Ngoại truyện 1 (Nobara's pov)

Nv ooc

Chị Maki trong mắt tôi vẫn luôn là một con người mạnh mẽ, chị luôn biết cách giữ bình tĩnh và chị không dễ bị chia phối

Chỉ là, 1 người nói thì không sao, nhưng nhiều người thì khác lắm

1 hôm, để ăn mừng vì chị và tôi được xét lên cấp 2, chúng tôi đã dắt nhau đến 1 con đường lớn ở Shibuya, nó đông đúc và nhộn nhịp hơn tôi tưởng

Chị Maki và tôi đã dắt tay nhau đi khắp nơi, chỉ là tôi có để ý, những người lớn xung quanh đều né tránh chúng tôi?

Họ kéo con, cháu hay con nít ra xa chúng ta, cố nhíu vai hay xoay người để không đụng trúng

Tôi nhìn họ, rồi lại nhìn vào ánh mắt đó của chị Maki, chị ấy có vẽ không bận tâm lắm?

"điều này thường xảy ra khi ở khu đông người à?"

Thú thật thì họ làm tôi thấy hơi khó chịu và tôi không cam tâm khi bị né tránh thế này..

"Sao chị Maki không nói gì ? Chị ấy đáng ra phải khó chịu hay gì đó chứ?"

Kẹt trong dòng suy nghĩ đó, chợt có một đứa trẻ đâm sầm vào chúng tôi, em ấy làm bay mất quả bóng lên cao

Vừa tầm với nên chị ấy đã lấy quả bóng xuống và đưa cho đứa trẻ, nhưng thay vì vui vẻ nhận nó, em ấy lùi lại, tay co ro, rồi chạy tót sang chỗ bố mẹ

Chị cũng thở dài rồi đành thả tay để quả bóng bay đi mất.

Gương mặt bối rối lúc đó của chị.., tôi biết lúc đó , chị Maki đã buồn đến thế nào. Vì thật ra, lâu lâu cũng có những ý kiến tiêu cực về việc tôi chỉ có thể sử dụng 1 con mắt

"Đáng sợ quá nhỉ?.."

Chị im lặng thật lâu, rồi quay đầu đi mất, chẳng thiết đi chơi nữa, chị quay lại nhìn tôi, rồi lại nhẹ nhàng bỏ tay tôi ra

- X.xin lỗi, em cứ đi chơi nốt đi, chị bận chút việc rồi, tạm biệt nhé.

Nói rồi chị cười trừ nhìn tôi. Rồi lặng lẽ đi mất. Tôi chỉ đứng yên đó, nhìn chị rời đi xa hút

"Chị ấy..tại sao?"

- lọ lại không thích chị? Chỉ vì mấy vết bỏng đó thôi à..

Tôi thở dài rồi cũng đành lượn đại vào một sạp nào đó, chơi cho khuây khỏa, định bụng chơi xong sẽ ghé ngang tiệm bánh cũ để mua cho chị làm quà, dù gì cũng tốn tiền tàu đến đây mà

Trời sập tối rồi, đứng trước cửa tiệm, định bước vào, chợt 1 dòng suy nghĩ trong tôi lóe ngang

" họ, lỡ họ cũng giống những người khác? Họ cũng né tránh mình thì sao nhỉ?"

tôi đẩy cửa vào

- Xin chào quý khách, ô là chị Nobara , nay chị đi 1 mình ạ..

Nhân viên quán quen của chúng tôi, là cô ấy

Sau đó tôi đã mua ít bánh và trà, loại chị Maki thích. Và tôi ắt hẳn biết bây giờ chị ấy đang ở đâu

Tôi cầm theo hộp bánh và ly trà đến khu rừng nhỏ sau trường, nó không hẳn là rừng nữa rồi, cây thưa lắm

Và tôi thấy chị, chị vẫn ngồi yên ở đó, tôi lặng lẽ cầm bánh và trà đến chỗ chị, đặt nó xuống và lặng lẽ ngồi kế bên

- Chị ngồi đây chiều giờ à?

Tôi quay mặt sang gặng hỏi chị

- Không, chị tính đi luyện tập tí mà không tập trung được nên thôi...

Chị cười trừ, xoa xoa  cái tóc giờ đã cụt ngủn đó , quay lên nhìn tôi

- hm..trông chị không ổn nhỉ?

Tôi uống một ngụm trà, rồi nhẹ giọng hỏi chị

- Không, chị..bình thường

Maki nhìn tôi, rồi quay mặt sang hướng khác

- Em ở đây để nói chuyện, chị sao lại che giấu cảm xúc với em-

Vừa nói, Maki quay sang với đôi mắt sưng húp, chị ôm chặt lấy tôi rồi quẹt đi vài giọt nước mắt trên má đã gần khô

- Chị..khóc nãy giờ? Sao chị lại không nói em biết? Chị cảng thấy thế nào

Tôi vỗ vai chị an ủi, tôi hiểu rõ cảm giác này hơn bao giờ hết

- Chị xin lỗi, khi nãy đã để em phải ở đó 1 mình, chỉ là..nếu chị đi cùng, em sẽ như 1 kẻ lập dị bị xa lánh..

Chị ấy đúng là có những suy nghĩ ngốc thật!

- Ai mà để tâm chứ? Em muốn đi với chị cơ mà, em đâu đến Shibuya để chơi mấy thứ đó chứ

Tôi an ủi chị, tôi đã từng nghĩ, chị rất cứng rắn, chị chưa bao giờ thèm để tâm đến họ, nhưng chắc là

- chị sợ họ à?

- 1 thì không, còn cả xã hội thì quá sức rồi

Chị cắn 1 miếng bánh quy rồi ngước mặt nhìn về tokyo phía dưới, sáng lộng lẫy và cũng đầy sự tiêu cực khó tránh

- Em nghĩ.. Nếu đối mặt 1 mình thì thật khủng khiếp, nhưng nếu là 2 người thì sẽ tốt hơn mà

Chị dựa vào vai tôi, chắc chị mệt lắm rồi. Chúng tôi sau đó vẫn dìu dắt nhau về như mọi khi

________________

Sáng hôm sau, tôi có rủ chị đến tiệm bánh gần đó chơi. Chị cũng vui vẻ đồng ý đi cùng

"Có vẻ chị ấy ổn hơn rồi"

Hôm đó tại cửa hàng, có 2 đứa trẻ đang chơi đùa gần chỗ bọn tôi ngồi.

1 đứa trẻ đã lỡ tay chọi món đồ chơi của nó trúng vào người chị, nó giăng hẳng lên mật bàn. Chị ấy chẳng đề tâm đến, vẫn cắm mặt vào sách

Em ấy sau đó lại vui vẻ đi đến và lay lay tay chị

- hửm?

- Chị..lấy hộ em cái đồ chơi được không  ạ? Bàn cao quá em với không đến

Maki đã vui vẻ lấy nó và đưa cho em ấy. Nhưng khác với những đứa trẻ mà chúng tôi từng gặp

- Em cảm ơn chị, em xin lỗi vì lỡ quăng trúng ạ

Em ấy vui vẻ cầm lấy món đồ từ tay Maki, còn cười tươi với chị ấy nữa

Mặt chị ấy đỏ lên vì hạnh phúc chăng, nhưng chị ấy lúc đó vui lắm

Sau đó thì chúng tôi cũng rơi đi vì đã đến giờ tập trung

Trước khi ra khỏi cửa, có 1 em nhỏ đã la lên

- Chị gái ơi!! Em của em nói rằng, chị ngầu lắm đó, chị nhớ thường xuyên tới để nó được gặp nha

"Em ấy là anh trai của đứa trẻ khi nãy"

- ...

Chị ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Rồi nỡ 1 nụ cười rạng rỡ.

________________

Nay lười quá nên để nt sau có H nha
P/s: nt sau tui viết H cho cặp phụ, kh bt
Các bạn có muốn toi viết luôn 1 cái cho cặp chính k :'))

*hãy vote và Cmt, fl tui nữa vì nó free, ghi mỏi tay qâ"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro