Chương 13

Cuối hạ năm ấy, bầu trời như mang theo một nỗi u ám không thể tả thành lời. Mưa giăng kín không dứt suốt bảy ngày bảy đêm, những giọt nước mỏng manh nhưng dai dẳng, vương đầy trên mái ngói rêu phong, trên những nhành lê đã tàn úa, và thấm đẫm từng ngọn cỏ thấp ướt sũng trong sân nhỏ của Liễu thôn. Gió từ phía sông thổi tới, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo, len lỏi qua từng kẽ cửa, phủ lên khung kính một lớp hơi mờ nhạt, như những dấu vết của thời gian lặng lẽ trôi qua.

Liễu Mân Tích, cậu chủ nhỏ của căn nhà cũ kỹ ấy, đã sống ẩn dật nơi đây cùng Liễu phu nhân và em – Thôi Hữu Tề – trong suốt mấy tháng qua. Mái nhà đã được sửa sang đôi chỗ, vẫn giữ nguyên vẻ đơn sơ và chút hương trà nghi ngút mỗi sáng. Cuộc sống tưởng chừng yên bình, nhưng trong đôi mắt Mân Tích vẫn còn đọng lại một lớp sương mờ - sương của ký ức, của những đêm dài ngồi chép sách đến khuya, khi mực nhòe ướt tay và ánh đèn dầu leo lét soi bóng lên bức tường cũ.

Chiều hôm ấy, cơn mưa đã ngớt nhưng bầu trời vẫn âm u, tựa hồ như đang chuẩn bị cho một cơn giông bão mới. Em khoác chiếc áo tơi cũ, lặng lẽ bước ra sân quét nước đọng. Mỗi nhát chổi vung lên đều khiến bụi nước bắn tung tóe, hòa cùng tiếng gió rít qua từng khe lá. Em ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy từng giọt mưa rơi lác đác từ mái hiên, vỡ tan thành những mảnh nhỏ trên nền đất lạnh lẽo.

Bỗng nhiên, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa. Ban đầu âm thanh ấy rất xa, chỉ là những nhịp nặng đều đều, như tiếng vọng từ một miền xa xôi nào đó. Nhưng dần dần, tiếng vó ngựa trở nên rõ hơn, hòa lẫn trong tiếng gió rít. Nhịp tim em cũng đập nhanh hơn, dồn dập hơn theo từng bước chân nặng nề của con ngựa đang tiến lại gần. Tay em bất giác buông chiếc chổi, để nó rơi xuống nền gạch ướt phát ra một tiếng 'cộc' nhỏ. Em đứng lặng hồi lâu, cố lắng nghe thật kỹ.

"Ngựa..." – em khẽ thầm thì, không chắc đó là thực hay chỉ là ảo giác.

Nhịp vó ngựa càng lúc càng rõ ràng hơn, chậm rãi mà trĩu nặng - như bước chân của một người trở về sau một hành trình dài đầy gian khổ và mất mát. Khi bóng dáng con ngựa xuất hiện trước cổng, mưa lại bắt đầu rơi, từng giọt nhẹ nhàng như sợi tơ trời. Trước mặt em là một người đàn ông khoác bộ quân phục cũ kỹ. Màu vải bạc xỉn dưới lớp bụi đường và bùn đất. Vai áo sờn rách, đôi giày dưới chân hắn cũng nát tươm vì những đoạn đường dài không hồi kết. Gương mặt hắn gầy guộc đến mức chỉ còn lại những đường nét khắc khổ. Đôi mắt sâu thẳm tối lại như đá lạnh. Trong tay hắn ôm chặt một chiếc rương gỗ nhỏ, được bọc kín bằng một tấm áo trận sờn rách.

Dưới mái hiên ướt đẫm nước mưa, em khựng lại. Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng. Một giây... hai giây... rồi em run run cất tiếng gọi, giọng em như lạc vào trong màn mưa:

"Phải quân gia đấy không?"

Văn Huyễn Thuân. 

Hắn đứng đó, để mặc cho nước mưa chảy từ chiếc mũ xuống hàng mi, nhỏ từng giọt qua sống mũi rồi tan biến nơi cằm. Ánh mắt hắn chạm vào em – nhưng ánh nhìn ấy chứa đầy mệt mỏi và tang thương đến mức chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, em đã hiểu tất cả.

Huyễn Thuân gật đầu nhẹ. Giọng hắn khàn đặc, như được rút ra từ sâu thẳm trong lồng ngực cháy khô:

"Ta về rồi."

Hắn dừng lại một chút, như thể đang cố nuốt xuống một điều gì đó không thể nói thành lời. Mưa vẫn rơi trên vai hắn, trên chiếc rương gỗ nhỏ trong tay hắn đang run khẽ.

"Nhưng chỉ mình ta thôi."

Khoảnh khắc ấy, tất cả âm thanh dường như đều tan biến. Mưa cũng thôi rơi, gió cũng ngừng lay động. Chỉ còn lại tiếng chiếc rương gỗ nặng nề đặt xuống bậc thềm.

Em lùi lại một bước. Hơi lạnh từ nền đất ướt xuyên thẳng qua lòng bàn chân khiến cơ thể em run lên từng hồi. Đôi mắt em dán chặt vào chiếc rương gỗ kia - chiếc rương nhỏ đến nỗi chỉ có thể chứa được vài bộ y phục... hoặc thứ gì đó nhẹ hơn, mong manh hơn thế.

Bên trong nhà, Liễu phu nhân và Mân Tích nghe tiếng động liền bước ra ngoài. Mân Tích vẫn khoác trên mình chiếc áo lam đơn sơ ngày thường. Tóc cậu được buộc gọn gàng phía sau gáy. Dáng người cậu gầy guộc như nhành lê sau mưa. Đôi mắt cậu chạm vào bóng dáng người đang đứng trước cổng - phút đầu là sự ngỡ ngàng, phút sau là hoảng hốt xen lẫn đau đớn; rồi cuối cùng mọi cảm xúc hóa thành sự im lặng.

Không ai nói thêm lời nào nữa. Chỉ còn tiếng gió thổi qua giàn đậu khô bên sân nhà phát ra âm thanh xào xạc - nghe như một điệu bi ca xa xôi vọng về từ quá khứ.

Văn Huyễn Thuân cúi người thật thấp trước Mân Tích. Giọng hắn nghẹn lại giữa cổ họng:

"Liễu công tử... ta đã mang huynh ấy về."

Một tia chớp xé ngang bầu trời xám đục phía trên đầu mọi người. Tiếng sấm vỡ òa vang vọng cả không gian tĩnh lặng. Cơn mưa bất chợt ào xuống dữ dội hơn bao giờ hết, xóa nhòa mọi ranh giới giữa thực tại và ký ức, giữa người sống và kẻ đã khuất. Như thể đất trời cũng không muốn chứng kiến cảnh chia ly đầy đau thương này.

Em đứng đó giữa màn mưa lạnh giá, đôi mắt hướng về chiếc rương gỗ nhỏ nằm im lìm trên bậc thềm. Trong lòng em là hàng vạn câu hỏi chưa có lời đáp: Ai đã nằm trong đó? Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này? Và liệu rằng những ngày tháng bình yên xưa kia có bao giờ trở lại?

Mân Tích cũng chết lặng dưới mái hiên, ánh mắt cậu dần trở nên trống rỗng. Liễu phu nhân đứng bên cạnh cậu, đôi vai bà run lên từng hồi không rõ vì lạnh hay vì nỗi đau đang bóp nghẹt trái tim mình.

Cả ba người họ - em, Mân Tích và Liễu phu nhân - đều bất động như những pho tượng giữa cơn mưa tầm tã. Mỗi người mang trong lòng những nỗi niềm riêng không thể thốt ra thành lời. Những ký ức đau thương ùa về như dòng nước lũ cuốn trôi mọi hy vọng đã từng le lói.

Mưa vẫn rơi không ngừng. Những giọt nước hòa quyện với nước mắt và những điều chưa kịp nói ra - tất cả cùng tan biến vào hư vô.

Mưa vẫn rơi, từng hạt nặng nề như những giọt nước mắt của trời, phủ lên mái nhà Liễu thôn một tấm màn ẩm ướt và lạnh lẽo. Tiếng mưa rì rào, kéo dài như một khúc nhạc buồn không hồi kết, uốn lượn qua từng kẽ lá, từng viên ngói cũ kỹ, và thấm sâu vào lòng đất. Trong gian chính của căn nhà, ánh đèn dầu leo lét, yếu ớt như hơi thở cuối cùng của một người già cạn kiệt sức lực. Bóng tối dần xâm chiếm, chỉ để lại một quầng sáng mờ nhạt trên gương mặt ba người đang đứng quanh một chiếc rương gỗ nhỏ.

Không khí trong phòng đặc quánh như bị bóp nghẹt bởi nỗi đau và sự im lặng. Hắn, Văn Huyễn Thuân, chậm rãi khom người, đôi bàn tay chai sạn nâng lên nắp rương. Khi nắp rương mở ra, một mùi hăng hắc của máu khô và thuốc súng xộc lên, khiến em phải quay mặt đi trong giây lát để tránh cảm giác nghẹn ngào. Nhưng mùi đó cũng không thể che lấp được những ký ức đau thương đang ùa về trong tâm trí em. Cậu, Liễu Mân Tích, đứng tựa vào khung cửa, đôi mắt mở to nhưng trống rỗng, như thể cậu không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.

Trong chiếc rương gỗ nhỏ bé ấy, chỉ có vài món đồ đơn sơ nhưng lại nặng trĩu ý nghĩa: một tấm bản đồ cháy sém với mép giấy cuộn lại như cánh hoa khô; một phong thư đã dính máu, màu đỏ sẫm giờ đây đã chuyển thành màu đen u ám; và cuối cùng là chuỗi ngọc bạch mà cậu từng thấy Liễu Mân Huỳnh đeo bên cổ tay trái. Những hạt ngọc ấy, dù vẫn còn giữ được vẻ trong suốt, nhưng vết nứt mờ trên bề mặt như khắc sâu dấu vết của thời gian và mất mát.

Cậu đứng đó, không bước tới cũng không lùi lại. Trong khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy những thứ trong rương, cậu đã cố gắng tự thuyết phục mình rằng tất cả chỉ là một trò đùa tàn nhẫn. "Không thể nào," cậu lẩm bẩm, giọng nói run rẩy như bị gió cuốn đi. "Huỳnh vẫn còn sống...  Anh ấy đã hứa với tôi... rằng anh ấy sẽ trở về..."

Lời nói của cậu không ai đáp lại. Hữu Tề nhìn cậu mà lòng quặn thắt. Cậu đang cố gắng níu kéo một hy vọng mong manh, nhưng ánh mắt của Văn Huyễn Thuân đã nói lên tất cả. Hắn đứng đó, đôi vai trĩu nặng như mang cả bầu trời u ám trên lưng. Hắn không nói gì, không giải thích gì thêm. Có lẽ hắn hiểu rằng mọi lời nói lúc này đều vô nghĩa.

Ánh mắt của cậu dừng lại ở chuỗi ngọc bạch trong rương. Cậu lùi lại một bước, rồi hai bước, như thể khoảng cách vật lý có thể giúp cậu tránh xa bi kịch đang hiện hữu. Nhưng sự thật vẫn ở đó, không thể phủ nhận.

"Ngươi nói dối!" Cậu bất ngờ hét lên, tiếng hét xé toạc bầu không khí im lặng đến mức em cảm thấy như tim mình cũng bị bóp nghẹt. "Huyễn Thuân, ngươi lừa ta! Huỳnh không thể chết được! Anh ấy mạnh lắm... Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ về đây để trồng lê bên hiên nhà này cơ mà!"

Cậu run rẩy nắm chặt lấy cột gỗ bên cạnh, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ và tuyệt vọng. Nhưng hắn vẫn không đáp lại. Hắn chỉ đứng đó, như một bóng núi im lìm chứng kiến nỗi đau của người khác mà không thể làm gì để xoa dịu.

Giận dữ của cậu dần tan biến, thay vào đó là sự yếu đuối và tuyệt vọng tràn ngập. Cậu bước tới gần chiếc rương, đôi tay vươn ra nhưng lại chần chừ giữa không trung.

"Nếu tôi viết tiếp những trang sử mà anh ấy chưa kịp viết... Nếu tôi giữ gìn nơi này như anh ấy mong muốn... liệu anh ấy có quay về không?" Giọng cậu nhỏ dần, như tiếng thì thầm của một đứa trẻ đang cầu xin điều không thể. "Hay nếu tôi cầu nguyện... mỗi ngày... mỗi đêm... liệu anh ấy có nghe thấy không?"

Không ai trả lời. Chỉ có tiếng mưa vẫn đều đặn rơi bên ngoài, từng giọt nện xuống mái hiên như những nhát dao cứa vào lòng người. Em cảm thấy từng âm thanh ấy như đang xé toạc trái tim cậu, khiến cậu khuỵu xuống trước chiếc rương gỗ. Đôi tay run rẩy của cậu cuối cùng cũng chạm vào chuỗi ngọc bạch lạnh lẽo kia. Khi nắm chặt lại, cậu chỉ thấy trống rỗng - một cảm giác trống rỗng đến đáng sợ.

"Lý Mân Huỳnh..." Cậu gọi tên anh trong tiếng nấc nghẹn ngào. "Sao anh lại đi nhanh thế..."

Nước mắt cậu rơi xuống chuỗi ngọc bạch, từng giọt từng giọt thấm vào những hạt ngọc trong suốt. Dường như ánh sáng trong ngọc cũng khẽ rung lên, phản chiếu lại nỗi đau khôn nguôi của người đang sống.

Văn Huyễn Thuân hít một hơi thật sâu rồi nói khẽ, giọng nói như hòa vào tiếng mưa: "Hắn đi nhẹ nhõm, mỉm cười khi nhìn hướng Nam."

Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng đủ để khiến cả trời đất cũng nghẹn ngào. Cậu ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài hiên nhà. Trời đã sụp tối từ lúc nào. Mưa vẫn rơi, những hạt mưa hòa quyện với nước mắt của cậu và cả thiên nhiên.

Cậu thì thầm rất khẽ. "Em không khóc... Nhưng Huỳnh ơi... nếu anh thấy được... xin hãy mang em theo..."

Đèn dầu trong phòng vụt tắt. Chỉ còn lại bóng tối và tiếng mưa vây quanh. Cậu ngồi đó ôm chặt chuỗi ngọc bạch vào lòng, run rẩy giữa hơi lạnh của mất mát không thể cứu vãn. Tất cả mọi người cảm thấy như Mân Tích đang đứng bên bờ vực thẳm của sự tuyệt vọng, nơi mọi hy vọng đều đã vụt tắt.

Mân Tích nhớ lại những ngày tháng đẹp đẽ bên anh khi cả hai cùng cười đùa và hứa hẹn về một tương lai tươi sáng. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những mảnh ký ức vụn vỡ mà cậu không thể nào ghép lại.

---

Đêm ấy, cơn mưa dai dẳng suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng ngừng rơi, để lại một không gian lặng như tờ, tựa hồ cả thế gian đang nín thở mà lắng nghe tiếng thời gian trôi qua khe kẽ. Ánh trăng nhợt nhạt bị che khuất bởi những tầng mây dày đặc, chỉ le lói rọi xuống sân một chút ánh sáng yếu ớt, soi lên mái ngói xám rêu phong và giàn lê đã tàn úa nửa mùa. Cả Liễu phủ chìm trong một bầu không khí tĩnh mịch, vừa linh thiêng, vừa đượm nỗi buồn khó tả.

Trong gian chính của phủ, hương trầm được thắp lên, từng làn khói mỏng bay lượn, hòa quyện với mùi đất ẩm sau cơn mưa. Mùi hương ấy nồng nàn mà thanh thoát, như một giấc mơ thoảng qua, gợi lên cảm giác vừa gần gũi, vừa xa xăm. Liễu Mân Tích quỳ gối trên chiếu, thân người nhỏ nhắn trong chiếc áo lam đơn sơ, tóc dài buộc nhẹ phía sau, để vài lọn tóc buông lơi trên gò má. Dáng cậu mảnh khảnh mà trang nghiêm, tựa như một pho tượng thạch cao được tạc nên giữa ánh sáng mờ ảo.

Trước mặt cậu là một hũ sứ nhỏ màu men ngà, không hoa văn trang trí, chỉ là một vật bình dị như chính cuộc đời của người đã khuất mà cậu đang tưởng nhớ. Tay cậu nhẹ nhàng cầm lấy phong thư đã cháy thành tro từ ngọn lửa đêm qua. Những dòng chữ loang lổ máu trên giấy đã hóa thành bụi tàn, nhưng ký ức về người viết ra chúng vẫn còn nguyên vẹn trong tim cậu. Cậu đặt lớp tro ấy vào trong hũ sứ, động tác chậm rãi mà cẩn trọng, như sợ làm vỡ tan thêm chút gì còn sót lại. Sau đó, cậu khẽ đặt chuỗi ngọc bạch lên trên lớp tro. Những hạt ngọc va vào nhau kêu ting ting rất khẽ, âm thanh nhẹ nhàng tựa giọt sương rơi xuống lòng người.

Cậu ngồi đó rất lâu, im lặng nhìn ngọn đèn dầu trước mặt lay lắt trong gió. Ánh sáng yếu ớt của nó như đang cùng cậu chia sẻ nỗi niềm thương nhớ. Rồi cậu khấn, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng qua:

"Nếu có kiếp sau, xin đừng để em gặp lại trong loạn thế. Nếu có gặp, xin cho em chỉ là người qua đường, cúi chào một cái mà thôi."

Lời khấn vừa dứt, một cơn gió từ đâu nổi lên, cuốn theo những cánh hoa lê cuối mùa bay lả tả khắp sân. Ánh đèn dầu chao nghiêng, soi lên gương mặt cậu - đôi mắt ướt lệ nhưng khóe môi lại thoáng hiện một nụ cười dịu dàng. Nụ cười ấy mong manh như sương mai tan dưới ánh mặt trời, an tĩnh đến lạ thường.

Thôi Hữu Tề đứng phía sau cậu từ lúc nào không hay. Bàn tay em siết chặt vạt áo, nước mắt đã dâng đầy nhưng không dám để rơi. Nhìn dáng người nhỏ bé quỳ trước mặt mình, em cảm nhận được sự cô độc bao trùm lấy cậu. Nhưng em không biết phải làm gì để xóa nhòa đi nỗi đau ấy. Bên cạnh em, Văn Huyễn Thuân lặng lẽ thắp thêm một nén hương. Khói hương mỏng manh vờn quanh đôi vai rộng của hắn. Ánh mắt hắn trĩu nặng ưu tư như đang ôm trọn cả bóng đêm trong lòng.

Hắn và em đều im lặng. Chỉ có tiếng gió vi vút ngoài hiên và tiếng tro hương cháy tàn vang lên trong không gian tĩnh lặng. Mùi lê cũ thoảng qua thứ hương vừa ngọt ngào vừa đắng cay như dư vị của những chia ly còn sót lại trong tim mỗi người.

Trong khoảnh khắc ấy, em khẽ đưa tay ra và nắm lấy bàn tay của hắn. Hắn giật mình quay sang nhìn em. Trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên pha lẫn chút bối rối. Nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt em, hắn nhận ra trong đó là một thứ ánh sáng ấm áp đến lạ thường - một thứ ánh sáng vừa thương xót vừa kiên định. Như một ngọn lửa nhỏ le lói giữa đêm mưa lạnh giá.

Hắn nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt lấy tay em. Cái nắm tay ấy mạnh mẽ nhưng cũng run rẩy, như thể chỉ cần giữ thật chặt thì những điều quý giá đã mất sẽ không tan biến đi mãi mãi. Như thể hơi ấm từ bàn tay em có thể sưởi ấm cả những linh hồn đã khuất xa.

Bên ngoài hiên nhà, gió vẫn thổi qua từng khe cửa. Tro hương bị cuốn bay tản mác trong không khí. Trên nền trời đêm u tối, những cánh hoa lê rơi xuống như tuyết trắng, phủ lên nấm đất mới được lấp đầy ngày hôm qua.

Ánh trăng dần ló dạng sau tầng mây dày đặc. Một tia sáng yếu ớt chiếu xuống sân phủ, soi lên bóng dáng ba con người đang đứng dưới hiên nhà. Em nhìn về phía trước - nơi ánh sáng chạm đến đôi vai nhỏ bé của cậu và bóng dáng trầm mặc của hắn. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm thấy mình không còn đơn độc nữa. Bởi vì giữa đêm tối mịt mùng này, vẫn còn có hơi ấm của tình yêu và sự sẻ chia.

Gió lại thổi qua hiên nhà lần nữa, mang theo tiếng thì thầm của những linh hồn đã đi xa. Em nhắm mắt lại và cảm nhận được một điều gì đó rất rõ ràng: Dẫu cho thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa, tình yêu này vẫn sẽ sống mãi - không phải trong hình hài của những vật chất hữu hình mà là trong trái tim của những người ở lại.

Và thế là đêm ấy trôi qua trong sự yên tĩnh đến nao lòng. Cả ba con người ấy đều biết rằng họ sẽ bước tiếp trên con đường đời, dù cho phía trước có là gì đi nữa. Bởi vì họ hiểu rằng tình yêu chân thật không bao giờ mất đi; nó chỉ biến đổi thành một thứ ánh sáng dẫn đường giữa bóng tối vô tận của cuộc đời.

---

Sáng hôm sau, ánh dương rực rỡ len lỏi qua những tán cây, đánh thức Liễu thôn sau bảy ngày mưa dầm triền miên. Ánh sáng vàng nhẹ nhàng như tấm lụa mỏng, trải dài trên mặt đất còn đẫm nước mưa. Hương đất ngai ngái hòa quyện với mùi lê phai thoang thoảng, mang đến một nỗi buồn mênh mang khó tả, không tên, không sắc, chỉ thấm dần vào từng hơi thở của những ai còn nặng lòng với nơi này.

Văn Huyễn Thuân buộc ngựa nơi cổng thôn, ánh mắt trầm mặc nhìn về phía con đường nhỏ dẫn vào Liễu phủ. Bên cạnh, Thôi Hữu Tề đứng lặng lẽ, chiếc áo choàng màu xám nhạt vắt hờ qua vai, đôi mắt sâu hút ánh lên vẻ ngậm ngùi khó giấu. Không ai trong hai người nói với nhau một lời nào. Chỉ có tiếng vó ngựa dậm khẽ trên nền đất bùn ẩm ướt và tiếng gió lành lạnh của buổi sớm mai thổi qua hàng liễu rủ còn đọng nước mưa.

Không trống, không tiễn. Họ rời đi lặng lẽ như hai chiếc bóng mờ nhạt vượt qua bức màn sương trắng đục của buổi sáng sớm. Tất cả đều im lìm, chỉ có thiên nhiên là chứng nhân duy nhất cho cuộc chia ly không lời này.

Ra khỏi thôn một quãng, hắn đột nhiên ghìm cương ngựa, ngoảnh đầu nhìn lại. Trong làn sương nhạt nhòa còn chưa tan hết, thấp thoáng hiện lên mái hiên quen thuộc của Liễu phủ. Bóng người mặc y phục trắng đứng nơi bậc gạch, tay cầm bó nhang chưa đốt. Ánh nắng sớm chiếu xiên qua lớp sương mỏng, phủ lên mái tóc cậu một lớp bụi vàng nhàn nhạt như hào quang vụn vỡ rơi trên tấm gương phản chiếu của ký ức.

Hắn nhìn rất lâu, ánh mắt như muốn khắc ghi hình ảnh ấy vào sâu trong tâm trí. Rồi giọng nói trầm khàn của hắn vang lên, mang theo chút khói sương của buổi sớm:

"Mân Tích... Lý Mân Huỳnh nhờ ta nói với cậu rằng hãy sống thật tốt, sống thay cho cả hắn."

Cậu đứng đó, đôi mắt trầm buồn nhìn về phía hắn. Bờ môi khẽ mấp máy, giọng nói nhẹ bẫng như tiếng gió lướt qua đám cỏ non:

"Cảm ơn."

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng như lưỡi dao sắc bén cắt sâu vào lòng người nghe. Cậu đứng đó, mảnh mai và trắng nhòa trong ánh sáng ban mai. Dường như chỉ cần một cơn gió mạnh hơn thổi qua, cậu sẽ tan biến vào khoảng không vô định kia như một giấc mộng đẹp đã đến lúc phải tàn.

Hắn nhìn cậu thêm một lần nữa, ánh mắt thoáng chút bối rối nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy. Hắn ngẩng đầu lên cao, hít một hơi thật sâu như để xua đi cảm giác nặng nề trong lòng, rồi giật cương ngựa. Tiếng vó ngựa vang lên đều đặn, xa dần theo con đường đất đỏ dẫn ra khỏi thôn. Chỉ còn lại sau lưng hắn là tiếng chim đầu hạ ríu ran và làn khói mỏng manh bay lên từ mái nhà cũ kỹ.

Từ đó về sau, không ai thấy Liễu Mân Tích rời khỏi thôn nữa. Cổng phủ đóng kín quanh năm suốt tháng. Hoa lê vẫn nở trắng mỗi mùa xuân về, nhưng chỉ có tiếng gió và tiếng mưa là khách quen ghé thăm nơi này. Người trong làng kể lại rằng mỗi khi trăng tàn, ánh đèn dầu từ thư phòng Liễu phủ vẫn hắt qua khung cửa sổ, chập chờn như bóng dáng ai đó đang miệt mài chép chữ giữa đêm khuya thanh vắng.

Thời gian trôi qua như dòng nước chảy xiết không bao giờ quay đầu lại. Thời gian có thể làm phai nhòa mọi thứ, nhưng với những ai từng bước chân qua thôn vào những ngày đầu xuân ấy, ký ức về bóng dáng một người đứng lặng lẽ bên hiên nhà vẫn mãi in sâu trong tâm trí họ.

Hắn đã đi xa, mang theo những lời chưa kịp nói hết và cả nỗi day dứt không thể xóa nhòa. Em cũng rời đi cùng hắn, nhưng trái tim em vẫn nặng trĩu những điều không thể buông bỏ. Còn lại ở nơi đây chỉ có cậu - người đã chọn sống trong cô độc để giữ lấy những ký ức đau thương nhưng đẹp đẽ nhất đời mình.

Mỗi mùa xuân đến, hoa lê vẫn nở trắng trời như muốn tô điểm thêm cho vẻ đẹp u buồn nơi này. Thế nhưng chẳng ai còn nghe thấy tiếng cười nói ấm áp từng vang vọng khắp khu vườn năm xưa nữa. Chỉ có tiếng gió thổi qua hàng hiên trống trải và những giọt mưa rơi tí tách trên mái ngói âm dương bạc màu.

Người ta kể rằng có lần một đứa trẻ trong làng tò mò chạy đến gần vào một đêm trăng tàn. Nó thấy ánh đèn dầu le lói từ thư phòng và bóng dáng một người đang cúi đầu viết gì đó trên bàn gỗ cũ kỹ. Nhưng khi nó chạy về kể lại với người lớn trong làng, tất cả chỉ im lặng nhìn nhau mà không ai nói thêm lời nào.

Có lẽ họ biết rõ hơn ai hết rằng bóng dáng ấy chính là Liễu Mân Tích - người đã chọn sống đời cô độc để giữ trọn lời hứa với quá khứ. Một lời hứa không cần nói thành lời nhưng luôn hiện hữu trong từng hơi thở của cậu: "Đừng khóc."

Trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi hoàng hôn hay giữa màn sương mờ ảo của buổi sớm mai, bóng dáng ấy vẫn hiện lên trước mắt mọi người như một phần không thể thiếu của thôn. Một phần ký ức mãi mãi không thể phai nhòa trong lòng những ai từng đặt chân đến nơi đây.

---

Nhiều năm sau, khi chiến tranh đã lùi xa như một giấc mộng mờ nhạt, đất phương Nam hồi sinh dưới ánh nắng mới, nơi từng góc nhỏ của cuộc đời đều ngập tràn sức sống. Những cánh phượng đỏ rực rỡ nở đầy trên các con đường làng, như những ngọn đuốc cháy sáng, thắp lên hy vọng và niềm tin cho một tương lai tươi đẹp hơn. Bên dòng sông nhỏ hiền hòa, nước trong xanh uốn lượn qua những hàng cây rợp bóng, có một ngôi trường giản dị nằm im lìm dưới tán cây, tường vôi đã ngả màu thời gian, mang trong mình những kỷ niệm xưa cũ.

Trong lớp học lợp mái ngói cũ kỹ, tiếng trẻ ê a đọc bài hòa lẫn với tiếng gió thổi qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng như hơi thở của một ngày bình yên. Ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua những khe cửa, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt bàn học. Trên đó, những cuốn sách cũ kỹ được xếp ngay ngắn, chờ đón những tâm hồn non nớt khám phá tri thức. Tiếng cười trong trẻo của lũ học trò vang lên khắp không gian, như những khúc nhạc du dương hòa quyện cùng không khí tươi vui của ngày mới.

Thôi Hữu Tề đứng trước lớp, tay cầm cuốn sách giáo khoa đã sờn gáy. Giọng em trầm và dịu dàng, như dòng nước chảy qua lòng sông xưa, chẳng còn vội vã. Ánh mắt em ấm áp lướt qua từng khuôn mặt nhỏ bé, từ tốn truyền đạt những kiến thức quý giá. Em kể cho chúng nghe về lịch sử, về văn học và cả những câu chuyện cổ tích mà em đã từng được nghe khi còn là một cậu bé. Những lời kể ấy khiến lũ trẻ say mê, ánh mắt chúng sáng lên như những vì sao nhỏ trên bầu trời đêm.

Ở góc phòng học, Văn Huyễn Thuân ngồi bên bàn giáo viên, chăm chú sửa lại từng cuốn sách cũ. Mái tóc hắn đã điểm vài sợi bạc, vầng trán vẫn cao nhưng ánh mắt đã dịu lại như cát lắng sau bão. Hắn nhìn em giảng bài, trong lòng tràn đầy tự hào và một chút hoài niệm. Những năm tháng đã qua khiến cả em và hắn trở nên chín chắn hơn, nhưng tình bạn giữa hai người vẫn nguyên vẹn như thuở nào - một tình yêu bền chặt như những nhánh cây vươn mình ra ánh sáng.

Một học trò nhỏ bất chợt ngẩng đầu lên hỏi em:

"Thưa thầy, vì sao trước cửa lớp lúc nào cũng treo đôi đèn hoa vậy ạ?"

Em khẽ sững người trước câu hỏi bất ngờ ấy, rồi mỉm cười. Ánh sáng nghiêng qua song cửa chiếu lên khóe miệng em - nụ cười ấy vừa thanh thản vừa như thắp sáng điều gì trong sâu thẳm trái tim. Em cúi xuống nhìn vào đôi mắt trong trẻo của đứa trẻ, như nhìn thấy chính mình ngày bé:

"Vì có những người," em trả lời nhẹ nhàng như gió thoảng qua bờ sông, "dù đã đi xa, vẫn cùng ta thắp sáng một ngọn tâm đăng."

Câu nói ấy vang lên như một nhành hoa nở giữa lòng mùa hè, mang theo hương sắc của những kỷ niệm đẹp đẽ. Hắn ngẩng đầu lên nhìn em, trong lòng bỗng dâng trào một nỗi xúc động khó tả. Ngoài cửa sổ, trời phương Nam nắng rực rỡ, đàn chim trắng bay qua mái ngói đỏ au. Tiếng cười của lũ trẻ tan vào không trung, hòa quyện cùng hương hoa thoảng nhẹ, tạo nên một bức tranh sống động và đầy màu sắc.

Hắn chợt thấy ngoài hiên trường, có hai bóng người chậm rãi đi qua vườn lê năm cũ - một người mặc áo lam và một người áo trắng. Cả hai mỉm cười với nhau, như thể họ chỉ vừa rời khỏi nơi này để đi dạo chứ chưa từng rời xa mãi mãi. Hình ảnh ấy hiện lên trong tâm trí hắn như một giấc mơ thoáng qua, khiến trái tim hắn đập nhanh hơn, mang theo cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Hắn nhớ về những kỷ niệm đã qua, những ngày tháng bên nhau vượt qua bao gian khổ, cùng nhau cười và cùng nhau khóc.

Nắng đổ vàng trên sân gạch cũ kỹ, hương hoa phảng phất trong gió. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ gọi tên những người bạn đã từng gắn bó với cuộc đời mình. Những cái tên ấy vang lên trong tâm trí hắn như một bản nhạc buồn nhưng đẹp đẽ, đưa hắn trở về với những ngày tháng không thể nào quên.

Hắn cảm nhận được sự hiện diện của những người đã ra đi trong từng nụ cười của học trò, trong từng cơn gió nhẹ lướt qua mái ngói hay trong ánh đèn dầu le lói giữa đêm khuya. Hắn mở mắt ra nhìn về phía dòng sông nhỏ bên ngoài cửa sổ. Ánh nắng vẫn rực rỡ chiếu sáng mọi thứ xung quanh. Cuộc sống vẫn tiếp diễn không ngừng nghỉ, mang theo những giấc mơ chưa bao giờ tắt.

Thời gian trôi qua nhưng những kỷ niệm vẫn sống mãi trong lòng hắn và em. Ngôi trường nhỏ này với những bức tường cũ kỹ và lớp học giản dị vẫn là nơi lưu giữ những câu chuyện đẹp đẽ, những ước mơ và cả tình cảm chân thành nhất. Hắn biết rằng dù cuộc sống có đổi thay ra sao thì những giá trị tinh thần ấy sẽ luôn tồn tại mãi mãi.

Em quay lại nhìn hắn đang mỉm cười. Ánh mắt hắn lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. Em hiểu rằng chính những kỷ niệm ấy sẽ là nguồn động lực lớn lao để cả hai vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống. Em tiếp tục giảng bài cho lớp học nhỏ bé của mình nhưng trong lòng em, hình ảnh của quá khứ vẫn hiện hữu rõ nét như một bức tranh sống động mang theo cả nỗi buồn lẫn niềm vui.

Khi tiếng chuông tan học vang lên giòn giã, lũ trẻ ùa ra sân trường với tiếng cười rộn rã như sóng vỗ bờ. Hắn và em đứng bên cửa lớp nhìn theo từng bước chân nhỏ bé đang chạy về phía ánh nắng cuối ngày. Trong mỗi đứa trẻ ấy dường như đều có một phần của những người đã ra đi - một phần của những kỷ niệm không bao giờ phai nhạt.

Khi ánh hoàng hôn buông xuống nhuộm vàng cả bầu trời phương Nam, em và hắn cùng nhau ngồi bên dòng sông nhỏ nơi mà cuộc sống đã bắt đầu lại từ đầu. Cả hai cùng trò chuyện về những suy tư trong lòng mình - về ước mơ và cả những kỷ niệm đẹp đẽ mà họ từng trải qua. Dù thời gian có trôi đi nhưng họ biết rằng tình bạn giữa họ sẽ mãi mãi bền chặt như dòng sông không bao giờ cạn.

Trong không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng nước chảy róc rách và tiếng gió thổi nhẹ nhàng qua tán cây, hắn khẽ thì thầm:

"Chúng ta sẽ luôn nhớ về họ, đúng không?"

Em gật đầu, ánh mắt xa xăm nhưng lấp lánh niềm tin. Em biết rằng những người đã ra đi sẽ luôn sống mãi trong lòng họ - như ngọn đèn sáng giữa đêm tối hay như đóa hoa nở rộ giữa mùa xuân. Và cuộc sống sẽ tiếp tục với những câu chuyện mới, những kỷ niệm mới nhưng tình yêu và lòng nhớ thương sẽ luôn ở lại mãi mãi.

Cuối cùng khi ánh nắng cuối cùng cũng tắt lịm để lại một bầu trời đầy sao lấp lánh, em và hắn cùng nhau đứng dậy rời khỏi bờ sông nhỏ mang theo trong lòng những ký ức quý giá nhất. Họ biết rằng dù cuộc sống có thay đổi ra sao thì tình bạn và những giá trị tinh thần sẽ luôn là ánh sáng dẫn đường giúp họ vượt qua mọi thử thách để sống trọn vẹn với ý nghĩa của cuộc đời.

Và như thế, hồi quang phương Nam vẫn mãi mãi là một phần của tâm hồn họ - một phần không thể nào phai nhạt dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro