──𝟯. 𝔟𝔲𝔠𝔨𝔟𝔢𝔞𝔨



Sau bữa ăn trưa, Harry mừng là được ra khỏi tòa lâu đài. Cơn mưa đêm qua đã tạnh; bầu trời quang đãng, và cỏ thì xanh mềm, ướt mượt dưới chân khi bọn trẻ băng qua sân để đến buổi học đầu tiên của lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.


Harry đi bên cạnh ba người bạn khi cả bọn cùng đi xuống dốc cỏ để đến căn chòi của lão Hagrid nằm bên bìa khu Rừng Cấm. Đến khi nhìn thấy ba cái lưng quá ư quen thuộc ở đằng trước tụi nó, Harry mới nhận ra rằng tụi nó sẽ phải học môn này chung với bọn học sinh bên nhà Slytherin. Malfoy đang hào hứng nói chuyện với Crabbe và Goyle, làm cho hai đứa đó cười như nắc nẻ. Harry đoan chắc là mình biết tụi kia đang nói về chuyện gì.


Lão Hagrid đứng ngay trước căn chòi để chào đón học sinh đến lớp của mình, sừng sững trong tấm áo khoác bằng da chuột chũi, con chó săn Fang đứng sát gót chủ, có vẻ bồn chồn như thể không chờ được nữa phút bắt đầu.

Lão Hagrid gọi:

"Lại đây, nào, tiến lại gần đây!"

Học trò tiến đến gần bên lão.

"Bữa nay, tôi đãi các trò một bữa ra hồn! Các trò sắp học một bài học vĩ đại! Mọi người có mặt đông đủ chưa? Được rồi, đi theo tôi." lão nói.

Trong một thoáng khó chịu, Harry nghĩ không chừng lão Hagrid đang dắt cả bọn vô rừng. Những kinh nghiệm khốn khổ mà Harry đã từng nếm trải ở trong khu rừng đó kể như đủ để nó nhớ suốt đời rồi. Tuy nhiên, lão Hagrid dẫn chúng đi vòng qua rặng cây, và năm phút sau thì mọi người nhận thấy mình đang đứng bên ngoài một nơi có vẻ như một bãi chăn ngựa nho nhỏ. Nhưng mà bên trong bãi chăn không thấy có con gì hết.

Lão Hagrid gọi:

"Mọi người hãy lại đây tập trung quanh hàng rào! Như vậy đó - Sao cho chắc chắn nhìn thấy rõ nha. Bây giờ, việc đầu tiên tất cả các trò cần làm là mở sách ra..."

"Bằng cách nào?"

Giọng Malfoy vang lên nhừa nhựa, lạnh lùng. Lão Hagrid hỏi lại:

"Hả?"

Malfoy lập lại:

"Làm sao mà mở sách ra được chứ?"

Malfoy rút cuốn Quái Thư Về Quái Vật của nó ra. Cuốn sách đã bị tró gô bằng một sợi dây thừng dài. Mấy đứa học trò khác cũng lôi sách của mình ra, vài đứa cũng giống như Harry đã dùng dây nịt mà khớp mõm cuốn sách lại. Mấy đứa khác tống cuốn sách vô trong những cái bao chật, hay kẹp chặt chúng lại bằng mấy cái kẹp giấy tổ chảng.

Lão Hagrid trông có vẻ tiu nghỉu:

"Không ai có thể mở được sách ra sao?"

Cả lớp lắc đầu. Lão Hagrid nói:

"Các trò phải vuốt ve chúng. Coi nè..."

Nghe giọng lão Hagrid thì đó là điều hiển nhiên nhứt thế giới. Lão cầm cuốn sách của Hermione lên, lột bỏ lớp băng keo bùa chú dán rịt bên ngoài. Cuốn sách tìm cách cắn, nhưng lão Hagrid đã vuốt ngón tay trỏ khổng lồ của lão dọc theo gáy sách, cuốn sách rùng mình, rồi mở ra và nằm yên lặng trong tay lão Hagrid.

Lão nói khi nhìn quanh:

"Vậy thôi... vậy là các trò đã có sách và... và bây giờ thì các trò cần Sinh vật Huyền bí. Phải. Vậy để tôi đi dắt chúng lại. Chờ một chút..."

Lão sải bước xa khỏi bọn trẻ, đi về phía khu rừng và biến mất.

Malfoy nói to:

"Chúa ơi, nơi này điêu tàn hết chỗ nói. Lão đần đó bày đặt dạy học, Tao sẽ nói với ba tao khi lão già Dumbledor lại có quyền cho lão già khổng lồ này xách chúng ta vào rừng."

Harry khó chịu, nói:

"Im đi, Malfoy."

"Hu hú~" Malfoy và nhóm của nó hú lên như động vật hoang dã, cười nhạo Harry.


Malfoy bước đến gần Harry và nói:

" Rồi mày sẽ làm gì tao nào đầu sẹo?"


" Tao sẽ thay bạn tao đá mạnh vào cái mông chưa lành của mày và giựt mạnh mỏ của mày về cho ba mày biết mày hèn hạ cỡ nào chỉ biết nói xấu sau lưng người khác." Liv đột ngột bước lên, đẩy Harry về sau lưng mình.


Malfoy tiến lại gần, nói khi mặt đầy khó chịu:

" Tao thách mày đấy!"

" Thì cứ chờ mà xem." Liv nói, mặt không biến sắc.

Liv xoay lại nhìn Harry khi Malfoy đột ngột chỉ lên trời, thằng đầu bạch kim run lên nói lắp bắp:


" G-giá-m Giám ngục kìa!"


Mọi người thoáng chốc giật mình nhìn theo hướng Malfoy chỉ và nhận được là đám cây đầy lá.


Harry khó chịu nhìn lại Malfoy để thấy nó đã lùi lại tụ hợp cùng nhóm và choàng cái mũi áo lên đầu, những ngón tay uốn éo một cách ma mị.


" Đúng là bọn lập dị thường đi theo bầy." Liv nói khi xoay Harry lại đi đến gần nơi Hermione và Ron đang đứng.


"Ối..."

Levender rú lên, chỉ về phía bên kia của bãi chăn thả.

Một tá sinh vật quái dị nhứt mà Harry từng nhìn thấy đang chạy lon ton về phía bọn học trò. Những sinh vật này có thân, đuôi và chân của ngựa, nhưng chân trước, cánh và đầu là của một con gì giống như con đại bàng khổng lồ, với cái mỏ to màu thép, hết sức hung tợn, và đôi mắt màu cam rực. Móng vuốt của chân trước dài cả một tấc rưỡi, có vẻ như bấu chết người như chơi. Mỗi con quái thú ấy đều đeo vòng cổ bằng da dày, nối với một sợi xích dài, và đầu tất cả những sợi xích đó đều nằm trong bàn tay to tướng của lão Hagrid. Lão đang lơn tơn chạy theo sau đám quái thú vào bãi chăn thả.

Lão Hagrid giật những sợi dây xích, thúc lũ quái thú hướng về phía hàng rào mà lũ học trò đang đứng, lão gầm lên:

"Đi nào, tiến tới!"

Bọn trẻ hơi lùi lại khi lão Hagrid tiến đến gần chúng để buộc mớ dây xích vào hàng rào. Lão vẫy tụi học trò, vui vẻ gào to:

"Đây là những con Bằng Mã! Thấy chúng đẹp không?"

Harry đại khái hiểu lão Hagrid muốn nói gì. Sau khi qua khỏi cơn kinh hoàng đối diện với một thứ nửa ngựa nửa chim, người ta bắt đầu ngưỡng mộ lớp áo khoác óng ả của những con Bằng Mã, chuyển tiếp hết sức mượt mà từ lông vũ sang lông thú, mỗi con một màu khác nhau: màu xám bão tố, màu đồng, màu lang ửng hồng, màu hột dẻ bóng lưỡng và màu đen mun như mực.


Lão Hagrid xoa hai bàn tay vào nhau, tươi cười với bọn trẻ chung quanh:


"Vậy đó, các trò làm ơn xích tới gần thêm một chút..."

Không ai có vẻ muốn làm theo lão Hagrid. Tuy nhiên, Harry, Ron, Liv và Hermione cũng cẩn thận bước đến gần cái hàng rào. Lão Hagrid nói:


"Bây giờ, điều trước tiên các trò phải biết về Bằng Mã là chúng rất kiêu hãnh, rất dễ bị tổn thương. Đừng bao giờ xúc phạm chúng, kẻo toi mạng như chơi."

Malfoy, Crabbe và Goyle chẳng buồn lắng tai nghe, chỉ mải rì rầm trò chuyện, và Harry có cái cảm giác khó chịu là chúng đang âm mưu phá hỏng buổi học này.

Lão Hagrid vẫn tiếp tục giảng khi xoay người đối diện bằng mã để xoa đầu chúng:

"Các trò phải đợi đến khi những con Bằng Mã tỏ dấu hiệu trước tiên. Phép lịch sự, hiểu không? Các trò bước về phía một con Bằng Mã, nghiêng mình chào và chờ đợi. Nếu như con Bằng Mã cúi chào lại thì các trò được phép chạm vào nó. Nếu nó không cúi chào thì liệu hồn mà tránh xa móng vuốt sắc của nó, bởi vì mấy cái móng vuốt đó gây thương tích đau đớn lắm đó. Rồi, bây giờ ai muốn xung phong nào?"

Nghe đến câu hỏi này, gần như cả lớp lùi ra xa hơn. Ngay đến Harry, Ron, Liv và Hermione cũng nghi ngại. Mấy con Bằng Mã đang hung hăng hất hất mấy cái đầu dữ tợn, những đôi cánh mạnh mẽ gồng lên, xem ra chúng không thích thú bị xiềng buộc như vầy cho lắm.


Lão Hagrid

"Không ai làm thử sao?"


Harry vẫn đứng yên đó nhìn tụi bằng mã hung tợn ở đó.

Lão Hagrid xoay người lại, vui mừng la lớn:

"Giỏi lắm, Harry! Được rồi... "


Harry thoáng giật mình, xoay lại nhìn mọi người và thấy cả đám đã lùi xa cậu 1 dặm, cả Liv, Ron và Hermione cũng làm điều tượng tự. Ron dương người lên đẩy Harry tiến lên phía trước.

Harry nuốt nước bọt sợ hãi, lão Hagrid tháo một trong những sợi dây xích, kéo một con Bằng Mã màu xám ra khỏi bầy, rồi tháo vòng cổ cho nó. Cả đám học trò đứng bên kia hàng rào dường như cùng nín thở.

Lão Hagrid nói nhỏ với Harry:

"Bây giờ cứ thoải mái tự nhiên. Trò nhìn vào mắt con Bằng Mã, cố gắng đừng có chớp mắt - Bằng Mã không tin tưởng trò đâu nếu trò cứ chớp mắt lia lịa..."

Mắt Harry lập tức ứa nước cay xè, nhưng nó giữ ắt đừng nhắm lại. Con Buckbeak đã xoay cái đầu bự và nhọn về phía Harry, và đăm đăm nhìn nó bằng một con mắt màu cam dữ tợn.

Lão Hagrid nói:

"Như vậy đó. Đúng đó, Harry... bây giờ, cúi chào..."

Harry cảm thấy không khoái lắm chuyện đưa cổ hay giơ lưng ra ngay tầm mổ của cái mỏ con Buckbeak, nhưng nó cũng cố làm theo lời lão Hagrid dạy bảo. Nó cúi chào thật nhanh rồi ngước đầu nhìn lên. Con Bằng Mã vẫn cao ngạo nhìn nó đăm đăm, không buồn nhúc nhích.

Lão Hagrid kêu lên, có vẻ lo lắng:

"À, thôi được. Lùi lại ngay, Harry, cứ thoải mái thôi..."

Nhưng vừa lúc đó, Harry ngạc nhiên vô cùng khi thấy con Bằng Mã bỗng nhiên khuỵu hai chân trước có vảy và nhún mình xuống để thể hiện một cái cúi chào không thể nào nhầm lẫn được. Lão Hagrid mê mẩn tâm thần:

"Hay lắm, Harry! Được rồi đó... Ừ, trò có thể chạm vào nó! Vỗ về cái mỏ nó đi, làm đi!"

Harry cảm thấy lùi xa con quái thú mới là phần thưởng mà nà khoái hơn, nhưng nó vẫn đành phải từ từ tiến lại gần con Bằng Mã và đưa tay sờ vào con vật. Harry vỗ nhẹ lên mỏ con Bằng Mã nhiều lần và con vật nhắm mắt lại một cách lười biếng, như thể khoái lắm.

Tất cả bọn học sinh bỗng ồ lên hoan hô, ngoại trừ Malfoy, Crabbe và Goyle. Ba đứa nó thất vọng ra mặt.

Lão Hagrid nói:

"Được đó, Harry. Bác cho là có lẽ nó chịu cho con cưỡi một vòng đó!"


" Hả? Này Bác Hagrid! Hey! Hey! Hey! Hey!" Harry sợ hãi, lão Hagrid nhanh chóng ẩm Harry lên con bằng mã khiến cậu sợ hãi nhiều hơn.


" Bằng mã không khoái mấy vụ nhổ lông của chúng đâu nhé." Lão Hagrid nói.


Harry không biết nên bấu víu vô đâu, trước mặt nó chỉ toàn là lông vũ mà thôi.


Lão Hagrid phát mông con quái thú, hô to:

"Tiến lên, nào!"

Không báo trước gì hết, đôi cánh dài một thước rưỡi của con Bằng Mã dang ra hai bên; Harry chỉ kịp ôm choàng lấy cổ của con Buckbeak trước khi con vật phóng bay vút lên cao. Chẳng giống cỡi chổi thần chút xíu nào, và Harry biết rõ mình thích cỡi cái nào hơn; đôi cánh của con Bằng Mã vỗ đập hai bên hông nó một cánh khó chịu, vướng vào phía dưới chân nó, làm cho nó cảm thấy như sắp sửa bị quẳng xuống. Lớp lông vũ bóng bẩy hào nhoáng cứ tuột khỏi những ngón tay của Harry, mà nó thì không dám túm quá chặt. Thay vì những động tác êm ái của chiếc Nimbus 2000 quen thuộc với Harry, bây giờ nó chỉ cảm thấy như mình đang lắc lư, chồm tới chồm lui trên thân sau của con Bằng Mã, và nhấp nhô lên xuống theo nhịp đập cánh của con quái thú.
Buckbeak chở nó bay thêm một vòng nữa quanh bãi chăn thả rồi đáp trở xuống mặt đất. Đây chính là cái mà Harry đã lo sợ. Nó chúi tới khi cái cổ mượt mà của Buckbeak chúc xuống thấp, có cảm giác như sắp tuột ra khỏi con vật, vuột qua cái cổ mượt và cái mỏ của Buckbeak. Kế đến Harry cảm thấy rơi bịch xuống lúc bốn chân không cân đối của con Bằng Mã chạm mặt đất. Harry cố gắng sửa tư thế đàng hoàng và ngồi thẳng lưng lên.

Lão Hagrid gào to:

"Giỏi lắm, Harry!"

Mọi người hè nhau hoan hô, ngoại trừ Malfoy, Crabbe và Goyle. Lão Hagrid lại hỏi:

"Sao? Có ai khác muốn ngao du không?"

Thành công của Harry đã khiến cho đám học sinh còn lại thêm bạo gan, chúng hè nhau trèo qua hàng rào vào bãi chăn thả.



Malfoy, Crabbe và Goyle đã giành được con Buckbeak. Con quái thú đã chịu cúi chào Malfoy. Thằng này đang vỗ vỗ cái mỏ con vật, tỏ thái độ khinh thị. Nó kéo dài giọng, đủ to để Harry có thể nghe lọt tai:

"Mánh này dễ ợt. Tao đã biết ngay là vậy, đến thằng Harry còn làm được... Tao cá là mày đâu có gì nguy hiểm, phải không mậy?" Malfoy nói với con Buckbeak. "Phải không mậy, con cục súc bự tồ xấu xí?"

Chuyện xảy ra lúc đó nhanh như ánh chớp của những cái móng vuốt thép. Liền ngay đó, Malfoy thốt lên một tiếng rú đau đớn chói lói, lão Hagrid thì vật lộn với con Buckbeak để tròng cái vòng cổ vô nó trong khi nó hầm hè xông tới Malfoy. Thằng đó đang nằm quằn quại trên bãi cỏ, máu me chảy ướt cả tấm áo chùng.


Malfoy gào thét trong khi cả lớp kinh hoàng đứng trông:


"Nó giết tôi! Tôi sẽ chết mất! Nó giết tôi! Tôi sắp chết rồi!."


Lão Hagrid đã trắng bệch đi. Lão nói:


"Trò không chết đâu! Có ai giúp tôi một tay... phải đem nó ra khỏi chỗ này..."


Một đứa trong đó chạy đi mở cánh cổng trong khi lão Hagrid nhấc bổng Malfoy lên một cách dễ dàng. Khi lão Hagrid bồng Malfoy đi ngang, Harry nhìn thấy một vết thương dài và sâu trên cánh tay Malfoy; máu nhễu giọt trên cỏ khi lão Hagrid bồng Malfoy chạy lên dốc về phía tòa lâu đài.

Lớp học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí run rẩy bước theo sau. Bọn học sinh nhà Slytherin đều hè nhau la ó lão Hagrid. Pansy Parkinson ràn rụa nước mắt nói:

"Phải đuổi ông ấy ngay!"


Dean Thomas chặn lời con bé:

"Đó là lỗi của Malfoy."

Crabbe và Goyle gồng bắp thịt của tụi nó lên đầy vẻ đe dọa.

Cả bọn đã trèo lên hết những bậc thềm đá để bước vào Tiền sảnh. Pansy nói:

"Tôi phải đi xem coi bạn ấy có sao không?"

Cả bọn cùng nhìn theo Pansy chạy nhanh lên cầu thang cẩm thạch. Bọn học sinh nhà Slytherin vẫn còn ca cẩm lão Hagrid khi kéo nhau đi về hướng phòng sinh hoạt chung của tụi nó dưới tầng hầm.



Harry, Ron, Liv và Hermione lên cầu thang về tháp Gryffindor.


Ron đảo mắt, cợt nhả:


" Blah Blah Blah, ' Phải đuổi ông ấy ngay' Tất cả là do lỗi của thằng đầu nhọn đó, mắc mớ gì đòi đuổi bác Hagrid."


Liv lo lắng đáp:


" Chúng nó luôn bênh vực nhau, bọn ngang ngược và lập dị luôn đi theo bầy mà, Tụi nó nghĩ có ba má chống lưng thì cái gì cũng thấp hèn ngoài tụi nó ra thôi. Nhưng Chỉ e là bác Hagrid..."


Hermione sợ hãi hỏi:

"Các bồ nghĩ nó có sao không?"

Harry nói:

"Dĩ nhiên là không sao rồi, bà Pomfrey có thể vá mấy vết thương chỉ trong vòng một hai giây."

Harry từng được bà y tá trưởng đó chữa lành một cách kỳ diệu những thương tích còn trầm trọng hơn nhiều.


Bốn đứa tụi nó là những đứa đầu tiên đi xuống Đại Sảnh đường để ăn bữa tối, hy vọng gặp lão Hagrid, nhưng chẳng thấy lão đâu cả. Hermione buồn không đụng nĩa vô muốn bánh bíp tết và thận. Cô bé lo lắng nói:

"Người ta đâu có đuổi bác ấy, đúng không?"

Ron cũng chẳng màng gì ăn uống:

"Họ không nên đuổi bác ấy..."

" Chắc là sẽ không đâu, nếu có thì tụi mình biện hộ giùm bác được mà.. nhỉ?" Liv nói nhưng nỗi lo âu xuất hiện trên mặt con bé rất lớn.

Harry quan sát bàn ăn của nhà Slytherin. Một nhóm đông, gồm cả Crabbe và Goyle, đang túm tụm với nhau, say sưa bàn bạc. Harry chắc chắn là mấy đứa đó đang thêm mắm thêm muối cho câu chuyện Malfoy bị thương thành trầm trọng.

Ron rầu rĩ nói:

"Thôi thì, cũng không thể nói hôm nay không phải là ngày đầu tiên học thú vị."

Sau bữa ăn tối, bốn đứa quay trở về phòng sinh hoạt chung và cố tập trung làm bài tập mà giáo sư McGonagall đã ra cho tụi nó. Nhưng cả bốn đứa cứ chốc chốc lại ngừng học, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ của toà tháp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro