Chương 5
“Rắc ——”
Fleurot buông chiếc máy ảnh trong tay xuống.
Chiếc máy ảnh phát ra tiếng “cạch cạch”, chẳng mấy chốc đã in ra một tấm ảnh chụp lấy liền. Fleurot cầm ảnh đưa ra dưới ánh nắng lắc nhẹ, ngắm nhìn màu sắc đang dần hiện lên.
Một đóa hướng dương.
Cách đó không xa, đất đai nhuốm đầy máu tươi, cùng những phần thi thể cụt rời rơi vãi trên nền xi măng, máu chảy qua các khe sàn nhà, tràn ra khu vườn bên cạnh.
Scotch đang kiểm tra nhân số, hơi thấy đau đầu. Fleurot mỗi lần thực hiện nhiệm vụ thanh trừng đều hành động cực kỳ quyết liệt, thường để lại cảnh tượng máu me và xác chết ngổn ngang. Hắn thích mổ bụng người sau khi giết họ, chẳng rõ đang tìm thứ gì trong lồng ngực của nạn nhân.
Hoặc cũng có thể, hắn đơn giản chỉ đang tận hưởng khoái cảm xé toạc kết cấu cơ thể con người bằng dao?
Morofushi Hiromitsu không rõ. Điều duy nhất anh chắc chắn: Fleurot đúng là một kẻ điên.
“Fleurot, đi thôi.”
“Ừ, đến đây.”
Fleurot nhét ảnh chụp vào túi quần. Máu vẫn dính trên tay hắn, vết máu vương lại làm bẩn cả đóa hướng dương trong ảnh.
Khi đang lái xe đến địa điểm nhiệm vụ tiếp theo, Scotch nhận được một cuộc gọi.
Anh liếc nhìn Fleurot ngồi ghế phụ, sau đó bật loa ngoài và đặt điện thoại lên bảng điều khiển:
“Gin, đang mở loa.”
“Fleurot đang bên cạnh ngươi?” Giọng Gin trầm thấp vang lên từ loa, mang theo chút nghiến răng nghiến lợi, “Bảo hắn nhìn cái điện thoại chết tiệt của hắn đi!”
Fleurot, đang dựa đầu vào cửa xe để gió thổi tóc, lộ vẻ khó hiểu, rồi lôi điện thoại ra. Giọng hắn vẫn hơi khàn, có lẽ vì chưa hoàn toàn hồi phục sau “cơn cảm nặng” trước đó.
Nhìn điện thoại, Fleurot như bừng tỉnh ngộ, thành thật nói:
“À, xin lỗi, điện thoại hết pin, không phải cố tình không trả lời tin nhắn của Gin đâu.”
“…”
Điện thoại hết pin thì làm sao ngươi biết Gin gửi tin nhắn?
Scotch im lặng, không vạch trần cái cớ lộ liễu ấy. Dù sao, cũng hiếm khi thấy Gin bị chơi như vậy – một chuyện không xảy ra thường xuyên.
“Vậy… nội dung trong đó ngươi đã đọc chưa, Fleurot?”
Gin nghiến răng nói ra từng chữ. Scotch thề rằng anh nghe thấy Fleurot cười khẽ.
“Đọc rồi.” Fleurot đáp, vô cùng thẳng thắn và thành thật.
Gin phía bên kia phát ra tiếng tạp âm lách cách, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
“Nhiệm vụ có thay đổi.” Có lẽ Gin quyết định không tiếp tục tranh luận với kẻ có thể khiến hắn tức chết này. Hắn đổi chủ đề, ra lệnh cho Scotch:
“Ta đã báo cho Bourbon và Rye chờ các ngươi ở phố số 6, khu thánh đường Higashitebun. Scotch, ngươi phụ trách hội hợp với họ, sau đó dọn sạch người ngoài khu vực. Không có lệnh của ta, ai cũng không được vào.”
“Còn trong khu vực?”
“Nhiệm vụ thanh trừng bên trong sẽ do một mình Fleurot đảm nhiệm.”
Một mình?
Sao có thể?
Dường như đoán được Scotch muốn phản bác, Fleurot dịu dàng cười nói:
“Không sao đâu, tôi không có ý kiến.”
“Dù ngươi có ý kiến thì cũng vô ích.” Gin lạnh lùng nói.
“BOSS ra lệnh, ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ồ... cũng sắp xong rồi. Xong nhiệm vụ lần này chắc cũng đến lúc rồi.”
“Đừng trì hoãn, thời gian rửa sạch của ngươi đang đến gần.”
Fleurot bỗng bật cười.
“Gin.”
Gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc mái của hắn, đôi mắt màu hổ phách cong cong, hắn như bỗng nhớ ra điều gì thú vị, nhẹ nhàng thì thầm:
“Ngươi thật đáng ghét.”
“Khó khăn lắm mới gần quên được, vậy mà giờ lại nhớ lại rồi.”
Hắn lặng lẽ nói, “Chẳng hiểu sao, đột nhiên chẳng muốn đi làm nhiệm vụ nữa.”
“Fleurot!” Giọng Gin trầm xuống, mang theo ý cảnh cáo.
“Được rồi được rồi, biết rồi, ta chỉ than thở một chút thôi mà.”
Phía bên kia điện thoại liền bị Gin dập máy không thương tiếc.
Fleurot thở dài khẽ: “Lạnh lùng thật.”
Scotch âm thầm ghi nhớ toàn bộ tin tức vừa rồi vào đầu, không biểu lộ gì mà chuyển hướng xe đến phố số 6 khu Higashitebun.
Phố số 6, khu Đông Địch Văn Thánh, có một hộp đêm vô cùng náo nhiệt. Dù màn đêm còn chưa buông xuống, đã có rất nhiều thanh niên đổ vào đây, tự do tận hưởng khoảng thời gian và tuổi trẻ của mình.
Trong ánh đèn màu rực rỡ, Scotch tiến về phía phòng ghế lô đã hẹn, nhân cơ hội liếc nhìn xung quanh một lượt.
Thật hơi đáng tiếc — cấu trúc của hộp đêm này vô cùng phức tạp, mỗi khúc rẽ đều có người trông chừng. Không gian bên trong tối mờ, ám muội, ánh đèn năm màu sáu sắc gần như không giúp ích gì cho việc chiếu sáng. Âm nhạc thì đinh tai nhức óc, chưa kể còn có không ít thanh niên đã dùng chất kích thích mà rơi vào trạng thái "phê thuốc"... Những yếu tố đó nghiêm trọng ảnh hưởng đến thị giác và thính giác. Nếu xảy ra giao chiến tại đây, phe hộp đêm chắc chắn sẽ có lợi thế hơn.
Quả thật hơi phiền phức.
Scotch không quan sát nữa, kéo thấp mũ áo choàng, cùng Fleurot bước vào căn phòng đã hẹn trước.
Trong phòng đã có hai người đàn ông.
Bourbon với làn da ngăm, vẻ mặt lãnh đạm, mặc áo sơ mi khoác ngoài một chiếc áo choàng, đang ngồi ở góc trong cùng, tay cầm ly whiskey. Cách hắn khá xa, người đàn ông đội mũ len đan màu xám – Rye – đang tựa lưng vào ghế, ánh mắt lười nhác. Khi Scotch bước vào, hắn khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Không khí trong phòng hơi có chút kỳ quái. Trên bàn là một tờ thực đơn rượu nhìn như vừa bị ai đó giật rách, bên cạnh là rổ trái cây xiêu vẹo, như thể vừa trải qua một cơn cuồng phong.
Fleurot liếc nhìn tờ thực đơn nhăn nhúm, lại nhìn sang rổ trái cây đáng thương, buột miệng:
– Còn gọi cả trái cây nữa, các anh thân nhau thật đấy.
…?
Hai người đang cầm ly whiskey lập tức để lộ biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Sau khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi đến nghẹt thở, Scotch chủ động phá vỡ bầu không khí:
– Vị này là Fleurot, Kitajima Kazuki, tôi chịu trách nhiệm dẫn dắt tân binh lần này. Thời gian không nhiều, hai vị có thể giới thiệu sơ qua về bản thân không?
– Rye Whiskey, Moroboshi Dai. – Người đàn ông tóc đen dài theo lời giới thiệu của Scotch nâng ly chào Fleurot. – Fleurot à? Xin lỗi, có lẽ do tôi kiến thức hạn hẹp, Fleurot là loại rượu gì vậy?
– Moroboshi-san chưa từng nghe qua cũng là bình thường thôi. – Fleurot mỉm cười thân thiện. – Fleurot là một chai whiskey mà BOSS hứng thú thì tiện tay ủ ra thôi, không phải thứ gì quý giá cho cam.
Chỉ riêng chuyện rượu Fleurot là sản phẩm do chính BOSS tiện tay điều chế cũng đã đủ khiến người ta thấy đặc biệt.
Scotch và Bourbon liếc mắt nhìn nhau chưa đến nửa giây, sau đó người đàn ông tóc vàng – Bourbon – cũng hơi nâng ly lên:
– Bourbon Whiskey, Amuro Tooru.
Hắn không lãng phí thời gian. Sau khi đơn giản giới thiệu bản thân, liền lập tức bắt đầu phân nhiệm:
– Lần này chúng ta phụ trách vòng ngoài. Tầng hầm của câu lạc bộ có ba nhóm tuần tra. Mục tiêu sẽ xuất hiện vào lúc 7 giờ… Fleurot?
Fleurot chẳng hề e dè mà chen vào ngồi giữa Bourbon và Scotch.
Bourbon hơi khựng lại:
– Fleurot, có chuyện gì sao?
– Hửm? Không có đâu. – Fleurot rất tự nhiên lắc đầu, rồi vừa chọn một quả táo trong rổ trái cây vừa gặm lấy – Chỉ là tôi rất thích Bourbon thôi mà.
Amuro Tooru bắt đầu tự vấn liệu hành động của mình vừa rồi có chỗ nào khiến người khác hiểu lầm.
Còn Scotch thì khi nghe đến câu đó, lập tức có một cảm giác bất an khó tả. Và rồi ——
– Hình như tôi đã từng gặp anh ở đâu đó rồi, Amuro-san.
… Quả nhiên.
Không cần nhìn cũng biết Morofushi Hiromitsu lúc này trong đầu chắc chắn đã tua nhanh ký ức như tốc độ 800x, lật lại hết mọi chuyện từ khi nằm vùng đến nay – y hệt lúc chính anh bị thẩm tra vậy.
– Vậy sao? Nhưng tôi không nhớ đã từng gặp Kitajima-kun bao giờ.
– À… Đó là bởi vì tôi gặp anh trong mơ.
– ?
Hiromitsu thề là anh nhìn thấy rõ vẻ “Cậu đang nói cái gì thế?” đầy hoang mang trên mặt Furuya Rei. Khó có dịp từ một Bourbon thường ngày điềm tĩnh lại thấy biểu cảm lúng túng đến thế, khiến Hiromitsu không nhịn được mà bật cười.
Anh quyết định "giải cứu" bạn mình một chút:
– Fleurot, đừng nói với tôi là cậu đã yêu Bourbon từ cái nhìn đầu tiên đấy nhé.
– Ừ, đúng thế đấy.
Fleurot thở dài khe khẽ, trong mắt hiện lên vẻ sung sướng kỳ lạ. Ánh mắt anh ta nhìn Bourbon chứa đầy hứng thú, khiến Furuya Rei cảm thấy nổi da gà.
– Đúng vậy, tôi nghĩ là tôi đã yêu Bourbon từ cái nhìn đầu tiên.
Quả táo trong tay bị cắn nham nhở, ánh mắt Fleurot lại toàn là ý cười. Anh ta nhìn Bourbon với nụ cười có phần cứng đờ, nhẹ nhàng chớp đôi mắt màu hổ phách:
– Xin lỗi nhé, tôi có khiến anh thấy khó xử không? – Mặc dù ngoài miệng xin lỗi, nhưng thái độ thì hoàn toàn không hề có ý đó. Fleurot nhìn mái tóc vàng của Furuya Rei, mặt lộ vẻ cảm thán – Tôi rất thích màu tóc của anh, Bourbon. Có ai từng nói với anh rằng màu tóc của anh rất đẹp chưa?
Anh ta nghĩ nghĩ rồi nghiêng đầu:
– Như hoa hướng dương ấy.
Lần này đến lượt Scotch sởn cả tóc gáy. Anh nhớ đến bông hướng dương đẫm máu từng thấy trên tay Fleurot.
Morofushi Hiromitsu hạ giọng cảnh cáo:
– Fleurot.
Anh liếc nhìn Rye, người từ nãy vẫn như đang xem trò vui. Dù có vẻ chỉ đang nhâm nhi rượu và quan sát, nhưng Scotch dám chắc tên đó đã ghi nhớ tất cả những thông tin vô tình bị tiết lộ trong cuộc trò chuyện.
Đôi mắt Morofushi Hiromitsu trở nên tối lại. Anh không để Fleurot tiếp tục phát huy thêm, liền rút điện thoại ra, nhanh chóng và gọn gàng sắp xếp nhiệm vụ.
Thế nhưng dù bị cắt ngang lời "tỏ tình", Fleurot lại chẳng hề tỏ ra khó chịu. Ngược lại, anh ta nhìn như đang thực sự tận hưởng khoảnh khắc này. Có một luồng khí lạnh thoát ra từ ngực, len lỏi qua cổ họng và xoang mũi, tỏa ra tiếng cười khẽ… không ai biết anh ta đang cười vì điều gì.
Tên này rốt cuộc là kiểu người gì vậy?
Trong lúc nói chuyện, Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu trao đổi một ánh mắt. Ngay sau đó, Bourbon chậm rãi rút điện thoại ra, như đang chuẩn bị ghi chú thông tin liên quan đến nhiệm vụ tiếp theo.
Anh gõ vài từ:
– Yêu từ cái nhìn đầu tiên?
– Lấy cớ.
– Bẫy? Bị thương?
– Không có.
– Mục đích?
– Không rõ.
Chỉ vài từ ngắn ngủi đã nhanh chóng nối lại thành một dòng suy luận trong đầu Furuya Rei. Anh không thu lại điện thoại, mà mở ứng dụng ghi chú để bắt đầu nhập thông tin tình báo thực sự liên quan đến nhiệm vụ.
Vốn dĩ, đây không phải nhiệm vụ gì quá phức tạp – Scotch cũng nhanh chóng phân bổ xong xuôi.
Mấu chốt bên ngoài không khó, cái khó là làm thế nào để không gây thương vong cho dân thường vô tội. Vì vậy, thay vì phương án tấn công trực diện, Scotch lựa chọn một kế hoạch khó hơn nhiều: sử dụng hỏa lực áp chế và tạo cơ hội để người dân có thể rút lui kịp thời.
Không thể không nói, nếu ở đây có bất kỳ ai là thành viên chính thức của tổ chức, thì chắc chắn sẽ không đồng ý với phương án hành động này. Đáng tiếc, trong căn phòng hiện tại chỉ có bốn người — hai cảnh sát Nhật Bản, một đặc vụ FBI, còn người còn lại là một kẻ nửa đen nửa đỏ vốn không phụ trách phần hành động bên ngoài. Bởi vậy, hắn cũng chẳng quan tâm họ dùng cách nào để giải quyết nhiệm vụ.
“Xử lý xong phía ngoài, chúng ta sẽ rời khỏi câu lạc bộ cùng dòng người. Đi đến phố Đông Địch Văn Thánh, số 11 — ở đó có một nhà trọ, từ đây đi bộ khoảng mười lăm phút.” Bourbon đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Fleurot, dặn dò: “Nhớ tránh xa đám đông. Khu vực này gần trung tâm thành phố, nếu lưu lại quá lâu sẽ dễ gây rắc rối.”
Fleurot cong cong mi mắt, khẽ cười: “Được rồi, Amuro-kun, ta nhớ rồi.”
“Có cần người tiếp ứng không?” Rye đánh giá Fleurot một lượt, “Không phải ta cố ý xen vào việc của ngươi, nhưng nhìn ngươi không giống kiểu có thể tự thoát thân, mà ta thì không hứng thú bị cảnh sát liên bang truy đuổi.”
“Cảm ơn thiện ý của ngươi, Moroboshi-kun. Nhưng hiện tại ta nghĩ là mình không cần.”
Rye nhướn mày: “Ngươi chỉ có 10 phút để hoàn thành nhiệm vụ, thời gian thoát thân tốt nhất là trong vòng 2–3 phút. Ngươi chắc chắn không cần sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy thì tùy ngươi, Fleurot.” Người đàn ông tóc đen dài nhún vai, “Nếu đã vậy thì cứ theo lời ngươi đi.”
---
---
10 giờ tối.
Khu phố Đông Địch Văn Thánh vốn náo nhiệt về đêm bỗng rơi vào hỗn loạn bởi một tiếng thét kinh hoàng.
Đám đông như vỡ tổ tràn ra khỏi câu lạc bộ, đổ ra đường như dòng nước xiết. Một vài người bị thương — không rõ là do trúng đạn lạc hay bị giẫm đạp trong lúc tháo chạy — nhưng máu tươi đã khiến đám người càng thêm hoảng loạn. Nỗi sợ hãi như ngọn lửa lan rộng, rất nhanh chóng, toàn bộ khu phố biến thành một cảnh tượng hỗn độn.
Giữa ánh đèn chớp nháy và tiếng hét vang trời, không ai để ý đến một chiếc xe màu đen im lặng rời khỏi hiện trường.
Chiếc xe với kiểu dáng phổ thông, nước sơn đen thẫm, lặng lẽ lướt đi trong màn đêm. Không lâu sau, nó rẽ vào bãi đỗ xe phía sau một nhà trọ ở số 11, phố Đông Địch Văn Thánh.
Không ai còn nghe thấy tiếng hỗn loạn phát ra từ phía đường phố Đông Địch Văn Thánh.
Trong xe, mọi người đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Ghế phụ của Scotch có chút xước, hắn đang tự xử lý vết thương, trong khi Rye ngồi yên tĩnh ở hàng ghế sau, thỉnh thoảng liếc mắt đánh giá Bourbon, người mới vừa bị "thổ lộ."
“……” Bourbon nắm tay lái, gân xanh trên cánh tay nổi lên, “Rye, nếu không muốn nói gì, tôi có thể giúp anh lấy mắt ra.”
Rye chẳng thèm để tâm đến lời uy hiếp của Bourbon, hắn rất có hứng thú đánh giá người đàn ông này: “Tôi chỉ là tò mò về những người có thể nhất kiến chung tình.”
Bourbon cười lạnh một tiếng: “Thế nào, là muốn nói tôi không có sức hút cá nhân sao?”
“Tôi không nghĩ việc bị đồng tính chú ý lại có thể coi là sức hút cá nhân.” Rye ánh mắt dần dần hạ xuống, “Có lẽ hắn chỉ thấy anh là người nước ngoài, sau đó nhìn thấy ưu thế khác của anh… Được rồi, tôi câm miệng.”
Qua kính chiếu hậu, Bourbon có vẻ muốn bùng nổ, ánh mắt đầy giận dữ, còn Rye thì nhắm mắt lại, dựa vào ghế, thỉnh thoảng trêu chọc một chút Bourbon. Hắn không định thực sự làm Bourbon tức giận.
Giây tiếp theo, tiếng nổ mạnh vang lên.
Rye mở to mắt, quay đầu nhìn về phía tiếng nổ.
Ánh lửa và khói đen dày đặc từ hướng phố Đông Địch Văn Thánh số 6 tỏa ra. Đám đông hoảng loạn, cố gắng tháo chạy khỏi nơi này, giống như một cảnh tượng địa ngục thu nhỏ. Những mảnh gỗ và vật liệu xây dựng cháy rực, khói đen cuồn cuộn bốc lên, lửa cháy dữ dội, kêu gào như che kín bầu trời.
“…… Kẻ điên.”
Không ai rõ ràng là ai đã lẩm bẩm câu này, Bourbon kinh ngạc nhìn về phía hướng vụ nổ, không thể tin nổi: “Hắn đã nổ tung câu lạc bộ?!”
“Rất dễ hiểu, Bourbon. Chúc mừng cậu đã gặp phải một kẻ điên yêu thích nhất kiến chung tình.” Rye cười lạnh, “Nhưng mà năng lực thật sự rất mạnh, nhìn kìa ——”
Cách đó không xa, một bóng người mơ hồ xuất hiện.
Fleurot bước ra từ màn khói đen dày đặc và ngọn lửa. Hắn trông như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, vô số mảnh vụn và vết thương nhỏ dính trên quần áo, vai hắn có một vết thương do dao đâm xuyên qua, còn đùi hắn bị thứ gì đó cắn nát, máu loang lổ. Hơn nữa, phần lớn cơ thể Fleurot đều dính một chất lỏng sền sệt màu đen, không rõ là gì.
“……”
“……”
“……”
Fleurot dừng lại trước cửa xe, hơi nghiêng đầu như không hiểu tại sao mọi người lại nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ như vậy.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người nhìn tôi như thế?” Hắn mệt mỏi xoa xoa mắt, rồi kéo cửa xe ngồi vào, “Đi thôi, tôi hơi mệt rồi.”
Fleurot nhìn ra ngoài, phía xa là đám cháy bừng bừng, hơi nóng và ngọn lửa làm không khí vặn vẹo trong màn đêm, màu đỏ và cam đan xen cùng sương khói tạo ra một màu tím kỳ lạ, đẹp đẽ.
Hắn nghĩ đến đôi mắt của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro