Chương XVI. Răng khôn số 2
"Tạm biệt Ida." – Yeonjun vẫy tay.
"Hai người đi đường bình an, em cũng về đây."
Họ chia tay nhau trong khoảng trời bình yên.
Trên cỗ xe ngựa, không ai nói với đối phương câu nào. Sự im lặng bao trùm xung quanh khiến anh ngượng ngùng không thôi.
"Cậu hoàn thành xong bài tập chưa?" – Soobin hỏi.
"Rồi."
"Cậu là bạn của Yeonjun, đúng không?" – ngày hôm qua, sau khi tan học, hắn bất ngờ xuất hiện trước mặt Kai và hỏi.
"Đúng."
"Tôi có thể nhờ cậu một việc không?"
"Nếu có thể."
"Bài tập nhóm sắp tới, phần tìm tư liệu hãy giao cho Yeonjun."
"Anh chắc điều đó tốt cho cậu ấy chứ?" – Kai nghi hoặc, chẳng có lý do gì để tin lời một tên ma cà rồng.
"Chắc chắn."
Nói xong, em quay lưng bỏ đi, Soobin cũng không ở lại. Vậy là thỏa thuận ngầm giữa họ đã được xác lập.
"Phu xe của cậu không đến à?" – hắn hỏi.
"Hả? Chắc là không đâu." – Yeonjun chột dạ trả lời.
Khi trở về dinh thự, Soobin tắm rửa sạch sẽ rồi buông mình xuống chiếc sofa trong phòng khách. Hắn khẽ nhắm mắt, để mặc tâm trí trôi về buổi sáng cùng Yeonjun dạo chơi. Chỉ cần nghĩ đến thôi, viền tai hắn đã nóng ran, thứ cảm giác lạ lẫm len lỏi khắp cơ thể. Từng hành động, từng nụ cười, từng câu nói của Yeonjun đều được hắn lưu lại cẩn thận, như thể chỉ sợ bỏ lỡ một chi tiết nhỏ.
"Cậu là ai vậy chứ?" – hắn khẽ bật cười, giọng thì thầm như gió. – "Có thể khiến trái tim sắt đá của một kẻ máu lạnh như tôi tan chảy... cậu quả thật không đơn giản."
Cạch.
"Xe ngựa ở dinh thự còn chưa rời đi, sao con về rồi?" – bà Choi ngạc nhiên hỏi.
"Dạ không... con về cùng người khác." – Yeonjun đáp, giọng hơi mệt.
"Người khác?" – bà nhướn mày. – "Là chàng trai đã cùng con khiêu vũ hôm đó sao?"
"S–Sao mẹ biết ạ?" – anh giật mình, suýt lạc giọng.
"Cha con nói với ta, cậu ta cũng có mặt hôm ấy. Nên ta đoán hai đứa sẽ gặp nhau thôi. Nhưng hình như dạo này con thân với cậu ấy quá thì phải?"
"Dạ... không có gì đâu mẹ, chỉ là bạn bè bình thường thôi." – Yeonjun vội vàng thanh minh, ánh mắt lại lảng sang hướng khác.
Yeonjun vội vàng chạy nhanh lên phòng, bỏ lại bà Choi chỉ biết tủm tỉm cười. Bà nhớ năm ngoái Yeonjun vừa mới nhổ một chiếc răng khôn, chẳng lẽ bây giờ lại mọc thêm một chiếc nữa sao? Hay là... tình yêu đang bắt đầu nảy nở trong trái tim nhỏ bé ấy?
Nhờ chuyện xảy ra hôm nay mà tối đó, anh chẳng tài nào chú tâm làm bài được.
"Bực mình, tất cả là tại cái tên thỏ bự đó hết."
Anh giận dỗi trách hắn vô cớ, thế nhưng nơi khoé môi lại khẽ cong lên, một vầng trăng khuyết lấp ló khi Yeonjun chợt nghĩ đến Soobin.
"Không được, không được! Cứ như thế này thì sao mà học nổi chứ."
Sáng hôm sau.
"Kai."
"Á! Hết hồn! Cậu tính hù chết tớ à? Mà... tối qua cậu không ngủ được hả?"
"Không có, tớ thức làm bài cho hôm nay." – Yeonjun than thở, mặt mũi nhăn nhó như sắp khóc đến nơi.
Kai liếc sang, bực dọc không nói nên lời. Chẳng phải hôm qua tên đó đã bảo chuyện này sẽ tốt cho Yeonjun sao? Đúng là không thể tin nổi mấy tên ma cà rồng đó. Nếu không phải muốn tạo cơ hội cho hai người kia thân thiết hơn, thì đời nào em lại đồng ý cái đề nghị quái gở ấy. Nhưng thôi, lỡ rồi thì kệ vậy.
"Beomgyu, Beomgyu, Beomgyu~ nhìn em đi, anh nhìn đi đâu thế?"
Nhức đầu thật sự. Từ khi cậu lỡ miệng đồng ý cho Taehyun theo đuổi, ngày nào y cũng lẽo đẽo bám sau như cái đuôi.
"Trật tự đi, hôm nay em không có việc gì làm à?"
"Không thích, nên không làm."
"Ừ, không làm cũng được. Nhưng này, có thể bỏ tay ra khỏi áo anh không? Ôm bên ngoài không được hả?"
"Không được. Anh phải bù đắp lại những ngày em đi xa chứ. Lúc đó, đêm nào em cũng nhớ anh muốn chết."
"Còn anh thì không."
Hai người đang ngồi trong phòng thì nghe tiếng đập cánh nhẹ ngoài cửa sổ. Một con dơi đen tuyền đáp xuống, đôi mắt đỏ ánh lên trong bóng đêm. Nó ngậm theo một phong thư niêm sáp bạc.
Cậu bước lại gần, nhẹ nhàng nhận lấy bức thư, con dơi liền bay vụt đi, để lại tiếng vỗ cánh vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Beomgyu mở thư ra, bên trong là nét chữ quen thuộc của mẹ:
"Beomgyu thân mến,
Sắp tới gia đình ta sẽ tổ chức buổi họp mặt. Lần này con hãy nói với Soobin rằng nhất định phải tham dự, không được viện cớ vắng mặt. Trông chờ hết vào con.
Thân ái,
Mẹ."
Cậu khẽ thở dài, gấp thư lại đặt lên bàn.
"Lại bắt mình làm người đưa tin. Sao mẹ không sai dơi bay thẳng đến dinh thự của Soobin luôn đi chứ..."
Lại vậy nữa rồi. Cậu có bao giờ thấy hắn tham dự những dịp như thế đâu; có khuyên đến mấy cũng chẳng bận tâm. Nhưng lần này, có vẻ như là chuyện lớn, Beomgyu nghe được giọng bà rất nghiêm túc, chắc không thể viện cớ ở nhà được rồi.
"Beomgyu, có chuyện gì sao?" – Taehyun hỏi.
"Họp gia đình."
"Anh Soobin lại không đi nữa à?"
"Chắc vậy."
Cậu lười nhác tựa vào người y, tiếp tục đọc sách. Beomgyu không chắc liệu chuyện đó có xảy ra hay không. Dù sao, thời gian đã trôi qua rất lâu... chẳng lẽ vẫn chưa thể kết thúc sao? Đau đầu chết đi được.
"Beomgyu, Beomgyu."
"Hả?" – cậu giật mình, ngửa đầu lên nhìn y.
"Anh cầm sách ngược kìa."
"Ờ..."
"Anh sao vậy? Mệt ở đâu à?" – nhìn gương mặt đáng yêu kia kìa, mỗi khi suy nghĩ lại ngốc nghếch chết đi được.
"Không có gì."
Nói dối tệ thật. Y sống cùng cậu bao năm nên hiểu rõ hơn ai hết; mặc dù Beomgyu rất khó mở lòng, nhưng mỗi khi có rắc rối, người duy nhất cậu tìm đến tâm sự luôn là Taehyun. Vì vậy, những điều làm cậu bận tâm, y đều biết rõ.
"Anh lo lắng cho gia đình sao?"
"Hả? Sao em biết?" – Beomgyu tròn mắt nhìn y.
"Vì em là Taehyun. Đồ ngốc như anh không nên nghĩ nhiều đâu, chắc chắn mọi thứ sẽ ổn thôi."
"Ừ, đồ ngốc này cũng mong là thế."
May thật! Ít ra giờ gấu con của y đã an tâm mà không đọc sách ngược nữa rồi.
"Đại ca, đi từ từ thôi, sắp đến rồi."
"Được rồi, cậu có thể mở mắt ra rồi đó, Henry." – Dylan nói.
Những tên đàn em thay phiên nhau đổ nào là bột mì, ném trứng, rồi đủ thứ nguyên liệu dùng để làm bánh kem lên người Julian.
"Chúc mừng sinh nhật, Henry!" – Cả đám lưu manh đồng thanh hô to.
"Bất ngờ thật đó, nhưng hình như vẫn còn thiếu thứ gì nhỉ?"
Cậu ta bước lại gần, ra hiệu cho đàn em túm tóc Julian rồi buộc chặt lại. Bản thân thì chậm rãi lấy bật lửa trong túi quần, từ từ tiến đến mái tóc của nó.
"Nè Dylan, cậu sơ suất thật đó, sinh nhật mà thiếu nến à?" – Henry mỉm cười, giọng nghe nhẹ tênh nhưng ngụ ý lại nặng nề.
"Không phải lỗi của tớ, tại Elias không nhắc thôi."
"Quên thì nói đại đi, bày đặt vòng vo."
Dù là lũ lưu manh, nhưng bọn họ chơi với nhau rất thân, từ lúc còn hôi sữa đến khi trưởng thành, ba tên đó chưa bao giờ tách rời. Và có một điều chẳng bao giờ thay đổi: chúng luôn cùng nhau bắt nạt những kẻ yếu hơn.
Ngọn lửa nhỏ lóe lên tóc Julian, khói bốc mờ mờ, mùi cháy khét. Đám đàn em lại càng cười to hơn, như thể trò này vô cùng thú vị.
Bất ngờ, từ xa, một bóng người cao lớn chạy tới, tạt xô nước lạnh thấu xương dập tắt ngọn lửa nhỏ đang cháy dở. Tiếng cười im bặt, chỉ còn lại mùi khói và hơi nước đọng trên mặt đất.
"Lại là mày sao? Muốn gì đây?" – Henry cười khẩy nhìn anh.
"Lần trước tao đã cảnh cáo rồi, chẳng lẽ cần tao nhắc lại?"
"Bọn này không điếc, chỉ là chẳng thích nghe. Đường đường là công tử nhà quyền quý, mà lại hạ mình bảo vệ một kẻ hạ đẳng như nó à?"
Anh chẳng buồn đáp, chỉ định kéo Julian rời đi. Nhưng Elias nhanh hơn một bước, túm tóc Julian giật ngược lại.
"Mày nghĩ muốn đi là đi sao?" – Elias gằn giọng.
"Tao khuyên mày, đừng để tao điên lên." – đôi mắt cáo của anh hạ xuống, giọng trầm lạnh đến rợn người.
"Đừng tưởng nhà mày quyền thế hơn là muốn làm gì cũng được. Những lần trước bọn tao đã nhịn rồi, vậy mà vẫn cố ra mặt vì nó? Được thôi, giờ thì chịu hậu quả đi!" – Henry hét lớn, giọng càng lúc càng mất kiểm soát.
Cả đám nhanh như chớp xông vào. Nắm đấm, cú đá, tiếng rên khẽ hòa vào nhau. Mệt mỏi thật, đã tính đi về yên ổn, cuối cùng vẫn bị kéo vào rắc rối. Cái tên Julian này, chỉ giỏi khiến người khác phiền lòng thôi.
"Đứng lên, về thôi."
Sau một hồi ẩu đả với đám lưu manh, kẻ nào kẻ nấy đều bị Yeonjun hạ gục, nằm sõng soài dưới đất, không một tên nào còn sức phản kháng.
Đau chết đi được! Máu từ khoé miệng anh chảy xuống cằm, từng vết bầm dần sưng to. Xui xẻo hơn cả, trong lúc hỗn chiến, anh lại bất cẩn làm vết thương cũ ở chân tái phát. Anh nghiến răng, chống tay đứng dậy, trông vừa kiêu hãnh vừa mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro