Chương 8

Áp lực từ chiến sự phía Bắc cùng những mưu đồ âm thầm của tỉnh trưởng như những luồng gió lạnh vô hình, luôn thổi vào phủ Liễu, khiến từng thành viên trong gia đình cảm nhận rõ rệt sự nặng nề đè lên vai. Mỗi bước đi, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ đều được cân nhắc tỉ mỉ. Đối với Lý Mân Huỳnh, thời điểm rời phủ không chỉ là hành trình về chiến địa, mà còn là bước đầu tiên để bảo vệ người mình thương và Liễu phủ khỏi hiểm nguy đang rình rập.

Anh đứng trước cửa phòng, ánh mắt dừng lại trên Mân Tích. Người thiếu niên thanh nhã, yếu ớt nhưng luôn trĩu nặng trách nhiệm và suy tư, đang lặng im ngồi bên cửa sổ. Tay anh chạm vào tay Mân Tích, nắm chặt một cách tự nhiên nhưng đầy quyết tâm. Không cần lời nói, ánh mắt cũng đủ để truyền tải cả niềm lo lắng và tình cảm sâu sắc. Mân Tích khẽ run, đôi mắt dần đẫm lệ, nhưng không một giọt lệ nào rơi xuống; dường như đang cố giữ trọn khí phách để anh an lòng bước đi.

Mân Huỳnh hít sâu một hơi, dịu dàng nói:
"Trận này... nếu chiến thắng trở về, anh sẽ đưa em vào Nam, có được không?"

Lời nói vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, như một nhịp trống giữa khoảng không im ắng. Mân Tích cúi đầu, giọt nước mắt đầu tiên lăn dài trên má, được giữ lại bởi bàn tay Mân Huỳnh. Khoảnh khắc ấy, tay họ nắm chặt, không rời; Mân Tích khẽ thở dài, như thể vừa buông xuống mọi lo âu, vừa để trọn niềm tin vào người cậu thương.

Mân Huỳnh nhìn sâu vào mắt Mân Tích, thấy rõ nỗi lo lắng, sự yếu mềm nhưng cũng là tấm lòng dũng cảm. Anh cũng cảm nhận tim mình như nhói lên, vừa là sự xót thương vừa là lời hứa chưa trọn, mà giờ phải trao ngay trước khi rời đi. Anh cúi thấp người, đưa trán chạm vào trán Mân Tích.

"Anh hứa... sẽ trở về. Anh hứa sẽ đưa em rời khỏi nơi này, đi về phương Nam, không ai có thể ngăn anh."

Mân Tích khẽ gật đầu, những giọt nước mắt chầm chậm rơi, nhưng vẫn cố giấu nỗi sợ. Cậu nắm lấy tay Mân Huỳnh, siết nhẹ, như muốn giữ lại khoảnh khắc an toàn cuối cùng trước phong ba phía trước.

Mân Huỳnh rút tay ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời Mân Tích. Anh biết, mỗi bước chân ngoài cổng phủ giờ đây đều phải thận trọng. Nhưng đồng thời, trong lòng anh dâng lên một cảm giác vững vàng, bởi đã có lời hứa, đã xác định con tim và trách nhiệm. Mỗi bước đi không chỉ vì chiến sự, mà còn vì tình yêu, vì sự bảo vệ, vì niềm tin vào ngày trở về.

Khoảnh khắc chia tay diễn ra chậm rãi, như kéo dài cả thế giới. Mân Tích đứng im, để Mân Huỳnh tiến ra cửa, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo từng bước chân. Giọt nước mắt cuối cùng lăn xuống, trượt nhẹ trên má, hòa với cơn gió lạnh từ hành lang. Cậu để mặc chúng, lần đầu tiên để bản thân tự do bộc lộ sự yếu đuối – cậu biết, cậu đang nắm giữ trái tim người thương, và người thương cũng trao trọn niềm tin ấy chocaauj.

Mân Huỳnh bước ra ngựa, ánh mắt một lần nữa quét qua Mân Tích. Anh nghiêm nghị nhưng dịu dàng:
"Bình an chờ anh trở về."

Mân Tích gật nhẹ, nở một nụ cười mờ nhạt nhưng chứa đựng tất cả tin tưởng và tình yêu, nước mắt vẫn còn đọng trên mi, trông vừa yếu mềm, vừa mạnh mẽ. Khoảnh khắc này, giữa áp lực chiến sự và hiểm nguy đang bủa vây, tình cảm của họ trở nên sâu đậm hơn bao giờ hết – không cần lời nói thêm, chỉ cần ánh mắt, bàn tay, và lời hứa âm thầm giữ trọn.

Đối với Lý Mân Huỳnh, bước đi này là bước đi đầu tiên trong phong ba phía Bắc, nhưng đồng thời cũng là lời nhắc nhở: phải sống, phải chiến đấu, phải trở về – để hoàn tất lời hứa với Mân Tích, để giữ gìn niềm tin và tình cảm được trao. Ánh mắt anh dõi theo phủ Liễu một lần cuối, và rồi, bước chân chậm rãi nhưng vững vàng đưa anh ra khỏi cổng, để phong ba, để chiến trận, nhưng trong tim đã có trọn lời hứa với người thương.

Không khí trong phủ Liễu vẫn nặng nề, nhưng đối với Văn Huyễn Thuân và Thôi Hữu Tề, sự nặng nề ấy mang nhiều tầng nghĩa khác. Đây không phải là áp lực chiến trận trực tiếp như Mân Huỳnh, mà là áp lực từ trách nhiệm, từ sự quan tâm, và từ những cảm xúc vừa chớm nở lại phải kiềm chế.

Hữu Tề dõi theo Mân Tích nắm tay Mân Huỳnh mà nói lời chia xa, lòng rối bời giữa hai cảm giác đối lập: vừa khao khát cũng vừa e dè. Em biết rằng nếu không giữ khoảng cách, sự dằn lòng sẽ khiến bản thân bị cuốn vào sóng gió ngoài phủ, điều mà Huyễn Thuân đang cố gắng phòng tránh cho cả hai.

Hữu Tề nhẹ giọng, nhưng giọng nói vang lên giữa hành lang rộng lớn, mang âm hưởng của gió sớm.

"Lên đường bình an."

Văn Huyễn Thuân khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào. Ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt em trong một khoảnh khắc ngắn, đủ để hiểu rằng lời chúc ấy vừa là phép lịch sự, vừa là lời nhắn nhủ: hãy cẩn trọng, và giữ gìn bản thân. Khoảng cách ấy vừa tạo ra sự an toàn, vừa chứa đầy cảm xúc chưa kịp thổ lộ.

Huyễn Thuân nhẩm tính quãng đường, nhẩm tính phương án nếu quân tỉnh trưởng xuất hiện, đồng thời trong lòng vẫn nghĩ về em: nếu xảy ra điều gì, bản thân phải bảo vệ, phải trở về đưa Hữu Tề rời đi an toàn. Từng bước ngựa vang lên, từng âm thanh vang vọng trên sân phủ, như nhắc nhở rằng mọi quyết định đều nặng nề nhưng phải vững vàng.

Trước khi rời phủ, Huyễn Thuân dừng lại, ánh mắt quét qua từng bức tường, qua hành lang, rồi dừng lại ở Hữu Tề: không lời nói, chỉ là một cái nhìn sâu thẳm, đủ để em hiểu rằng: bình an sẽ là điều hắn sự phía Bắc cùng những mưu đồ âm thầm của tỉnh trưởng như những luồng gió lạnh vô hình, luôn thổi vào phủ Liễu, khiến từng thành viên trong gia đình cảm nhận rõ rệt sự nặng nề đè lên vai. Mỗi bước đi, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ đều được cân nhắc tỉ mỉ. Đối với Lý Mân Huỳnh, thời điểm rời phủ không chỉ là hành trình về chiến địa, mà còn là bước đầu tiên để bảo vệ người mình thương và Liễu phủ khỏi hiểm nguy đang rình rập.

---

Mùa đông ở trấn Hoài Dương đã trôi qua hơn một tháng, những ngày cuối năm vẫn mang hơi lạnh sâu thẳm. Sương mù dày đặc phủ kín những mái nhà tranh, quấn quýt quanh các bức tường gạch cũ kỹ của Liễu phủ, như thể muốn giữ lại những bóng dáng đã rời đi. Cánh cổng lớn khép hờ, gió rét len qua khe, rít lên những thanh âm nhức nhối, vang dội vào khoảng sân trống trải. Từng bước chân của người hầu trên nền gạch lạnh như nhắc nhở mọi người về những ngày khó khăn đang tới, về hôn sự ép buộc mà tỉnh trưởng đã quyết định.

Hai tháng trôi qua kể từ khi Lý Mân Huỳnh và Văn Huyễn Thuân rời phủ, Liễu phủ trở nên yên ắng đến đáng sợ. Mỗi hành lang, mỗi gian phòng đều mang dấu vết của khoảng trống không thể khỏa lấp. Bàn ghế vẫn được đặt đúng vị trí cũ, chén đĩa vẫn bóng loáng, nhưng không còn tiếng cười, không còn ánh mắt ngây thơ hay nụ cười rực rỡ. Ánh sáng vàng nhạt của nến hắt lên tường, chiếu vào những gương mặt lo âu của người hầu, làm mọi thứ dường như thêm lạnh lẽo và xa xăm.

Trong hai tháng này, Liễu phủ như rơi vào một nhịp sống hoàn toàn khác. Người hầu và quản sự bận rộn không ngừng: lau dọn, sắp xếp hồng trùm, chuẩn bị bàn ghế, kiểm tra đồ lễ. Mỗi âm thanh, từ tiếng trống chiêng cho đến tiếng hô lệnh của quan viên giám sát, đều mang một áp lực vô hình. Họ làm việc hối hả, vừa để tuân thủ yêu cầu của tỉnh trưởng, vừa để giữ thể diện cho phủ. Áp lực ấy không chỉ tràn ra trong từng chi tiết vật chất, mà len lỏi vào tâm can mỗi người trong phủ, khiến tim họ lúc nào cũng như thắt lại vì lo lắng và bất lực.

Liễu phu nhân, với tư thế hiên ngang nhưng ánh mắt đầy xót xa, hầu như không rời khỏi cánh cửa chính. Bà vừa cố giữ thể diện cho gia tộc, vừa theo dõi từng bước đi của người hầu, từng tiếng động trong phủ. Trong lòng bà là sự pha trộn của biết ơn, bất lực và nỗi lo âu không nguôi. Bà hiểu rằng hôn sự này không phải vì tình yêu, mà là trách nhiệm, là sinh mệnh và danh dự của Liễu phủ đang được đặt lên vai những người trẻ.

Còn Mân Tích – cậu thiếu niên yếu ớt, đa sầu, vẫn luôn khép mình trong bóng tối của căn phòng riêng. Những ngày qua, cậu thường ngồi bên khung cửa sổ, tay khẽ đặt trên bàn, nhìn ra sân phủ vắng lặng. Ánh sáng nến chập chờn trên khuôn mặt trắng xanh, đôi mắt đầy lo âu nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh học được từ Mân Huỳnh. Cậu biết rằng mình không thể chống lại số phận đã định, nhưng trong lòng vẫn dấy lên nỗi xót xa không nguôi khi nghĩ đến anh bạn trẻ đã rời phủ, khi nghĩ đến Huyễn Thuân, đến sự an nguy của gia tộc. Mỗi nhịp gió thổi qua hành lang như nhắc nhở cậu về những ngày sắp tới, về áp lực mà cậu phải chịu thay cho người khác.

Ngoài sân, bông tuyết rơi lác đác, dập dìu theo gió lạnh. Những bông tuyết trắng không nói gì, nhưng mỗi khi chạm xuống mái ngói, xuống bậc đá, lại vang lên như lời nhắc nhở vô hình: thời gian đang trôi, và mọi sự chuẩn bị phải hoàn tất trước đại hôn. Từng bước đi của người hầu, từng cái gõ nhẹ của bàn ghế, từng tiếng trống chiêng nhè nhẹ – tất cả đều như hợp thành một bản nhạc u uất, gợi lên cảm giác vừa hỷ vừa lạnh, vừa căng thẳng vừa trầm lặng.

Người hầu trong phủ, tuy bận rộn, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phòng Mân Tích hay phòng khách lớn, nơi Liễu phu nhân ngồi trầm tư. Ai nấy đều thấm thía rằng không khí hôm nay không còn là ngày thường. Mọi chuẩn bị, từ hồng trùm cho đến đồ lễ, đều mang trọng trách của số phận. Không ai dám cười đùa, không ai dám hờn giận – vì biết rằng một sai sót nhỏ cũng đủ khiến danh dự Liễu phủ bị tổn hại, hoặc mạng sống của những người thân yêu gặp nguy.

Hai tháng dài, phủ Liễu như sống trong nhịp điệu của lo âu, căng thẳng và trầm lặng. Mỗi bước chân, mỗi tiếng động, mỗi ánh sáng đều gợi nhắc về một định mệnh không thể tránh. Không khí dân quốc, với mưa phùn, gió lạnh, những quan chức giám sát và áp lực từ tỉnh trưởng, đã nhuốm màu lên cả không gian phủ. Trong cảnh vật ấy, con người như bị đặt vào thử thách kép: vừa giữ thể diện, vừa giữ mạng sống, vừa gánh vác trách nhiệm. Và chính trong khoảnh khắc trầm lặng ấy, những tâm hồn trẻ trung như Hữu Tề và Mân Tích đang dần hình thành ý chí, học cách chịu đựng và chuẩn bị bước vào thử thách sắp tới.

Đêm phủ Liễu tĩnh lặng một cách khác thường. Gió thổi qua hành lang, khẽ rung rèm cửa, mang theo mùi tuyết hòa với mùi gỗ ẩm. Ánh nến lung linh hắt lên những bức tường cũ, soi bóng hồng trùm, áo hỉ được đặt ngay ngắn trên bàn, ánh sáng vàng nhạt tạo ra một khung cảnh vừa hỷ vừa lạnh, vừa báo hiệu lễ thành hôn sắp tới vừa gợi nhắc sự ép buộc không tránh khỏi.

Thôi Hữu Tề ngồi trong phòng tây, trước mặt là những tấm hỉ phục vừa được đặt xong. Tay em khẽ sờ lên từng lớp vải, từng chi tiết thêu hoa, từng nếp gấp hồng tươi. Lòng em dấy lên một mảng cảm xúc hỗn độn: trách nhiệm, lo lắng, sự cô độc và cả niềm xót xa. Em nhớ lại năm bảy tuổi, khi mẹ mất, phủ Liễu đã cưu mang mình như một đứa con, nuôi dạy và đặt kỳ vọng nơi em. Bao ơn nghĩa ấy, em chưa bao giờ quên.

Em hít một hơi dài, lắng nghe âm thanh khẽ khàng trong phòng: tiếng nến lách tách, tiếng gió rít qua kẽ cửa, tiếng bước chân người hầu thoáng vang từ xa. Mỗi âm thanh đều như nhắc nhở rằng không ai có thể chùn bước, rằng thử thách sắp đến không chờ đợi bất cứ ai. Em khẽ nhắm mắt, tưởng tượng khuôn mặt Mân Tích, nét mặt yếu ớt nhưng đầy điềm tĩnh, rồi lại hình dung đến Huyễn Thuân – người bạn trẻ đã rời phủ, để lại niềm tiếc nuối âm thầm trong lòng em.

Chợt, Liễu phu nhân bước vào phòng. Bà mặc áo khoác lụa tối màu, dáng đứng hiên ngang nhưng ánh mắt lại dịu dàng, chất chứa nỗi lo âu và thấu hiểu. Bà đứng lặng vài giây, như muốn đọc từng suy nghĩ trên khuôn mặt em, rồi mới nhẹ nhàng cất giọng:

"Con à... đêm nay, mọi sự đã gần như hoàn tất. Phủ Liễu chuẩn bị mọi thứ để ngày mai không bị sót một chi tiết nào. Ta biết con sợ, nhưng con phải hiểu... đây không chỉ là hôn sự. Đây là trách nhiệm, là ân nghĩa với gia tộc, với người đã nuôi dưỡng con."

Em cúi đầu, im lặng. Lời nói của phu nhân như một luồng gió thổi vào lòng em, vừa nhắc nhở, vừa an ủi. Em cảm nhận được nỗi niềm mà bà giấu kín: lo lắng nhưng tin tưởng, dịu dàng nhưng kiên quyết.

"Con hiểu, phu nhân," em nói, giọng trầm lặng nhưng chắc nịch. "Con sẵn sàng gánh vác thay anh Mân Tích, bảo vệ Liễu phủ. Con biết... hôn sự này là gánh nặng, nhưng cũng là cách báo ân."

Liễu phu nhân gật nhẹ, đôi mắt ẩn vẻ an tâm hiếm hoi. Bà tiếp tục, ánh mắt xa xăm về quá khứ.

"Mẹ con năm xưa... đã dạy con nhiều điều, nhưng rồi bà rời đi sớm. Con phải hiểu rằng mỗi bước con đi từ nay sẽ phải tự đứng, tự quyết... nhưng đừng quên, Liễu phủ luôn tin con."

Em nhìn bàn tay mình khẽ chạm lên lớp hồng trùm, cảm giác lạnh lùng của vải, ánh nến lung linh phản chiếu trong mắt em, lòng dấy lên quyết tâm. Em biết rằng phía trước là một thử thách phong ba: cô độc, trách nhiệm, áp lực và cả sự hy sinh. Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc ấy, ý chí em được rèn giũa, quyết tâm vững vàng như thép.

Ngoài hành lang, gió thổi qua những khóm tre, rung rinh những tấm rèm, tạo nên những âm thanh như thì thầm, nhắc nhở về vận mệnh sắp tới. Ánh sáng hồng trùm, ánh nến, hành lang trống trải – tất cả dường như phản chiếu nội tâm em: trầm lặng, căng thẳng nhưng kiên định. Em hiểu rằng ngày mai, khi bước ra khỏi phòng này, không chỉ là một đêm hỷ mà là bước vào thử thách của cả gia tộc và của chính mình.

Chỉ còn lại khoảnh khắc tĩnh lặng, em ngồi một mình, bàn tay khẽ lướt qua lớp hồng trùm, mắt xa xăm, lòng chất chứa quyết tâm. Trong không gian trầm mặc ấy, có thể nghe thấy từng nhịp tim như hòa cùng tiếng gió và tiếng nến lách tách – một bản nhạc vừa trầm lặng vừa căng thẳng báo hiệu rằng phong ba đã gần kề nhưng ý chí chưa hề lay chuyển.

Ngồi lặng trong căn phòng tây, em nhắm mắt nhưng trong đầu không ngừng vang vọng hình ảnh Mân Tích. Em nhớ về những ngày tháng thiếu niên khi anh còn gầy yếu ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra sông Giang mênh mông, ánh mắt đầy trăn trở nhưng vẫn kiên định. Em nhớ nụ cười thoáng qua khi anh che chở mình khỏi những trò tinh nghịch của trẻ con trong phủ; nhớ giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chính trực khi nhắc nhở mình học hành. Những ký ức ấy như hương trà nhạt: vừa ngọt vừa chua; vừa dịu dàng vừa đau xót.

Trong lòng em, sự xót xa và quyết tâm đan xen nhau. Em tự nhủ rằng nếu anh trai không thể bước qua thử thách này thì ít nhất mình phải thay anh gánh vác. Nhớ lại những lời anh từng nói, em cảm thấy trách nhiệm không chỉ là lời hứa với gia tộc mà còn là ân tình sâu nặng với người anh trai – người đã từng che chở và đặt niềm tin nơi mình. Lòng em tràn đầy một nỗi cô độc âm thầm nhưng cùng với đó là sự kiên định chín chắn mà tuổi trẻ chưa từng có.

Ngoài hành lang, gió thổi qua những khóm tre; rèm cửa rung lên từng đợt như nhịp thở của cả căn phủ. Ánh nến chập chờn hắt lên những hồng trùm phản chiếu trên sàn gạch cũ tạo nên một khung cảnh vừa hỷ vừa lạnh lẽo. Mỗi chi tiết trong phòng – từ bộ hỷ phục đặt cẩn thận đến chiếc bàn gỗ trơn nhẵn hay lọ hoa khô còn sót lại mùi hương cuối mùa – đều như đồng cảm với tâm trạng em nhắc nhở về thử thách phía trước.

Em khẽ thở dài mắt nhìn sang cửa sổ. Phía bên ngoài trăng non bị mây che khuất chỉ còn ánh sáng yếu ớt chiếu xuống sân phủ. Từng làn sương trắng quấn quýt quanh bậc đá mỗi hạt sương như những giọt nước mắt vô hình vừa xót xa vừa dịu dàng làm nổi bật cảm giác trống trải của Liễu phủ và sự cô độc trong tâm hồn em.

Ký ức về Huyễn Thuân cũng thoáng qua. Em nhớ nụ cười trầm tĩnh ánh mắt sâu thẳm nhưng chứa đầy ý tứ như một lời nhắc nhở rằng số phận là không thể cưỡng cầu. Em nhận ra rằng dù tình cảm riêng tư chưa được đáp trả trọn vẹn trách nhiệm và tình bằng hữu vẫn lớn lao hơn mọi dục vọng cá nhân. Em tự nhủ rằng phía trước mỗi bước đi sẽ đầy phong ba nhưng không thể chùn bước.

Một tiếng động nhẹ vang lên từ hành lang người hầu đi kiểm tra đèn nến. Âm thanh ấy khiến em giật mình nhưng ngay sau đó em mỉm cười nhẹ. Bởi trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy em hiểu rằng quyết tâm đã hình thành ý chí đã vững vàng. Ngay cả khi cô độc ngay cả khi thử thách tới em sẽ bước qua bằng chính sức mạnh và lòng biết ơn với những người đã nuôi dưỡng mình.

Liễu phu nhân đứng ngoài cửa một lúc lâu quan sát bóng em trong ánh nến. Bà không bước vào chỉ lặng lẽ nhìn và trong lòng vừa lo lắng vừa an tâm. Bà biết rằng đêm nay em không chỉ chuẩn bị cho hôn sự mà còn chuẩn bị cho cả một đời gánh vác trách nhiệm. Và cũng chính trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy bà cảm nhận được rằng em đã sẵn sàng dù phía trước là bão tố chưa biết ngày tạnh.

Phủ Liễu chìm trong không khí nặng nề từng bức tường từng khóm tre từng ánh nến đều như hòa nhịp cùng nội tâm em: trầm lặng cô độc nhưng kiên định và vững vàng. Tiếng gió ngoài sân tiếng nến lách tách tiếng bước chân thoáng qua – tất cả dường như tạo nên một bản giao hưởng u uất báo hiệu rằng ngày mai sẽ đến với hôn sự ép buộc nhưng tinh thần của em đã sẵn sàng bước vào thử thách.

Trước khi khép mắt em một lần nữa vuốt nhẹ lớp hồng trùm mắt nhìn xa xăm về phía sân phủ tĩnh lặng. Trong lòng em một quyết tâm thầm lặng bùng lên: bảo vệ Liễu phủ gánh vác thay anh trai và đối mặt với phong ba sắp tới. Khoảnh khắc ấy vừa tĩnh lặng vừa chất chứa một sức mạnh âm thầm mở ra một trang mới cho cuộc đời em – nơi thử thách trách nhiệm và cả ân nghĩa kết hợp thành nhịp sống mới trầm lặng nhưng đầy ý nghĩa.

Và thế đêm trước đại hôn kết thúc trong sự tĩnh lặng của Liễu phủ ánh nến vàng chập chờn lớp hồng trùm đã sẵn sàng tâm hồn em cũng đã chuẩn bị – cả cho niềm hỷ và cho phong ba sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro