Hương Máu Và Ánh Mắt Ấm
"Những ngày đầu tiên của chúng ta thật khó khăn đối với anh"
Lâu đài Bran, một chiều đông xám bạc, mưa bụi rơi nhẹ như những hơi thở cuối cùng của trời đất, rải trên những viên đá cổ nhuốm màu thời gian. Gió lùa qua những hành lang uốn khúc, thổi qua từng khe cửa, va vào tượng đá và hàng rào sắt tạo nên âm thanh u uẩn đặc trưng của nơi từng được gọi là "lâu đài của bóng tối". Nhưng từ ngày em đặt chân tới đây, không gian ấy có thêm một thứ mới mùi máu người, nhẹ, mong manh và lạ lẫm, như một lời thì thầm không lời cứ vang vọng mãi.
Em là con người, vụng về và mong manh. Bàn tay em từng quen với bút mực, với kim chỉ, và trang sách. Nhưng từ khi chuyển tới nơi này, em tập làm quen với dao nhà bếp, gai hoa, và gió lạnh cắt da. Những vết xước nho nhỏ đôi khi chỉ là một giọt máu nhưng lại như thắp sáng một nỗi khát khao câm lặng trong Jonggun.
_____________________________________________
Buổi chiều đầu tiên, khi mưa đổ trắng sân sau, anh đang xếp lại những bình rượu lâu năm trong hầm đá thì nghe tiếng em khẽ kêu. Chỉ một tiếng nhỏ, nhưng đủ để anh ngẩng đầu, tim thắt lại. Trong gian bếp cổ với ánh đèn vàng nhạt, em đang loay hoay với táo và dao, tay lúng túng bóp miếng bông gạc thấm máu.
Mùi máu xộc vào khoang mũi anh như một cơn sóng dữ. Ngón trỏ em bị cắt, vết thương nhỏ xíu, nhưng dưới ánh đèn phản chiếu, nó long lanh như một hạt ruby sống động.
“Em... bị thương à?” Giọng anh vang lên từ sau lưng, khàn đặc, thấp và lặng.
Em xoay lại, khẽ cười: “Chỉ chút thôi, do em cắt táo sơ ý.” Nhưng rồi em khựng lại khi thấy ánh mắt anh đen và đồng tử đỏ thẫm màu máu, sâu và như đang cố gắng vùng vẫy giữa một cơn mộng mị đầy bản năng.
Anh nuốt khan, lùi lại một bước. “Em nên cẩn thận hơn.”
“Anh ổn chứ?” -- Em hỏi
Anh gật đầu, nhưng ánh nhìn thì vẫn như bị kéo về nơi đầu ngón tay em.
Đó là lần đầu tiên em chứng kiến Jonggun, người luôn điềm tĩnh thật sự phải vật lộn với bản thân mình. Không phải trong đêm trăng đỏ, không phải trước kẻ thù, mà là ở giữa gian bếp, trước một giọt máu bé nhỏ từ người con gái anh yêu.
_____________________________________________
Một tuần sau, trong thư viện lát gỗ sồi, giữa những giá sách cao ngút, em ngồi đọc thư cũ. Con dao rọc giấy cũ kỹ trượt khỏi tay, rạch một đường mảnh nơi ngón tay. Máu rơi lên trang giấy sẫm màu.
Cùng lúc ấy, cánh cửa mở. Jonggun bước vào.
Anh đứng chết lặng.
“Lại nữa…” – Giọng anh khẽ như gió rít giữa đêm tuyết. Mắt anh tối dần, ánh đỏ lập lòe như tàn lửa.
“Em xin lỗi… Em sẽ tự xử lý…”
“Đưa tay cho anh.”
Em đưa tay, và anh nắm lấy. Bàn tay anh lạnh như tuyết đầu mùa. Nhưng khi chạm gần vết thương, anh dừng lại. Đôi môi anh gần như chạm vào da em, rồi lùi lại, thật nhanh.
“Ra ngoài đi.” – Giọng anh dịu nhưng đầy khẩn thiết.
Em chần chừ, nhưng rồi lặng lẽ đi ra. Đêm đó, trên gối em là một chiếc khăn tay lụa, được gấp gọn gàng cùng tờ giấy viết tay:
“Đừng để bản thân bị thương nữa. Máu em, với anh, không phải là thứ có thể xem nhẹ.”
_____________________________________________
Đêm tuyết đổ dày, trời trắng xoá như bông. Em lao ra sân, tìm con mèo hoang bị lạc. Khi trở vào, chân trượt, đầu gối đập vào ghế đá. Máu rịn đỏ trên làn da trắng.
Jonggun xuất hiện ngay lập tức. Gió từ hành lang thổi tung mái tóc anh, mắt anh đỏ rực như than nóng.
Anh tiến lại gần, từng bước như nặng trĩu nghìn cân.
“Em không sao đâu…” – Em cố cười, nhưng lùi lại.
Anh không đáp. Anh khụy xuống, tay chạm vào mắt cá chân em, trán tựa lên đầu gối em.
“Vì sao em lại khiến anh phải chiến đấu với chính mình… mỗi ngày?”
Lần đầu tiên, anh thốt lên điều anh chưa bao giờ dám nói.
“Đã có lúc anh nghĩ… nếu anh cắn em… nếu anh uống máu em… có thể anh sẽ không còn khao khát nữa.”
Tim em như bị bóp nghẹt.
“Nhưng anh không thể. Anh không muốn biến em thành phần tối tăm của thế giới này.”
_____________________________________________
Sau đó, em bắt đầu giấu những vết thương nhỏ. Nhưng vẫn có những lần sơ suất. Như sáng sớm hôm đó, khi em bị gai hoa tường vi cứa tay khi tưới cây.
Jonggun xuất hiện trong sương mù, lặng lẽ như một bóng ma.
“Lại máu.” – Anh khẽ siết cổ tay em. Không đau, nhưng khiến em đứng yên.
“Em xin lỗi…”
Anh không nói gì. Bất ngờ, anh cúi xuống và hôn vào bên cạnh vết thương. Một nụ hôn dịu dàng, gần như thành khấn nguyện.
“Anh muốn giữ em mãi như thế này. Con người. Ấm áp. Và vụng về.”
“Em cũng muốn vậy…” – Em nghẹn lời.
Ánh mắt anh nhìn em rất lâu, như muốn ghi nhớ mọi chi tiết đường nét khuôn mặt, mùi da, và cả tiếng thở khe khẽ khi em xúc động.
_____________________________________________
Có những đêm, anh tự nhốt mình trong hầm. Không phải vì nguy hiểm, mà vì nỗi sợ bản thân làm tổn thương em.
Mỗi khi như vậy, em đến đứng trước cánh cửa sắt lạnh.
“Jonggun…” – Em gọi, giọng khẽ run.
Không ai trả lời.
Nhưng sáng hôm sau, trên bàn em sẽ có một bông hồng đỏ và lời nhắn:
“Anh vẫn đang cố. Xin em đừng ngừng yêu anh.”
_____________________________________________
Em chưa từng hiểu hết nỗi giằng xé trong anh, khi yêu một người mà mùi máu của người ấy khiến mình phát điên.
Nhưng anh vẫn ở lại. Vẫn chọn em, dù mỗi ngày là một cuộc chiến trong im lặng.
Và em, dù run rẩy, vẫn chọn anh.
Dù biết, một giọt máu thôi… cũng đủ để định mệnh chuyển hướng mãi mãi.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro