CHƯƠNG 8: RinBachi
Cậu hét lớn gọi tên kia.
"Này! Cẩn thận!!"
Trong phút chốc , bản thân không kiềm được mà theo bản năng chạy đến đẩy người kia ra, Bachira ngã nhào ra mặt đường. Chiếc xe mất thắng trực tiếp cán ngang qua người cậu.
Máu bắn tứ tung, cơ thể cậu nát bấy, từ bả vai trở xuống đều nhàu nát, từng bộ phận như nhão thành nước, xương cũng đã gãy gần hết, điêu tàn vô cùng. Trái tim giây trước còn hồi hộp vì tính mạng người khác giờ đây đã chìm nghỉm trong lòng đường đông đúc.
Lấp ló bên dòng người tấp nập, thân ảnh to lớn chứng kiến tất cả. Hắn ta lao lên ôm lấy đầu cậu kêu gào, từng tế bào như bị cắn xé đến không còn gì. Đôi gò má hiện hữu dòng nước ấm nóng, khóe mắt hắn ửng đỏ, mũi hắn cay cay còn lồng ngực hắn co quắp lại như muốn bóp nghẹn trái tim còn đang đập kia. Và hắn hét lên từng đợt đau đớn, bộ dạng thảm thiết vô cùng.
"Meguru, làm ơn! Làm ơn đừng bỏ em, xin anh đấy..!"
Đáp lại hắn là khoảng lặng vô tận, là tiếng xì xào của những kẻ lắm chuyện. Tầm nhìn tối dần, trong tâm trí hắn chỉ có mình cậu mà thôi. Mở mắt lần nữa hắn nhận ra mình đang đứng trước quầy lễ tân tại bệnh viện.
Đầu hắn trống rỗng, tự hỏi sao mình đến đây, hắn chợt nhớ ra khi giọng nói của đối phương vang lên.
"Mời anh kí vào giấy kết tử và đến bên kia nhận xác người thân"
Chính nó gợi lại cho Rin tất cả, hàng loạt chuyện vừa xảy ra ùa về khiến bộ não quá tải mà nhức nhối. Ngồi thụp xuống ôm đầu, hắn cảm thấy trời đất như rung chuyển, ánh nhìn cũng không còn rõ nữa vì màn sương dày đặc trước mắt đã che khuất phần nào.
Kể từ hôm ấy, trí nhớ vốn đã kém nay còn tệ hại hơn. Rin ấy, hắn quên hết sự đời, nhớ độc bóng dáng nhí nhảnh của thiếu niên tóc nhuộm hidden, nhớ nụ cười tươi rói ngày nào. Nhớ cách mà cậu ta réo tên hắn liên hồi chỉ để vòi đi chơi.
Đi vào kỉ niệm, chôn sâu vào tiềm thức, là đã từng, giờ thành kỉ niệm.
Người ta đồn rằng có cậu trai sống ở tòa B, vì yêu vì tình mà suy đến bỏ ăn bỏ uống. Cả cái dãy đấy không nhà nào là không biết đến tình yêu lứa đôi của hai người họ. Căn nhà số 989 vốn là trung tâm ồn ào của dãy, nay lại im ắng hơn thường - kể từ sau "ngày hôm ấy". Nói vậy thôi chứ ở đây ai mà chẳng biết, chàng trai tóc xanh kia cũng đã chuyển nhà, sinh sống tại nơi được gọi là "cõi âm". Và có một điều ai cũng chắc chắn rằng, cậu trai ấy đang sống rất hạnh phúc cùng với người thương hơn là ở đây nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro