il5
---
CHƯƠNG 5 – ĐÊM CỦA SỨC MẠNH VÀ ĐIỆU ĐÀ KHÁNG CỰ
Cơn mưa mùa hạ đổ xuống khu trọ Minh Lộc như trút giận từ trời cao. Từng hạt nước nện mạnh lên mái tôn, dội lan trong hành lang hẹp, vang vọng khô khốc. Trong căn phòng 285, ánh đèn vàng nhạt vẫn cố tỏ, hắt qua kẽ rèm lay động. Changbin ngồi bên bàn học, lặng nhìn màn hình laptop, nhưng tâm trí đã trôi đâu mất. Mùi ẩm mốc trộn với hương da thịt thoáng qua mỗi lần Chan xuất hiện vẫn còn đeo bám.
Cậu hít một hơi sâu, nhắm mắt lại cố xua đi hình ảnh bàn tay Chan vuốt ve trên da thịt, vết răng còn đỏ mọng. Nhưng đêm nay, Changbin đã tự hẹn: không ngủ, không mơ, không gục ngã trước những trò chơi tâm lý kia nữa.
---
1. Mồi nhử khéo léo
Khoảng 10 giờ tối, cửa phòng bật mở. Changbin giật nảy mình, vội lau vội nước mắt – dù trước đó cậu tự nhủ không khóc. Chan đứng cửa, tay cầm một đĩa trái cây cắt sẵn.
> “Em ăn gì được không? Anh kiếm cho.”
Giọng trầm ấm như thách thức: “Cậu có đủ tỉnh táo để ăn không?”
Changbin lưỡng lự, rồi cố gắng mỉm cười:
> “Ừ… táo được không?”
Chan lặng lẽ đặt đĩa lên bàn rồi chủ động kéo ghế, ngồi sát bên. Khoảng cách chỉ còn đủ để cánh tay anh chạm vào vai cậu bất kỳ lúc nào.
> “Anh biết em còn đói… lẫn khát một thứ khác.”
Mắt Chan không rời gương mặt Changbin. Cậu cảm nhận được từng nhịp tim mình như phóng nhanh. Một tiếng thở dài – nửa như trách móc, nửa như khích lệ.
---
2. Cái bẫy vô hình
Chan chầm chậm đứng dậy, bước lại gần cửa sổ. Anh giật rèm mạnh, choáng ánh sáng từ đèn hành lang hắt vào. Gió ùa vào, làm rèm bay phấp phới, kéo theo một cơn lạnh yếu ớt.
> “Cửa sổ không đóng kỹ… anh lo.”
Lời nói như cớ cho một hành động bất ngờ: Chan đặt bàn tay lên khung cửa sổ, ép Changbin sát lại.
> “Chỉ có em và anh thôi.”
Cậu không kịp phản ứng. Cơ thể Changbin bị đẩy ra sau, ghế kêu cót két, mép bàn để lại vết hằn lên mông cậu. Tim Changbin như vỡ tung.
Chan cúi xuống, môi chạm vào gáy cậu, hôn nhẹ – một nụ hôn dường như vô hại, nhưng lại thấm sâu: rốn lồng ngực Changbin, làm cậu run rẩy.
> “Nếu em không phản kháng…” – Chan thì thào – “…thì tôi sẽ nghĩ em thích.”
Một tay anh cứ vuốt dọc sống lưng cậu, ran rát như than hồng, còn tay kia khéo léo luồn vào trong áo lót, cảm nhận từng nhịp rung của cơ thể.
Changbin cố rút tay khỏi gọng áo của Chan, nhưng không kịp. Cậu chỉ kịp bật lên một tiếng kêu nghẹn ngào, nương tựa vào khung cửa sổ.
---
3. Đụng chạm quyết liệt
Chan nhấc bổng Changbin lên, đưa cậu áp sát vào khung cửa kính mát lạnh. Đôi chân cậu co lên, quấn vào hông Chan. Mùi hương da thịt và mưa ướt lan tỏa khắp không gian hẹp.
> “Anh phải xem em thực sự muốn gì.”
Lời nói trễ nãi, pha chút giễu cợt. Anh cúi xuống, hôn dồn dập vào môi Changbin – lúc mạnh mẽ, lúc vuốt ve ướt át.
Lần đầu, Changbin khép chặt môi, chống cự bằng hết sức. Nhưng chỉ chốc lát, khi môi Chan mở ra, lưỡi anh đã tràn ngập – đi sâu, khám phá, kéo theo cơn điên dại khó cưỡng.
Cậu hoảng loạn, đẩy Chan ra, nhưng Chan chỉ nhếch miệng, trừng mắt:
> “Em thích rên khi tôi hôn, đúng không?”
Rồi anh lại đè cậu xuống, môi và lưỡi như những sợi dây vô hình thắt chặt, đánh thức mọi tế bào ham muốn.
---
4. Bước qua ranh giới
Nụ hôn nhường chỗ cho những cú đẩy mạnh của Chan. Anh giữ chặt eo Changbin, ép cậu nghiêng người, để một tay trượt xuống… đụng chạm vào phần nhạy cảm nơi rìa quần lót.
> “Em ướt rồi.” Anh thì thào, giọng trầm đục.
Changbin khum tay ôm chặt vai Chan, vừa muốn đẩy ra, vừa muốn nép lại. Lòng ngực bừng cháy, từng cú đập dồn dập như dao cứa.
Chan không cho cậu cơ hội suy nghĩ. Ánh mắt thần kinh, tay thủ thế ngay trên vải quần lót ướt đẫm. Anh xé nhẹ phần vải, để lộ da thịt mịn màng.
> “Đêm nay, em không thể chỉ ngủ.”
Không chờ hỏi ý kiến, Chan gấp quần lót, kéo xuống dưới đầu gối Changbin. Cậu gào lên một tiếng nghẹn khóc, máu nóng chảy tràn viền môi, nhưng không thể cưỡng lại:
Một tay Chan vuốt ve âm hộ của Changbin (dưới vẽ nam tính mỏng manh), vẽ từng vòng nhỏ.
Tay còn lại ghì trọn eo, như sợ cậu trượt ra.
Cặp môi Chan lia lên môi Changbin trong từng phút giây dồn dập, rồi hạ xuống cổ, ngực, bụng…
Mỗi chuyển động là một nốt nhạc dâm dục, đánh thức cơn say. Changbin quằn quại, rên thầm, đôi mắt nhắm tịt, nước mắt lẫn mồ hôi hòa quyện.
---
5. Sự đồng thuận mơ hồ
Giữa lúc ngã quỵ, Changbin khẽ nắm cổ áo Chan, kéo anh lại. Ánh mắt ướt đẫm chạm đôi mắt Chan:
> “Đừng… dừng…”
Lời nói nhỏ nhẹ nhưng đầy lời mời gọi. Chan gật, nhìn cậu trìu mến lần đầu. Anh buông một nụ cười tận hưởng:
> “Em đã xin rồi mà.”
Với một cú liền mạnh, Chan đưa hai thân thể vào gần nhau – da chạm da, áp sát, dồn nén. Mùi khói sương, mưa ẩm, mùi cơ thể khó tả, mọi thứ hòa quyện thành một bản nhạc say mê.
---
6. Hồi kết của một đêm mê
Cảnh kết không chuyển tới… những bước cuối cùng. Tĩnh lặng đột ngột rơi vào. Changbin quỵ xuống ngực Chan, ngón tay cào vào lưng anh, tay còn lại ôm chặt.
Chan đặt nhẹ Changbin xuống mép giường, hôn trán cậu – không ồn ào, chỉ thầm thì:
> “Ngủ đi. Đêm nay, em đã trả lời.”
Ánh mắt Chan dịu lại. Không còn oai vệ, không còn thách thức, chỉ là… một khoảnh khắc hiếm hoi cho thấy anh cũng… “sợ” điều gì đó.
Changbin nhắm mắt, môi mím chặt, như thể muốn lưu giữ mãi cái nụ hôn sâu và mồ hôi chan chứa trên môi. Đêm mưa dần tạnh, nhưng trong lòng cậu, cơn bão vẫn chưa ngừng.
- hì mệt rồi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro