Chương 50: Quay lại triều
Cuộc chiến tranh lạnh kéo dài cả tháng của hai người, cuối cùng bởi vì Phác Trí Mân bị phong hàn mà biến mất không còn bóng dáng. Ít nhất thì trong mắt mọi người, cũng gần như là thế.
Trong thời gian một tháng này, tuy Mẫn Doãn Kì không tới Hoa Anh Điện, nhưng vẫn lãnh đạm với các cung phi khác như trước. Những hậu phi trong lòng có tư tâm đương nhiên cũng có oán giận, nghe thấy chuyện Hoàng quý phi bị bệnh, đêm ấy Hoàng thượng mặc kệ gió tuyết vội tới Hoa Anh Điện, lại làm cho bao nhiêu người âm thầm quăng vỡ chén.
Sau đó lại nghe nói Trấn Quốc Công lập tức sắp quay lại triều, Lễ Bộ cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị công việc tiếp đón. Không ít người tự nhiên xót xa trong lòng, cho rằng Hoàng thượng nể mặt Trấn Quốc Công cho nên mới tới thăm Hoàng quý phi. Có phụ huynh tốt, chính là làm cho người ta phải hâm mộ.
Đêm hôm đó Hoàng quý phi đột nhiên bị bệnh, vì muốn bảo vệ Hoàng thượng chu toàn, ngay cả Cấm Quân Bắc Phủ cũng bị kinh động một nửa. Gây ra ồn ào không nhỏ.
Nhưng loại chuyện thế này, trước giờ triều thần cũng không tiện nói ra. Trong hậu cung Thái hậu có suy nghĩ muốn mượn cơ hội để mỉa mai, nhưng lại nề hà Hoàng quý phi tính khí không tốt. Cho dù Thái hậu có tuyên thế nào, đều nhất loạt lấy lý do đang bệnh không chịu đến.
Thái hậu nén giận trong lòng, nhưng lại không thể buông thể diện xuống mà đi tới Hoa Anh Điện. Còn nữa, cho dù nguyên nhân gì, bây giờ Hoàng thượng che chở cho Hoàng quý phi mọi người đều nhìn thấy trong mắt. Tới lúc đó Hoàng quý phi lại dùng kế thiêu thân, thực sự làm bà chống lại Hoàng đế. Kết quả thể diện của ai bị rơi xuống còn chưa biết được đâu. Cuối cùng chỉ có thể bỏ qua chuyện này.
Lần này Trấn Quốc Công mang binh quay về triều, không chỉ đại diện cho chiến sự biên quan đại thắng, mà còn đại diện cho thế lực triều đình sau này có lẽ sẽ bắt đầu chấn động mạnh.
Tuy rằng mọi người ở kinh thành có mưu tính của riêng mình, nhưng mười ngày, thật sự cũng không tính là dài.
Ngày mười lăm tháng chạp, Trấn Quốc Công chính thức dẫn binh quay lại triều.
Dưới cổng thành sừng sững, nơi đón tiếp của Hoàng thượng được bố trí ở ba trăm dặm ngoại thành. Dưới sự chỉ thị của Hoàng thượng, Lễ Bộ đã bắt tay vào chuẩn bị lễ nghênh đón Trấn Quốc Công về triều ngày hôm nay. Đến bây giờ đương nhiên mọi chuyện đều đã được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không hoảng không loạn.
Hiếm có hôm nào thời tiết tốt như hôm nay, sáng sớm ánh mặt trời đã chiếu rọi khắp mọi nơi. Khi Mẫn Doãn Kì tới cổng thành, bá quan đã đứng đợi tại chỗ rồi. Hắn cũng vừa tới một lát, nhìn thấy phía cuối đường đằng xa xa, có cát vàng cuồn cuộn.
Rất nhanh, có một đoàn người ngựa vội vàng đi về phía bên này. Đội binh mã đông đảo dần dần xuất hiện trước mắt mọi người. Chẳng qua mấy người cưỡi ngựa dẫn đầu đều mặc quân trang, đầu đội khôi giáp. Không nhìn rõ tướng mạo.
Khi binh mã còn cách Mẫn Doãn Kì khoảng chừng một dặm, đột nhiên đồng loạt dừng lại. Người cưỡi ngựa đi đầu tiên khoát tay, cùng với những kỵ binh đằng sau đều xoay người xuống ngựa, động tác đều một nhịp.
Người đưa thư cùng hai người hầu đằng sau cũng nhanh chóng xuống ngựa, tháo mũ sắt xuống. Bá quan đều vươn đầu nhìn về phía đằng xa, không phải là đã mấy năm rồi không nhìn thấy Trấn Quốc Công sao.
Mà hai người đi theo sau lưng Trấn Quốc Công, rõ ràng là trẻ tuổi hơn. Nhìn thấy dung mạo ba người tương tự nhau, mọi người cũng không khó đoán được ra thân phận của hai người đằng sau…Nhất định là hai người con trai của Trấn Quốc Công, Phác Thái Hanh và Phác Hạo Tích không thể sai được.
Sau khi Trấn Quốc Công xuống ngựa, nhìn thấy dàn đón tiếp của Hoàng thượng, rất nghiêm túc chỉnh lại quân trang trên người. Mà Phác Thái Hanh lại quay đầu lại, đi tới bên cạnh chiếc xe ngựa đằng sau. Vén rèm xe lên, đỡ một thanh niên mặc hoa phục từ bên trong ra.
Bá quan vừa nhìn thấy thanh niên đột nhiên xuất hiên này, ngược lại rất rõ ràng…là Dụ vương Mẫn Chính Quốc.
Mẫn Chính Quốc chỉnh lại trang phục xong, được đỡ xuống xe ngựa, liền dẫn đầu bước tới chỗ Mẫn Doãn Kì.
Vừa mới bước về trước, lập tức vén vạt áo lên, quỳ xuống đất, “Thần đệ Mẫn Chính Quốc, tham kiến Hoàng thượng.”
Trấn Quốc Công đằng sau dẫn theo Phác Thái Hanh và Phác Hạo Tích cũng đồng loạt quỳ xuống dưới đất, một tay ôm mũ giáp, cúi đầu với đế vương trước mặt nói: “Thần, Phác Hạ Uyên, tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Những binh lính theo sau tức khắc quỳ xuống đất yết kiến, động tác chỉnh tề có lực thậm chí còn cuốn lên một trận gió cát, “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Rõ ràng, có lực, gần như toàn bộ đều đồng loạt lên tiếng, dường như xuyên thấu cả kinh thành. Rất nhiều quan văn trẻ tuổi chưa từng nhìn thấy lễ nghi cấp độ này, bị chấn động, sắc mắt bắt đầu hơi hơi trắng bệch.
Mẫn Doãn Kì nhìn thấy tướng sĩ Đại Uyên của mình có thể có phong mạo tới mức này, đương nhiên là vô cùng vui vẻ. Cười lớn tại chỗ, cho Mẫn Chính Quốc đứng lên, tư mình vươn tay đỡ Trấn Quốc Công dậy.
“Các tướng sĩ hãy bình thân! Mấy năm không gặp, Trấn Quốc Công vẫn oai hùng như trước. Tướng sĩ Đại Uyên dưới trướng ngươi cũng có phong tư mức này, trẫm rất yên lòng!”
Tuy rằng Phác Hạ Uyên đã không còn trẻ nữa, nhưng phong thái năm đó vẫn không hề giảm. Được Hoàng đế tự mình đỡ dậy, trên khuôn mặt cương nghị sắc bén, lại hiện lên vài phần kích động, “Hoàng thượng quá khen, lão thần không dám nhận.”
Mẫn Doãn Kì cười cười, nhìn thoáng qua em trai ruột đứng bên cạnh không hề có chút khác biệt nào so với lúc rời đi, thậm chí không thấy cả chút phong trần khi vội vàng lên đường, không khỏi trừng mắt nhìn y một cái, lại thở dài nói: “Mấy ngày nay, Dụ Vương cũng đã làm cho Trấn Quốc Công tốn nhiều tâm tư rồi.”
Mẫn Chính Quốc và Mẫn Doãn Kì thân với nhau từ nhỏ, giờ phút này đương nhiên cũng không sợ gì, vẫn cười hì hì đứng một bên như trước.
Trấn Quốc Công vội vàng chắp tay, “Hoàng thượng khen lầm rồi, Dụ vương điện hạ ở trong quân doanh, đã nhiều lần cổ vũ sĩ khí của quân ta. Có thể được Dụ vương điện hạ ở quân doanh mấy ngày nay, là vinh hạnh của lão thần.”
Dụ vương từ nhỏ đã chơi bời lêu lổng, trước đây được Tiên hoàng cưng chiều, y dù không làm gì thì cũng không ai dám dị nghị? Trấn Quốc Công nói như vậy mọi người chỉ coi như khen tặng mà thôi.
Quan viên có tâm nhìn thấy tư thái của Dụ vương và Trấn Quốc Công, trong lòng lại âm thầm thở dài. Nhìn tình huống này, sợ rằng sau này Dụ vương cũng sẽ ở phe phủ Trấn Quốc Công. Tuy rằng Dụ vương này chỉ là một vương gia nhàn tản, căn bản chẳng có quyền lực gì trong tay. Nhưng Dụ vương lại được Hoàng thượng coi trọng!
Rất nhiều thời điểm, có nhiều quyền lực đi nữa cũng không có tác dụng như Dụ vương. Hướng gió trong kinh thành sau này, quả nhiên là bắt đầu thay đổi thuận theo Trấn Quốc Công quay về triều.
Mẫn Doãn Kì hàn huyên vài câu với Trấn Quốc Công, sau đó mang bá quan vào thành. Chỉ có một bộ phận tướng lĩnh có cấp bậc mới được vào thành, binh sĩ bình thường đương nhiên phải ở bên ngoài, những thứ này đã sớm được sắp xếp, cũng không khó khăn.
Đoàn người chậm rãi vào thành. Ngồi trong điện Kim Loan, Mẫn Doãn Kì lại hết lời tán thưởng các tướng lĩnh quay lại kinh thành, có công nhất định phong thưởng.
Nhưng chính là Trấn Quốc Công đã cao tới tam công(1), năm đó tiên hoàng cũng đã cho ông đủ nhiều danh hiệu. Mẫn Doãn Kì ban cho ruộng nương châu báu, cũng không nói nhiều thêm nữa.
(1) Tam công: Ba chức quan lớn nhất triều đình trong thời cổ Trung Hoa, gồm Thái sư, Thái phó, Thái bảo.
Vì cuối cùng Phác Thái Hanh bắn chết Đại Hãn người Kim, có công lớn, trực tiếp được phong làm Vệ tướng quân nhị phẩm. Phác Hạo Tích cũng được phong thưởng làm Chính lĩnh quân tam phẩm. Nhìn ra được là vì không thể phong chức cho Trấn Quốc Công nữa, nên Hoàng đế chuyển sang phong thưởng cho Phác Thái Hanh và Phác Hạo Tích. Làm như vậy, ngược lại cũng không bị chỉ trích.
Nhưng thế này, địa vị phụ tử Phác gia trong triều cũng khiến cho rất nhiều người đỏ mắt ghen tị.
Sau khi phong thưởng, buổi tối còn có yến hội mừng công. Chẳng qua yến hội vào buổi tối, bây giờ còn chưa tới buổi trưa. Hoàng đế liền cho bá quan lui trước, chỉ giữ lại phụ tử Phác gia.
Mẫn Doãn Kì quay lại Càn Nguyên Cung, nhìn thấy phụ tử Phác gia sau khi rời khỏi Kim Loan Điện, trực tiếp tới đây yết kiến.
Phác Hạ Uyên không nói nhiều, vẫn là dáng vẻ uy vũ nghiêm túc như trong trí nhớ của hắn. Phần lớn lực chú ý của Mẫn Doãn Kì đều đặt ở Phác Thái Hanh đứng đằng sau Hạ Uyên.
Ở phủ Trấn Quốc Công, nhiều năm như vậy cũng chỉ có một vị chính phu nhân. Trấn Quốc Công Phác Hạ Uyên năm ấy là một người đào hoa có tiếng ở Kinh Thành, từ khi lấy Phác phu nhân, đừng nói là tiểu thiếp, ngay cả nha hoàn hơi trẻ tuổi một chút thôi cũng bị đuổi đi cả. Năm đó chuyện này nhất thời truyền thành giai thoại. Không biết có bao nhiêu phu nhân, tiểu thư đố kị, ngưỡng mộ Hạ phu nhân.
Ba huynh đệ Phác Gia đương nhiên cùng một mẹ sinh ra, tướng mạo có phần tương tự. Đặc biệt là Phác Thái Hanh cùng với Phác Trí Mân, hình dáng ngũ quan rất giống.
Chẳng qua Phác Thái Hanh là huynh trưởng, những ngày tháng chém giết trên chiến trường nhiều hơn so với Phác Trí Mân. Trên mặt mũi càng thêm chút sắc sảo, hành vi cử chỉ cũng trầm ổn trang trọng hơn. So với mấy vị tướng quân già đã từng chinh chiến sa trường cũng không khác biệt bao nhiêu.
Nhưng Mẫn Doãn Kì vừa nhìn thấy Phác Thái Hanh, lại nhớ lại tình cảnh đời trước khi hắn quỳ xuống trước mặt mình, yêu cầu mang Phác Trí Mân đi. Giờ đây trong lòng Mẫn Doãn Kì, khó tránh có chút nghẹn.
Ha người đi vào vừa mới hành lễ xong, Mẫn Doãn Kì còn chưa nói gì, Liên Cẩn bên ngoài đã đi vào, “Hoàng thượng, Dụ vương điện hạ cầu kiến.”
Mẫn Doãn Kì cau mày, phất tay ra hiệu người ta cho hắn vào trong.
“Đệ chạy tới đây làm gì.” Nhìn thấy đệ đệ vui vui vẻ vẻ chạy vào trong, Mẫn Doãn Kì cũng có chút bất đắc dĩ.
Phụ tử Phác gia cũng vội vàng hành lễ với Dụ vương.
Dụ vương và phụ tử Phác gia đã ở chung với nhau lâu như vậy, bây giờ Mẫn Doãn Kì gọi người tới cũng không phải nói chính sự gì, để Mẫn Chính Quốc đi vào cũng không sao. Nhưng Mẫn Doãn Kì không biết tại sao đệ đệ của mình lại cố tình chọn giờ này mới đi vào.
“Lâu như vậy không gặp, ta đây không phải sợ Hoàng huynh nhớ ta sao.” Mẫn Chính Quốc ở trước mặt Mẫn Doãn Kì trước giờ đều tương đối tự nhiên, không chút câu lệ tìm chỗ ngồi xuống. Còn phất tay áo bảo Liên Cẩn pha trà, bưng điểm tâm lên cho đệ đệ.
Mẫn Doãn Kì thấy đệ đệ như vậy, thở dài một hơi không tiếng động. Quay đầu nói với phụ tử Phác gia đang ngơ ngác: “Trẫm gọi các người tới đây cũng không có chuyện gì khác. Chẳng qua mấy ngày nay Hoàng quý phi nghe nói các ngươi quay lại triều, ngày ngày nôn nóng, bây giờ nhất định là đang nóng lòng được gặp các ngươi.”
Phụ tử Phác Gia bao gồm cả Phác Hạ Uyên vừa nghe thấy thế, sắc mặt lập tức có chút biến đổi.
Mẫn Doãn Kì không nói nhiều, trực tiếp gọi nội giám tới, dặn dò: “Mang Trấn Quốc Công và tướng quân tới trắc điện.”
Chờ ba người phụ tử Phác gia trịnh trọng quỳ xuống tạ ơn, rời khỏi cùng với thái giám. Mẫn Doãn Kì mới quay đầu, nhìn Mẫn Chính Quốc vô công rỗi nghề ăn điểm tâm ở bên cạnh, thu liễm biểu tình nói:
“Nói đi, lúc này mới chạy tới cắt lời trẫm là vì chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro