──𝟮. 𝔪𝔞𝔩𝔦𝔫𝔤𝔫
. ˚ ꒷♡̷̷˖ ࣪
Khi Harry, Ron, Hermione và Liv bước vào Đại Sảnh đường để ăn điểm tâm vào sáng hôm sau, thì người đầu tiên mà tụi nó thấy là Draco Malfoy. Có vẻ như Malfoy đang mua vui một nhóm học sinh nhà Slytherin bằng một câu chuyện chọc cười. Lúc Harry, Ron, Hermione và Liv đi ngang qua, Malfoy đang nhại một vẻ mặt đau đớn đến bất tỉnh khá khôi hài, thế là quanh nó nổ ra một tràng cười.
Hermione đi ngay sau lưng Harry, nói:
"Kệ xác nó. Cứ mặc kệ nó đi, nó chẳng đáng để mình bận tâm đâu..."
Nhưng Pansy Parkinson rít lên:
"Ê, Potter! Potter ơi, viên giám ngục Azkaban đang tới kìa! Potter, Hùuuuu!"
Harry ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh George ở bàn ăn của nhà Gryffindor. George phát cho tụi nó mấy tờ giấy:
"Thời khóa biểu của học sinh năm thứ ba đây. Ủa, có chuyện gì vậy Harry?"
Ron ngồi xuống ghế bên kia George, trừng mắt nhìn qua phía bàn ăn nhà Slytherin, nói:
"Thằng Malfoy."
George ngước nhìn qua, vừa đúng lúc thấy Malfoy lại đang một lần nữa giả bộ xỉu một cách đầy sợ hãi. George bình thản nói:
"Thằng nhãi ranh. Nó cũng đâu có oai phong lẫm liệt gì cho lắm khi viên giám ngục Azkaban kiểm tra đoàn tàu tối hôm qua đâu. Nó cũng chạy tọt qua toa của tụi mình, phải không Fred?"
Fred khinh bỉ liếc mắt nhìn sang Malfoy:
"Đồ sém tè trong quần."
George nói:
"Ngay như anh đây cũng không khoái cho lắm. Họ đúng là kinh tởm thiệt, mấy viên giám ngục Azkaban ấy..."
Fred nói:
"Họ làm ruột gan mình thiếu điều bị đông lạnh hết vậy há?"
Harry nói nhỏ:
"Nhưng mà các anh đâu có xỉu, phải không?"
George nói mạnh mẽ:
"Quên chuyện đó đi, Harry. Có một lần ba phải đi tới nhà ngục Azkaban, nhớ không Fred? Ba nói đó là nơi tồi tệ nhứt mà ông từng biết đến. Ba trở về nhà tay chân run rẩy rồi phát bệnh luôn mà... Mấy viên giám ngục Azkaban hút hết niềm vui khỏi cái nhà ngục đó. Ở trong đó, hầu như tất cả các tù nhân ngục Azkaban đều phát điên lên hết."
Fred đổi đề tài:
"Ừ, để coi thằng Malfoy sẽ vui như thế nào sau trận Quidditch đầu tiên. Nhớ không? Trận Quidditch đầu mùa là trận giữa đội nhà Gryffindor và nhà Slytherin."
Lần duy nhứt mà Harry và Malfoy đối đầu nhau trong một trận Quidditch cũng là lần Malfoy đã bị thua te tua xiểng liểng. Nhớ lại trận đó, Harry thấy phấn khởi lên chút đỉnh, bèn tự lấy mình mấy khúc xúc xích và cà chua chiên.
Hermione còn mải nghiên cứu cái thời khóa biểu mới của mình. Cô bé mừng rỡ kêu lên:
"Ôi, hay quá! Tụi mình bắt đầu học mấy môn mới ngay hôm nay."
Ron ngó qua vai Hermione đọc ké, mặt mày nghiêm trang hẳn ra. Nó nói:
"Hermione ơi, người ta làm rối beng cái thời khóa biểu của bồ rồi. Coi nè, họ xếp cho bồ tới mười môn học một ngày. Làm gì có đủ thời giờ."
"Mình sẽ xoay sở. Mình đã dàn xếp xong với giáo sư McGonagall rồi." Hermione nói.
Ron vẫn cười, nói:
"Nhưng mà coi nè, bồ thấy thời khóa biểu sáng nay không? Chín giờ môn Tiên tri. Và ngay phía dưới, chín giờ, Muggle-học. Và..."
Ron chồm tới, ghé sát cái thời khóa biểu hơn, vẻ không thể nào tin được:
"Coi nè, ngay dưới dòng đó: môn Số học, cũng chín giờ. Ý mình nói là mình biết bồ giỏi, Hermione à, nhưng không ai có thể giỏi đến như vậy. Làm sao cùng một lúc mà bồ có thể học ở ba lớp chứ?"
Hermione nói cộc lốc:
"Đừng có ngu. Dĩ nhiên mình sẽ không ngồi học ở trong cả ba lớp cùng một lúc."
"Vậy thì..." Ron chuẩn bị hỏi.
Hermione cắt lời:
"Làm ơn đưa giùm mình hũ mứt."
"Nhưng..." Ron nói-
Hermione gắt lên:
"Ôi, Ron ơi, nếu thời khóa biểu của mình hơi đầy một chút thì mắc mớ gì tới bồ hả? Mình đã nói với bồ rồi, mình đã dàn xếp xong hết với giáo sư McGonagall rồi!"
Harry nhìn Hermione và Ron trước khi xoay lại nhìn Liv, nhỏ đang cau màu nhìn tấm giấy da thời khóa biểu của mình. Trong nhỏ khá tệ lúc sáng sớm như vừa gặp chuyện gì đó kinh khủng.
Ron ngó qua thời khóa biểu của Liv và hỏi:
" Bồ đăng ký thêm học môn Số học và thiên văn học hả Liv? Làm sao bồ có thể học được nó vậy??"
" Không biết nữa, chắc học cho có lệ." Liv nhún vai đáp, nhìn chăm chú thời khóa biểu.
" Bồ ổn không Liv, trong bồ xanh xao quá.." Hermione hỏi, đặt tay lên vai Liv.
" Không, mình ổn.." Liv lắc đầu.
" Lạ thật.. Rõ là mình cất nó ở đó mà ta.." Liv lẩm bẩm nhỏ trong miệng.
Người duy nhất nghe được lời Liv chỉ có Harry, cậu ngay lập tức nhìn Liv với đống suy nghĩ ngớ ngẩn trong đầu.
❝ Nó là cái gì cơ? ❞ Harry thắc mắc.
⊹ ˚ * ·
Cả lớp đang tập trung trong phòng quanh, mọi người nói năng thì thào. Ron đến sát bên vai Harry, hỏi:
"Cô giáo đâu?"
Thình lình một giọng nói vọng ra từ bóng tối, một thứ giọng mơ hồ nhỏ nhẹ:
"Chào các trò. Thật hân hạnh được gặp các trò trong thế giới vật chất."
Ấn tượng của Harry ngay lúc đó là về một loài côn trùng to tướng rực rỡ. Giáo sư Trelawney di chuyển vào vùng có ánh lửa soi, và bọn trẻ nhận thấy bà giáo ốm cà tong cà teo, cặp mắt kiếng làm phóng đại đôi mắt của bà to hơn kích thước tự nhiên rất nhiều lần, và bà quấn một cái khăn choàng đầu mỏng có dát trang kim óng ánh. Quanh cái cổ mảnh khảnh của bà là vô số những dây chuyền và chuỗi hạt, còn cánh tay, bàn tay và ngón tay của bà thì đeo đầy những vòng với nhẫn. Bà nói:
"Ngồi xuống đi các trò, ngồi xuống nào."
Bọn trẻ vụng về trèo lên mấy chiếc ghế bành hoặc ngồi lọt thỏm trong mấy cái gối nệm. Harry, Ron, Hermione và Liv cùng ngồi quanh một cái bàn tròn.
Giáo sư Trelawney thì tự mình ngồi vào một cái ghế bành có cánh đặt trước lò sưởi. Bà nói:
"Chào mừng các trò đến với bộ môn Tiên tri học. Tên của tôi là giáo sư Trelawney. Trước đây có lẽ các trò chưa từng gặp tôi. Vì tôi thấy nếu xuống dưới thường xuyên quá thì ba mớ bon chen chộn rộn của cái trường có thể làm mờ đi Nội Nhãn của tôi."
Không ai nói gì để đáp lại cái thông báo khác thường đó. Giáo sư Trelawney khéo léo nhẹ nhàng sửa lại cái khăn choàng rồi nói tiếp:
"Vậy là các trò đã chọn học môn Tiên tri, bộ môn khó khăn nhứt trong các ngành nghệ thuật huyền bí. Tôi muốn lưu ý các trò ngay từ buổi ban sơ là nếu các trò không có cái Nhìn, thì tôi sẽ chẳng thể dạy dỗ các trò được nhiều nhỏi gì cho lắm. Sách vở cũng chẳng giúp đỡ các trò bao nhiêu trong lĩnh vực này đâu..."
Nghe mấy câu này, Harry và Ron cùng nhe răng cười và liếc mắt nhìn Hermione, cô bé tỏ ra sửng sốt về cái điều là sách thì cũng không giúp ích gì trong việc học bộ môn này.
" Môn này thì có ích lợi gì chứ? Chỉ toàn lừa đảo." Liv lẩm bẩm.
Chắc chắn Liv là đứa duy nhất tự một phe riêng không tin vào những việc như tiên tri.
Harry từng bắt gặp Hermione và Liv nói chuyện với nhau rất nhiều lần nhưng khi Hermione chuyển chủ đề sang tiên tri thì y như rằng Liv sẽ méo mó mặt mày và cắt bỏ cuộc nói chuyện ngay lập tức bỏ mặt Hermione ở lại. Cậu biết Liv không bao giờ thích tiên tri, như nó là kẻ giết người chết tiệt nào đó và giết toàn bộ gia đình Liv.
"Nhiều phù thủy và pháp sư, mặc dù tài ba trong những lĩnh vực như nổ to, ước đoán giỏi và biến mất đột ngột, nhưng vẫn không thể nào nhìn xuyên qua được những bí mật bị che phủ của tương lai." giáo sư Trelawney nói.
Đôi mắt to cộ mơ màng của giáo sư lướt từ gương mặt căng thẳng này đến gương mặt lo âu khác của lũ học trò, bà tiếp tục:
"Đó là thiên phú, chỉ dành riêng một ít người mà thôi."
Bỗng nhiên bà nói với Neville:
"Trò này, bà nội của trò có khỏe không?"
Neville suýt té lăn ra khỏi đống gối nệm mà nó đang ngồi. Nó run run vì hoảng hồn:
"Dạ, con nghĩ bà con khỏe ạ."
Giáo sư Trelawney lắc đầu, ánh lửa phản chiếu lấp lánh trên đôi hoa tai ngọc lục bảo bà đeo lủng lẳng:
"Nếu tôi là trò, thì tôi không dám chắc như vậy đâu."
Neville nghẹn họng. Giáo sư Trelawney vẫn điềm nhiên tĩnh tại:
"Chúng ta sẽ nghiên cứu những phương pháp cơ bản của bộ môn Tiên Tri trong năm học này. Học kỳ một sẽ dành để học cách đọc các lá trà. Học kỳ sau chúng ta sẽ tiến tới môn Coi Chỉ tay. Nhân tiện ta bảo cho trò này..." Giáo sư thình lình hướng cái nhìn vào Parvati Patil. "... Hãy coi chừng một gã tóc đỏ."
Parvati kinh ngạc quay qua nhìn Ron đang ngồi bên cạnh, rồi đẩy ghế của mình xa ra. Giáo sư Trelawney vẫn tiếp tục:
"Trong học kỳ mùa hè tới, chúng ta học lên tới bộ môn nghiên cứu trái cầu pha lê - ấy là sau khi chúng ta đã hoàn tất được môn đoán điềm lửa. Thật không may là lớp học của chúng ta sẽ bị tạm ngưng vào tháng hai vì một trận cúm khó chịu. Bản thân ta sẽ bị mất giọng. Và vào khoảng gần lễ Phục Sinh, một người trong số chúng ta sẽ lìa xa chúng ta vĩnh viễn."
Sau lời tiên tri này là một khoảng im lặng căng thẳng, nhưng giáo sư Trelawney không có vẻ gì nhận thấy điều đó. Bà nói với Lavender Brown, người ngồi gần bà nhứt và gần như đã co rúm lại trong cái ghế bành:
"Trò làm ơn đưa cho tôi cái bình trà bằng bạc lớn nhứt."
Lavender có vẻ hú vía, bèn đứng dậy, lấy cái ấm trà tổ chảng trên kệ xuống và đặt nó lên cái bàn trước mặt giáo sư Trelawney, bà nói:
"Cám ơn trò. Tình cờ thôi, cái điều mà trò đang khiếp sợ... cái điều đó sẽ xảy ra vào thứ sáu, ngày 16 tháng 10."
Lavender run lẩy bẩy.
"Bây giờ, tôi muốn các trò chia ra thành từng cặp. Hãy lấy tách trà ở trên kệ xuống, rồi lại đây ta rót đầy trà cho. Xong các trò ngồi xuống mà uống; uống đến khi nào chỉ còn lại bã trà trong tách. Dùng tay trái súc bã trà trong tách ba lần, rồi úp tách xuống dĩa; đợi cho trà kiệt đến giọt nước cuối cùng thì đưa cái tách của mình cho bạn của mình bói. Các trò sẽ theo trang 5 và 6 của quyển Vén Màn Tương Lai để diễn dịch ý nghĩa những dạng bã trà. Tôi sẽ đi quanh các trò để giúp đỡ, hướng dẫn. Ôi, con ơi...". Giáo sư tóm lấy cánh tay Neville, kéo nó đứng lên.
"... sau khi con làm bể cái tách đầu tiên, con làm ơn chọn một cái tách có hoa văn màu xanh. Tôi thì hợp với màu hồng hơn." bà nói.
Liền sau đó, Neville vừa mới vói lên kệ để lấy tách trà thì nghe một tiếng xoảng của đồ bể. Giáo sư Trelawney rảo bước đến bên Neville, cầm theo một cái đồ hốt rác và chổi, rồi nói:
"Một trong những cái màu xanh lam ấy, đúng rồi đó, con... nếu con không phiền... cám ơn con..."
Khi tách trà của Harry và Ron được rót đầy trà rồi, hai đứa quay trở lại bàn của mình, cố gắng uống thật nhanh món trà phỏng lưỡi ấy. Rồi tụi nó súc cặn trà trong tách đúng như lời chỉ dẫn của giáo sư Trelawney, rồi úp ngược tách trà xuống cho ráo nước xong đổi cho nhau để bói.
Cả hai đứa đều mở sách đến trang 5 và 6. Ron nói:
"Đây rồi. Bồ thấy cái gì ở trong tách trà của mình?"
Harry đáp:
"Một mớ chèm nhẹp màu nâu."
Một làn khói tỏa mùi nồng nặc trong căn phòng chợt khiến cho Harry thấy buồn ngủ và đờ đẫn đi. Tiếng giáo sư Trelawney kêu gọi sau làn khói trà mờ mịt:
"Các trò hãy mở rộng đầu óc ra, hãy để ắt của mình nhìn xuyên qua cõi trần tục!"
Harry cố gắng tập trung. Sau khi tham khảo cuốn Vén Màn Tương Lai, nó nói:
"Đúng rồi, bồ có một dấu thập hơi lung lay... nghĩa là bồ sắp phải trải qua 'thử thách và đau khổ' - xin lỗi nghe - nhưng có một dấu hiệu có thể là mặt trời. Để coi... nó có nghĩa là 'hạnh phúc lớn'... vậy là bồ sắp phải chịu đau khổ nhưng mà sẽ rất vui..."
Ron nói:
"Theo ý mình thì bồ cần phải đi kiểm tra lại cái Nội Nhãn của bồ."
Cả hai đứa phải nén tiếng cười của mình lại vì giáo sư Trelawney đang nhìn trừng trừng về phía tụi nó.
"Bây giờ đến phiên mình..." Ron nói, ngó vô cái tách của Harry, trán nó nhăn lại ra điều suy tư dữ lắm.
"Có một đốm tròn hơi giống một cái nón trái dưa. Không chừng bồ sắp làm việc cho Bộ Pháp Thuật..." Nó xoay tách trà để nhìn ngược lại.
"Nhưng mà nhìn như vầy thì nó giống một trái sồi hơn... cái gì vậy ta?" Ron lúng túng.
Cậu ta dò cuốn Vén Màn Tương Lai.
"'Vàng trời cho bất ngờ.' Tuyệt cú mèo. Bồ có thể ình mượn một ít chứ? Ở đây còn có cái gì nữa nè."
Ron lại xoay cái tách trà một lần nữa.
"Trông giống như một con thú. Ừ, đúng rồi, cái đầu thú đây... nó giống một con hà mã... không, một con cừu...".
Harry để bật ra một tiếng cười vào đúng lúc giáo sư Trelawney đang đảo quanh nó. Bà nói với vẻ quở mắng Ron:
"Đưa tôi xem nào, trò kia."
Giáo sư rảo bước đến, xoắn cái tách của Harry khỏi tay Ron, mọi người trở nên im lặng, chờ xem.
Giáo sư chăm chú nhìn vào cái tách, xoay nó ngược chiều kim đồng hồ:
"Chim ưng... con yêu dấu ạ, con có một kẻ tử thù."
Liv lẩm bẩm:
" Thì ai cũng biết điều đó mà."
Giáo sư Trelawney chọn cách phớt lờ cô bé. Bà lại hạ đôi mắt to cộ của bà xuống cái tách của Harry, và tiếp tục xoay trở cái tách:
"Dùi cui... một cuộc tấn công. Con yêu dấu ơi, đây không phải là một tách trà vui vẻ lắm..."
Ron rụt rè thưa:
"Con nghĩ đó là cái nón trái dưa.".
"Đầu lâu... hiểm họa trên đường con đi, con yêu ạ..." giáo sư nói.
Tất cả bọn trẻ trong lớp giương mắt ngó giáo sư Trelawney với vẻ kinh hãi chết khiếp đi được. Bà xoay cái tách lần cuối cùng, há hốc miệng, rồi thét lên.
Lại vang lên một tiếng xoảng của đồ sứ bể; Neville vừa làm tiêu cái tách thứ hai của nó. Giáo sư Trelawney ngồi thụp xuống một cái ghế bành trống, bàn tay lóng lánh của bà đè lên phía trái tim mình và mắt bà nhắm tịt lại.
"Ôi, con trai của tôi, con trai yêu dấu của tôi... không, không nói ra thì tốt hơn... không, đừng hỏi tôi thì hơn..."
Dean Thomas lập tức hỏi:
"Cái gì vậy, thưa giáo sư?"
Mọi người bây giờ đã đứng lên, từ từ xúm lại đông đúc quanh cái bàn của Harry, Ron, Hermione và Liv. Ép sát vô cái ghế bành mà giáo sư Trelawney đang ngồi, để ngó vô tách trà của Harry.
Liv khó chịu ra mặt, thì thầm đủ Hermione nghe:
" Tch! Phiền chết đi được."
Đôi mắt to cộ của giáo sư Trelawney bỗng mở ra đầy kịch tính:
"Con yêu ơi, con có một Hung tinh."
Harry hỏi lại:
"Một cái gì ạ?".
Nó có thể nói chắc là không phải chỉ một mình nó không biết Hung tinh là gì. Dean Thomas nhún vai với nó, Lavender Brown thì lộ vẻ bối rối. Nhưng rất nhiều những đứa khác thì rõ ràng là có biết, chúng đều giơ tay lên bịt miệng với vẻ hoảng sợ vô cùng.
Giáo sư Trelawney kêu to:
"Hung tinh chiếu, con thân yêu ơi, con bị Hung tinh chiếu!"
Trông giáo sư Trelawney có vẻ bị kích động đến nỗi Harry không thể nào hiểu được. Bà nói:
"Con ma chó khổng lồ thường lảng vảng trong nghĩa địa! Con trai yêu ơi, đó là một điềm dữ - điềm dữ tệ hại nhứt - điềm chết chóc!"
Bao tử Harry quặn đau. Con chó ấy, trên cái bìa của cuốn Điềm Báo Tử Thần ở tiệm sách Phú quí và Cơ hàn - con chó ấy, ở trong bóng tối của đường Magnolia... Lavender Brown cũng đưa tay bụm miệng mình lại. Mọi người đều nhìn Harry. Mọi người, ngoại trừ Hermione và Liv.
" Toàn mê tín và lừa đảo." Liv phán quyết.
Giáo sư Trelawney cuối cùng cũng chú ý đến Liv, kính to bổ chảng của bà ấy đối mắt cô.
" Ôi con yêu... Ta nghĩ con nên học để hiểu biết nhiều hơn, tốt là nên đăng ký thêm môn của ta để đừng làm ếch ngồi đáy giếng nói lung tung như vậy." Bà nói khi vỗ lên tay an ủi Liv.
Con bé hẹp lông mày lại, đôi mắt nhăn nhúm khi nói:
" Nếu tất cả trên đời này cái gì cũng có thể tiên tri ra thì đó không phải là cuộc sống, cái gì cũng có thất bại và thành công nên cứ ngồi mãi mong chờ cái cục thủy tinh tròn đó cho đáp án làm giàu thì em thà ra ngoài làm đồng mần cỏ còn hơn."
" Có thể nó không tiên tri ra hết cuộc sống em nhưng nó có thể cho ta một đáp án tốt hơn." Giáo sư Trelawney nói.
" Hoặc tệ hơn! Nó luôn là một sự lừa đảo to lớn mà không ai cũng nhận ra. Nếu ai cũng tiên tri được thì em tiên tri chắc chắn ngày mai cô sẽ bị một cục mụn to ở mũi!" Liv hùng hổ nói.
Con bé hất mạnh quả cầu thủy tinh để trên bàn xuống đất tạo tiếng động lớn, đem balo xách ngang vai đi mất, Hermione nhanh chóng đi theo Liv, mặc kệ Harry và Ron ở lại.
Tất cả rơi vào sự im lặng ngượng ngùng. Giáo sư Trelawney nhún lông mày bối rối.
Hết tiết bọn học sinh ngay lập tức chạy ra ngoài để đủ thời gian cho tiết học tiếp theo. Ron nói:
" Biết Tiên tri là môn học nhưng mà Liv nói không sai, nếu là mình thì mình cũng đi làm ruộng còn hơn."
Harry đồng tình với Ron và Liv, Tiên tri không phải lúc nào cũng tốt. Nó như là một con dao hai lưỡi, nếu đúng thì nó sẽ đâm đối phương còn nếu sai thì mình sẽ là người bị đâm.
Harry dừng bước khi nhìn quả thủy tinh đang đứng im tại góc phòng, cậu nói:
" Bồ đi trước đi Ron, mình sẽ đưa quả thủy tinh này lại cho giáo sư."
" Ồ vậy mình đi trước đây." Ron nói, rời đi ngay lập tức.
Harry nhấc quả thủy tinh khỏi mặt đất, nhìn nó trước khi bước lại vào phòng học. Mắt cậu nhìn thấy lưng của giáo sư Trelawney khi cô ấy đang nhìn thứ gì đó.
" Giáo sư ơi, con trả lại quả cầu ạ." Harry nói khi đặt quả cầu lên bàn gần đó.
Không nghe hồi âm từ giáo sư làm Harry thắc mắc, cậu đến gần trước khi đặt tay lên vai giáo sư và hỏi:
" Giáo sư ơi? Cô ổn không?"
Đột ngột giáo sư quay lại, siết chặt lấy vai Harry, mắt bà đục ngầu khi miệng run rẩy. Âm thanh lạ trầm lặng phát ra từng cổ họng giáo sư Trelawney:
" Hắn sẽ quay lại... Vào buổi đêm không mây hắn sẽ quay trở lại và sẽ lấy cắp viên đá đã mất tích."
Harry bàng hoàng trước lời tiên đoán của giáo sư Trelawney. Bà ấy cuối đầu xuống đất và ngước lên một lần nữa để đối mặt với Harry bằng đôi mắt hết sức bình thường.
" Tại sao trò lại ở đây?" Giáo sư nhìn Harry.
Cậu đáp:
" C-con.. Con trả lại quả cầu."
Harry nhanh chóng rời đi. Viên đá đã mất tích?
❝ Có phải giáo sư đang nói đến viên đá tiên tri? ❞ Harry suy nghĩ khi bước nhanh.
♡
☆ .♡‧₊˚
╭◜◝ ͡ ◜◝╮ ㅤ ╭◜◝ ͡ ◜◝╮.
( ) ♡ ( )☆ ♡
╰◟◞ ͜ ◟◞╭◜◝ ͡ ◜◝╮ ͜ ◟◞╯♡
. ☆ ㅤㅤ( )☆ ♡
♡ ╰◟◞ ͜ ◟◞╯ . ☆
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro