Chương 4
Lát nữa, tôi đến tìm anh
"Chú ý." Hai mắt cô sáng rực nhìn Phác Trí Mẫn, lòng bàn tay cũng không ngại đè lên lồng ngực anh, cũng đè lên trái tim bên trong. Tim của anh đập bình tĩnh lại còn mạnh mẽ, không bởi vì hành động của cô mà hỗn loạn.
Phác Trí Mẫn và cô đối mặt nhau mấy giây. Một tay anh đưa lên nắm chặt bàn tay đang đè trên lồng ngực của mình, chậm rãi tách ra, cuối cùng buông ra giữa chừng.
"Cô không cần phải lãng phí thời gian và tinh thần trên người tôi đâu." Anh nói.
Phác Thái Anh cười, nói: "Lãng phí hay không, là do tôi quyết định, không cần anh phải lo."
Phác Trí Mẫn lại nhìn cô vài giây, lời muốn nói anh cũng đã nói, không có ý định nói lại một lần nữa. Thế là anh xoay người, nhìn lướt về bốn hướng, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Phác Thái Anh không nhanh, không chậm nói: "Có thể thấy, đây là nơi ai cũng có thể đến được, đồng nghiệp của anh cũng có thể nhìn thấy chỗ này, là một vị trí tốt. Anh có thể coi tôi là bạn, hoặc coi như người xa lạ cũng được, không cần phải trốn đi."
Phác Trí Mẫn phát hiện ra đây là chỗ dừng chân tốt nhất, không những thế lại còn là chỗ dễ giữ liên lạc với mọi người nhất. Dù sao người cũng đông nghìn nghịt, dù cho có gọi điện thoại có khi cũng không có thể tìm được, mà cô cũng không phải đồng nghiệp quan trọng, Phác Thái Anh và Phác Trí Mẫn cũng không coi là thật, nên càng sẽ không để ý, anh đương nhiên, sẽ không phải vì cô mà "tránh". Bèn đứng tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, đưa mắt nhìn đoàn người, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn thấy đồng nghiệp đi ngang.
"Chiếc Boeing 777 bị rơi xuống, có lẽ là do người làm — là do thao tác của cơ trưởng có vấn đề." Phác Thái Anh tìm đề tài để nói. Cô vẫn dựa vào vách tường như lúc nãy, trong lòng bàn tay vẫn còn cầm quả cầu thủy tinh, chỉ là sự chú ý của cô đã chuyển lên bóng lưng của người kia.
Bóng lưng ấy xoay người lại, nhìn cô chằm chằm:" Sao cô biết?"
"Tôi đoán, nếu không thì hai chúng ta đánh cược đi, cược là rốt cuộc thì chiếc máy bay kia vì sao lại rơi xuống."
"Nếu có phỏng đoán thì cũng phải có nguyên nhân, hoặc là logic."
"Khả năng máy bay trục trặc là chuyện khó xảy ra, vì trước khi cất cánh luôn phải tiến hành kiểm tra thiết bị và hệ thống. Khả năng bị ảnh hưởng bởi thời tiết cũng rất khó, bởi vì máy bay rơi vào lúc thời tiết vẫn còn sáng sủa. Hai khả năng nhỏ như vậy, thì nguyên nhân là do người điều khiển là vô cùng lớn."
Phác Trí Mẫn:"Khả năng này tuyệt đối không phải, hơn nữa cơ trưởng lái máy bay kia có kinh nghiệm bay gần năm năm, chưa từng xảy ra bất kì vụ trục trặc máy bay nào."
"Không phải là phỏng đoán thôi sao? Tôi chỉ đoán thế, không thì chúng ta cược đi, cược với lý do vì sao chiếc máy bay kia lại rơi?"
Lần đầu tiên Phác Trí Mẫn nói chuyện với cô lâu như vậy, khóe miệng Phác Thái Anh khẽ nhếch lên.
Phác Trí Mẫn không cá cược với cô.
Vừa nói xong về đề tài này, anh lại xoay người đưa lưng về phía Phác Thái Anh, tiếp tục trầm mặc.
"Chúng tôi chỉ ở lại London có ba ngày, chỉ còn hai ngày thì bọn tôi sẽ bay về điểm xuất phát. Còn các anh thì sao?" Một lát sau, Phác Thái Anh hỏi.
Phác Trí Mẫn không trả lời.
Phác Thái Anh nói:" Chuyện này có gì đâu mà phải giữ bí mật? Tôi chỉ là lịch sự hỏi thăm một chút."
Nghĩa đen, anh phải lịch sự trả lời, cho dù đối phương có là người xa lạ, hay không phải là câu trả lời thật lòng thì cũng buộc phải trả lời.
"Một tuần." Phác Trí Mẫn nói thật, anh chưa từng nói dối.
"Có thể ở đây lâu như vậy sao, thật làm cho người khác hâm mộ. Mấy ngày tới, anh có dự định làm gì không?"
"Bí mật."
"Vậy một hồi nữa các anh còn đi đâu không?"
"Bí mật."
Phác Thái Anh nhịn không được cười lên:" Vậy một hồi nữa tôi tìm được anh, thì chúng ta sẽ làm bạn, thế nào?"
"Chẳng sao cả."
"Vậy để cho công bằng, tôi sẽ không hỏi đồng nghiệp anh sắp tới các anh sẽ đi đâu. Anh ở một chỗ, tôi đến tìm anh." Phác Thái Anh nói.
Phác Trí Mẫn nhìn đoàn người ở nơi nào đó, ánh mắt trở nên chăm chú, không trả lời cô.
Hai người, một trước một sau đứng đó, Phác Trí Mẫn cứ thế đưa lưng về phía cô, Phác Thái Anh thay đổi tình huống, bước đến bên cạnh anh. Cô ngẩng đầu nhìn gò má của anh nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không chơi ăn gian."
Không nghe thấy câu trả lời, thấy ánh mắt của Phác Trí Mẫn chăm chú nhìn vào một chỗ, cô cũng thuận theo ánh mắt anh, nhìn sang. Chỉ nhìn thấy người đi đi, về về không kể xiết, trong đám người đó, cô thấy Kim Nam Tuấn cùng bạn của anh ta đang khoa tay múa chân cùng với người da đen.
Hình như anh ta không thể nói chuyện, ba người khoa tay hồi lâu đều không hiểu rõ ý của đối phương.
Phác Thái Anh nhìn về phía bên kia, giơ cằm lên nói: "Bọn họ đang nói về một chiếc đồng hồ, người đàn ông da đen kia nói cơ phó của anh, đi đụng vào cánh tay của anh ta, chiếc đồng hồ của anh ta sau khi đụng xong lại không thấy đâu nữa."
Phác Trí Mẫn quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
"Tôi biết đọc thủ ngữ(1)." Phác Thái Anh đắc ý.
"Kim Nam Tuấn." Phác Trí Mẫn nói.
"Ừm." Cô nhìn anh.
"Cơ phó nhất Kim Nam Tuấn."
Phác Thái Anh tỉnh ngộ, anh chàng cơ phó kia là cơ phó nhất, tên là Kim Nam Tuấn. Cô đồng ý giúp anh ta qua bài thi tuyển mà không thèm hỏi tên.
Còn người kia là cơ phó hai Trịnh Hạo Thạc, chỉ là Phác Trí Mẫn không nói cho Phác Thái Anh biết.
"Vẫn còn, là đồng hồ bỏ túi." Phác Trí Mẫn nói xong, cũng đi về hướng của Kim Nam Tuấn.
Đồng hồ bỏ túi? Phác Thái Anh nhớ lại, lúc nãy người đàn ông da đen kia, khoa tay múa chân, dùng tay ra hiệu về đồng hồ. Cô bước đi theo, cạnh bên người Phác Trí Mẫn hỏi:" Anh cũng biết thủ ngữ ?"
"Không biết."
"Vậy sao anh..." Phác Thái Anh đang muốn nói "Vậy sao anh biết là đồng hồ bỏ túi", khóe mắt cô bỗng nhìn thoáng qua thấy cửa hàng đồng hồ, bên trong có rất nhiều đồng hồ bỏ túi. Cô lập tức hiểu được được, anh nhìn thấy được tiệm đồng hồ, mà do là vừa mới mua nên có thể cầm trong tay, đụng một cái là rớt, không nhìn thấy đồng hồ đâu, vậy nếu không phải là đồng hồ bỏ túi thì còn là cái gì? Huống hồ chi thủ ngữ của người da đen kia nói là đồng hồ cũng không sai.
Rất nhanh Phác Thái Anh và Phác Trí Mẫn đã đến phía trước chỗ Kim Nam Tuấn, Trịnh Hạo Thạc và người da đen kia.
"Cơ trưởng, người này tự nhiên kéo tay chúng em, khoa tay múa chân, không hiểu là anh ta đang muốn nói cái gì, nhìn bộ dáng có vẻ rất gấp!" Kim Nam Tuấn nhìn thấy Phác Trí Mẫn đến, vội vàng cầu cứu nói.
Phác Trí Mẫn quay đầu nhìn Phác Thái Anh đi theo đến, ánh mắt ngập ngừng.
Vẻ mặt của cô không tập trung,chờ anh mở miệng.
Vậy mà Phác Trí Mẫn nói với Kim Nam Tuấn: "Cô ấy biết thủ ngữ."
Kim Nam Tuấn vội vàng mời Phác Thái Anh hỗ trợ. Cô nhỏ giọng nói với Phác Trí Mẫn một câu : Nhớ kỹ nhá, tôi vì anh nên mới giúp đó.
Nói xong Phác Thái Anh liền mỉm cười cùng với người da đen nọ, bắt đầu sử dụng thủ ngữ để nói chuyện. Những động tác tay của cô nhìn qua rất tao nhã.
Cảm xúc của người đàn ông kia dần bình tĩnh lại, cô lại nói với Kim Nam Tuấn: "Cậu nhìn xem ở gần đây có thấy chiếc đồng hồ bỏ túi nào hay không, anh ta phải đem chiếc đồng hồ ấy đưa cho em gái mình."
Kim Nam Tuấn cùng với Trịnh Hạo Thạc bắt đầu đi tìm đồng hồ, Phác Trí Mẫn cũng giúp đỡ tìm. Lại có thêm một người bên Trường Cát đến tìm phụ, vì có nhiều người nên việc tìm kiếm cũng không lâu, rất nhanh đã tìm thấy. Chiếc đồng hồ bỏ túi kia, bị rơi ở một cửa hàng gần đó.
Những người bên Trường Cát tụ tập lại. Phác Trí Mẫn dặn bọn họ phải chú ý an toàn, anh có việc nên phải đi trước. Vừa đi được vài bước, trước mặt hiện ra một cái mặt nạ có dáng vẻ dữ tợn.
"Lát nữa, tôi đến tìm anh."
Vạch trần mặt nạ dữ tợn, bên dưới lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp mà cũng gần giống gương mặt yêu quái.
Phác Trí Mẫn nhìn chăm chú vào gương mặt kia, chợt nhớ đến chủ để lúc nãy bọn nói: Cô nói tìm được anh thì hai người họ sẽ là bạn, anh chỉ cần đứng một chỗ cô sẽ đến tìm anh.
Chú thích :
Thủ ngữ : ngôn ngữ tay dùng để giao tiếp cho người câm và điếc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro