Tấm Cám - Gốc Nhìn Của Cám

﹛♛﹜𝓦𝓮𝓵𝓬𝓸𝓶𝓮 𝓽𝓸 𝓶𝔂 𝓫𝓵𝓸𝓰

𓆡𓆝𓆞𓆟𓆜𓆛

Từ nhỏ, người ta đã bảo tôi là đứa xấu tính.
Chưa ai nhìn tôi lâu hơn một nhịp thở để hỏi vì sao.

Tôi lớn lên bên mẹ một người đàn bà mà cả làng sợ hãi. Họ sợ cái ánh mắt sắc như lưỡi dao, sợ tiếng nói cứng như que củi khô. Không ai biết bà từng ôm tôi vào lòng khi trời mưa lớn, run rẩy như thể chỉ cần lơ đãng một chút, bà sẽ mất tôi lần nữa, giống như đã mất người đàn ông bà yêu.

Tôi không nhớ cha. Tôi chỉ biết, từ ngày ông mất, mẹ và tôi trở thành cái gai trong mắt thiên hạ.
Còn Tấm... Tấm là đứa được thương.

Tôi nhìn chị lớn lên với mái tóc dài, nụ cười hiền và đôi mắt như chứa cả hồ nước trong. Người ta gọi chị là "bé Tấm ngoan hiền", còn tôi chỉ là "con Cám con bà ghẻ". Chỉ một danh xưng thôi cũng đủ biến tôi thành kẻ xấu trong mọi câu chuyện.

Nhưng tôi thề, ngày tôi xách giỏ ra đồng cùng chị, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ cướp cá, hay tranh giành thứ gì.
Tôi chỉ muốn được mẹ khen một lần.
Chỉ một lần thôi.

Chưa ai hỏi tôi cảm thấy thế nào.
Chưa ai biết, mỗi lời nói ác độc của mẹ, tôi đều nghe rõ… và sợ hơn bất cứ ai.

Và càng không ai biết rằng, tôi đã từng mong được sống giống như Tấm—nhẹ nhàng, yên bình, không bị ai chỉ trỏ.

Nhưng cổ tích chưa bao giờ là nơi dành cho hai đứa con gái nghèo mà chỉ một người được quyền làm “hiền”.

Còn tôi…
Tôi được sinh ra để trở thành phản diện.

Hay đó chỉ là câu chuyện mà người đời chọn kể?

---

Tôi không biết từ bao giờ mình bắt đầu ghét chị Tấm.
Có thể là từ cái ngày đầu tiên tôi nhận ra, ai trong làng cũng thương chị hơn thương tôi.
Hoặc có thể là từ lúc lỡ thấy mẹ nhìn chị bằng cái ánh mắt mà tôi chưa từng có ánh mắt của người muốn níu giữ một điều trong sạch mà đời bà thiếu mất.

Còn tôi sao...? tôi chỉ có mẹ.
Mẹ lúc nào cũng bảo tôi: “Cám, con phải giành lấy thứ con muốn. Trên đời này không ai cho con điều gì cả.”

Tôi tin mẹ. Tôi luôn tin mẹ, như mọi đứa con gái mười sáu, mười bảy tuổi vẫn tin rằng mẹ mình luôn đúng.

---

Chuyện giỏ cá và lần đầu biết mình là “kẻ xấu”

Hôm ấy trời nóng. Tôi cứ chạy theo chị Tấm ngoài đồng, vừa mệt vừa khó chịu.
Người ta cứ bảo chị ngoan.
Nhưng với tôi, chị đơn giản chỉ là… người khiến tôi cảm thấy thấp kém.

Mẹ bảo tôi ra đồng bắt cá. Tôi sợ về tay không sẽ bị mắng.
Khi thấy giỏ chị đầy, tôi đã không nghĩ nhiều. Không nghĩ đúng,sai, công bằng hay độc ác.
Tất cả chỉ là một đứa bé muốn được mẹ khen.

Tôi hớn hở mang giỏ cá về, nghĩ mẹ sẽ ôm tôi khen một câu.
Nhưng mẹ chỉ nhìn giỏ rồi nói:
“Con giỏi lắm.”

Giọng mẹ lúc ấy làm tim tôi ấm lên nhưng cũng khiến tôi lần đầu hiểu rằng:
Trong câu chuyện của người lớn, chỉ cần mình được thương, ai bị thiệt không quan trọng.

Ngày ấy tôi đâu biết mình vừa thành “ác”.
Tôi chỉ biết… tôi muốn mẹ vui.

---

Lần đầu thấy chị khóc

Khi chị về nhà, ướt sũng nước mắt nhìn cái giỏ trống, tôi đứng im.
Không dám lại gần.
Không dám mở miệng xin lỗi.

Không phải vì tôi tàn nhẫn.
Mà vì tôi… xấu hổ.

Tôi ghét cái cách chị khóc mà vẫn đẹp.
Tôi ghét cái cách chị im lặng mà vẫn khiến người khác thương.
Tôi ghét cái cảm giác nhỏ bé bên cạnh chị.

Và tôi ghét chính mình—nhưng tôi không dám thừa nhận.

---

Chuyện con cá bống

Mẹ bảo tôi đào ao bắt cá bống của chị.
Tôi làm, vì tôi sợ mẹ.
Tôi nghe lời, vì tôi tin mẹ làm vậy là đúng.

Nhưng khi thấy chị lén mang cơm ra gọi con cá bống như người gọi bạn, tôi… sững lại.
Lúc đó tôi chỉ ước mình cũng có ai để gọi như vậy.
Một thứ gì đó chỉ thuộc về tôi.

Nhưng mẹ sai tôi làm.
Mẹ giết cá bống.

Tôi không dám hỏi tại sao.

Con gái mười mấy tuổi như tôi sợ nhất là bị mẹ bỏ rơi.
Vậy nên tôi chọn đứng sau lưng mẹ, không nói gì cả.

---

Hội – nơi lần đầu tôi biết mình thua

Chị mặc áo đẹp, tôi cũng mặc áo đẹp.
Mẹ bảo tôi phá đồ chị để mình được đi trước.

Tôi nghe.

Tôi nhớ rất rõ lúc nhìn chị ngồi khóc bên đống đậu, có thứ gì đó trong lòng tôi nhói lên, khó chịu như gai cắm.
Một phần tôi muốn lại gần, ôm chị, bảo chị đừng khóc nữa.

Nhưng tôi không làm.
Vì tôi sợ mẹ.
Và tôi sợ… nếu tôi tốt với chị, mẹ sẽ không thương tôi nữa.

Tôi đi hội.
Tôi cười.
Tôi tưởng mình sẽ được chọn.

Nhưng hoàng tử chỉ nhìn về phía một cô gái bước vào sau—xinh hơn, dịu hơn, lấp lánh hơn tất cả: chị Tấm.

Tôi đứng đó, tim rỗng một khoảng.
Lần đầu tiên tôi thấy rõ: tôi thua rồi.

Và lần đầu tiên tôi ghét chị, thật sự ghét.

---

Ngày chị chết

Mẹ bảo tôi trèo lên cây cau.
Mẹ bảo tôi rung.

Tôi làm.

Tôi không nhìn chị rơi.
Tôi không dám.

Tôi vừa sợ, vừa… tê dại.
Tôi chỉ biết mẹ bảo sao làm vậy. Mẹ ôm tôi, bảo tôi sẽ được làm hoàng hậu.
Tôi ngu đến mức tin như thế.

Nhưng đêm đó tôi nằm khóc.
Không phải vì thương chị… mà vì tôi bắt đầu nhận ra:
Mình làm điều tệ thật.

Nhưng đã quá muộn.

---

Khi chị trở về

Lần đầu là chim vàng anh.
Tôi thấy con chim cứ bay quanh mình, nhìn tôi bằng ánh mắt rất… người.

Tôi không dám chạm.
Không dám nói.

Nhưng mẹ nắm dao.
Tôi chỉ đứng bên.

Lần thứ hai là cây xoan đào.
Tôi chạm vào hoa mà run tay.
Tôi biết chị đâu đó quanh mình.

Lần thứ ba chị trở về làm khung cửi.
Giọng chị… vọng lên:
“Cót ca cót két, lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt ra.”

Tôi sợ đến muốn ngất.
Tôi không còn chắc mình đúng – sai nữa.
Chỉ biết mình đang sống trong chuỗi việc không thể quay lại.

Mẹ phá hết.
Tôi đứng đó, sợ đến mức không dám thở mạnh.

---

Khi chị thật sự trở về

Hôm chị bước vào nhà là người, chứ không phải chim hay cây tôi ngửi thấy mùi quen thuộc của chị: mùi nắng, mùi đồng, mùi của sự hiền từ dịu dàng.

Tôi không chạy.
Không giải thích.
Không xin tha.

Vì tôi biết… từ đầu đến cuối, chị chưa bao giờ cần làm gì để được thương.
Còn tôi, dù cố gắng thế nào cũng chỉ là Cám của mẹ.

Chị nhìn tôi.
Không nói.
Nụ cười chị đẹp đến mức khiến tôi thấy mình bẩn.

Hôm đó… chị bảo tôi tắm.

Tôi bước xuống nước.
Tôi biết mình sắp chết.
Nhưng tôi không vùng vẫy.
Không phải vì tôi muốn chết…
… mà vì tôi đã quá mệt mỏi để tiếp tục làm kẻ ác trong câu chuyện người khác viết.

Nước nóng.
Nước đau.
Nhưng nước cũng nhẹ nhàng như giải thoát.

---

Lời cuối của Cám

Nếu kiếp sau còn được chọn, tôi muốn mình không sinh ra cạnh chị Tấm.
Không làm con của mẹ.
Không bị ai định nghĩa mình là “xấu”.

Tôi chỉ muốn được làm một cô gái bình thường được thương khi khóc, được mắng khi sai, được sống mà không phải giành giật hơi thở của ai.

Nhưng cổ tích không cho tôi điều đó.

Cổ tích chỉ cần một Tấm hiền.
Và một Cám ác.

Còn sự thật…
Sự thật là tôi cũng chỉ là đứa con gái chưa kịp lớn, chưa kịp hiểu chuyện đời, đã bị ném vào một câu chuyện mà mình không thể thoát.

Và phần cuối cùng của câu chuyện…
không ai hỏi tôi muốn kết thúc thế nào.

✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

𝙷𝚘𝚊̀𝚗.

Câu chuyện trên chỉ là trí tưởng tượng của tôi mong không nhận gạch đá.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro