Chương 20: Quy củ
"Không, không được!" Cung nữ thấy mang Thái hậu và Hoàng đế ra mà Phác Trí Mân cũng hoàn toàn không thèm để ý, lúc này mới thật sự luống cuống.
Đang giãy giụa, bỗng nhiên thấy trước hành lang gấp khúc có bóng dáng của Hoàng thượng, tiếng kêu chói tai lập tức chậm lại, thậm chí mang chút mừng rỡ,
"Hoàng thượng? Hoàng thượng cứu mạng, Hoàng thượng! Nô tì vô tội, nô tì thật sự không làm gì cả!"
Chỗ Mẫn Doãn Kì đứng, vừa lúc ở phía sau Phác Trí Mân. Khoảng cách không phải rất gần, lực chú ý của cung nhân trong sân đều ở trên người tiểu cung nữ ở giữa, vì vậy thời gian dài như vậy cũng phát hiện ra hắn.
Nghe được âm thanh của tiểu cung nữ, cung nhân trong sân mới phát hiện ra được sự có mặt của Mẫn Doãn Kì. Giật mình, sau đó lập tức quỳ xuống đất thỉnh an, "Nô tì tham kiến Hoàng thượng."
Phác Trí Mân lập tức đứng dậy, hơi hốt hoảng quay đầu lại.
Mẫn Doãn Kì thấy thế, đi mấy bước thẳng tới bên cạnh Phác Trí Mân.
"Sao sớm vậy Hoàng thượng đã tới rồi?" Phác Trí Mân chưa kịp quỳ xuống đất thỉnh an đã bị Mẫn Doãn Kì kéo lại. Lúc này vẻ mặt mang theo chút mất tự nhiên.
"Bây giờ đã là buổi trưa, đâu còn sớm nữa chứ?" Sau hai câu, Liên Cẩn đã đưa đến một cái ghế đặt cạnh ghế của Phác Trí Mân.
Mẫn Doãn Kì lôi kéo Phác Trí Mân ngồi xuống lại, tiện tay nhận lấy chung trà Liên Cẩn đưa tới, "Qua đây mới biết ngươi còn đang bận việc. Ngươi cứ xử lý xong đi, không cẩn để ý trẫm. Nhưng cũng đừng lâu quá, làm trễ giờ dùng bữa trưa."
Điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, Mẫn Doãn Kì hướng đến chúng cung nhân nói: "Đứng lên hết đi. Nếu Đức phi đang dạy phép tắc cho các ngươi, trẫm cũng sẽ không quấy rầy."
Thấy Hoàng đế không có ý định sẽ rời khỏi, Phác Trí Mân hơi lưỡng lự. Cuối cùng liếc mắt phức tạp nhìn Mẫn Doãn Kì, khi quay đầu đối mặt với cung nhân trong sân đã khôi phục lại dáng vẻ không sợ phong ba bão táp.
Đang lúc mọi người thỉnh an Mẫn Doãn Kì, tiểu cung nữ liền thừa cơ tránh thoát khỏi sự kèm cặp của thị vệ.
Bây giờ vẫn quỳ dưới đất, khóc nức nở thút thút thít thít.
"Nếu Hoàng thượng đã nói vậy, liền tiếp tục đi." Phác Trí Mân yên lặng nhìn tiểu cung nữ một lúc rồi lên tiếng nói, "Mới vừa phân phó xong, còn muốn bổn cung lặp lại lần thứ ba sao?"
Cung nữ chợt ngẩng đầu lên, dường như không thể tin được Đức phi vẫn làm trò trước mặt Hoàng đế muốn hành hình mình.
Bò lết đến phía trước hai bước, thanh âm nghẹn ngào nói: "Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng. Nô tì oan uổng, nô tì thật sự chưa làm gì..."
Thanh âm tiểu cung nữ đã không còn sắc nhọn chói tai như lúc đầu, mà có chút khàn khàn yếu đuối. Búi tóc lộn xộn, mắt to trong veo ngấn lệ chăm chú nhìn Mẫn Doãn Kì, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu.
"Ồ" Mẫn Doãn Kì thấy thế, cũng bật cười. Đưa chung trà trong tay cho Liên Cẩn, mở miệng nói: "Đức phi dạy ngươi phép tắc, ngươi cầu xin trẫm làm gì?"
Tiểu cung nữ thấy vẻ mặt Hoàng thượng ôn hoà, lá gan cũng liền lớn thêm mấy phần, "Xin Hoàng thượng minh giám! Hôm nay nô tì chỉ không cẩn thận cài sai trâm hoa thôi mà Đức quân hầu đánh chết nô tì! Nô tì thật sự không cố ý, sau này sẽ không dám nữa, xin Hoàng thượng tha mạng!"
Cấp bậc trong hậu cung triều Đại Uyên nghiêm khắc, cấp bậc của phi tần và cung nữ đều được phân chia vô cùng nghiêm ngặt. Từ phục sức quần áo đến đồ ăn, mỗi phẩm cấp đều có quy định riêng.
Nhưng nói như vậy, ngoại trừ đại cung nữ của hậu phi trong cung nào thường gặp được Hoàng thượng mới có thể hết sức chú trọng những thứ này. Cung nữ thô sử cấp thấp, thường ngày chỉ cần không quá phận, cũng không có người để ý.
Đức phi là nam phi, cung nhân phục vụ bên người đều là thái giám. Tuy Hoa Anh Điện cũng không phải là không có cung nữ, nhưng tất cả đều chỉ có thể hầu hạ ở phòng ngoài. Nếu cung nữ trước mặt ở trong Hoa Anh Điện, vậy dĩ nhiên cũng chỉ có thể là một cung nữ cấp thấp.
Đáng ra, cung nữ cấp thấp đều sẽ làm nhiều việc nặng nhọc. Cho dù thường ngày có sắc đẹp thế nào, cả đời này có thể xuất hiện trước mặt Hoàng thượng một lần hay không cũng khó nói.
Cũng không phải suốt ngày ngáng chân nhau, so với quý phân hậu phi tâm cơ, ai sẽ để ý một tiểu cung nữ khố rách áo ôm chứ có làm trái quy cũ hay không chứ?
Nhưng riêng Phác Trí Mân ngày hôm nay đáng ra không nên bắt bẻ chút chuyện nhỏ này, còn ra lệnh trực tiếp muốn đánh chết cung nữ!
Nếu là phi tử khác muốn trừng phạt cung nữ, cũng sẽ tìm một lý do lớn hơn. Cho dù như vậy, cũng nhất định không ra tay ngay trước mặt Hoàng đế.
Người nam nhân nào sẽ thích một nữ nhân thủ đoạn nham hiểm hay ghen tị độc ác chứ? Cho dù là Tiêu quý phi hay hung hăng càn quấy nhất cũng phải kiềm chế lại trước mặt Hoàng đế.
Tiểu cung nữ cũng biết rõ điểm này, mới có thể lớn mật cầu cứu thẳng như vậy khi trông thấy Hoàng đế. Đức phi cũng chỉ nhận được Thánh tâm chưa tới hai ngày, không tin lúc này y vẫn không thả mình đi.
Nào biết cho dù Hoàng thượng đang ngồi bên cạnh, y lại còn dám hành hình mình ngay trước mặt Hoàng đế!
Tiểu cung nữ nhìn chằm chằm Mẫn Doãn Kì, khóc càng thảm thiết rung động lòng người.
Mẫn Doãn Kì nhìn vậy, trái lại thấy có chút thú vị tiếp tục quan sát nàng. Nhưng trong miệng lại đồng thời nói: "Các ngươi nhìn chằm chằm trẫm làm gì, không nghe được phân phó của Đức phi hả?"
Rõ ràng là giọng trêu đùa, mọi người nghe được như ve thu tỉnh giấc. Thị vệ đứng bên cạnh cung nữ mãi không ra tay, thấy cặp mặt mỉm cười của Mẫn Doãn Kì liền đổ mồ hôi lạnh cả người. Bước tới chặn cung nữ lại, rất nhanh có thái giám đưa gậy đánh.
"Đừng mà! Hoàng thượng tha mạng, tha mạng!"
Giờ khắc này tiểu cung nữ mới ý thức được sự tình hoàn toàn khác với mình nghĩ, Hoàng thượng căn bản không có ý cứu nàng. Mãi cho đến khi gậy phạt đầu tiên đánh mạnh vào người, đau đớn kịch liệt mới khiến nàng triệt để hoàn hồn lại.
Mỗi một gậy, tiểu cung nữ đều thấy ý thức của mình bị tróc đi một phần. Dần dần, đường nhìn cũng bắt đầu trở nên không rõ mà đỏ thẫm.
Giữa lúc giãy giụa, mới nhìn thấy Hoàng đế ngồi phía trước lúc này còn mỉm cười kéo ngón tay Đức phi ngắm nghía, bây giờ mới phát hiện ngay từ đầu mình đã sai rồi.
"Quân hầu, quần hầu, nô tì biết sai rồi! Ngài tha cho nô tì đi!"
Cung nữ đổi tiếng cầu xin Hoàng đế tha thứ thành Đức phi, thanh âm cũng từ chói tai lúc ban đầu trở nên mơ hồ, cuối cùng yếu ớt đến không nghe rõ nữa.
Bộ trang phục cung nữ từ màu hồng nhạt dần dần bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, máu đỏ tươi bắn tung toé khắp nơi theo gậy đánh, tăng thêm phần diễm sắc quỷ dị nơi đình viện hoang vắng.
Nhiều cung nhân chung quanh sợ đến chân mềm nhũn, nghe từng tiếng gậy đánh trên da thịt và tiếng cầu xin tha thứ từ từ yếu ớt của tiểu cung nữ. Một số cung nhân nhát gan đã bị doạ sợ đến hôn mê bất tỉnh.
Nhưng lúc này, thanh âm trầm thấp lạnh nhạt của Đức phi lại truyền tới tai mọi người, "Tất cả mở to mắt ra cho bổn cung, nếu không thấy rõ thì hôm nay đứng ở đây thấy cho rõ ràng lần nữa. Thời gian còn nhiều, hôm nay bổn cung có thời gian đi từ từ với các ngươi."
Chúng cung nhân nghe vậy, dù lập tức muốn té xỉu cũng trong nháy mắt giật mình, toàn thân mồ hôi lạnh phục hồi tinh thần lại. Trắng bệch nghiêm mặt lại ép buộc mình nhìn hình phạt đánh gậy trước mắt.
Phác Trí Mân nhìn mỗi một phản ứng của chúng cung nhân, vẻ mặt thản nhiên, không nhìn ra bất cứ ý nghĩ gì. Mẫn Doãn Kì thả bàn tay Phác Trí Mân ra, nhưng chỉ chuyên tâm bưng chung trà ngồi thưởng trà, không có bất kỳ phản ứng gì đối với tình cảnh trước mắt.
Thời gian hành hình cũng không lậu, chờ sau khi cung nữ không còn bất cứ tiếng động gì nữa, tất cả cung nhân đứng trong đình viện cũng lảo đảo muốn ngã.
Giữa lúc mọi người chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, đã thấy Đức phi chỉ điểm một tiểu thái giám. Sau khi tuỳ ý chỉ ra hai lỗi sai nhỏ nhặt, lại thả nhẹ một câu 'đánh chết'.
Lúc này không chỉ tiểu thái giám, những cung nhân khác cũng xém chân không đứng vững được nữa. Toàn bộ bắt đầu dập đầu cầu xin tha thứ với Đức phi.
Phác Trí Mân đối với việc này vẫn thờ ơ, "Nếu đứng không yên, vậy thì quỳ xem đi. Nhưng nếu ai dám nhắm mắt bây giờ, vậy sau này cũng đừng tưởng có thể mở mắt ra nữa."
Cuối cùng Phác Trí Mân chỉ điểm ra tổng cộng năm cung nhân, bốn cung nữ và một tên thái giám.
Lúc Phác Trí Mân đứng lên, tất cả cung nhân còn dư lại trong đình viện đều run lẩy bẩy quỳ dưới đất, trong miệng liên tục cầu xin tha thứ loạn xị.
"Được rồi, nếu không phạm vào quy cũ của Hoa Anh Điện, bổn cung dĩ nhiên cũng sẽ không xử phạt ai lung tung. Lý do của năm người này ngày hôm nay, có lẽ trong lòng của mỗi người các ngươi đều biết."
Chúng cung nhân nghe nói thế, cũng không dám lên tiếng bậy bạ. Phác Trí Mân thấy vậy chỉ cười, "Những người còn lại, phần lớn đều đi theo bổn cung đã lâu phải không? Quy cũ của Hoa Anh Điện, bổn cung cũng sẽ không lập lại lần nữa. Nếu làm tốt bổn phận của mình, bổn cung dĩ nhiên cũng sẽ không bạc đãi ai cả. Mới tới không hiểu quy cũ, bổn cung cũng sẽ không phạt. Đi theo học chút phép tắc, nếu còn tái phạm... Năm người này, chính là vết xe đổ của các ngươi."
Chúng cung nhân im lặng hồi lâu, cuối cùng cùng dùng một thanh âm rất nhỏ đồng thanh đáp: "Nô tì... nhất định không quên lời quân hầu dạy dỗ..."
Phác Trí Mân gật đầu, không để ý tới mọi người đang câm như hến. Xoay người đỡ Mẫn Doãn Kì đứng dậy, hai người từ từ đi vào nội điện.
Hai người vẫn bỏ lỡ giờ ăn trưa.
Nhưng buổi sáng khi Mẫn Doãn Kì rời đi, Phác Trí Mân cũng đã dặn Vân Cẩm tự mình thúc giục việc ăn trưa. Lúc này Vân Cẩm thấy hai người nối tiếp nhau trở lại, liền lập tức phân phó cung nhận dọn ăn.
"Hai thị vệ hôm nay là người của Hoa Anh Điện?" Trong bữa ăn Mẫn Doãn Kì thấy Phác Trí Mân hơi yên lặng, chủ động mở miệng hỏi, "An bài ở đâu?"
"Dạ." Cổ tay đang gắp đồ ăn cho Mẫn Doãn Kì thoáng dừng lại, "Việc này thần tạm thời còn chưa biết, những người này vẫn luôn làm nhiệm vụ trong Hoa Anh Điện ạ."
Mẫn Doãn Kì nghe vậy liền nhíu mày, "Người Ám Nhất an bài ở đâu?" Nếu ngay từ đầu đã làm nhiệm vụ ở Hoa Anh Điện, tất nhiên là Thái hậu và Tiêu quý phi an bài. Dù sao hiện tại ấn phượng vẫn ở trong tay Tiêu quý phi, phần lớn việc trong cung cũng đều do Thái hậu xử lý.
Mẫn Doãn Kì giống như rốt cuộc đã buông lỏng được hơn nhiều, cười nói: "Hoàng thượng mới căn dặn lúc sáng sớm, nào có thể nhanh vậy chứ."
Nhưng Mẫn Doãn Kì có chút bất mãn, gọi Liên Cẩn qua dặn: "Truyền chỉ xuống, thái độ của thị vệ Hoa Anh Điện lơ là, xúc phạm Đức phi, phạt đánh 20 trượng, cách chức chờ xét xử. Tăng thêm thị vệ ở Hoa Anh Điện đi."
Phác Trí Mân thả bát đang đặt trong tay xuống, ngây ngốc nhìn Liên Cẩn lùi ra ngoài sau khi được tuyên chỉ.
Nhìn chằm chằm mu bàn tay đặt trên bàn, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Hôm nay Hoàng thượng thấy thần trừng trị cung nhân như thế... không cảm thấy bất ngờ sao?"
"Bất ngờ gì?" Mẫn Doãn Kì nghe vậy cũng đôi đũa gỗ mun cẩn bạc trong tay đi, chăm chú nhìn Phác Trí Mân đầy ý tứ hỏi ngược lại: "Bất ngờ hôm nay ngươi dùng thủ đoạn? Hay là bất ngờ một Đức phi ở trước mặt trẫm vẫn luôn dịu ngoan như cơn gió lại có thể mặt không biến sắc đánh chết bốn năm cung nhân?"
Phác Trí Mân chỉ cúi đầu không đáp lại.
Mẫn Doãn Kì quan sát Phác Trí Mân chốc lát, đột nhiên nghiêng người sang, trực tiếp nắm quai hàm y quay lại.
"Ngươi đang sợ?" Mẫn Doãn Kì cố tình tiến tới nói bên tai Phác Trí Mân, hô hấp ấm áp phả thẳng trên gò má của Phác Trí Mân, "Ngươi đang sợ trẫm thấy ngươi độc ác tàn nhẫn... hay là sợ trẫm bởi vì vậy mà không thích ngươi?"
Thân thể Phác Trí Mân run rẩy, tuy nét mặt vẫn không sợ phong ba bão táp như cũ, nhưng lỗ tai và cổ đã lặng lẽ đỏ ửng lên. Mi mắt hơi rũ xuống, làm thế nào cũng không dám nhìn về phía Mẫn Doãn Kì.
Trong lòng Mẫn Doãn Kì rất vui vẻ, rõ ràng một khắc trước còn ở hậu viện nói hai ba câu là có thể đánh chết năm cung nhân. Lúc này bị mình chọc một tí đã giống như mèo con bị doạ sợ. Mặc kệ mình vuốt ve thế nào cũng ngoan ngoãn chịu đựng, không hề phản kháng.
Lần này Mẫn Doãn Kì thật sự hết muốn dùng cơm trưa nữa, dứt khoát ôm lấy Phác Trí Mân, hôn một cái lên vành tai hồng hồng của y, "Thật sự sợ trẫm chán ghét ngươi như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro