn, thật đấy. Chỉ là đôi lúc... nó lại đến." Cô cố gắng cười nhưng không thể giấu được nỗi buồn trong giọng nói.

Mark thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. "Nếu em cần ai đó để nói chuyện, anh luôn ở đây."

Một khoảng lặng giữa hai người. Zoe cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Mark. Cô không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng Mark luôn biết cách làm cô cảm thấy mình không đơn độc. 

"Em cảm ơn," Zoe thì thầm.

Mark cười nhẹ, mặc dù không thể nhìn thấy cô, nhưng anh cảm thấy như có sự kết nối đặc biệt giữa hai người. "Cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào, được chứ?"

Zoe gật đầu, mặc dù cô biết rằng, dù cô có gọi hay không, Mark sẽ luôn sẵn sàng ở bên cạnh. Một người dù chỉ mới gặp, nhưng cho cô nhiều cảm giác biết bao.

Anh khẽ thở dài, đặt điện thoại xuống và quay lại với công việc của mình. Tuy nhiên, trái tim anh vẫn không thể thoát khỏi những lo lắng dành cho Zoe. "Sẽ ổn thôi," anh tự nhủ. "Mình sẽ  ở đây, giúp đỡ cô ấy tìm lại ánh sáng trong cuộc sống." 

Cuộc gọi của Zoe không chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, mà đó là dấu hiệu của một bước tiến lớn hơn trong mối quan hệ giữa họ. Mark biết rằng, dù cô có nói gì, anh sẽ luôn là người ở bên, chờ đợi cô tìm lại mình.

Cảm giác nhẹ nhõm bao trùm lấy Zoe khi cuộc trò chuyện với Mark kết thúc. Mặc dù những nỗi đau trong quá khứ không thể nào biến mất chỉ qua vài lời an ủi, nhưng ít nhất cô cảm thấy mình đã không còn đơn độc trong hành trình này. Đêm nay, cô không còn cảm giác hoàn toàn bị chìm trong bóng tối, vì cô biết rằng có người ở bên, người hiểu và sẵn sàng chia sẻ gánh nặng với cô. 

Zoe nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, tâm trí vẫn còn bận rộn với những suy nghĩ về cuộc trò chuyện. Cô không thể nào quên được hình ảnh của Mark—người luôn khiến cô cảm thấy như thể có một tia sáng xuyên qua màn đêm tối tăm của chính mình. Có lẽ, cô đã từng từ chối tình cảm của nhiều người, nhưng Mark lại mang đến cho cô một cảm giác an toàn mà cô từng trải qua trước đây - giống anh ấy...

Ngày hôm sau, Zoe thức dậy với cảm giác nhẹ nhàng hơn. Cô biết mình vẫn còn rất nhiều điều phải vượt qua, nhưng ít nhất hôm nay, cô không còn cảm thấy quá ngột ngạt. Những lời của Mark vẫn vang vọng trong đầu cô, như một lời hứa, một sự khẳng định rằng cô không phải đối mặt với tất cả một mình. 

Cô bước xuống giường, mở cửa sổ phòng, để ánh sáng mặt trời chiếu vào, mang lại cảm giác ấm áp cho không gian. Cô hít một hơi thật sâu, như thể đang hít vào một luồng không khí mới, sự thay đổi bắt đầu từ chính trong lòng mình. 

Cảm giác ấy khiến cô nhớ lại những lời Anton đã nói trong lần gặp trước: "Nếu em cần, anh luôn ở đây." Cảm giác của cô khi ở bên Anton rất khác biệt, như thể anh luôn coi cô như một người em gái, một người thân thiết, luôn có thể chia sẻ bất cứ điều gì. Nhưng Mark thì khác, trong mắt cô, có một sự gần gũi và khác biệt, như thể anh có thể nhìn thấy những góc khuất trong trái tim cô mà không cần phải nói gì. Anh là người duy nhất khiến cô cảm thấy mình thật sự được hiểu. 

Zoe nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn, và rồi một quyết định nhanh chóng lóe lên trong đầu cô. Cô mở danh bạ và bấm gọi cho Mark.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro