Chương 90

Là cơ trưởng Phác!

"... Chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta phải?" Cơ phó một khẩn trương hỏi Phác Thái Anh. Anh ta lấy tay sờ ở đồ trước mặt một chút, đem ngón tay đến trước mặt xem có bụi không. Bởi vì nếu có khách đến, bọn họ sẽ chuẩn bị nhiều thứ, lau dọn sạch sẽ.

"Không cần làm gì hết." Phác Thái Anh nói, "Chỉ cần đợi, cũng không cần làm cho mọi người trên thế giới đều biết, đây là cấp trên thông báo. Chúng ta chỉ cần chờ vị khách kia vào rồi xin phép cất cánh như bình thường."

Cơ phó nhất gật đầu, "Điều này cũng dễ, không hành hạ chúng ta. Bất thình lình mà có các loại yêu cầu sẽ làm khó chúng ta. Xem ra, vị khách này cũng dễ nói chuyện."

Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, nói: "Tiếp viên trưởng vẫn chưa biết chuyện này, thông báo với tiếp viên trưởng đến cửa máy bay đợi, vẫn phải phục vụ."

Cơ phó một gật đầu.

Cơ phó hai vừa vào đến, anh ta vừa đi vệ sinh về. Phác Thái Anh quay đầu nhìn cơ phó hai, kêu anh ta đi thông báo với tiếp viên trưởng. Cơ phó hai ngạc nhiên nói: "Đột nhiên có khách quan trọng sao?"

Phác Thái Anh còn chưa kịp trả lời, cơ phó một đã nói trước: "Không biết là ai nhưng có một vị khách."

Cơ phó hai vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, nhưng theo vị khách kia nói sẽ đến trong vòng năm phút, anh ta lập tức đi báo cho tiếp viên trưởng.

Phác Thái Anh giơ tay lên xem đồng hồ. Thời gian trôi qua, vị khách sẽ sớm đến thôi, chỉ cần người đó đến là có thể xin phép cất cánh. Đồng thời, cô cũng đang nghĩ, không biết vị khách quan trọng này là người như thế nào.

Thỉnh thoảng tiếp viên trưởng đứng lại nhìn xung quanh, thấy một người đàn ông cao lớn, mặc đồng phục cơ trưởng và kéo vali chuyên dụng. Tiếp viên trưởng nhìn dáng vẻ của người đàn ông đó mà kinh ngạc.

"Cơ... Cơ... Cơ trưởng Phác?"

Tiếp viên nhìn vào người phía trước mặt, ngạc nhiên quá nên nói lắp bắp.

Phác Trí Mẫn gật đầu, bước vào máy bay.

"Cơ trưởng Phác, chỉ còn một vị trí ở khoang phổ thông." Tiếp viên trưởng lấy lại tinh thần, nói với Phác Trí Mẫn.

Phác Trí Mẫn "Ừ" một tiếng.

"Tôi sẽ đưa anh đến chỗ đó." Tiếp viên trưởng kính cẩn nói.

Phác Trí Mẫn quay đầu một chút nói, "Không cần. Cô cho tôi biết số ghế, sau đó cô lập tức thông báo cho cơ trưởng chuẩn bị cất cánh, đừng để hành khách chờ đợi quá lâu."

Tiếp viên trưởng cười nói: "Được. Cơ trưởng Phác, ghế của anh là 47L."

"Cảm ơn." Phác Trí Mẫn nói xong, nhanh chóng kéo rương chuyên dụng đi đến ghế 47L.

Tiếp viên trưởng nhanh chóng đi đến khoang điều khiển, trên khuôn mặt vẫn hiện một chút bất ngờ. Cô vừa vào khoang điều khiển liền nói: "Cơ trưởng Thái."

"Đã đến chưa?" Phác Thái Anh quay lại hỏi tiếp viên trưởng. Cô vừa liếc nhìn đồng hồ, đã qua năm phút rồi.

Hai cơ phó cũng ngẩng đầu nhìn tiếp viên trưởng

Cô ấy gật đầu, "Đến rồi." Nói xong, ra vẻ thần bí nói tiếp: "Cơ trưởng Thái, mọi người có biết vị khách quan trọng hôm nay là ai không?"

Phác Thái Anh đã quay đầu lại, ngồi thẳng lưng, tay cô cầm phần trên cần gạt đẩy mạnh, nghiêng đầu nói với cơ phó một: "Xin phép cất cánh."

Cô nói xong cũng không quay đầu lại, hỏi tiếp viên trưởng, "Là ai?"

"Là cơ trưởng Phác!" Tiếp viên trưởng cười nói.

Vẻ mặt Phác Thái Anh rất ngạc nhiên, cô quay đầu lại nhìn tiếp viên trưởng, "Cô nói cái gì?"

"Là cơ trưởng Phác, vị khách quan trọng hôm nay là cơ trưởng Phác! Mọi người đều không ngờ đúng không? Tôi cũng không ngờ! Điều này thật sự làm tôi bất ngờ!" Tiếp viên trưởng nói.

Phác Thái Anh và hai cơ phó đều rất kinh ngạc, nhưng đài quan sát đã gửi chỉ thị, lệnh máy bay đi vào và chờ bên ngoài đường băng. Phác Thái Anh tập trung vào lái máy bay. Cho đến khi máy bay cất cánh, nó bay lên độ cao nhất định Phác Thái Anh mới thư giãn. Cô chỉnh chế độ lái tự động, quay đầu lại, tiếp viên trưởng đã không còn ở trong buồng lái.

"Tại sao cơ trưởng Phác lại là khách quan trọng?" Hai người cơ phó bắt đầu nói chuyện.

"Cơ trưởng Thái, cô có biết không?" Cơ phó hai hỏi Phác Thái Anh.

Cô lắc đầu, "Tôi không biết."

Nói xong Phác Thái Anh liền giao lại cho hai cơ phó, cô lập tức tháo dây an toàn đứng lên đi ra ngoài khoang điều khiển.

Phác Trí Mẫn đến! Tất nhiên là anh đến! Anh lên máy bay cô lái trong vài phút cuối với thân phận là hành khách quan trọng, vì cô biết anh vừa mới trở về từ California. Cô nghĩ cô bỏ lỡ đêm giao thừa cùng anh. Nhưng anh thực sự đến làm khách, điều đó thật sự làm cô ngạc nhiên.

Phác Thái Anh đi rất nhanh.

"Cơ trưởng Thái, cô tìm... cơ trưởng Phác sao?" Tiếp viên trưởng thấy Phác Thái Anh đang vội vàng đi đến, không thể không hỏi.

Phác Thái Anh gật đầu.

"Tôi chuẩn bị đưa cà phê cho cơ trưởng Phác." Tiếp viên trưởng nói.

Phác Thái Anh dừng lại, lấy cái khay đựng một tách cà phê, nói: "Để tôi đi cho."

Tiếp viên trưởng nghe qua quan hệ của Phác Thái Anh và Phác Trí Mẫn, cô ấy cười nói: "Cơ trưởng Lương ở..."

"Tôi biết." Phác Thái Anh cắt lời của tiếp viên trưởng, đôi mắt của cô cười cong lên. Trước khi Phác Trí Mẫn đến thì máy bay chỉ còn một chỗ trống ở khoang phổ thông, cô biết Phác Trí Mẫn nhất định ngồi ở đó.

Nói xong, Phác Thái Anh bưng khay rời đi.

Phác Thái Anh vừa vào khoang liền thu hút ánh mắt của các hành khách – bởi vì vẻ ngoài và đồng phục của cô.

Phác Trí Mẫn đang nhìn ra bên ngoài máy bay qua cửa sổ. Bên ngoài là những đám mây trắng, không biết mình đang ở đâu. Anh ta không ngờ mình đã sử dụng đặc quyền trong trường hợp như vậy, nhưng may mắn là giây cuối cùng, anh đã kịp giờ cất cánh của máy bay mà Phác Thái Anh lái. Anh có thể ở bên cô trong đêm giao thừa, dùng đặc quyền để được như vậy cũng không sao.

"Thưa anh, một tách cà phê thì sao?"

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến, Phác Trí Mẫn từ từ quay đầu lại, nhìn đôi mắt cười của Phác Thái Anh.

Anh cười nói: "Được, cảm ơn."

Phác Thái Anh đưa cà phê cho Phác Trí Mẫn, anh đưa tay lấy, chậm rãi uống một ngụm.

"Hương vị thế nào?" Phác Thái Anh hỏi.

Phác Trí Mẫn ngước mắt nhìn cô, "Cũng không tệ lắm."

"Vậy anh từ từ thưởng thức đi, nếu như cần gì thì nói cho tôi biết."

"Được, cảm ơn."

Phác Thái Anh nhìn Phác Trí Mẫn một cái rồi bưng khay xoay người rời đi.

Các hành khách khác đều rất ngạc nhiên, trên máy bay cơ trưởng đích thân mang cà phê cho một hành khách. Tuy nhiên, hành khách đó cũng mặc đồng phục cơ trưởng. Điều này thực sự làm cho bọn họ kinh ngạc. Ánh mắt của họ cùng nhìn Phác Trí Mẫn một lúc, nhìn Phác Thái Anh một lúc, sau đó nói chuyện với những người quen biết.

Phác Trí Mẫn hình như không nghe thấy gì, cầm tách cà phê nóng trên tay, nhìn ra cửa sổ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, nở một nụ cười dịu dàng.

Trời bắt đầu tối, đèn trên cánh máy bay sáng lên. Phác Trí Mẫn tính toán thời gian, chắc đã đến thời gian nghỉ ngơi của Phác Thái Anh. Anh từ chỗ ngồi đứng lên, đi về phía buồng lái.

"Cơ trưởng Phác có cần gì không?"

Phác Trí Mẫn gặp phải một tiếp viên hàng không, tiếp viên đó hỏi.

"Không có." Phác Trí Mẫn tiếp tục đi, không có ai ngăn cản, trong lúc đi cũng có mấy tiếp viên hỏi như vậy, Phác Trí Mẫn cũng chỉ lắc đầu.

Anh đi thêm mấy bước thì thấy Phác Thái Anh cũng đang đi về phía mình.

"Tới thời gian nghỉ ngơi rồi sao cơ trưởng Thái?"

Chờ Phác Thái Anh đi đến trước mặt, anh hỏi.

Cô trả lời: "Ừm."

Phác Trí Mẫn quay lại xem có ai ở sau không. Anh thấy một tiếp viên đang cầm một tấm chăn nhìn họ chằm chằm. Sau đó, anh ta gật đầu cười một cái liền quay đầu lại rời đi. Anh quay lại, đột nhiên có người cầm tay anh.

"Đi!"

Anh nghe thấy cô nói một từ như vậy, sau đó anh thừa dịp không có ai cùng Phác Thái Anh đi đến trước khoang nghỉ ngơi của cơ trưởng.

"Anh trai tôn kính, anh có cần gì không?" Phác Thái Anh cười hỏi.

Phác Trí Mẫn nói: "Xem em liếc mắt kìa."

Phác Thái Anh cười đến híp cả mắt lại.

Phác Trí Mẫn nhìn vào cánh cửa phòng nghỉ của cơ trưởng và nói: "Vào đi."

"Anh muốn chiếm lấy phòng nghỉ của cơ trưởng sao?"

Phác Thái Anh hỏi lại câu hỏi mà Phác Trí Mẫn đã từng hỏi cô. Lúc đó, cô mới từ chức ở Bắc Hàng. Cô muốn gặp anh, không tiếc dùng đặc quyền để máy bay chờ một chút.

Lúc trước cô trả lời "tất nhiên."

Phác Trí Mẫn cười nhẹ, trả lời: "Không dám."

Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến rất rõ ràng. Phác Trí Mẫn  kéo tay Phác Thái Anh, đẩy cửa phòng nghỉ ngơi đi vào.

Vừa vào cửa hai người liền ôm chầm lấy nhau. Phác Thái Anh trong lòng của Phác Trí Mẫn ngước lên, cười nói: "Cơ trưởng Phác, em thực sự không nghĩ anh sẽ đến, điều này làm em bất ngờ. Em rất có hứng bay."

Phác Trí Mẫn nhìn xuống cô. "Chúng ta đang ở trên không."

Phác Thái Anh gật đầu. Cô nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt. Anh vậy mà lại sử dụng thân phận thật sự của mình để lên kịp máy bay, dù vậy cô cũng không biết thân phận đặc biệt của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro