s e v e n

Vài ngày sau đó là cả một cơn lốc cảm xúc đối với cả TK và Carlos. Sợi dây liên kết giữa hai người, thứ đã âm ỉ hình thành từ lâu, giờ đây càng lúc càng trở nên mãnh liệt, cuốn cả hai vào một thực tại mới mà không ai trong họ thật sự biết cách điều khiển.

TK gần như sống trong trạng thái nhạy cảm đến cực độ. Mỗi cái chạm, mỗi ánh mắt từ Carlos đều khiến tim nó đập loạn, như thể sợi dây giữa họ đang gọi tên nó từng giây. Nhưng khác với trước đây, lần này nó không còn sợ nữa. Sau những giây phút hỗn loạn trong kỳ phát tình, sau từng khoảnh khắc yếu mềm họ đã sẻ chia, TK biết rõ một điều, nó không thể tiếp tục trốn tránh. Sợi dây liên kết này là có thật. Cảm xúc này là có thật. Chỉ là, điều đó không đồng nghĩa với việc mọi thứ sẽ dễ dàng.

Carlos luôn kiên nhẫn với nó, luôn cho nó không gian khi nó cần, chưa bao giờ thúc ép, chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Nhưng TK vẫn cảm nhận được gánh nặng lặng lẽ len vào giữa họ. Bản năng alpha của hắn không thể nào giấu được. Carlos chăm sóc và bảo vệ nó, không chỉ vì sợi dây liên kết, mà còn vì hắn thật sự quan tâm. Thứ tình cảm dịu dàng ấy chưa từng được thốt ra bằng lời, nhưng nó luôn ở đó, bền bỉ và hiện hữu, khiến tim TK đôi khi mềm đi như tan chảy. Mà rồi, những nỗi hoài nghi vẫn thỉnh thoảng len lỏi, rình rập nơi đáy suy nghĩ.

Chiều hôm đó khi hai đứa cùng trực tại trạm. TK đứng gần chiếc xe cứu thương, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng chuyển động của Carlos. Cách hắn di chuyển, cách hắn xử lý mọi việc một cách điềm đạm và chắc chắn, mọi thứ nơi Carlos đều khiến TK cảm nhận được một điều gì đó rất vững chãi, rất yên tâm. Nhưng trong đầu nó, những câu hỏi vẫn lặng lẽ xoay vòng. Điều này, thật sự có nghĩa gì cho cả hai? Tương lai giữa mình và hắn sẽ ra sao đây?

Nó không tránh khỏi cảm giác nặng lòng. Liệu nó đã thật sự sẵn sàng chưa? Sẵn sàng để chấp nhận sợi dây liên kết, việc đánh dấu, và cả một cuộc đời mới có thể đang đợi phía trước chưa?

Một giọng nói quen thuộc kéo nó khỏi dòng suy nghĩ. Carlos bước lại gần, ánh mắt hắn nhẹ như gió chiều.

"Em ổn chứ."

Giọng hắn trầm và vững vàng, không hề áp lực mà chỉ đơn thuần là quan tâm. Carlos luôn như thế, luôn lắng nghe, luôn nhận ra khi TK có chuyện gì đó không ổn.

TK khẽ mỉm cười, nụ cười mong manh không chạm đến khóe mắt.

"Ổn ạ. Em chỉ đang nghĩ chút chuyện thôi."

Carlos nghiêng đầu, ánh nhìn vẫn dịu dàng như nước.

"Về tụi mình à?"

TK ngập ngừng, rồi chậm rãi gật đầu.

"Em không muốn làm hỏng chuyện này, Carlos. Em sợ mình sẽ phá hỏng tất cả mất."

Carlos đưa tay đặt nhẹ lên vai nó, lòng bàn tay ấm áp xuyên qua lớp vải đồng phục, như một điểm tựa bất ngờ.

"Em sẽ không làm hỏng gì hết. Chúng ta đang ở đây, cùng nhau. Từng bước một, em cần gì, em muốn đi với tốc độ thế nào, thì anh vẫn sẽ luôn ở đây."

Giọng Carlos mang theo sự chân thành đến mức khiến TK như bị xô nhẹ trong lòng. Nó cũng chẳng hiểu vì sao mình vẫn sợ. Có lẽ đó là nỗi sợ trước điều chưa biết, sợ bước vào một điều gì đó quá mãnh liệt, quá sâu sắc. Nhưng bên cạnh Carlos, với từng câu nói, từng ánh mắt hắn dành cho nó, mọi nỗi hoang mang dường như dần lắng xuống. Nó không đơn độc. Không còn phải một mình chiến đấu nữa.

"Em chỉ là… sợ thôi."

TK thổ lộ, giọng nhỏ như gió thoảng.

"Em sợ nếu mọi thứ thật sự nghiêm túc… em sẽ không đủ tốt. Em sợ mình không thể là người anh cần."

Carlos lặng lẽ kéo nó sát lại gần hơn, tay hắn dịch xuống lưng TK, áp nhẹ như muốn bảo vệ cả thế giới trong vòng tay đó.

"Em đã quá đủ rồi, TK. Tình cảm này không phải về sự hoàn hảo. Nó là chuyện của hai người cùng nhau vượt qua mọi thứ. Là chuyện của sự tin tưởng."

Cổ họng TK nghẹn lại. Những lời ấy như chìm sâu vào tim nó, không còn là sự lo lắng nữa, mà là cảm giác được thấu hiểu, được chấp nhận hoàn toàn, không điều kiện, không rào chắn. Carlos khiến nó cảm thấy như mình có thể vượt qua mọi thử thách, miễn là họ nắm tay nhau.

Nó hít một hơi thật sâu, ngẩng lên nhìn hắn.

"Em nghĩ là... em nghĩ là em sẵn sàng rồi."

Carlos nheo mắt, ánh nhìn dịu dàng nhưng cẩn trọng.

"Em chắc chứ?"

TK gật đầu, câu trả lời dường như đã lắng xuống tận đáy lòng.

"Chắc mà. Em thật sự muốn điều này."

Nét vui mừng nhẹ nhàng lóe lên trong mắt Carlos. Hắn không nói gì thêm, chỉ siết nhẹ vòng tay ôm lấy nó vào lòng, ôm chặt như một lời hứa không cần thề thốt. Cả trạm cứu hộ lặng im như thể thế giới đang tạm ngừng lại, chỉ để nhường chỗ cho khoảnh khắc này, nơi TK có thể lần đầu tiên trong nhiều ngày, thở ra một hơi dài và cảm thấy bình yên.

Nó không biết tương lai sẽ như thế nào, không chắc sợi dây giữa họ sẽ dẫn về đâu. Nhưng có một điều rõ ràng, nó không còn phải đi tiếp một mình. Họ sẽ cùng nhau bước tiếp, từng bước một.

Carlos buông ra một chút, đủ để nhìn rõ gương mặt TK. Trong ánh mắt hắn là một câu hỏi thầm lặng, một sự chờ đợi. TK mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Nó đã sẵn sàng. Họ đều đã sẵn sàng.

Carlos cúi xuống, đặt lên môi nó một nụ hôn dịu dàng, chậm rãi, không vội vã, không chiếm hữu, chỉ là một lời khẳng định cho tất cả những gì họ đã cùng nhau trải qua, và những điều còn đang đợi ở phía trước. Một nụ hôn như lời thề không thành tiếng, rằng sợi dây này là thật, rằng họ sẽ cùng nhau xây nên điều gì đó đẹp đẽ.

Khi họ buông nhau ra, trán kề trán, hơi thở quện vào nhau, cả hai đều đang mỉm cười, lặng lẽ và ấm áp.

"Mình sẽ đi từ từ."

Carlos thì thầm, giọng trầm mà chắc nịch.

"Nhưng sẽ luôn đi cùng nhau. Mãi mãi."

Và trong khoảnh khắc ấy, TK biết, nó đã chọn đúng. Nó sẵn sàng để chấp nhận sợi dây liên kết, sẵn sàng để bước về phía Carlos.

Và Carlos cũng đã chọn nó. Trọn vẹn, không chút do dự. Bằng cả cơ thể, cả trái tim, và cả tâm hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro