Chương XIV. Cáo nhỏ và thỏ bự

"Nè, sao không?" - Yeonjun tiến tới gần Julian hỏi.

"..."

"Ừ đúng rồi ha, đánh muốn chết như vậy sao trả lời được." - Anh nghĩ.

Yeonjun ném cho nó hộp đựng đồ sơ cứu vết thương, nhưng mãi mà chẳng thấy Julian có động tĩnh gì, anh liền hỏi.

"Cần tôi giúp không?"

"Nói nhanh đi, mất thời gian quá!"

Anh tiến đến đỡ nó ngồi dậy, quan sát Julian một lượt từ trên xuống dưới.

"Ngồi im, tôi thoa thuốc cho."

Nó thấy thế vội hất tay anh ra và có ý muốn nói là bản thân có thể làm được, không cần giúp. Nhưng Yeonjun nào có quan tâm, anh thường làm những gì mình muốn dù người kia có từ chối hay ngăn cản đi chăng nữa, thì anh vẫn tiếp tục làm mà lơ chuyện đó đi.

"A..." - Cậu ta khẽ kêu lên một tiếng.

"Đau sao?"

Dù có hơi khó chịu vì nó từ nãy đến giờ chẳng chịu nói nổi một từ, nếu không muốn trò chuyện thì ít ra đau cũng phải nói cho anh biết để nhẹ tay hơn chứ, không hiểu nó đang nghĩ gì nữa. Băng bó vết thương sạch sẽ, Yeonjun dặn dò đôi điều với Julian rồi xoay lưng rời đi.

"Yeonjun, cậu ấy học thế nào?"

Bước vào dinh thự, anh liền bắt gặp cha mình đang đọc báo nói vọng đến anh hỏi han về tình hình ở trường của Julian.

"Con của bác sĩ Jason?" - Anh hỏi.

"Ừ."

"Là mục tiêu mới, nhưng cha đừng lo con đã đến giải vây rồi."

"Vậy thì tốt, thế thì sau này phải nhờ con rồi."

"Vâng."

Những điều ấy không khiến Yeonjun bận tâm, đối với anh lúc nào vui thì giúp còn không thì thôi. 

"Julian, con về rồi sao? Hôm nay học có tốt không?" - Bác sĩ Jason hỏi.

"Dạ tốt."

Nó đi ngang qua cha mình, ánh mắt của ông để ý đến những vết thương bầm tím trên gương mặt đã che mất một nửa của con trai mình. Vết bầm? Ông hoảng hốt tiến về phía Julian dò hỏi.

"Con bị bắt nạt?"

Thương cha mình ngày đêm lo lắng, Julian cũng không đành nói dối làm gì, như thường lệ chỉ gật đầu nhưng lần này có chút khác hơn so với mây lần trước.

"Đã có người đến giúp con."

"Đau không? Rửa tay sạch sẽ, ra đây cha bôi thuốc."

"Thoa thuốc cũng là người đó giúp."

Bác sĩ Jason thầm cảm ơn trong lòng, là thánh nhân phương nào, có thể mở lòng đến giúp con ông quả là đã gặp đúng người.

"Hôm nay cha về muộn, con cứ ngủ trước đi, không cần đợi."

Julian im lặng bước lên lầu. Đứng trước gương phòng tắm, nó nhẹ nhàng chạm qua từng vết thương trên khuôn mặt.

"Cảm ơn cậu, Choi Yeonjun."

Cái tên xinh đẹp này, Julian sẽ ghi nhớ thật kỹ, để có ngày còn trả ơn anh về ân huệ được ban tặng vào buổi xế chiều ngày hôm nay.

Sáng hôm sau, Yeonjun khoác lên mình một âu phục chỉnh tề và kèm thêm một số đồ dùng cần thiết để ghi chép. Ăn sáng xong, anh liền vội vàng đứng lên rồi rời đi trước. 

"Choi Yeonjun, mới sáng mà con đi đâu vậy?" - Ông Choi từ tốn nhâm nhi tách trà dò hỏi.

"Dạ, con đến công ty HB để có thêm tư liệu cho bài tập sắp tới ở trường." 

"Công ty HB đó khá xa, liệu con có thể đi một mình được không?" - Ông nhìn anh lo lắng.

"Không sao đâu mà, chào cha mẹ con đi."

Nói rồi, anh liền đẩy cửa rời khỏi dinh thự. Bước vào chiếc xe hơi sang trọng, Yeonjun ngả lưng ra sau, thong thả ra lệnh cho tài xế chạy đến công ty HB. Anh thầm trách, sao cả nhóm ai cũng đẩy cho anh nhiệm vụ này, trong khi đứa nào cũng có thể làm được, đáng ghét hơn nữa là đến cả Kai cũng hùa theo tụi đó mà đùn đẩy cho anh. Phải chăng thấy Yeonjun sống hiền quá mà bọn này làm việc có tổ chức để bắt nạt anh không? Bực mình chết đi được!

"Thưa cậu Choi chúng ta đã đến nơi."

Anh bước xuống, trước mặt anh là công ty HB - một trong số những công ty lớn nhất ở Anh quốc. Bước vào sảnh, Yeonjun tiến đến gần quầy lễ tân nói rằng muốn gặp chủ tịch, lễ tân nhìn anh và nói rằng chủ tịch của họ đang bận, phiền anh ngồi ở ghế chờ rồi không nói gì thêm.

"Phải chờ sao, chán chết đi được." 

Yeonjun ghét nhất là phải chờ, mất thời gian vào mấy việc vô bổ như vậy, chắc chắn với tính cách của anh thì không thể ngồi im được rồi. Anh đi vòng quanh công ty tham quan. Nói thật chứ nơi này Yeonjun cùng cha đến khá nhiều nên cũng chẳng lạ lẫm gì, được cái ở đây ai cũng thân thiện, nhiệt tình nên anh khá thích. 

"A! Anh Yeonjun đến đây chơi với em hả?"

Một cậu nhóc khoảng chừng 5, 6 tuổi chạy lịch bịch tiến đến quấn quanh chân anh, vui vẻ cười tít cả mắt, lộ ra hai chiếc má lúm rất đáng yêu, làm Yeonjun phải nhớ đến hắn nữa rồi.

"Ida, em ở đây một mình sao?"

"Dạ không, cha nói nếu họp xong sẽ dẫn em đi chơi, con vệ sĩ thì em đuổi đi nơi khác hết rồi."

Yeonjun nhìn cậu nhóc nhanh nhảu kể cho anh nghe. Đã lâu rồi anh không gặp Nicholas Ida - con trai của chủ tịch công ty HB, gần nhất hai người gặp nhau, Yeonjun còn nhớ cậu nhóc được có chút xíu mà bây giờ đã lớn như vậy rồi.

"Anh Yeonjun đến đây làm gì vậy ạ?" - Ida thắc mắc chỉ tay lên cuốn tập của anh.

"Anh đến gặp chú một chút."

"À...Anh ơi! Lúc nãy em có gặp một người nhìn trông rất đáng sợ nhưng khi người đó cười nói với cha em thì chẳng khác gì một chú thỏ lớn cả, em nghĩ anh đã rất đáng yêu rồi không ngờ còn có người dễ thương hơn nữa."

"Ai mà ghê gớm vậy chứ? Dễ thương hơn anh luôn cơ à?" - Yeonjun nở nụ cười miễn cưỡng với Ida.

"Đúng vậy ạ..."

Chưa nói xong, Yeonjun đã biến mất đi từ lúc nào. Anh bực mình tiến vào sảnh, cùng lúc lễ tân cũng gọi lại và báo cáo chủ tịch đã họp xong, anh có thể gặp được.

"Chú Nicholas!" 

"Yeonjun lâu rồi không gặp cháu, mau lại đây ngồi đi."

Hai người vui mừng gặp lại nhau, nói bao nhiêu là chuyện trên trời dưới đất, nào là dạo này học hành thế nào, rồi gia đình làm ăn ra sao... nói chung là nhiều vô kể. Trong lúc đang nói chuyện, anh cũng hỏi chú Nicholas những tư liệu cho bài tập, kẻ hỏi người đáp, nói chung buổi trò chuyện ngày hôm nay rất thuận lợi, còn đem lại cho họ rất nhiều niềm vui.

"Cháu cảm ơn, xin phép chú cháu về." - Anh lễ phép gập người chân thành cảm ơn.

"Ừ, vậy để ta đưa cháu xuống sảnh được chứ?" - Chú Nicholas hiền từ mỉm cười nhìn Yeonjun.

"Dạ làm phiền chú quá."

Trên đường xuống sảnh, họ vẫn hăng say trò chuyện không ngừng nghỉ, anh không ngờ một thời gian không gặp mà lại có nhiều chuyện nói đến vậy.

"Cha ơi!" - Cậu nhóc Ida từ vườn sau chạy nhanh đến ôm chầm cha mình.

"Cha xong việc chưa ạ?"

"Cha xong rồi, bây giờ chúng ta đi chơi được chứ?" - Chú Nicholas cưng chiều nhìn con trai mình.

"Dạ không ạ, con muốn đi với Soobin."

"Soobin?" - Chú Nicholas và Yeonjun đồng thanh thắc mắc hỏi.

"Và cả anh Yeonjun nữa."

Hai người nhìn cậu nhóc Ida rồi quay sang nhìn nhau cười trừ. Thật ra anh thật sự rất ghét trông mấy đứa nhỏ như thế này, nó rất phiền và mệt hoặc nếu có chuyện gì xảy chắc chắn người chịu trách nhiệm là anh. Nhưng lần này Yeonjun không có ý định từ chối, vì nhìn ánh mắt chú Nicholas nhìn anh thật không thể từ chối, chắn hẳn chú ấy vẫn còn công việc rất nhiều và vì có...

"Vậy chú giao Ida cho cháu được chứ?" 

"Dạ được ạ. Nhóc đi thôi."

Anh đi theo cậu nhóc ra phía sau vườn, trước mặt anh xuất hiện một tên thỏ ngốc đang ngồi cười khúc khích một mình. Đáng yêu chết đi được! Đôi má lúm đồng tiền, đôi môi chúm chím nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng thỏ trắng như ngọc làm con tim anh hẫng một nhịp vì những điều ấy.

"Thỏ bự, em dẫn cáo nhỏ đến gặp anh nè." - Nhóc Ida vui vẻ đến bên hắn.

"Yeonjun, sao cậu lại ở đây?" 







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro