ʚ 𝟷 ɞ

Công ty vào mùa cao điểm, ai nấy đều tất bật với công việc. Phòng hành chính sáng nay rộ lên tin đồn: sếp mới chuyển về trụ sở chính. Một người trẻ tuổi, có học thức, ngoại hình nổi bật - đến mức chỉ cần bước qua là không ai nỡ rời mắt.

Lee Minhyung.

Không ai biết rõ về đời tư của anh, chỉ biết rằng anh điềm đạm, khó gần, không bao giờ để ai bước quá giới hạn. Nhưng dù vậy, người vẫn cố tình vượt ranh giới... thì lúc nào cũng có.

"Em pha cà phê rồi đó ạ, sếp uống đi cho đỡ mệt."

Giọng nữ đồng nghiệp vang lên, dịu nhẹ quá mức cần thiết. Ly cà phê đen được đặt ngay cạnh tay Minhyung, còn cô thì nán lại như chờ một ánh mắt cảm ơn.

Minhyung liếc qua, không nói gì. Ánh mắt anh đảo nhẹ về phía dãy bàn xa hơn - nơi có một người đang ngồi yên lặng bên màn hình máy tính.
Moon Hyeonjun.

Cậu đeo kính gọng tròn, đầu hơi cúi, tay lướt nhanh trên bàn phím. Rất ít người để ý đến cậu. Ai cũng nghĩ cậu là kiểu nhân viên nhỏ bé, hiền lành dễ bắt nạt... nên mới bị đùn hết việc.

Đặc biệt là bởi chính cô đồng nghiệp kia.

"Hyeonjun, bản báo giá hôm qua chị giao đâu?"

"Em gửi qua mail rồi ạ..."

"Ủa? Chị chưa thấy. Gửi lại đi."

"...Da."

"À mà cái bảng kê chi tiết của phòng mình, em làm luôn nha. Chị đang bận lắm."

Không cần hỏi cũng biết ai là người bận hơn.

Khoảng mười phút sau, Minhyung đẩy ghế, gọi lớn:

"Hyeonjun, lên phòng tôi chút."
Không khí chùng xuống. Có người thì thầm:

"Không lẽ bị sếp gọi lên trách à?"

Hyeonjun nghe rõ mọi lời bàn tán nhưng chẳng nói gì, chỉ đứng dậy và bước theo Minhyung. Cửa phòng giám đốc đóng lại, mọi thứ bên trong trở nên yên ắng.

Chỉ vài giây sau...

"Ngồi xuống đây."

Giọng Minhyung dịu đi rõ rệt. Hyeonjun chần chừ, nhưng rồi cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nhưng Minhyung không ngồi sau bàn làm việc - mà vòng qua, kéo nhẹ cổ tay cậu.

"Lại đây."

"Ơ... làm gì vậy..."

"Anh nói rồi, chỉ có mình em được ngồi đây

thôi mà."

Và thế là, Hyeonjun ngồi gọn trên đùi Minhyung. Bàn tay anh ôm lấy eo cậu, còn tay kia thì đặt lên bàn, đẩy ly cà phê qua một bên.
"Anh không thích cà phê."

"...Sao không nói với người ta?"

"Nói để làm gì, người anh cần nghe thì ngồi đây rồi."

Hyeonjun ngẩn người, tai đỏ ửng. Cậu đưa tay sửa lại cổ áo Minhyung, nhỏ giọng:

"Em thấy cô ấy cứ... cố ý lại gần anh."

"Anh biết."

"Lúc nãy... em có bảo, anh không thích cà phê đâu. Nhưng cô ấy đâu có tin."

"Ừ, nên mới phải gọi em lên đây cho tin."

Minhyung hạ giọng, mũi khẽ chạm vào tóc cậu.

"Nè."

"...Dạ?"

"Đừng để mấy người đó làm em buồn."

"Em không buồn. Chỉ hơi ghét thôi."

"Vậy mai nghỉ một buổi đi. Mình đi ăn sáng, nha dâu."

"Không được, em còn-"

"Có anh mà," Minhyung cắt lời, ngón tay chạm nhẹ gò má cậu, "Em không cần làm gì một mình đâu."
Cửa phòng vẫn đóng chặt, nhưng tiếng bàn tán ngoài kia dẫn im bặt. Không ai biết trong căn phòng đó, người tưởng bị "gọi lên trách" lại đang dựa vào nhau, tay đan tay, mắt nhìn nhau dịu dàng như cả thế giới ngoài kia chẳng còn quan trọng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro