Chương 64: Cấm quân
"...Hoàng thượng, hoàng thượng?"
Mẫn Doãn Kì mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn người bên cạnh một cái rồi lại nhắm mắt vào. Trở mình một cái, vùi đầu vào trong gối, tiếp tục ngủ.
"Hoàng thượng, nên dậy thôi." Nhưng Phác Trí Mân vẫn tiếp tục không ngừng quấy nhiễu đẩy hắn, "Nếu không sẽ muộn buổi triều sớm."
Mẫn Doãn Kì: "..."
Mẫn Doãn Kì không phản ứng, Phác Trí Mân kiên nhẫn ngồi một bên tiếp tục gọi. Vừa gọi vừa đẩy, Mẫn Doãn Kì có buồn ngủ hơn thế nữa cũng chậm rãi bị quấy rầy tới tỉnh.
Mẫn Doãn Kì thở dài, bất đắc dĩ ngồi dậy, "Bây giờ là canh mấy?"
"Sắp giờ Mão rồi." Thấy Mẫn Doãn Kì ngồi dậy, Phác Trí Mân cũng vươn tay, nhẹ nhàng xoa ấn mấy vị trí huyệt đạo trên trán hắn.
Mẫn Doãn Kì từ khi còn nhỏ lúc ngủ dậy thường có chứng chóng mặt buồn nôn, cho nên mỗi lần dậy đều hơi cáu kỉnh.
Thái y cũng có bắt mạch, nhưng cho dù điều trị thế nào, vẫn không thể trừ tận gốc. Sau khi Phác Trí Mân biết được, khi thức dậy thường thường giúp Mẫn Doãn Kì xoa bóp đầu. Tuy rằng không có hiệu quả gì nhiều, nhưng có thể giúp hắn xoa dịu một chút.
Động tác nhỏ đầy quan tâm này làm Mẫn Doãn Kì tự nhiên vui vẻ hưởng thụ, cuối cùng dứt khoát dựa vào người đối phương, để y tùy ý hành động.
Thuận theo sự xoa bóp nặng nhẹ vừa phải của Phác Trí Mân, cuối cùng Mẫn Doãn Kì cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Bắt đầu ngước mắt xem xét người đang xoa bóp cho mình.
Bây giờ còn chưa hoàn toàn vào xuân, thời tiết không tính là ấm áp. Trong Phượng Dương Cung có Hoàng hậu và Tứ hoàng tử, Hoàng đế cũng thường tới đây ở, đương nhiên địa long vẫn luôn được đốt lên.
Trong tẩm điện ấm áp, Phác Trí Mân cũng chỉ mặc trung y trên người. Tóc tùy ý thả đằng sau, có chút loạn, nhưng lại hiện lên vẻ vô cùng ấp áp tự nhiên.
Tuy rằng mỗi ngày thức dậy cái cảm giác choáng váng không thể xua tan được kia đều làm cho Mẫn Doãn Kì cảm thấy phiền chán. Nhưng từ khi ở chung với Phác Trí Mân, hắn lại cảm thấy kỳ thực thức dậy cũng không có gì cả. Đặc biệt là mỗi lần mở mắt, đều có thể nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Phác Trí Mân, luôn làm cho Mẫn Doãn Kì cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Khuôn mặt Phác Trí Mân tuấn tú, dáng người cao thẳng, lại luyện võ trong thời gian dài. Bình thường mặc gì cũng đều có khí khái anh hùng, làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nhưng Mẫn Doãn Kì thích nhất, vẫn là Phác Trí Mân mỗi ngày khi vừa mới thức giấc, mặc một chiếc áo mỏng, thậm chí còn chưa kịp rửa mặt, vẫn cố chấp giúp hắn xoa bóp thư giãn.
Cảm giác chóng mặt dần dần biến mất, Mẫn Doãn Kì thuận theo tư thế hai người dựa vào nhau, nâng tay ôm lấy vòng eo gầy của đối phương. Nghiêng đầu hôn một cái lên trán y, "Hoàng hậu thật hiền lành, trẫm không muốn tới buổi triều sớm, vậy phải làm sao bây giờ?"
Phác Trí Mân cũng thân thiết cọ cọ hắn, nhỏ giọng nói: "Vậy thần có lẽ sẽ bị quan viên mắng là 'yêu hậu'."
Mẫn Doãn Kì lập tức nhíu mày, "Ai dám?"
Trước đây vì Phác Trí Mân quấy nhiễu thế lực hậu cung vẩn đục không nhìn rõ, ngay cả tiền triều cũng bị ảnh hưởng. Bị mấy viên quan trung lập cảm thán là "yêu phi".
Tin tức bị ẩn vệ thăm dò được, khi trình sổ gấp lên, hai người xem xong cũng không để ý, ngược lại còn cười đùa suốt một lúc lâu. Sau đó cũng thường xuyên lấy từ "yêu phi" ra để nói đùa.
Phác Trí Mân cười khẽ đẩy hắn, "Đương nhiên không ai dám rồi. Hoàng thượng đã tỉnh thì nhanh dậy đi. Nếu không thật sự bỏ lỡ thời gian."
Mẫn Doãn Kì vẫn không muốn nhúc nhích, lại ôm dính lấy người một lúc, mới bằng lòng đứng dậy.
Sau khi hai người được cung nhân bên cạnh hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, cùng nhau dùng chút đồ ăn sáng đơn giản.
Mẫn Doãn Kì nhìn Phác Trí Mân toàn thân ăn mặc đơn giản anh tuấn như người tập võ, nói: "Đúng rồi, lần trước tiệc mừng trăm ngày của Tiểu Tứ vì đại lễ sắc phong cũng không làm. Tiệc đầy tháng cũng chỉ làm đơn giản, trước mắt Tiểu Tứ cũng sắp được nửa tuổi, không bằng tổ chức bù cho nó một bữa tiệc đi."
Phác Trí Mân nghe xong hơi sửng sốt, lập tức gật đầu nói: "Cũng phải, vậy không bằng tháng sau tổ chức một yến hội mừng Tiểu Tứ được nửa tuổi đi. Thần sẽ sắp xếp thỏa đáng."
Tiệc mừng thôi lôi của Tứ hoàng tử đầu tháng Giêng. Mà tháng Giêng thì Mẫn Doãn Kì lại ban ý chỉ, triều đình bắt đầu chuẩn bị công tác cho đại lễ thành hôn của đế hậu. Tiệc thôi lôi cũng bị bỏ qua.
Tứ hoàng tử không giống như Tam hoàng tử, bữa tiệc đầy tháng đã được ban thưởng tên. Lại bỏ lỡ tiệc mừng trăm ngày, tới bây giờ tuy rằng được Hoàng hậu nuôi dưỡng ở trong Phượng Dương Cung, nhìn như thân phận cao hơn những hoàng tử khác một chút, nhưng còn chưa có tên chính thức.
Nhất thời mọi người có chút không rõ ràng, rốt cuộc là Hoàng thượng có dụng ý gì? Ân sủng Hoàng hậu như thế, tại sao dường như đặc biệt không coi trọng Hoàng tử duy nhất của Hoàng hậu?
Mẫn Doãn Kì nói thêm mấy câu với Phác Trí Mân, sau đó đứng dậy lên buổi chiều sớm. Phác Trí Mân tự mình dưa người tới bên ngoài cửa cung, lúc này mới quay người về phía hậu điện luyện tập buổi sáng.
Tuy rằng đế hậu đại hôn bãi triều nhiều ngày, nhưng gần đây khắp nơi thái bình, trong nước cũng không có chuyện gì lớn. Buổi triều cũng không kéo dài quá lâu, xử lý một chút chuyện vặt vãnh trên triều liền trực tiếp bãi triều.
Nhưng mà Mẫn Doãn Kì có chút bất ngờ nhìn thấy Mẫn Chính Quốc mặc triều phục, cũng chạy tới đây lên buổi triều sớm. Người này bình thường lười tới mức đừng nói vào triều, cho dù bảo hắn dậy vào lúc sáng sớm cũng như muốn mạng hắn vậy. Lẽ nào lại gặp phải rắc rối rồi?
Sau khi bãi triều, Mẫn Doãn Kì lại sai người âm thầm chặn Phác Hạo Tích lại. Sau đó tới Ngự Thư Phòng xử lý chính sự còn thừa.
Nghỉ ngơi nhàn nhã mấy ngày, chính sự chất thành đống. Mẫn Doãn Kì cầm lấy quốn sổ gấp đầu tiên, chính là sổ ghi chép động thái gần đây ở Kinh Thành do ẩn vệ dâng lên.
Bởi vì Phác Trí Mân phong hậu, hiện giờ phủ Trấn Quốc Công ở kinh thành, lại dần dần bắt đầu khôi phục lại thế lực vinh quang hiển hách khi tiên đế còn tại vị.
Bản thân Trấn Quốc Công, đừng nhìn dáng vẻ võ tướng thô lỗ của hắn ở bên ngoài chỉ biết hung hăng nạt người, dường như chỉ biết đánh giặc, không biết tới việc triều chính. Kỳ thực rất nhiều chuyện hắn có thể rõ ràng, những quan viên ở dưới tay hắn trước mặt hắn cũng như con chim cút. Bên phía phủ Thái Sư, gần đây luôn không có động tĩnh, vô cùng im lặng.
Trong Kinh Thành này thế lực hai bên đều ổn định, sao có thể có có chuyện gì lớn được.
Mẫn Doãn Kì vừa uống trà, vừa xem tấu chương, ngược lại rất nhàn tản. Trong lòng còn đang tính toán, có lẽ Mẫn Chính Quốc cũng sắp tới rồi.
Kết quả xem được một nửa, không đợi được Mẫn Chính Quốc tới, bản thân hắn đã sặc trà trước.
"Phụt... khụ khụ khụ...."
"Hoàng thượng?!"
Mẫn Doãn Kì quăng sổ gấp lấy tay đấm đấm ngực. Dọa cho Liên Cẩn bên cạnh vội xông lên, vỗ lưng để hắn thở bình thường, vừa thiếu chút nữa cao giọng truyền thái y.
"Không, trẫm... không sao." Mẫn Doãn Kì một lúc lâu sau mới hồi thần lại, lập tức ra lệnh: "Đi, đi gọi Dụ vương tới đây!"
Liên Cẩn lo lắng nhìn Mẫn Doãn Kì, cuối cùng vẫn lĩnh mệnh đi ra cửa sai người truyền Dụ vương tới.
Mẫn Doãn Kì đau đầu nhìn tấu chương trên bàn, không đợi hắn tìm một lý do cho chuyện này, thái giám truyền tin bên ngoài đã nói.
"Hoàng thượng, Phác tướng quân cầu kiến."
Nghe thấy ba từ "Phác tướng quân", lúc này Mẫn Doãn Kì lập tức cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhưng mà vẫn phải áp chế chuyện bên cạnh trước, phân phó:
"Truyền vào."
Rất nhanh, Phác Hạo Tích mặc triều phục đi từ bên ngoài vào. Quỳ xuống trước mặt Mẫn Doãn Kì, "Thần, Phác Hạo Tích, tham kiến hoàng thượng."
"Mời ái khanh đứng dậy." Mẫn Doãn Kì thoáng nâng tay lên, "Liên Cẩn, ban ngồi, dâng trà."
Phác Hạo Tịch vội vàng nói cảm ơn, "Tạ ơn bệ hạ."
Thấy Phác Hạo Tích ngồi xuống ghế bên cạnh, Mẫn Doãn Kì hơi hắng giọng, nói: "Lần này trẫm gọi ái khanh tới dây, quả thực có một số chuyện. Nghĩ tới nghĩ lui, e rằng bây giờ chỉ có ái khanh là thích hợp nhất."
Phác Hạo Tích vội vàng chắp tay nói: "Có thể giải ưu thay cho hoàng thượng, là vinh hạnh của thần. Tùy hoàng thượng dặn dò."
Mẫn Doãn Kì liền nói: "Vậy trẫm cũng không dong dài với ái khanh nữa. Ái khanh theo Trấn Quốc Công bảo vệ Thông Châu nhiều năm, trẫm vô cùng tin tưởng bản lĩnh điều binh khiển tướng của ái khanh. Những ngày tháng ái khanh quay lại Kinh Thành, có cách nhìn thế nào về... Cấm Vệ Quân trong kinh thành?"
Phác Hạo Tích sửng sốt, không lập tức trả lời.
Mẫn Doãn Kì cười: "Ái khanh không cần phải đắn đo, cứ nói đừng ngại."
Phác Hạo Tích có chút do dự, cuối cùng vẫn nói: "Vậy mong Hoàng thượng thứ tội. Vi thần cho rằng, Cấm Quân trong Kinh Thành gần như đều có chút thiếu hụt rèn luyện. Năng lực ở các phương diện khác đều cần phải tăng cường."
Phác Hạo Tích nói năng uyển chuyển, nhưng khẳng định Mẫn Doãn Kì đều hiểu rõ ý tứ.
Sau khi nghe xong, Mẫn Doãn Kì cũng thở dài.
"Người trong Cấm Quân, đều là đệ tử của các nhà quan. Là thiếu gia được nuông chiều từ bé, sao có thể có kỷ luật như binh sĩ từng ra chiến trường. Những thứ này không nói, bây giờ Cấm Quân này không chỉ không có năng lực mà còn mang phong cách xa hoa lãng phí của con nhà quan. Nhưng chính vì bên trong Cấm Quân có quan hệ phức tạp, cho dù trẫm có chỉnh đốn lại, cũng có chút lực bất tòng tâm. Để ai đi? Ai có thể thực sự áp chế được những con cháu nhà quan này... điều này thực sự làm trẫm đau đầu. Cho nên vấn đề này, mới kéo dài hơn một năm nay."
Phác Hạo Tích nghe xong, cũng hiểu đại khái được ý của Mẫn Doãn Kì. Sắc mặt đột nhiên lộ ra sự kinh ngạc không thể giấu ý của Hoàng thượng là muốn cho hắn đi thống lĩnh Cấm Quân?
Cũng không trách Phác Hạo Tích lại kinh ngạc như vậy. Trước đây sau khi Trấn Quốc Công về Kinh Thành quả thật đã chủ động giao quân phù lên, nhưng sau này cũng chỉ có thế.
Trong tay Trấn Quốc Công có rất nhiều thế lực, cho tới bây giờ Hoàng đế cũng không có ý định thu lại. Bao gồm cả Thông Châu, bây giờ vẫn thuộc thế lực của phủ Trấn Quốc Công. Điều này làm cho Trấn Quốc Công đã chuẩn bị giao quyền rất lâu, tới bây giờ còn chưa nghĩ thông suốt.
Kết quả hiện nay, thế lực ở Thông Châu và một số thế lực ở địa phương khác vẫn chưa giao lên, lúc này Hoàng thượng lại giao Cấm Quân cho hắn?
Tuy rằng Cấm Quân không so sánh được với binh lực ở Thông Châu. Nhưng Thông Châu xa xôi, chưa tới lúc có chiến sự lớn, sẽ không dễ dàng sử dụng.
Nhưng Cấm Quân này là gì? Là đội quân bảo vệ Hoàng gia. Đại diện cho sự an toàn của Kinh Thành. Hoặc là nói thêm một bước, chính là an nguy của Hoàng đế.
Bây giờ Mẫn Doãn Kì có ý muốn giao Cấm Quân cho Phác Hạo Tích, nói sang phương diện khác là chứng cứ chứng minh Hoàng thượng có bao nhiêu tín nhiệm phủ Trấn Quốc Công.
Trước đây có người suy nghĩ thầm trong bụng, cảm thấy sau khi Hoàng thượng tấn phong Hoàng quý phi, sẽ dần dần kiêng kị thu lại quyền lực của Trấn Quốc Công, đúng là một trò cười.
Mẫn Doãn Kì nói xong, thấy Phác Hạo Tích vẫn còn chưa hồi thần lại, trực tiếp hỏi thẳng: "Nếu như trẫm giao Cấm Quân cho ái khanh trông giữ, ái khanh có thể giải quyết vấn đề khó này cho trẫm hay không?"
Phác Hạo Tích bị Mẫn Doãn Kì gọi vậy, lúc này mới hồi thần lại, khựng một chút, mới đứng dậy quỳ xuống đất nói: "Thần, Phác Hạo Tích lĩnh chỉ. Sự phó thác của bệ hạ, thần vạn lần chết cũng không chối từ. Nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của bệ hạ!"
Nhìn thấy dáng vẻ khí thế của Phác Hạo Tích, Mẫn Doãn Kì khó tránh khỏi có chút buồn cười. Con trai của phủ Trấn Quốc Công, quả thực là người sau đối với Hoàng gia thành thật hơn người trước.
"Ái khanh mau đứng dậy." Mẫn Doãn Kì vươn tay đỡ hắn, "Vậy sau khi ái khanh trở về, có thể chuẩn bị. Những thuộc hạ mà bình thường ngươi tin dùng, có thể đi theo. Cấm Quân không thể so sánh với quân doanh bình thường, những chuyện khác trẫm sẽ sắp xếp trước cho ái khanh. Trẫm cũng tin tưởng, bằng năng lực của ái khanh, nhất định sẽ không làm trẫm thất vọng.
Mẫn Doãn Kì lại dặn dò thêm vài câu mới để Phác Hạo Tích về trước.
Trước lúc Phác Hạo Tích gần đi, Mẫn Doãn Kì nhịn vẫn không nhịn nổi, mở miệng ra nói: "Đúng rồi, gần đây, Phác... tướng quân, vẫn khỏe chứ?"
Phác Hạo Tích hơi sững sờ, mới hiểu được Mẫn Doãn Kì đang hỏi đại ca hắn. Dừng một chút, biều tình có chút quái dị trả lời: "Đại ca đều ổn cả. Bệ hạ còn có chuyện gì muốn dặn dò đại ca ạ?"
"Không...." Mẫn Doãn Kì cũng có chút lúng túng, "Khụ, chính là nếu như có chút phiền toái, không cần nghĩ nhiều, trực tiếp vào cung nói với trẫm. Hoặc là đi tìm Hoàng hậu cũng được."
Phác Hạo Tích: "Khụ... vâng, thần thay huynh trưởng tạ ơn bệ hạ quan tâm."
Mẫn Doãn Kì nhìn tới nhìn lui, vẫn cảm thấy mấy huynh đệ Phác gia đều có chút ngốc, cuối cùng chỉ có thể hơi nói rõ ra: "Nếu Dụ vương có điều gì tùy tiện, không cần e ngại mặt mũi trẫm. Vào cung nói rõ với trẫm là được."
"Không, không có..." Phác Hạo Tích vội vàng xua tay, "Dụ vương điện hạ trời sinh tính tình nhiệt tình, sòng phẳng,... chưa hề có điều gì tùy ý."
Mẫn Doãn Kì cũng bất đắc dĩ, "Được rồi. Vậy ngươi về trước đi, nếu như thực sự có chuyện gì, có thể trực tiếp tới tìm trẫm."
"Vâng, vi thần cáo lui." Phác Hạo Tích hành lễ sau đó mới từ từ lùi ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Mẫn Doãn Kì đợi người đi rồi, đỡ trán, có chút đau đầu.
Đúng lúc này bên ngoài tiểu thái giám được phái đi gọi Dụ vương cũng quay lại rồi, nhưng chỉ có một mình hắn quay lại.
"Hồi bẩm bệ hạ, Dụ vương điện hạ nói... hôm nay không rảnh. Vào ngày khác rảnh mới tiến cung."
Dưới thiên hạ này, người mà Hoàng đế truyền tới, còn dám một mực từ chối không quan tâm, cũng chỉ có một mình Dụ vương. Nhưng Hoàng đế cũng chẳng có cách nào với đệ đệ ruột thịt được cưng chiều từ nhỏ này.
Hắn phất phất tay, cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Mẫn Doãn Kì vừa tiếp tục xử lý chính sự, vừa u buồn trong lòng.
Chẳng trách sáng nay ánh mắt của rất nhiều quan viên nhìn ba phụ tử Phác gia, đều có chút kỳ quái. Phụ tử Trấn Quốc Công ngược lại không hổ đều là những người chinh chiến sa trường, vậy mà hoàn toàn không thể hiện ra chút khác thường nào.
Nhưng không biết Phác Trí Mân nghe được chuyện này, sẽ có phản ứng thế nào nhỉ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro