e i g h t
Những ngày sau cuộc trò chuyện hôm đó, mọi thứ giữa TK và Carlos bỗng trở nên khác hẳn, mới mẻ và lặng lẽ đến dễ chịu. Họ bước đi bên nhau với một sự thấu hiểu không lời, như thể mỗi cái nhìn, mỗi bước chân đều là một lời hứa lặng thầm rằng họ không còn là hai cá thể lạc lõng giữa dòng đời nữa. Mà họ là một, được liên kết bởi thứ gì đó sâu sắc, mãnh liệt, không cần phải nói ra mà vẫn luôn cảm nhận được.
TK chưa bao giờ là người quá bận tâm đến những cái nhãn mác. Dù nó vẫn đang dần học cách chấp nhận toàn bộ chiều sâu của sợi dây liên kết giữa họ, nhưng có một điều nó chắc chắn hơn bất cứ thứ gì, nó muốn làm điều này với Carlos. Nó muốn cả hai bên nhau, mãi mãi.
Sáng sớm hôm đó, khoảnh khắc ấy cuối cùng cũng đến.
Carlos đến đón nó đi trực. Thành phố ngoài kia vẫn ồn ào và tất bật, nhưng dường như đã bị nhấn nút tạm dừng. Cả thế giới như thu bé lại trong không gian nhỏ bé giữa hai người. Họ leo lên xe cứu thương, chuẩn bị cho một ngày dài của những cuộc gọi khẩn cấp, những cuộc đời đang chờ được cứu giúp. Nhưng đâu đó trong không khí hôm đó có một điều gì đó khác lạ, âm thầm và mạnh mẽ, khiến TK cảm nhận rõ ràng rằng hôm nay không giống mọi ngày.
Carlos lái xe, không gian giữa họ ngập tràn sự im lặng thoải mái. TK tựa đầu vào kính cửa sổ, ánh mắt dõi ra đường phố đang trôi chầm chậm, tâm trí nó miên man về tất cả những gì đã xảy ra trong vài tuần vừa rồi. Ngày nó chuyển đến Texas, nó chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Nhưng giờ đây, khi Carlos đang ở cạnh nó, TK bỗng chẳng thể nào tưởng tượng được cuộc sống mình sẽ ra sao nếu không có hắn bên cạnh nữa.
Giọng Carlos vang lên kéo nó khỏi vòng xoáy suy nghĩ.
"TK, anh nghĩ… mình cần nói về một chuyện."
TK quay lại nhìn hắn, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò.
"Chuyện gì vậy?"
Carlos vẫn chăm chú nhìn đường, nhưng gương mặt hắn mang một vẻ nghiêm túc lặng lẽ mà TK chưa từng thấy.
"Chúng ta… đã né tránh chuyện này một thời gian rồi."
Hắn bắt đầu, giọng trầm ổn nhưng nặng trĩu cảm xúc.
"Sợi dây liên kết giữa hai đứa, nó tồn tại thật sự. Và cả anh và em đều biết điều đó. Anh nghĩ đã đến lúc mình bước thêm một bước nữa."
Tim TK như ngừng đập một nhịp. Bước tiếp theo. Tất nhiên là nó đã nghĩ về chuyện này, về sợi dây liên kết, về tương lai. Nhưng khi nghe điều đó thốt ra từ chính miệng Carlos, cùng sự quyết tâm trong ánh mắt hắn, mọi thứ bỗng trở nên thật hơn bao giờ hết.
"Anh muốn đánh dấu em ạ?"
TK nói khẽ, giọng run rẩy bởi cảm xúc nghẹn ngào. Nó không định nói ra, nhưng lời vừa trào lên khỏi cổ họng, nó biết chẳng thể kìm lại được nữa. Câu nói ấy nặng trĩu, mà một khi đã thừa nhận, sẽ không còn đường quay đầu.
Carlos liếc sang nó một thoáng, ánh mắt hắn dịu dàng nhưng đầy quyết tâm.
"Ừ. Nhưng không chỉ là theo bản năng hay nghĩa vụ. Anh muốn em, TK. Không chỉ là thân thể, mà là cả trái tim, cả linh hồn. Sợi dây này có thể là tất cả, nhưng nếu ta không biến nó thành thật, thì nó chẳng còn nghĩa lý gì. Và anh muốn biến điều đó thành sự thật. Với em."
Hơi thở TK khựng lại, cổ họng nghẹn cứng. Nó không nghĩ Carlos sẽ nói thẳng ra như thế, trần trụi, chân thành đến mức như bóc trần hết mọi lớp phòng vệ trong tim. Tình cảm nó dành cho Carlos trào lên như sóng lớn, rõ ràng, mãnh liệt, không cách nào che giấu.
Đây là khoảnh khắc mà trước giờ nó vẫn sợ, nơi sợi dây ấy sẽ kéo cả hai đi xa hơn, đến một nơi mà không còn đường lùi nữa. Nhưng giờ đây, TK không muốn quay lại. Không còn nữa rồi.
"Em sẵn sàng rồi."
TK thì thầm, giọng nhỏ nhưng chắc nịch.
"Em tin anh, Carlos. Em muốn điều này. Em muốn chúng ta."
Carlos siết chặt tay lái một nhịp, khóe môi khẽ cong lên nụ cười khiến tim TK như vỡ òa.
"Em chắc chứ?"
"Chắc ạ."
Nó gật đầu, giọng vững vàng như chưa từng có.
"Chưa bao giờ chắc hơn thế trong đời."
Phần còn lại của chuyến đi trôi qua trong im lặng. Nhưng trong không gian đó, sự thấu hiểu ngập tràn như một luồng điện vô hình. TK cảm nhận được thứ gì đó đang đến, rõ ràng và đầy mong chờ.
Cả ngày sau đó lướt qua như một làn gió. Họ vẫn nhận cuộc gọi, vẫn xử lý công việc với sự chuyên nghiệp vốn có. Nhưng trong lòng TK, ngọn lửa ấy không hề nguôi. Cái khoảnh khắc ấy, nó biết thứ đó đang đến gần.
Khi ca trực kết thúc, Carlos không chần chừ. Hắn dắt TK vào căn phòng nghỉ nhỏ phía sau trạm, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mọi âm thanh bên ngoài dường như tan biến. Chỉ còn lại hai người họ, và sợi dây liên kết giữa họ đang rung lên từng hồi, sống động và khẩn thiết.
Carlos tiến lại gần, sự hiện diện của hắn như lấp đầy cả căn phòng. Bàn tay hắn nâng lên, khẽ chạm vào má TK, chỉ là một cái chạm nhẹ thôi, nhưng khiến toàn thân nó nổi da gà.
"Em chắc chứ, TK? Về việc đánh dấu."
TK gật đầu, hơi thở dồn dập.
"Em muốn điều này. Em muốn anh."
Lời vừa dứt, Carlos kéo nó lại gần. Môi họ tìm đến nhau trong một nụ hôn sâu, vừa mãnh liệt, vừa tha thiết. Đó không chỉ là một cái hôn, mà là tất cả mọi cảm xúc dồn nén, mọi ước ao chưa dám nói, mọi hứa hẹn lặng thầm. TK như tan vào nụ hôn đó, để bản thân bị cuốn trọn theo nhịp đập của sợi dây không còn có thể kháng cự.
Carlos ôm lấy lưng nó, kéo nó sát vào ngực, như muốn truyền cho nó hơi ấm, nhịp đập, cả linh hồn của hắn. TK rùng mình, để mặc cho bản năng dẫn lối. Nó không cần nói gì thêm nữa, mọi thứ đã quá rõ ràng rồi.
Khi họ rời nhau ra, cả hai thở hổn hển, má đỏ bừng, nhưng mắt thì vẫn dán chặt vào nhau. Ánh nhìn của Carlos tối lại vì khao khát, nhưng đâu đó vẫn ẩn chứa một điều gì đó dịu dàng và sâu thẳm hơn thế, một sự trao gửi tận đáy tim.
"Của anh."
Carlos thì thầm, giọng trầm thấp và tràn đầy bản năng chiếm hữu.
TK như bị điện giật. Chỉ hai chữ đó thôi cũng đủ khiến sợi dây giữa họ rung lên dữ dội, như một khắc ấn vĩnh viễn.
"Của anh."
Nó đáp lại, giọng run run nhưng đầy chắc chắn.
Và cứ như thế, mọi thứ đã định. Họ không còn là hai người đang mơ hồ dò dẫm tìm ý nghĩa của sợi dây liên kết ấy là gì nữa. Họ là một, liên kết, gắn bó, và sẵn sàng cho tất cả những gì đang chờ đợi phía trước.
Carlos hôn nó thêm một lần nữa, lần này thì chậm rãi và tràn đầy yêu thương. Và trong vòng tay hắn, TK thấy mình cuối cùng đã trọn vẹn. Dù tương lai có ra sao, chỉ cần có nhau, họ sẽ đi qua được hết thảy.
Cùng nhau. Mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro