Chương 71: Đô Thống

Phác Trí Mân còn chưa kịp nói thêm mấy câu với Phác Thái Hanh, Mẫn Chính Quốc đã ghé lại gần.

"Bái kiến Hoàng tẩu." Mẫn Chính Quốc tới bên cạnh Phác Thái Hanh, rất không đứng đắn chào hỏi Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân biết tính cách này của hắn, đương nhiên cũng không để tâm, cười gật đầu với hắn.

Mẫn Chính Quốc chào hỏi xong, cúi đầu nhìn Tứ hoàng tử trong lòng Phác Trí Mân. Xem xét một lúc lâu, đột nhiên vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử vốn đang tự mình ôm dao găm yên ổn, nhìn Mẫn Chính Quốc ló đầu qua, khuôn mặt tươi cười với hắn còn đầy nước miếng.

Kết quả Mẫn Chính Quốc tiến tới nhéo ngay nó một cái, trên khuôn mặt lập tức nổi lên dấu đỏ nho nhỏ.

Tứ hoàng tử bị nhéo đau, quăng dao găm trong tay đi, bắt đầu méo miệng muốn khóc.

"Ai!" Phác Trí Mân vội vàng túm lấy bàn tay nhỏ của Tứ hoàng tử, nắm cánh tay nó lắc lư, muốn phân tán sự chú ý của nó.

"Đừng khóc, đừng khóc, Hoàng thúc chỉ chơi với con thôi." Phác Trí Mân nhìn Mẫn Chính Quốc cũng bị dọa, buồn cười ôm Tứ hoàng tử dỗ dành.

Được Phác Trí Mân ôm lấy dỗ dành, lực chú ý của Tứ hoàng tử đã bị tiếng chuông "leng keng" trên tay hấp dẫn, cũng không khóc nữa. Làm cho Phác Thái Hanh và Mẫn Chính Quốc bên cạnh Phác Trí Mân đều thở ra.

Mẫn Doãn Kì ngồi bên cạnh Phác Trí Mân, từ nãy vẫn luôn nói chuyện với Chương thừa tướng cũng quay đầu qua. Trừng Mẫn Chính Quốc một cái, dạy dỗ: "Không nặng không nhẹ."

Mẫn Chính Quốc cũng có chút chột dạ, y đâu biết đứa bé này lại không dễ đùa như vậy chứ. Nhìn Tứ hoàng tử mắt vẫn còn ngấn nước đã bắt đầu cười "khanh khách", lại nhìn Mẫn Doãn Kì ở bên cạnh.

Quan sát rất lâu, Mẫn Chính Quốc đột nhiên nói: "Hoàng huynh, tại sao đệ lại thấy Tứ chất tử không giống như huynh nhỉ. Ngược lại giống..."

"Giống Phụ hoàng sao?" Mẫn Doãn Kì bình tĩnh ngồi bên cạnh tiếp lời.

Mẫn Chính Quốc hơi giật giật khóe miệng, mơ hồ lên tiếng, "Hả...."

Kỳ thực chuyện này Phác Trí Mân đã phát hiện ra từ trước rồi, Tứ hoàng tử ngày ngày lớn lên, mỗi ngày Phác Trí Mân đều ôm nó so sánh với Mẫn Doãn Kì, nhưng chỉ có thể nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy một chút hình dáng của Mẫn Doãn Kì. Ngẫm lại dáng vẻ của Trang phi khi ấy, tựa hồ cũng không giống lắm.

Khi ấy, Mẫn Doãn Kì cũng ôm đứa bé đánh giá nửa ngày, liền nói đứa bé này có phúc, khuôn mặt giống như Tiên hoàng.

Đứa trẻ giống ông, thật ra cũng là chuyện bình thường. Khi ấy Phác Trí Mân cảm thấy có lẽ ngũ quan có chút tương tự thôi, dù sao đứa trẻ vẫn còn nhỏ, mặt mũi còn chưa hoàn toàn phát triển, có thể giống bao nhiêu?

Kết quả hôm nay nhìn thấy thêm phản ứng của Dụ vương, xem ra đứa trẻ này thật sự rất giống Tiên hoàng?

Nhưng mà có giống Tiên hoàng như thế nào, bây giờ Tứ hoàng tử vẫn chửa là một đứa trẻ con chưa dứt sữa. Sau này lớn lên trông thế nào, cũng không ai nói được rõ. Phác Trí Mân căn bản cũng không để tâm.

Ngược lại Mẫn Chính Quốc nhìn khuôn mặt của đứa bé này, lại nhìn dáng vẻ muốn dạy dỗ hắn của huynh trưởng. Đột nhiên cảm thấy được toàn thân trên dưới đều có chỗ nào đó không đúng.

Tiệc mừng đứa trẻ tròn nửa tuổi ngày hôm nay đại diện cho điều gì, Mẫn Chính Quốc rất rõ ràng. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sau này đứa trẻ này chắc chắn sẽ lên làm Thái tử.

Tưởng tượng tới trong Hoàng cung sau này, ngoài một vị huynh trưởng cả ngày nghiêm mặt mắng người. Còn có một hoàng chất trưởng thành mặt mũi vô cùng giống Phụ hoàng, cũng suốt ngày nghiêm mặt. Mẫn Chính Quốc cảm thấy hoàng cung này thực sự không phải là nơi người nên tới!

Mẫn Chính Quốc khẽ run thân thể, lấy từ trong lòng ra một chiếc khóa vàng khéo léo tinh xảo nạm ngọc thạch, nhét vào trong lòng Tứ hoàng tử, "Ha ha ha, quà tặng nửa tuổi." 

Triều thần đứng đằng xa nhìn thấy một màn này đều nhao nhao ngạc nhiên, Dụ vương điện hạ hào phóng như vậy sao?

Tặng quà xong, Mẫn Chính Quốc cũng không muốn tiếp tục ngây ngốc nữa. Dưới ánh mắt uy hiếp "thành thật ngồi đó", "không được gây chuyện" của huynh trưởng, Mẫn Chính Quốc mạnh mẽ lôi kéo Phác Thái Hanh chạy tới phía bên Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.

Xoa nắn Mẫn Hoành Dịch và Mẫn Hoành Ninh mềm mại ngoan ngoãn, làm thế nào cũng không khóc, lúc này Mẫn Chính Quốc mới cảm thấy được tâm tình hoảng sợ của mình ban nãy đã khôi phục lại một chút... cháu trai phải nên như thế này mới đúng!

Tiệc mừng nửa tuổi của Tứ hoàng tử lần này, quả thực tổ chức rất long trọng náo nhiệt. Đối lập với tiệc mừng đầy tháng và một trăm ngày của Tam hoàng tử, mọi người đột nhiên cảm thấy được, kỳ thực là vì chiến sự ở biên quan thuận lợi cho nên tâm tình Hoàng thượng mới nhất thời tốt mà thôi.

Tiệc mừng nửa tuổi của Tứ hoàng tử lần này, mới thật sự là dáng vẻ coi trọng. Quy mô yến tiệc của đích tử, quả nhiên thứ tử không thể so sánh được.

Đặc biệt là khi Mẫn Doãn Kì mang cho Tứ hoàng tử khóa trường mệnh tượng trưng cho thân phận Hoàng tử, cũng chính thức ban thưởng tên cho Tứ hoàng tử là Mẫn Nguyên Duệ, không ít người lại âm thầm nói một tiếng "quả nhiên".

Thế hệ của Mẫn Hoành Dịch, Mẫn Hoành Ngữ, chữ "Nguyên" chính là chữ thể hiện đích tử. Mang chữ Nguyên, cũng thể hiện Hoàng thượng chính thức thừa nhận thân phận đích tử của Tứ hoàng tử. Điều này làm cho ngay từ đầu mọi người vẫn còn chút nghi ngờ rằng Tứ hoàng tử được nhận nuôi dưới danh nghĩa của Hoàng hậu trước khi được tấn phong, Hoàng thượng chưa chắc đã có suy nghĩ thừa nhận, giờ đây những suy nghĩ ấy cũng tan thành mây khói.

Hoàng tử được ban thưởng tên chính thức, bá quan cũng lập tức đứng dậy, quỳ lạy đích hoàng tử.

"Điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

Quan viên ở đằng trước làm lễ, những phi tần ở sau bình phong đương nhiên cũng không thể không làm. Toàn bộ đều hướng về phương hướng của đế hậu và Tứ hoàng tử, đồng thời cúi người hành lễ.

Nghe thấy tiếng bá quan ở phía trước cao giọng chúc mừng, Thục phi nắm chặt khăn lụa trong tay, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.

Tam hoàng tử có phúc lớn? Sao lành chiếu trên cao, quốc sự thuận lợi? Những câu hứng khởi từ nơi nào đó này hình như cũng là của những đại thần ở đằng trước?

Ban đầu bọn họ quỳ bái Tam hoàng tử, toàn triều đều chúc mừng sự ra đời của Tam hoàng tử. Nàng chưa từng thấy bọn họ sôi nổi như vậy, bây giờ nàng chỉ nhìn thấy sự sôi nổi khi bá quan chúc mừng Tứ hoàng tử.

Tam hoàng tử được sủng ái, Hoàng thượng hạ chỉ tổ chức tiệc mừng đầy tháng lớn? Nhưng có lớn như thế nào thì đó cũng chỉ là gia yến. Có long trọng hơn nữ thì cũng chỉ trong phạm vi quy cách của thứ tử.

Còn nói Tam hoàng tử được Hoàng thượng coi trọng, tiệc đầy tháng được ban tên chính thức. Trước đây vì điều này mà nàng đã đắc ý rất lâu? Nhưng kết quả thì thế nào?

Tuy rằng Tứ hoàng tử này tới nửa tuổi mới được ban tên chính thức, nhưng có thể trực tiếp nhận được chữ "Nguyên". Mà Tam hoàng tử, không phải vẫn chỉ là chữ Hoành sao?

Chỉ kém một chữ thôi, thân phận cũng cách xa nhau cả nghìn dặm.

Nếu như muốn luận, xuất sinh của Tứ hoàng tử, có điểm nào mạnh hơn Tam hoàng tử của mình? Không có mẫu phi, lại tìm được chỗ tốt gửi gắm!

Còn nữa, khi đó Hoàng hậu cũng không phải chưa chính thức sắc phong sao? Dựa vào gì mà Tứ hoàng tử bây giờ có thể tính là đích tử?

Thục phi càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực. Năm ấy khi Tam hoàng tử vừa sinh ra, náo nhiệt rực rỡ thế nào, bây giờ Thục phi có thể cảm nhận được bao nhiêu châm chọc.

Trước đây, Tam hoàng tử được Hoàng thượng coi trọng, không biết bao nhiêu người ghen tị đỏ mắt. Hôm nay phi tần vây xung quanh, ánh mắt nhìn nàng đều mang theo chút hả hê khi người khác gặp họa.

Tiệc mừng Tứ hoàng tử được nửa tuổi này giống như một cái tát vang dội. Không chỉ biến Tam hoàng tử từng chịu sự ghen tị đố kị của mọi người thành một trò đùa. Cũng nghiền nát chút hi vọng cuối cùng mà Thục phi gửi gắm trên người Tam hoàng tử.

Nàng đột nhiên mất đi sự sủng ái của Hoàng thượng. Sự coi trọng đối với Đại hoàng tử cũng không còn. Ngay cả ánh mắt cuối cùng của Hoàng thượng trên người Tam hoàng tử, cũng chỉ là hiểu lầm khi tâm tình của Hoàng thượng đột nhiên tốt.

Vậy nàng bây giờ, Hoa Nguyệt Điện của nàng, còn lại những thứ gì?

Nhìn thấy bộ dáng mất hồn mất vía của Thục phi, Tiêu quý phi cách đó không xa ban đầu còn cảm thấy vui sướng giờ đây cũng cảm thấy bực bội.

Vui sướng đương nhiên là vì Thục phi, dù sao Đại hoàng tử, Tam hoàng tử trước đây là sự tồn tại mà cả hậu cung đều đố kị. Bây giờ xem ra... có gì hay ho đâu?

Sinh có nhiều nữa cũng chỉ là thứ tử mà thôi. Đích tử vừa xuất hiện, còn có chuyện của nàng ta nữa sao?

Bực bội ư, đương nhiên vì đích tử này không phải là con của nàng.

Bây giờ cho dù trong hậu cung này xảy ra chuyện gì, Tiêu quý phi đều cảm thấy chướng mắt. Đặc biệt là lễ nghi đặc biệt mà Hoàng hậu mới có trong cung này lại làm cho nàng càng thêm khó chịu. Những điều này rõ ràng... phải là thứ mà nàng mới có thể có.

Mà sau tiệc mừng nửa tuổi của Tứ hoàng tử Mẫn Nguyên Duệ, Phượng Dương Cung có đích tử, địa vị này thực sự hoàn toàn củng cố trong lòng mọi người.

Cũng chính vì như thế, địa vị của Trấn quốc công trong triều quả thực có xu hướng vượt qua phủ Thái Sư.

.

Lúc này Phác Hạo Tích nhìn thấy những con cháu nhà thế gia đứng trước mặt mình, từng người từng người đều mang vẻ không phục, nhưng lại không dám phản bác, tâm tình quả thực không tồi.

Hôm qua hắn mới chính thức nhận được ý chỉ của Mẫn Doãn Kì, được phong làm Đô Thống Cấm Quân. Hôm nay là lần đầu tiên tới phủ Cấm Quân gặp người.

Trong phủ Cấm Quân này, quả nhiên giống như Hoàng thượng nói. Nhóm con cháu thế gia, một người lại kiêu ngạo hơn người khác, còn đặc biệt biết cách kéo bè kết phái.

Khó trách trước đây Hoàng thượng lại đau đầu như vậy. Nếu như không phải có phủ Trấn Quốc Công đằng sau lưng mình, có lẽ cho dù là được phong Đô Thống, tới nơi đây cũng sẽ không ai quan tâm hắn.

"Nếu như đã nhận ý chỉ của bệ hạ, ta đây cũng không thể khiến cho bệ hạ thất vọng." Phác Hạo Tích cười nhìn Chu Thành và Hàn Phi đứng ở đầu tiên, "Ý chỉ của bệ hạ, chỉnh đốn lại cả phủ. Từ hôm nay trở đi, trên dưới phủ Cấm Quân, phải nghe theo lệnh. Mong hai vị thống lĩnh đây phối hợp nhiều hơn."

Chu Thành rõ ràng rất không tình nguyện, nhưng trước mặt Phác Hạo Tích, hắn cũng không dám chống đối rõ ràng, cũng chỉ có thể đồng ý. Sau đó còn khinh miệt trừng mắt nhìn Hàn Phi một cái, tựa như đang trách thái độ lấy lòng của hắn với Phác Hạo Tích.

Tuy rằng thái độ này không ra làm sao, nhưng Phác Hạo Tích căn bản là vừa lòng.

"Hạng mục thao luyện của Cấm Quân đã được sắp xếp lại, ta đã đưa lưu trình này xuống rồi. Bắt đầu từ ngày mai, tất cả dựa theo quy củ. Nếu đây là phủ Cấm Quân, đương nhiên cũng phải tôn trọng quân quy. Vậy sau này nếu như có phạm phải, tới lúc đó đừng trách quân quy vô tình."

Đây là lần đầu Phác Hạo Tích tới nhậm chức, cũng không ở lại lâu. Chỉ nói đơn giản hai ba câu, sau đó mang phó tướng của mình rời khỏi.

"Tướng quân, Cấm Quân này quả nhiên giống như lời đồn bên ngoài, Bắc Phủ và Nam Phủ vô cùng không hợp." Cao Lập đi theo sau Phác Hạo Tích, nghĩ tới thái độ của hai thống lĩnh ban nãy, không khỏi chậc lưỡi.

"Nhưng mà xem ra, tố chất của Bắc Phủ quả nhiên cao hơn một chút, nhưng mà quá thiếu người. Nam Phủ ấy à... nhìn dáng vẻ của Chu thống lĩnh ngày hôm nay, có lẽ sau này thực sự phải gây sức ép."

"Nhưng mà một đám công tử đã quen sống thoải mái qua ngày, thật sự có thể coi như binh lính trong quân doanh sao?"

Phác Hạo Tích chắp tay sau lưng bước đi cạch cạch, thoạt nhìn không biết có bao nhiêu phiền não, "Dù sao bên trên bản tướng quân cũng có Hoàng thượng cầm quyền, chỉ cần một tháng là có thể huấn luyện đám công tử này đâu vào đấy. Cho dù thực sự xảy ra chuyện, không phải bản tướng quân có thể tới tìm Hoàng hậu nói chuyện sao?"

Cao Lập ho khan một tiếng, đương nhiên biết Phác Hạo Tích đang trêu chọc mình.

Khi hai người vừa mới tới phủ Cấm Quân, đúng lúc nghe được có người đang âm thầm thảo luận. Nói Đô Thống mới tới có lẽ sẽ khó đối phó, chỉ cần hầu hạ không cẩn thận, chưa biết chừng sẽ chạy tới trước mặt Hoàng hậu khóc lóc.

"Kỳ thật ta đột nhiên cảm thấy được, có một ca phu Hoàng đế cảm giác thật sự không tệ." Phác Hạo Tích nhớ tới từng công tử ban nãy, bĩu môi nói, "Dù sao cho dù ta náo loạn ra chuyện gì, cũng không ai dám đi cáo trạng."

"Ca phu phải hình dung như thế nào." Cao Lập nhìn Phác Hạo Tích có chút cạn lời, "Nhưng mà cũng đúng. Bây giờ mọi người đều biết phủ Trấn Quốc Công đều gả cho người tốt. Bây giờ trừ hoàng thượng ra, Dụ vương điện hạ cũng là một trong những chỗ dựa vững chắc!"

"Câm miệng, ai gả?" Vừa nhắc tới Dụ vương, Phác Hạo Tích lập tức đen mặt lại, quay đầu dùng chân đá hắn.

Hai người Cao Lập và Phác Hạo Tích vốn là bạn chơi cùng nhau từ nhỏ tới lớn, phụ thân hai nhà cũng là bạn tốt bao nhiêu năm, đều là thế gia có quan hệ tốt. Tuy rằng Cao Lập vẫn luôn là phó tướng của Phác Hạo Tích, nhưng bình thường đùa cợt cũng không sợ hắn.

Cao Lập nhảy né Phác Hạo Tích đá chân, còn trêu đùa nói: "Hạ tam công tử, hôm nay đã xem xong tranh chưa? Nếu như không vừa mắt ai cả, phía huynh đệ này còn có không ít bức họa của công tử tuấn tú đâu."

Phác Hạo Tích: "Cút đi! Con cọp mẹ nhà ngươi còn có thể để ngươi cất giấu bức họa của công tử khác sao? Đêm nay ngủ thư phòng đi!"

Mắng đuổi Cao Lập vui sướng khi người gặp họa kia đi, Phác Hạo Tích quay lại trong phủ. Nhìn thấy trong phòng lại bị Trấn Quốc Công nhét đầy tranh mỹ nữ, hắn khóc không ra nước mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro