#𝟸𝟷〔𝚁𝟸𝟷/𝙽𝚐𝚊𝚗𝚃𝚛𝚞𝚗𝚐〕

Một Số Lưu Ý Trước Khi Đọc

//....// : Hành động

“.....” : Lời nói

‘ ..... ’ : Suy nghĩ

**** : Dấu tên, ẩn tên

💬 : Tin nhắn

📲 : Gọi điện

«⚠️.....⚠️» : Cảnh báo (warning)

- Đôi khi tác giả hơi sai chính tả nên đừng soi mạnh nha

- Nghiên cấm đục thuyền , tôi không đục thuyền cậu thì cậu cũng vậy đi

- Nếu không thích truyện thì mời out dùm, nếu không muốn bị PHỐT và LÊN BÀN ĐÀM ĐẠO

____________________________________________________________________

[Notes : Chap này là của riêng NgânTrung]

#𝟸𝟷〔𝚁𝟸𝟷〕

Khi cổng Học Viện ATSH dần to lớn trong võng mạc của họ thì cơ thể họ tự dưng được thả lỏng đôi chút. Lúc xe dừng lại trước tòa ký túc xá. Thái Ngân không nói không rằng, bỏ lại chiếc vali đen đựng đồ của hắn ở lại mà chạy như bay vào bên trong tòa.

Bên trong sảnh sáng đèn, nhân viên trực ở đó còn chưa thấy rõ ai đi vào, chỉ nghe thấy tiếng gió lướt nhẹ qua, cùng bóng đen và tiếng thang máy mửa cửa, với chút ánh sáng nhanh chóng.

Hắn phi một hơi lên thẳng phòng của Quang Trung. Nhập mật khẩu xong, tiếng thông báo cánh cửa mới tắt liền bị hắn thô bạo đẩy ra. Căn phòng tối om, không có ai, và cũng không có dấu hiệu hơi người ở lâu ngày.

Phạm Đình Thái Ngân hoang mang nhìn một mảng tối đen. Thân thể ngưng đọng chốc lát. Vài ba phút trôi qua vẫn chỉ là một màn đêm với căn phòng tối tăm. Hắn không nghĩ nhiều, cánh tay đóng mạnh cánh cửa rồi tức tốc chạy đi.

Hắn như con thiêu thân lao vào lửa, chỉ biết chạy rồi chạy mãi. Tòa ký túc xá giáo viên bị cho là có hiện tượng lạ xuất hiện trong đêm bởi một nhân viên trực ca đêm ở đó. Họ bị dọa sợ bởi một bóng đen vụt qua với cánh cửa thang máy tự đóng lại trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Lần nữa khi cửa thang máy mở ra, Thái Ngân gần như sắp bị "bản ngã" của hắn nuốt chửng lấy chút lý trí còn sót lại. Đối với Quang Trung, em của hắn, em của hắn là thứ quan trọng nhất đối với hắn.

Mang theo chút hy vọng cuối cùng mở cánh cửa phòng ký túc xá của riêng hắn. Ngọn đèn vàng mờ nhạt làm ánh sáng phòng khách trở nên mờ ảo. Khung cảnh mờ ảo nhưng hắn không mờ ảo. Có mùi của em tồn tại trong không khí.

Trái tim hơ lửa bập bùng của hắn đập bình thường trở lại. Thái Ngân thở dài một hơi trong không khí. Với tay đóng lại cánh cửa sau lưng. Hắn vội vã tháo giày rồi chạy vào căn phòng ngủ của bản thân.

Quang Trung đang trong tình trạng nửa say nửa chìm vào ảo giác. Sáu vỏ chai rượu vang đen nằm lăn lóc chạy tới chân hắn. Thái Ngân nhíu mày, mùi rượu vang đỏ, mùi Quỳnh Hương của em hòa với mùi Tuyết Tùng của hắn.

Đập vào mắt hắn là áo thun của mình đang được em mặc lấy. Cái áo có chiều dài cũn cỡn với chiếc quần đen ngắn bó sát lấy cặp đào mọng. Đã vậy em còn cố tình uốn người cong tạo thành một đường parabol tuyệt mỹ.

Nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng để tâm đến chuyện đó, gạt cái ham muốn xấu xí của bản thân sang một bên. Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh giường chỗ em nằm. Cỗ mùi hương trên người em chậm rãi xộc vào hai cánh mũi của hắn.

Từng chút từng chút một càng nồng thêm. Phạm Đình Thái Ngân cắn răng, nuốt xuống nhu cầu. Hắn giờ chỉ có một lòng với em yêu của bản thân, bản thân tiến lại bế em trong vòng tay.

Người có bao nhiêu lạng đâu mà mới bế em, hắn đã thấy em nhẹ hơn trước. Da em mềm mại làm Ngân nhớ chết đi được, vùi đầu vào hõm cổ ấy. Quỳnh Hương xoa dịu đi chút vị đắng chát của Tuyết Tùng, Thái Ngân mê chết mất.

“ Ngân..Ngân về rồi hả..~~..? ”

“ Ừm, anh về rồi. Bé ngoan, sao lại uống rượu ? ”

Quang Trung hé nhẹ đôi mắt muốn díu lại của mình. Mùi Tuyết Tùng đắng nhẹ vây lấy con người nhỏ bé phía trong vòng tay to lớn. Quang Trung thở đều, mắt mở ra, nhìn thẳng ánh mắt với người kia.

“ Em...n-nhớ..Ngân... ”

Khuôn mặt nhỏ chậm rãi nói từng từ. Em không dám để bản thân nói nhanh như bình thường hay bắn rap. Em sợ, lúc say em lại lỡ miệng thành thật hết với hắn thì mọi thứ của cả năm đứa sẽ đổ sông đổ bể hết.

Phạm Đình Thái Ngân sượng cả người. Hắn ta có phải bị lãng tai không ? Em yêu của hắn nói nhớ hắn thì có phải...Sóng dao động cuồng nhiệt trong con tim thôi thúc lý trí phải nhường bước cho nó. Hắn nóng ran hết cả mặt mũi.

“ Em nói gì..nói lại đi, tôi nghe không rõ— ”

“ Em nhớ Ngân... ”

Thái Ngân đột nhiên bật cười, hắn nhìn người kia đang dựa lên người hắn mà thoải mái. Miệng nhỏ kia từ bao giờ biết dỗ ngọt hắn vậy. Quang Trung hơi chói tai với tiếng cười bên cạnh mình. Em áp tay lên má hắn, mang cả hai vào một nụ hôn.

Em giữ nụ hôn khoảng một phút rồi trở lại làm cá mặn tìm chỗ thoải mái. Động tác thuần thục nước trôi mây chảy, Thái Ngân đờ người không dám tin đây là sự thật.

“ Bé con học hư của ai rồi... ”

Giọng nói trầm khàn làm thâm tâm em thỏa mãn. Tên nam nhân của em làm em khoái nhất mấy trò này, cái trầm thấp đấy làm em chết nghiện, nghiện nhưng không dám nói. Yêu hắn, nhưng mới chỉ một lần động chạm thể xác.

“ Thích..giọng của anh... ”

Có lẽ, em hơi keo kiệt với nam nhân của em so với những gì hắn làm cho em rồi. Thái Ngân bất ngờ lần hai. Quang Trung, bé yêu của hắn say thật rồi. Sáu chai vang đỏ cổ có vẻ hơi quá đô của em.

“ Hửm...? Em muốn đi đâu ?? ”

“ Chờ em..một chút. ”

Quang Trung chạy đi đâu đó, hắn không biết nhưng em không thể chạy trốn khỏi tầm kiểm soát của hắn đâu. Ngồi chờ sáu phút thì em trở về, hắn tò mò một cái gì đó được em giấu trên người mà không biết cụ thể chỗ giấu.

Em chui lại vào vòng tay hắn. Có vẻ khi say em trẻ con hơn bình thường, cũng thích thể hiện tình cảm với hắn hơn. Phạm Đình Thái Ngân yêu chết điều đó, em khi say hay em của bình thường hắn đều nghiện chết dí.

“ Ngân. ”

“ Anh đây. ”

“ Ngân. ”

“ Anh đây. ”

“ Ngân ơi... ”

“ Anh đây bé yêu. ”

“ Ngân... ”

“ Anh ở đây, bé yêu. ”

“ Yêu em không ? ”

Hắn phì cười.

“ Rất yêu em. Yêu em đến hận không thể mang tất cả hiến dâng cho em. Yêu em bằng cả sinh mạng, máu thịt mà tôi có. Tất cả những gì là của tôi, đều là của em. Tôi tự nguyện đáp ứng tất cả mệnh lệnh của em, vì em là Vầng Dương Quang dịu dàng kéo tôi khỏi màn đêm, là Thần Linh, là Tín Ngưỡng duy nhất mà tôi tôn thờ tuyệt đối. Tôi yêu em...ta yêu ngài, "Thần" của ta... ”

Em tin điều hắn nói. Mặc dù nó hơi dị đoan và sến súa nhưng em yêu những câu từ dị hợm và đầy yêu thương đó. Hơn chín năm yêu nhau, cả em lẫn hắn đều quá hiểu rõ bản chất của nhau. Có điều em sẽ rõ hắn hơn nhiều chút.

Quang Trung mỉm cười chứa đầy hạnh phúc.

“ Thái Ngân là con chó của ai nào~? ”

“ Tôi là con chó của em, con chó duy nhất có thể bên cạnh em, âu yếm em. Là kẻ hầu cận tận tụy trung thành tuyệt đối của em. ”

Hắn nâng một bàn chân em lên mà hôn lên cổ chân. Hắn kính cẩn, nâng đôi chân trần của người trong lòng hắn, tín ngưỡng của hắn. Phạm Đình Thái Ngân chính thức sa mình xuống vũng lầy tình yêu của Trần Quang Trung.

“ Nói hay lắm. Có vẻ em đã hơi keo kiệt với con chó của mình rồi~ ”

Môi em rải đầy những nụ hôn lên mặt hắn. Tay nhỏ mê tai hắn cùng mái tóc đen. Ánh mắt em chất chứa đầy chất mật ngọt theo hắn là đủ nhấn hắn chết trong đó.

Không biết em làm kiểu gì mà lúc đưa tay lên, hắn thấy một chiếc nhẫn Pandora yên vị trên ngón tay áp út từ lúc nào. Màu bạc lấp lánh cùng họa tiết hai con sóng uốn lượn tô thêm vẻ đẹp cho em.

“ Chúng ta..công khai đi...Em không muốn chúng ta yêu trong đêm nữa. ”

“ Như..em...muốn--..bảo bối... ” Hắn sốc thật đấy.

“ Em yêu anh. ”

“ Anh yêu bảo bối. ”

Không là "cũng yêu" mà phải là "yêu". Thái Ngân yêu Quang Trung xuất phát từ con tim hắn, từ những tần dao động của rung động, từ những thứ nhỏ nhặt của em mà làm hắn thay đổi.

Hắn rất vui. Công sức bao năm của hắn đã được em đền đáp. Bao năm yêu đương trong bóng tối khiến hắn luôn phiền muộn đã chờ đến ngày nó được bước ra ánh sáng. Hắn hạnh phúc.

Mới có một tiếng mấy chục phút mấy giây đã có nhiều bất ngờ đổ dồn cho hắn. Giờ đây, hắn nên tạm thời dừng hạnh phúc một chút để quan tâm cái cái khác đi.

Quang Trung vẫn còn men say trong người, em không có phải là dạng sẽ ngoan ngoãn khi có rượu trong người. Em là một con người khác khi uống rượu, tuy ít nói nhưng rất thâm hiểm.

Thái Ngân cảm thấy cơ thể hắn ngày càng trở nên nóng ran mà người ở trong vòng tay thì không chịu ngồi yên một chỗ. Em ngọ nguậy hết chỗ này chỗ kia, chiếc áo trên người em cũng vậy, hở chỗ này chỗ kia làm hắn bán cương.

Lúc đầu gối em di chuyển, nó đã chạm đến lớp quần Âu xa xỉ ở dưới bụng. Quang Trung đã thành công làm con quái vật tỉnh giấc. Nụ cười khúc khích văng vẳng bên tai hắn. Thái Ngân cắn răng, mắt hắn đỏ ngầu, hơi thở dài nhiều hơn.

“ Em lỡ tay đánh thức "Ngân nhỏ" mất rồi~... ”

“ Bé yêu, ngoan ngoãn chút nào.. ”

“ Ngân "muốn" em không~?.. ”

“ Ngoan nào bé con— ”

“ Con chó của em, không phải anh muốn em sao ? Cắn nuốt em đi, dùng cái của anh lấp đầy em đi, khắc lên người em dấu vết của anh đi, biến em thành của anh đi...đến đây nào, em biết anh đã thèm muốn nó mà~...— ”

Nếu là hắn của lúc trước nghe những lời này ngay tắp lự sẽ phán đây không phải là em yêu của hắn. Nhưng hắn bây giờ thì khác. Phạm Đình Thái Ngân đã ở cương vị khác, hắn cũng chờ cái giây phút này lâu rồi, hắn nhịn cũng sắp được gọi là Liễu Hạ Huệ.

Quang Trung tháo hết cúc trên hàng nút áo của Thái Ngân. Chiếc sơ mi đen tuyền bị lột bỏ là một body sáu múi săn chắc. Em thoải mái sờ soạng lung tung nửa thân trên của hắn. Hắn yêu chiều hôn lên má của người kia.

“ Chiếm lấy em đi... ”

“ Tôi cũng đợi nó lâu lắm rồi, cưng à~... ”

Hắn đè ép em vào đầu giường, hai tay của em bị hắn giữ lấy. Cả hai lao vào một nụ hôn ướt át, đầy mùi tình và nhung nhớ đối phương. Xúc cảm mềm mại của đôi môi căng mọng mà em mang lại thức tỉnh ác quỷ khát dục trong hắn.

Tay hắn nắm lấy tay em dần buông lỏng. Hai cánh tay ôm lấy cổ hắn như hai mảnh lụa mỏng có sức nặng khiến hắn càng khát "em" hơn. Lưỡi hắn luồn vào trong khoang miệng. Hắn tham lam hút lấy những mật ngọt, đảo quanh một vòng bên trong.

Hắn mang theo hàm ý trêu đùa lưỡi hồng của em. Người đang có men trong người là em, nhưng lạ thay chính hắn người tỉnh mà cũng mang theo men say trong người. Thái Ngân đã không tưởng tượng được em của hắn khi say lại bạo dạn như thế.

Hai người môi lưỡi quấn quýt đầy ướt át. Nụ hôn phát ra đầy rẫy tiếng "chóp chép" rơi lả tả trong không gian mờ ảo từ ánh đèn ngủ vàng nhạt. Môi lưỡi cuốn môi lưỡi, người say ánh mắt người khác.

Nước miếng tràn ra khóe miệng, hơi trong em cạn dần. Phổi của em không so lại được với phổi của một mãnh thú mạnh mẽ. Em đánh những cái nhẹ liên tục lên lưng hắn, ra hiệu cho việc buông tha cho em khỏi nụ hôn vì em đã hết dưỡng khí.

Hắn luyến tiếc rời khỏi đôi môi ấy. Em được tha thì chầm chậm dung nạp những ngụm oxy vào buồng phổi. Hắn ngồi đấy ngắm nhìn người kia hít thở cũng làm hắn khó chịu. Bên dưới của hắn có dấu hiệu sắp không chịu nổi.

Ánh mắt ấy làm sao mà em bỏ qua cho được khi nó dán lên em không rời một giây. Em dùng tay cởi chiếc áo thun rộng thùng thình của hắn. Mảng trắng da thịt của em hiện ra trước mắt, hắn nuốt nước bọt.

Quang Trung cười khúc khích.

“ Của anh mà, nuốt xuống làm gì... ”

Hắn chầm chậm vuốt ve từng mảng mềm mại. Làn da thô ráp của nam nhân thật tương phản với người của hắn. Cắn từng ngụm, từng ngụm một tan đều trong miệng, mật ngọt tràn ngập khoang miệng, để lại trên da những dấu "lãnh thổ" chói mắt người nhìn.

Cách hắn đánh dấu em cũng giống cách hắn yêu em. Nó êm ả như một đại dương hiền hòa, luôn dang tay ôm lấy em, luôn muốn để em tự do làm mọi thứ mà bản thân thích. Em ơi, em cũng đừng quên, tuy hắn yêu em đầy êm ả nhưng hắn vẫn có cách chiếm hữu em theo cách riêng của hắn, theo cách chỉ dành cho riêng em của hắn.

“ ưm...đau..~ ”

“ Bé yêu, ngoan quá. ”

Hắn hôn nhẹ lên má em, bàn tay còn không ngừng xoa nắm bầu ngực đàn hồi. Nó không to, cũng không nhỏ, nói chung là vừa tay hắn nắn bóp, và tất nhiên cũng chỉ là của mình hắn.

“ hưm..em-em..trướng..giúp~~..em.. ”

Hắn kề miệng của mình gần đầu ti hồng đã sưng tấy vì hành động của hắn. Khuôn miệng nam nhân ngậm lấy đầu ti nhỏ. Hắn đảo lưỡi liên tục làm em khoái cảm ngập tràn. Thái Ngân không mang khoái cảm dâng trào mà từng chút, từng chút mớm cho em. Em thích nó.

Ngậm hồi lâu thì một chất lỏng trắng chảy từ lỗ nhỏ ở ti chảy ra. Là sữa của em, nó thơm nhẹ, có vị ngọt ở tiền vị và vị béo nhẹ ở hậu vị. Hắn thèm thuồng uống hết đống sữa đó. Cũng chỉ là của hắn.

Sau khi được giải quyết, em ranh mãnh đạp hắn quỳ xuống đất, chân dài kẹp lấy cổ hắn. Mùi hương nồng nàn từ má đùi vây lấy hắn chết trong đáy sâu dục vọng.

Hắn còn không rõ "người ấy" của bản thân sao ?

Em của hắn rõ ràng nứng điên rồi~

“ Chà, bé yêu của tôi chảy đầy nước quá~ ”

“ Liếm nó đi. ”

“ Yêu chết cái giọng lệnh đó thôi... ”

Hắn cắn mạnh phần thịt bên đùi khiến nó rướm máu rồi tham lam liếm hết số máu chảy ra ngoài da thịt. Tay thuần thục lột bỏ chiếc quần đen ngắn cũn cỡn bị hai quả đào căng mọng làm giãn ra để ôm lấy nó.

Hơi thở nam nhân càng gần nơi tư mật khiến em run lên theo từng nhịp thở của hắn. Hắn đưa tay tách hai vách thịt non mềm để lộ hột le múp míp chảy đầy nước dâm cuốn hút hắn. Không chần chừ mà đớp lấy một ngụm, hắn ngậm lấy le nhỏ mà bú mút say mê.

Chiếc lưỡi dài hết vết lưỡi nhỏ, đầu ti, giờ thì đến húp trọn con hàng ngon ngọt này. Hắn luồn lưỡi vào bên trong làm em run lên vì sướng. Khoái cảm như sóng liên tục vỗ vào đại não. Hai bắp đùi bị giữ lấy, em ngả người ra giường.

“ a..a..ưm~....shh--~~ ”

“ ch-chỗ...đó—ah~~... ”

Thái Ngân húp nước dâm xì xụp không xót một giọt. Hột le bị hắn mút cho sưng đỏ, hơi khó khăn cho em khép chân lại. Lúc hắn đánh chén xong con sò hồng hào thì em của hắn đã tê dại, khuôn mặt nhỏ vì khoái cảm mà bắt đầu mơ hồ.

Đôi mắt hiện lên tia khó đoán, hắn híp lại đôi mắt của bản thân khi nhìn vào mắt em. Trong chớp nhoáng cơ thể cường tráng của hắn bị em đẩy ngon ơ xuống giường. Em ngồi lên người hắn, trườn người thành một đường cong, lồn nhỏ ướt át đặt ngay đồ khủng của hắn.

Nước dâm dính ra bề mặt quần một chút, đôi tay tùy ý du loạn thân thể hắn. Cơ hồ, hắn thấy bản thấy càng trở nên khô ran hơn bao giờ, hơn hết hiện giờ hắn khao khát dục vọng, hắn khao khát em hơn bất kỳ lúc nào khác.

“ Anh muốn thế nào~? ”

“ Em muốn thế nào..? ”

“ Tự cởi hay em cởi ? ”

“ Nhờ bé yêu cởi giúp tôi rồi.. ”

Quang Trung hài lòng hôn lên môi người kia. Em lui cơ thể trần trụi xuống phía dưới, Thái Ngân ngờ ngợ điều gì đó sẽ xảy ra. Em cắn lấy xẹt ba tỉa mà kéo xuống. Cũng không thương tiếc mà xé rách cái quần của hắn. Tăng cảm giác kích thích thôi chứ không có tiếc tiền.

Trí não hắn tạm thời bị đình trệ đôi chút. Bên trong của em tràn ngập ẩm ướt, vừa khít với con hàng hai bảy phẩy năm của hắn. Đầu khấc chạm gần đến tử cung. Em cũng tê dại cả người, sướng không chịu nổi.

Một phát em cho lút cán đến gần chạm điểm sướng. Phạm Đình Thái Ngân có lẽ sẽ nổi điên vì em mất thôi. Tốc độ ma sát từ chậm dần chậm dần để quen với kích thước khủng của hắn, mỗi lần tự nhấp chính là sướng cực điểm.

Hắn đỏ mắt thu hết toàn bộ hình ảnh dâm dục kia vào mắt. Đáy mắt hung hăng tràn ra, tay cầm lấy vòng eo mảnh khảnh kia cố định rồi tự bản thân hắn đẩy hông. Mỗi lần đẩy của hắn vào sâu hơn cả em làm.

Vì đang ngồi theo tư thế "cưỡi ngựa", hắn đâm rồi lại nhả, đâm rồi lại nhả chạm tử cung làm nước dâm tuôn ra không ngừng, không ngừng bôi trơn cái động chật hẹp ngậm lấy con hàng của hắn. Hắn đỉnh em liên tục chục cú, miệng nhỏ rên không ngừng nghỉ.

“ ư..a--um...~~ ”

“ hức...ah...hư—a...á-- ”

“ Bé dâm xứng đáng bị phạt... ”

Nói rồi hắn tét liên tục vào hai trái đào mềm. Má mong bị tét đến đỏ ửng. Mỗi lần đánh, đều sinh ra khoái cảm khiến em thít lấy lỗ nhỏ càng làm hắn hăng máu. Đoạn, hắn cắm sâu cặc của mình vào tử cung rồi bắn hết vào bên trong em.

Con nứng mới được thỏa mãn, em ngã lên lồng ngực hắn thở dốc. Mới bắn có lần đầu mà em đã thở không ra hơi thì làm sao...Đang định thần lại thì bị hắn tóm lấy nằm xuống dưới thân hắn. Hai chân banh rộng ra cho hắn cắm cặc vào.

Lồn non lại lần nữa tiếp nhận cặc lớn. Lần đầu đã trải qua xong mà em lại còn dâm nữa thì không lý nào hắn lại tiếp tục nhẹ nhàng đưa đẩy. Mới vào đã dập cho em một cú muốn đi luôn tâm trí.

Hắn luân động không ngừng nghỉ bên trong em. Nước dâm của em cùng tinh trùng của hắn hòa quyện làm chất bôi trơn cho những cú nhấp như vũ bão của hắn là không thành vấn đề. Thái Ngân giã vào bên trong em như giã gạo.

Hắn thô bạo phang cho em ngây ngất trong dòng khoái cảm của cuộc làm tình. Em mơ hồ quay cuồng trong cái bẫy dục vọng mà con quỷ khát dục trong hắn bày ra. Là quá lâu để thỏa mãn đủ cho nó.

“ ô..a--...hư...mất~..a~~ ”

“ chậm...hư—...hức...sướn-g... ”

“ Đĩ yêu, em sướng không ? ”

“ e-e..m...a--hức...ư~~...s-sướng..dad..dy... ”

“ Ai là Daddy của em ? ”

“ ưm...ư~~..là--là...á..!! ”

“ Là ai ? ”

Hắn chơi xấu thúc cho em không trả lời được, chỉ biết rên rỉ dưới thân.

“ ư...là--..là...Th--Thái...Ngân--ưm... ”

Hắn ngậm lấy môi em. Hai người hôn nhau say đắm, hắn hoàn toàn nhấn chìm em trong dục vọng hắn mang lại. Em đã hoàn toàn thuộc về hắn, là tín ngưỡng của kẻ tôn thờ em đến điên loạn.

“ Chỉ có tôi mới được nhìn thấy em như thế này thôi, đĩ yêu à~...Em chỉ là của tôi...Mãi mãi chỉ có thể là của Phạm Đình Thái Ngân này... ”

“ đĩ--đĩ..yêu~~..của..a--..Daddy...~ ”

“ Của tôi. Tiếng rên này là của tôi, thân thể này là của tôi, cái lồn này cũng là của tôi, em là của tôi. ”

“ Không tên rác rưởi nào được thấy em dâm đãng như vậy ngoài tôi, đĩ yêu của tôi, bé yêu của tôi, dương quang của tôi, tín ngưỡng của tôi, đời này kiếp này của tôi, định mệnh vĩnh hằng của tôi... ”

“ Tôi yêu em. ”

_____ 【𝙴𝙽𝙳 𝙲𝙷𝙰𝙿】_____

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro