Chương 1: On2eus
Văn Huyễn Thuân - Moon Hyeonjun
Thôi Hữu Tề - Choi Wooje
________
(1)
Mùa hè năm lớp mười hai đến bằng một cơn mưa rào ngắn ngủi. Những hạt mưa như muốn xoa dịu cái nóng oi ả, mang theo không khí mát lạnh và chút ẩm ướt dễ chịu. Hôm đó, trong lớp học, áo đồng phục của chúng tôi vẫn còn thơm mùi nắng, bảng đen còn vương lại những nét phấn nguệch ngoạc từ tiết học trước. Cửa lớp bất chợt mở ra, và một cậu bạn mới bước vào. Cậu tên là Thôi Hữu Tề.
---
(2)
Hữu Tề cao gầy, mái tóc hơi rối, dáng vẻ điềm tĩnh như một làn gió nhẹ giữa mùa hè oi bức. Cô chủ nhiệm giới thiệu cậu với cả lớp bằng giọng nói ấm áp, sau đó chỉ tay về phía bàn trống bên cạnh tôi. Cậu nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, tiếng ghế kéo kèn kẹt vang lên trong không gian yên ắng. Tôi liếc nhìn cậu, ánh mắt của cậu có gì đó rất đặc biệt, khiến tôi không thể không chú ý thêm lần nữa.
---
(3)
Mấy đứa bạn ngồi sau huých vai tôi, cười khúc khích: "Ê, thằng mới trông học giỏi phết."
Một đứa khác nói thêm: "Chắc kiểu mọt sách."
Tôi cũng cười theo, nhưng trong lòng lại cảm thấy tò mò về cậu bạn mới. Hữu Tề mở sách Toán ra, nét chữ của cậu nhỏ nhắn và đều đặn như những dòng suối chảy. Trong khi đó, tôi vẫn loay hoay với bài tập còn chưa chép xong, cảm giác như mình đang đứng giữa một dòng chảy kiến thức mà không thể theo kịp.
---
(4)
Tiết Toán hôm ấy, cô giáo gọi Hữu Tề lên bảng. Cậu bước lên với dáng vẻ chậm rãi nhưng chắc chắn. Cầm viên phấn trên tay, cậu viết ra những ký hiệu dài ngoằng như mê cung. Cả lớp im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ chạy. Tôi nhìn lên bảng mà không hiểu nổi nửa dòng, chỉ thấy ánh nắng ngoài cửa sổ hắt lên vai áo trắng của cậu, sáng đến chói mắt. Khi cậu quay về chỗ ngồi, cô giáo gật đầu khen: "Giỏi lắm." Tôi không hiểu bài, nhưng tự dưng thấy vui lây, như thể niềm vui của người khác cũng có thể lan tỏa đến mình.
---
(5)
Giờ ra chơi, tôi không kiềm chế được sự tò mò nên quay sang hỏi: "Cậu từ trường nào chuyển tới thế?"
"Nhất Trung."
"Ồ, trường giỏi nhỉ."
Cậu không trả lời ngay mà cúi xuống dở sách. Nhưng tôi nhận ra khóe môi cậu khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng. Lúc ấy, tôi chẳng hiểu tại sao mình lại để ý đến chi tiết nhỏ bé ấy – chỉ là giữa cái nóng mùa hè, nụ cười ấy giống như một làn gió mát lành.
---
(6)
Từ hôm ấy, tôi và Hữu Tề trở thành bạn bàn. Chúng tôi không thân thiết lắm nhưng cũng chẳng xa cách. Mỗi sáng vào lớp, cậu luôn là người ngồi trước, mở sách sẵn sàng trong khi tôi thì ngáp dài rồi loay hoay tìm bút trong cặp.
"Cậu quên bài tập nữa rồi," cậu nói nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên nhẫn.
"Tôi làm nửa rồi," tôi đáp bừa.
"Nửa của cậu chắc là mấy dòng đầu thôi," cậu nhắc lại với vẻ thẳng thắn khiến tôi phì cười rồi cúi xuống chép nốt phần còn lại.
---
(7)
Cách nói chuyện của Hữu Tề không hề gắt gao như giáo viên cũng chẳng hời hợt như người qua đường. Có gì đó rất kiên nhẫn và chân thành trong từng lời nói của cậu. Mỗi lần cô giáo giao bài nhóm, tôi luôn bị ghép chung với cậu.
Trong khi Hữu Tề chăm chỉ làm bài thì tôi chỉ ngồi vẽ nguệch ngoạc vào vở. Cậu đẩy cuốn sổ lại gần tôi và nói: "Ít nhất cũng giả vờ làm đi."
"Tôi đang làm... nghệ thuật," tôi đáp lại đầy hài hước.
Cậu ngẩng lên nhìn tôi, và lần đầu tiên tôi thấy cậu cười thật sự – một nụ cười tươi như ánh nắng mùa xuân vừa chạm vào lòng người.
---
(8)
Buổi trưa hôm ấy, lớp học vắng tanh, ánh nắng đổ xuống sàn loang loáng. Tôi thấy Hữu Tề vẫn ngồi đó cúi đầu đọc sách.
"Không ăn à?" tôi hỏi.
"Không đói," cậu đáp mà không rời mắt khỏi trang sách.
"Cậu đọc hoài không chán sao?"
"Không đọc mới chán," câu trả lời của cậu khiến tôi bật cười nhẹ nhàng.
Tôi nằm dài trên bàn nghe tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Không gian yên tĩnh đến lạ thường nhưng lại mang đến cảm giác bình yên khó tả.
---
(9)
Một chiều nọ, cô giáo giao bài giải phương trình nhưng tôi chẳng hiểu gì cả. Hữu Tề kéo ghế lại gần, viết từng bước giải cho tôi. Ngón tay cậu gõ nhẹ lên mép vở, giọng nói chậm rãi và chắc chắn: "Đến đây thì chia hai vế."
"Tôi biết rồi."
"Không, cậu chưa biết," cậu đáp lại đầy kiên nhẫn.
Tôi nhìn sang, thấy sợi tóc trước trán cậu rũ xuống cùng mùi phấn thoang thoảng trong không khí. Đột nhiên lòng tôi loạn nhịp mà chẳng hiểu vì sao. Cậu ngẩng lên bắt gặp ánh mắt tôi rồi khẽ nói: "Tập trung đi."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh của cậu khiến tôi không thể nào lơ là thêm nữa.
---
(10)
Sau buổi học hôm ấy, tôi bắt đầu chú ý đến Hữu Tề nhiều hơn. Tôi để ý cách cậu lật sách, cách cậu đẩy gọng kính lên mũi và cả thói quen ghi chép bằng bút xanh thay vì bút đen. Trong lớp học đông đúc vậy mà giọng nói của cậu luôn là thứ rõ ràng nhất đối với tôi.
Mỗi lần thầy gọi: "Thôi Hữu Tề, em lên bảng," ánh nắng ngoài cửa sổ lại hắt qua khung kính, rọi lên vai áo trắng của cậu. Tôi nghĩ – nếu có thể giữ lại một khung hình của tuổi mười bảy thì chắc chắn tôi sẽ chọn khung hình ấy: một cậu bạn hiền lành với ánh mắt đầy hy vọng và những giấc mơ lớn lao đang chờ đợi phía trước.
---
(11)
Mấy tuần sau, chỗ ngồi của tôi và Hữu Tề bỗng trở thành tâm điểm nhỏ trong lớp. Đám bạn phía sau - Mập, Gầy và Vương Cường - cứ rảnh là trêu chọc.
"Ê Hữu Tề, ngồi cạnh thằng Thuân chắc cậu học không nổi đâu," Mập nói, giọng trêu ghẹo.
Hữu Tề chỉ ngẩng lên, đáp tỉnh bơ: "Không nổi thì cậu ấy thi lại, dù sao cũng có phải tôi đâu."
Cả lớp cười ồ lên. Tôi liếc sang, thấy khóe môi cậu khẽ nhếch, ánh mắt yên bình như mặt hồ mùa thu.
---
(12)
Giờ ra chơi, Mập thường kéo tôi xuống căn-tin. Tôi đi theo, nhưng Hữu Tề ít khi tham gia. Có hôm, tôi mua hai chai nước, mang về đặt một chai lên bàn cậu.
"Cho cậu này."
"Không khát," cậu đáp gọn.
"Thì để khi nào khát," tôi nói, rồi quay đi.
Cậu ngẩng lên nhìn tôi một lát, rồi nhận lấy chai nước cam. Sau này nhớ lại, tôi mới nhận ra đó là lần đầu tiên cậu cầm một món gì từ tay tôi. Chai nước cam lạnh dịu, vị ngọt thanh, giống hệt cảm giác hôm ấy - một kỷ niệm nhỏ giữa những ngày hè oi ả.
---
(13)
Những ngày sau, tôi dần quen với việc nhìn sang bên phải - nơi cậu ngồi. Tôi thấy cậu đọc sách, ghi chép, đeo tai nghe, thỉnh thoảng chạm tay lên trán như để đỡ mỏi.
Không ai nói "chúng ta thân nhau", nhưng mỗi sáng vào lớp, nhìn ghế cậu trống, tôi lại cảm thấy thiếu một điều gì đó. Giống như bữa cơm mà ai đó quên cho vào một nhúm muối - không hỏng, chỉ nhạt.
---
(14)
Một chiều muộn, tôi bị cô giáo giữ lại vì chưa nộp bài tập. Khi cô vừa bước ra ngoài, tôi đang gãi đầu thì nghe giọng Hữu Tề vang lên từ cửa:
"Cô nhờ tôi nhắc cậu nộp bài."
"Ờ... tôi đang làm đây," tôi đáp vội.
"Giờ?"
"Tối còn kịp mà."
Cậu bước lại gần, giọng nhỏ nhưng nghiêm: "Cậu không sợ thi rớt à?"
Tôi nhìn lên, nói vu vơ: "Không. Có người giỏi bên cạnh, tôi còn lo gì."
Cậu thoáng sững lại, rồi khẽ quay đi. Gió ngoài cửa thổi vào, mang theo mùi phấn tan trong không khí, để lại một cảm giác khó tả trong lòng tôi.
---
(15)
Từ hôm đó, Hữu Tề bắt đầu nhắc nhở tôi học thật sự. Cứ đến giờ tự học, cậu lại liếc sang hỏi:
"Làm xong Toán chưa?"
"Chưa."
"Vậy làm đi."
Giọng cậu không cao nhưng đủ khiến tôi cúi xuống làm bài, cảm giác như có một sức mạnh nhẹ nhàng thôi thúc.
Mấy đứa bạn phía sau gọi với: "Ê Thuân, ra sân chơi bóng không?"
Tôi đáp qua loa: "Không, bận rồi."
Hữu Tề nhìn sang, không cười, chỉ khẽ gật đầu. Lạ thay, cảm giác vui vẻ trào dâng trong tôi dù chẳng hiểu rõ vì sao. Sự quan tâm nhỏ bé ấy khiến tôi thấy mình có giá trị hơn, như thể tôi đang dần trở thành một phần trong thế giới của cậu.
---
(16)
Tiết Toán hôm ấy, không khí căng như dây đàn. Cả lớp im phăng phắc, chỉ còn tiếng phấn cọ lên bảng nghe soàn soạt. Thầy giáo giảng nhanh rồi quay lại hỏi:
"Bài này ai giải được?"
Không ai giơ tay. Thầy đảo mắt một vòng lớp học rồi dừng lại ở cuối lớp: "Văn Huyễn Thuân, lên bảng!"
Tôi giật mình làm rơi bút xuống sàn. Vài tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau. Tôi đứng dậy, tay run run cầm phấn đối diện với hàng công thức chằng chịt trên bảng. Mồ hôi lấm tấm trên gáy.
"Làm đi," thầy nói, giọng không nặng nhưng đủ khiến tim tôi trĩu xuống. "Không thì cả tiết này đứng luôn."
---
(17)
Tôi viết vài dòng rồi xóa đi viết lại. Những con số cứ như nhảy múa trong đầu tôi mà chẳng chịu yên vị. Đằng sau có tiếng ai đó thì thầm: "Thôi xong rồi."
Tôi nghe thấy nhưng không dám quay lại. Đến khi thật sự bế tắc, tôi ngẩng lên... và bắt gặp ánh mắt Hữu Tề. Cậu ngồi ngay ngắn ở chỗ mình, tay gõ nhè nhẹ cây bút lên bàn. Không nói gì nhưng khẽ nghiêng vở để lộ tờ giấy ghi sẵn lời giải - vừa đủ để tôi nhìn thấy.
---
(18)
Khoảnh khắc ấy giống như một sợi dây mảnh giữa hai người - ẩn giấu nhưng rõ ràng. Tôi nhìn nhanh lên bảng rồi viết lại công thức theo lời giải của cậu. Đến khi thầy gật đầu bảo đúng, tôi thở phào nhẹ nhõm quay về chỗ ngồi.
"Cảm ơn," tôi nói khẽ khi ngồi xuống.
Hữu Tề không nhìn sang mà chỉ đáp gọn: "Lần sau tự làm."
Giọng cậu bình thường nhưng tôi nghe ra chút mềm mại trong đó - như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng hơn là trách móc.
---
(19)
Giờ ra chơi hôm ấy, Mập huých vai tôi, cười nhăn nhở:
"Ê! Hôm nay ông Hữu cứu mạng nha! Tụi tôi tưởng cậu toang rồi chứ!"
Tôi nhún vai: "Thì nhờ người giỏi bên cạnh mà."
"Nhờ hoài coi chừng quen đó," Mập trêu tiếp.
Tôi bật cười nhưng không trả lời gì thêm. Từ xa, Hữu Tề đang lau bảng. Dáng người cậu thẳng tắp trong chiếc áo đồng phục trắng hòa vào ánh nắng vàng nhạt cuối ngày. Tôi nhìn theo mà chẳng hiểu vì sao lòng lại dịu đi - như thể có điều gì đó ấm áp đang âm thầm nhen nhóm trong tâm hồn mình.
---
(20)
Chiều hôm ấy tan học muộn. Cả lớp đã lác đác ra về gần hết. Tôi dọn sách vở chậm chạp trong khi Hữu Tề vẫn ngồi viết gì đó trên bàn. Ngoài cửa sổ, trời sẫm màu dần; nắng cuối cùng rớt trên bàn vàng óng như mật ong.
Tôi hỏi vu vơ: "Cậu lúc nào cũng học hả?"
"Không," cậu đáp mà không ngẩng lên.
"Vậy sao cứ nghiêm thế?"
Cậu dừng bút, khẽ ngẩng đầu nhìn tôi: "Vì có người phải học thay phần của cậu."
Tôi bật cười mà chẳng phản bác gì thêm. Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve đã bắt đầu thưa thớt; gió nhẹ thổi qua làm lay động rèm cửa. Trong lớp học chỉ còn hai người chúng tôi và khoảng không gian tĩnh lặng bao quanh - như thể cả thế giới bên ngoài đã dừng lại để dành riêng cho những cảm xúc đang len lỏi giữa hai đứa...
---
(21)
Những buổi tự học sau đó, tôi ít nói hơn hẳn. Không phải vì tôi chăm chỉ hơn, mà chỉ là mỗi lần ngẩng lên, ánh mắt tôi lại vô tình chạm phải ánh nhìn của Hữu Tề. Cậu ấy không nhìn lâu, chỉ thoáng qua, nhưng đủ để tôi giật mình quay đi, giả vờ chăm chú viết tiếp.
Cứ thế, ban đầu chỉ vài lần, rồi dần dần nhiều hơn. Có đôi khi, tôi nhận ra bản thân đang chờ đợi khoảnh khắc ấy, như một thói quen lặng lẽ hình thành. Một cảm giác mơ hồ len lỏi vào tâm trí, không rõ ràng nhưng lại khiến tim tôi đập nhanh hơn mỗi khi ánh mắt chúng tôi giao nhau.
---
(22)
Hôm ấy trời bỗng đổ mưa giữa giờ học. Cửa sổ lớp học mở hé, gió tạt vào làm ướt mép bàn của tôi. Tôi vội vàng đưa tay đóng cửa sổ lại, tay kia cầm vở che chắn, nhưng vụng về thế nào lại làm rơi cây bút xuống đất.
Hữu Tề ngồi gần đó cúi xuống nhặt lên, đặt lại trên bàn tôi. "Cậu hậu đậu thật đấy," cậu nói khẽ, giọng không có vẻ gì là trách móc.
Tôi bật cười, đáp: "Cậu thì lúc nào cũng nghiêm khắc quá."
Cậu không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đẩy cuốn vở của tôi ngay ngắn lại. Tôi nhìn đôi tay cậu - những ngón tay thon dài, trắng trẻo, có một vết mực nhỏ trên ngón trỏ. Một chi tiết nhỏ nhặt nhưng lại khiến tôi cảm thấy gần gũi hơn với cậu. Có lẽ, đôi khi chính những điều giản dị nhất lại mang theo một ý nghĩa đặc biệt mà ta khó lòng diễn tả thành lời.
---
(23)
Tan học, mưa vẫn chưa dứt. Tôi đứng ở hành lang nhìn ra sân trường trắng xóa nước mưa. Tôi không mang ô, trong khi Hữu Tề đang gấp tập sách của mình. Cậu quay sang nhìn tôi, hỏi:
"Không về à?"
"Tôi quên mang ô rồi," tôi đáp, giọng hơi ngại ngùng.
"Đi chung không?"
Tôi hơi bất ngờ trước lời đề nghị ấy, nhưng rồi cũng gật đầu: "Vậy phiền cậu rồi."
Chúng tôi bước ra khỏi hành lang. Hữu Tề giương ô lên, tôi đi sát bên cạnh cậu. Tiếng mưa lộp bộp trên vải ô nghe thật rõ ràng. Khoảng cách giữa hai chúng tôi rất gần, nhưng vẫn đủ để một bên vai áo tôi bị ướt vì gió tạt. Tôi không dám dịch sát thêm, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Dường như trong cơn mưa lạnh lẽo ấy, có một ngọn lửa nhỏ đang âm thầm cháy lên trong lòng tôi.
---
(24)
Khi đến ngã rẽ, Hữu Tề dừng lại và đưa ô cho tôi. "Cậu về trước đi, nhà tôi gần đây thôi," cậu nói nhẹ nhàng.
Tôi lắc đầu: "Không được đâu, mưa còn lớn thế này mà."
Cậu mỉm cười: "Không sao đâu, tôi quen rồi."
Tôi cầm lấy chiếc ô từ tay cậu, đứng nhìn theo bóng dáng cậu rảo bước trong mưa. Những giọt nước đọng trên tóc cậu lấp lánh dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Áo cậu ướt dính vào vai, nhưng dáng lưng vẫn thẳng tắp và mạnh mẽ.
Khoảnh khắc ấy như một bức tranh đẹp mà tôi không thể rời mắt. Tiếng mưa tưởng chừng như xa dần đi, chỉ còn lại nhịp tim của chính mình vang vọng trong lồng ngực. Một cảm giác trống trải kỳ lạ len lỏi vào lòng tôi khi bóng dáng cậu biến mất sau màn mưa trắng xóa.
---
(25)
Tối hôm đó, tôi mở điện thoại ra định nhắn cho Hữu Tề một lời cảm ơn. Nhưng ngón tay vừa gõ được vài chữ thì lại dừng lại. Trên khung chat, dòng chữ "Đang nhập..." hiện lên rồi biến mất. Có lẽ cậu cũng đang định nói gì đó với tôi.
Cuối cùng, chẳng ai gửi đi điều gì cả. Tôi nhìn màn hình điện thoại phát sáng trong lòng bàn tay mình, khẽ thở dài rồi bật cười một mình: "Mình đúng là ngốc thật."
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa vẫn rơi đều đặn, như muốn an ủi hai con người đang nằm thao thức ở hai nơi khác nhau nhưng cùng nhớ về một buổi chiều chung ô dưới cơn mưa ấy. Lòng tôi vừa trống trải vừa ấm áp lạ kỳ - một cảm giác khó gọi tên nhưng thật dịu dàng và sâu sắc.
---
(26)
Sáng hôm sau, khi bước vào lớp học, tôi thấy Hữu Tề đã ngồi sẵn ở chỗ quen thuộc của mình. Cậu đang chăm chú đọc sách, vẻ mặt nghiêm túc khiến tim tôi bỗng nhiên lỡ nhịp. Tôi đứng chần chừ một lúc ở cửa lớp, rồi hít sâu một hơi và bước lại gần chỗ cậu ngồi.
"Chào cậu," tôi lên tiếng trước.
Hữu Tề ngẩng đầu lên nhìn tôi và nở một nụ cười nhẹ: "Chào."
Tim tôi bất giác đập nhanh hơn nữa khi thấy nụ cười ấy. Dường như mọi âm thanh xung quanh bỗng chốc tan biến hết, chỉ còn lại hai chúng tôi trong căn phòng này mà thôi. Tôi ngồi xuống ghế của mình và cố gắng tập trung vào bài học phía trước mặt. Nhưng sự hiện diện của Hữu Tề ngay bên cạnh khiến tôi không tài nào giữ được sự chú ý của mình lâu hơn vài phút.
---
(27)
Trong suốt tiết học hôm đó, không biết bao nhiêu lần tôi liếc nhìn sang phía Hữu Tề. Thỉnh thoảng cậu cũng quay sang nhìn lại tôi, nhưng ánh mắt ấy chỉ thoáng qua trước khi cậu nhanh chóng quay đi như một phản xạ tự nhiên. Những khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau tuy ngắn ngủi nhưng lại khiến lòng tôi xao xuyến mãi không thôi. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu Hữu Tề có cảm nhận được điều gì đặc biệt giữa chúng tôi hay không?
---
(28)
Giờ ra chơi hôm ấy, chúng tôi cùng nhau ra ngoài sân trường. Mọi người xung quanh tụ tập thành từng nhóm nhỏ trò chuyện rôm rả, còn chúng tôi thì đứng riêng lẻ bên cạnh nhau trong khoảng không gian yên tĩnh giữa đám đông ồn ào ấy.
Tôi hỏi vu vơ: "Cậu có thích mưa không?"
"Có," Hữu Tề trả lời ngắn gọn nhưng chắc chắn.
"Vậy hôm qua cậu không thấy lạnh à?"
"Không," cậu nói với giọng điềm nhiên như thường lệ. "Tôi quen rồi."
Câu trả lời đơn giản ấy khiến lòng tôi bất giác ấm áp hơn một chút. Tôi muốn hỏi thêm nhiều điều nữa về cậu, nhưng lại sợ phá vỡ sự bình yên đang bao trùm lấy cả hai chúng tôi lúc này.
---
(29)
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày. Những buổi học chung lớp, những giờ tự học im lặng mà ánh mắt vẫn thường xuyên gặp nhau đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của tôi lúc nào không hay. Tôi không còn cảm thấy cô đơn giữa những con người xung quanh nữa. Thay vào đó là một cảm giác ấm áp khó tả - như thể luôn có một người bạn đồng hành âm thầm bên cạnh mình dù chẳng cần nói quá nhiều lời.
---
(30)
Một buổi chiều nọ sau giờ tan học, khi chúng tôi cùng bước ra khỏi lớp, tôi lấy hết can đảm để nói với Hữu Tề điều mà mình đã nghĩ rất lâu: "Cậu có muốn đi ăn gì không?"
Hữu Tề thoáng ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ của tôi, nhưng rồi nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi cậu khi đáp: "Tôi cũng đang đói."
Chúng tôi cùng nhau bước đi trên con đường nhỏ dẫn ra khỏi trường học. Không cần phải nói quá nhiều lời với nhau - chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của đối phương là đủ để lòng tôi cảm thấy yên bình đến lạ thường. Trong lòng tôi lúc này như có một hạt giống nhỏ vừa được gieo xuống đất mềm mại - hạt giống của một thứ tình cảm dịu dàng đang dần nảy nở giữa hai người trẻ tuổi dưới bầu trời đầy những cơn mưa mùa hạ...
---
(31)
Mùa hè qua đi, để lại trong tôi những buổi chiều vàng rực, tiếng ve ngân dài, và cả những hồi hộp đợi chờ kết quả thi đại học. Cuối cùng, tôi và Hữu Tề đều đỗ vào hai trường khác nhau trong thành phố. Ai cũng nghĩ chúng tôi sẽ còn gặp nhau thường xuyên, bởi khoảng cách chẳng là bao. Nhưng hôm ấy, giữa quán cà phê đông người, cậu bất ngờ nói:
"Tớ được học bổng du học."
Tôi ngẩn người, không kịp phản ứng. Chỉ thấy đôi môi cậu mấp máy, giọng nói như hòa lẫn vào tiếng ồn xung quanh.
"Đi bao lâu?" tôi hỏi, cố giữ bình tĩnh.
"Có thể... vài năm."
Ly cà phê trước mặt nguội dần. Những vệt bọt sữa tan loãng, giống như cảm giác trong lòng tôi lúc này - một thứ gì đó đang vỡ ra mà không cách nào giữ lại được.
---
(32)
Tối đó, tôi nằm trằn trọc mãi. Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn bàn hắt lên góc vở - cuốn vở Hữu Tề từng ngồi bên, cẩn thận gạch công thức cho tôi. Tôi lật đến trang cuối cùng, nơi cậu đã viết bằng bút bi xanh:
"Nhớ làm phần này cho quen tay."
Tôi đưa tay chạm vào dòng chữ ấy, nhưng cảm giác như đang chạm vào khoảng trống. Những kỷ niệm ùa về - những buổi học chung, những lần cùng nhau đi ăn vặt, và cả những khoảnh khắc im lặng bên nhau mà chẳng cần nói gì. Chúng tôi mới mười tám tuổi. Còn quá sớm để nói đến chia ly, nhưng tôi biết - nếu không nói ra bây giờ, có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội.
---
(33)
Ngày hôm sau, tôi đến thư viện tìm cậu. Hữu Tề vẫn ngồi ở chiếc bàn quen thuộc, ánh sáng từ cửa sổ nghiêng qua, rọi lên mái tóc và trang sách trước mặt cậu. Tôi đứng nhìn một lúc lâu rồi gọi:
"Hữu Tề."
Cậu ngẩng lên, mỉm cười: "Ừ?"
"Tớ nghe nói cậu sắp đi thật rồi?"
Cậu gật đầu: "Tháng sau bay."
"Vậy còn... tớ?"
Cậu nhìn tôi, ánh mắt bình thản: "Cậu thì vẫn ở đây."
Câu trả lời nhẹ tênh, nhưng trong lòng tôi lại như có thứ gì đó lạnh buốt vừa tràn qua.
---
(34)
Buổi chiều hôm ấy, tôi hẹn cậu ra sân bóng sau trường. Nắng hạ vàng ươm trải dài trên mặt đất, gió thổi qua khung sắt rỉ sét, ve vẫn kêu râm ran trên những tán cây cao. Tôi đứng đối diện Hữu Tề, lòng ngổn ngang nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cậu nhìn tôi, ánh mắt yên bình đến lạ thường.
"Tớ định không nói gì cả," cuối cùng tôi cũng lên tiếng, "nhưng nghĩ lại, nếu cậu đi rồi, tớ sẽ hối hận."
Hữu Tề không ngắt lời, chỉ im lặng chờ đợi. Tôi hít một hơi sâu, bước một bước về phía cậu:
"Hữu Tề... tớ thích cậu."
Gió dường như cũng ngừng thổi. Cả bầu trời như lặng đi trong khoảnh khắc ấy.
---
(35)
Hữu Tề nhìn tôi rất lâu. Rồi cậu khẽ nói, giọng khàn khàn: "Tớ biết."
"Vậy... cậu thì sao?" Tôi hỏi, tim đập mạnh đến nỗi tưởng như có thể nghe thấy tiếng vang trong lồng ngực mình.
"Tớ cũng thích cậu."
Tôi bật cười, nhưng nước mắt lại chảy dài trên má: "Vậy sao cậu vẫn đi?"
"Bởi vì đó là ước mơ của tớ," Hữu Tề đáp nhẹ nhàng. "Và tớ không muốn vì tình cảm này mà khiến cậu phải chờ đợi."
Tôi không nói thêm được gì nữa. Chỉ tiến tới ôm lấy cậu thật chặt. Giữa sân trường vắng vẻ buổi chiều hôm ấy, hai người con trai ôm nhau thật lâu - như muốn níu giữ cả tuổi trẻ trong một cái ôm duy nhất.
---
(36)
Tôi không nhớ mình đã ôm Hữu Tề bao lâu. Chỉ biết khi buông ra, vai áo cậu đã ướt đẫm nước mắt của tôi. Cậu khẽ cười: "Cậu khóc à?"
"Tớ đâu có." Tôi quay mặt đi, cố che giấu đôi mắt đỏ hoe của mình.
"Ừ, không khóc," cậu nói rồi đưa tay lau nhẹ bên má tôi - nơi nước mắt vừa rơi xuống.
Gió chiều thổi qua mang theo mùi nắng cuối hạ. Chúng tôi đứng lặng giữa sân bóng ấy mà chẳng ai nói thêm điều gì nữa, vì cả hai đều biết rằng nếu nói thêm thì sẽ chẳng thể buông tay nổi.
---
(37)
Những ngày sau đó trôi qua như một cuốn phim tua nhanh. Tôi vẫn đến trường, vẫn gặp Hữu Tề, vẫn cười nói như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mỗi lần chào nhau, trong lòng tôi lại âm thầm đếm ngược - còn mười ngày, rồi chín ngày... từng khoảnh khắc trôi qua đều khiến tôi cảm thấy thời gian đang chạy nhanh hơn bao giờ hết.
Có lần tôi hỏi: "Cậu sang đó rồi có nhớ tớ không?"
Hữu Tề đáp ngay mà không cần suy nghĩ: "Có. Nhưng tớ sẽ không để nỗi nhớ đó làm cậu buồn."
Nghe vậy, tôi bật cười. Nhưng nụ cười nghẹn lại nơi cổ họng.
---
(38)
Ngày 17 tháng ấy, tôi tiễn Hữu Tề ra sân bay. Cậu mặc áo sơ mi trắng và quần tây xanh - bộ đồ giống hệt ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở lớp học thêm năm ấy. Trong tay cậu là chiếc vali nhỏ và tấm vé máy bay đã được gập đôi gọn gàng.
Chúng tôi đi bên nhau qua hành lang dài của sân bay. Tiếng loa phát thanh vang lên đều đều nhưng xa xăm như thể ở một thế giới khác. Tôi không biết phải nói gì nên chỉ im lặng bước cạnh cậu. Hữu Tề quay sang nhìn tôi: "Đừng nhìn tớ như vậy... nếu không tớ sẽ không đi nổi đâu."
---
(39)
Tôi cố gượng cười: "Cậu hứa đi... sẽ viết thư cho tớ."
"Ừ. Tớ hứa."
"Và khi nào về... chúng ta sẽ đi ăn mì cay như trước nhé."
"Được."
Chúng tôi dừng lại trước cửa kiểm tra an ninh. Khoảnh khắc ấy thời gian dường như đông lại. Hữu Tề nhìn tôi lần cuối rồi khẽ nói: "Thuân này..."
"Hả?" Tôi ngẩng lên nhìn cậu, lòng chợt dâng lên một nỗi bất an khó tả.
"Nếu có ai hỏi tớ từng yêu ai nhất... tớ sẽ nói - là cậu."
---
(40)
Cánh cửa kính tự động khép lại phía sau lưng Hữu Tề. Bóng dáng cao gầy của cậu dần khuất xa giữa dòng người đông đúc đang hối hả bước qua bước lại trong sân bay rộng lớn. Tôi đứng đó rất lâu, tay nắm chặt đến trắng bệch mà không nhận ra. Chuyến bay mang Hữu Tề đi xa - mang theo cả mùa hè của tuổi mười tám trong lòng tôi.
Bầu trời bên ngoài vẫn xanh đến nhức mắt, nhưng trong lòng tôi mọi thứ đã trở nên nhạt nhòa - như ánh nắng bị phủ bởi một lớp sương mờ mịt. Có lẽ từ ngày hôm ấy, tuổi mười bảy của tôi chính thức khép lại bằng một lời tạm biệt và một cái ôm chẳng hẹn ngày gặp lại.
---
(41)
Tôi đỗ vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, nơi ánh sáng, màn hình và những giấc mơ giao thoa. Ngày nhập học, trời thu trong vắt, nắng như rót mật lên những bậc thang gạch đỏ. Tôi xách vali, bước đi giữa sân trường rộng lớn, lòng vừa háo hức vừa bồi hồi. Xung quanh, ai cũng mang theo hoài bão, ánh mắt sáng rực như thể đã sẵn sàng để chạm vào tương lai. Nhưng giữa bao gương mặt xa lạ ấy, tôi lại lỡ tìm một người mà tôi biết chắc chắn không thể có mặt ở đây.
---
(42)
Buổi học đầu tiên là môn "Nhập môn diễn xuất". Giảng viên đứng trên bục giảng, ánh mắt sắc sảo nhìn lướt qua từng sinh viên rồi nói: "Diễn viên giỏi không phải người biết giả, mà là người dám thật." Lời nói ấy như một mũi kim đâm thẳng vào lòng tôi. Tôi chợt thấy tim mình nhói lên. Thì ra, có những cảm xúc thật mà tôi đã cố giấu đi từ lâu, giấu kỹ đến mức chính bản thân cũng quên mất cách để lộ ra. Có lẽ, tôi đã tập diễn từ rất lâu rồi, kể từ ngày cậu rời đi mà không ngoảnh lại.
---
(43)
Ký túc xá của tôi có sáu người. Mỗi ngày trôi qua đều ồn ào và đầy ắp tiếng cười. Bọn họ rủ nhau đi hát karaoke, ăn đêm hay dạo phố. Tôi cũng đi cùng, cũng cười, cũng nói như thể mình hoàn toàn hòa nhập. Nhưng khi màn đêm buông xuống, khi đèn phòng tắt đi và mọi thứ chìm vào yên lặng, tôi lại nằm đó, mắt nhìn lên trần nhà. Trong đầu tôi chỉ còn lại giọng nói của cậu - thấp, chậm và ấm áp như ngày nào.
---
(44)
Có lần, tôi được chọn diễn thử trong một cảnh ngắn. Đó là cảnh chia tay người yêu ở sân bay. Tôi đứng đó, nhìn qua lớp kính giả và nói: "Đi đi." Đạo diễn gật đầu, bảo ánh mắt tôi rất thật. Tôi cười nhẹ, nhưng lòng lại rối bời. Làm gì có "diễn" ở đây? Tôi chỉ đang sống lại buổi sáng năm mười bảy tuổi, khi cậu xách vali bước đi mà không quay đầu nhìn lại.
---
(45)
Tháng thứ hai đại học, tôi bắt đầu nhận vài buổi chụp ảnh và quay quảng cáo nhỏ. Người ta nói rằng tôi có gương mặt rất "hợp ống kính", có ánh mắt khiến người xem tin vào những điều chưa từng có thật. Nhưng tôi biết rõ hơn ai hết, ánh mắt ấy không phải là món quà trời ban. Nó đến từ một nỗi nhớ kéo dài suốt năm năm chưa nguôi ngoai. Một nỗi nhớ đã ăn sâu vào tôi đến mức trở thành bản năng.
---
(46)
Năm nhất đại học của tôi trôi qua với lịch học dày đặc và những buổi quay phim ngắn không ngừng nghỉ. Nhưng dù bận rộn đến đâu, đêm nào tôi cũng dành ít nhất mười lăm phút để nhắn tin cho Hữu Tề. Bên kia múi giờ, cậu thường trả lời bằng giọng buồn ngủ: "Giờ này bên anh chắc tối rồi nhỉ?"
Tôi gõ lại: "Ừ, tối lắm. Nhưng em vẫn là tin nhắn đầu tiên sáng nay của anh đấy."
Cậu gửi biểu tượng mặt cười. Dưới ánh đèn phòng ký túc xá, màn hình điện thoại nhỏ sáng lên như thể cậu đang ngồi ngay bên cạnh tôi, lặng lẽ nghe tôi kể hết mọi chuyện trong ngày.
---
(47)
Một lần, tôi kể cho cậu nghe về buổi học diễn xuất hôm đó. Thầy yêu cầu chúng tôi khóc trong ba phút mà không được dùng bất cứ kỹ thuật nào. Tôi ngồi lặng một chỗ, chẳng nghĩ ra điều gì để làm mình khóc cả. Nhưng rồi bất chợt hình ảnh buổi sáng tiễn cậu ở sân bay ùa về trong tâm trí. Nước mắt cứ thế tràn ra mà tôi không thể kiểm soát được. Khi kể lại chuyện này cho cậu nghe, cậu nhắn: "Vậy là em vẫn còn hữu dụng đấy, dù ở xa thế này."
---
(48)
Dạo ấy mạng kém lắm. Mỗi lần gọi video là hình ảnh cứ giật cục liên tục. Có khi tôi chỉ thấy nửa khuôn mặt cậu trên màn hình, phần còn lại chìm trong bóng tối. Vậy mà tôi lại thấy nhớ đến phát điên - cái kiểu nhớ không phải vì thiếu mà vì sợ quên mất giọng cười ấy.
"Em biết không," tôi nói với cậu qua màn hình mờ nhòe, "ở lớp anh đang quay một cảnh tỏ tình. Thầy hỏi anh lấy cảm xúc từ đâu. Anh bảo lấy từ người đang gọi với anh nè."
Cậu im lặng một lúc lâu rồi bảo nhỏ: "Vậy thì... đừng đổi vai nhé."
---
(49)
Những ngày cậu bận thi giữa kỳ cũng là lúc tôi đang quay phim ngắn ở Đà Lạt. Buổi sáng, tôi gửi cho cậu tấm ảnh chụp rừng thông ngập trong sương mù; tối đến, cậu gửi lại hình bàn học đầy những ghi chú chi chít chữ viết tay. Chúng tôi cùng nhìn vào màn hình điện thoại của mình, cách nhau nửa vòng trái đất nhưng vẫn cảm thấy gần gũi đến lạ thường.
Cậu bảo: "Nếu sau này anh nổi tiếng, nhớ kể rằng em từng dạy anh làm Toán nhé."
Tôi bật cười: "Còn em thì nhớ kể là anh từng dạy em cách kiên nhẫn đợi tin nhắn mỗi đêm nha."
---
(50)
Đêm cuối năm, tôi quay cảnh dưới tuyết nhân tạo - vai diễn đầu tiên của tôi có thoại hẳn hoi. Khi đạo diễn hô "Cắt!", điện thoại của tôi sáng lên với tin nhắn từ Hữu Tề: "Chúc mừng năm mới, Thuân. Bên đây tuyết rơi nhiều thật đó."
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm lạnh giá. Những hạt tuyết giả vẫn đang rơi dưới ánh đèn trường quay mờ ảo. Không hiểu vì sao, lòng tôi bỗng thấy dịu lại một cách kỳ lạ. Giữa khoảng cách mấy nghìn cây số, chúng tôi vẫn cùng sống trong một khoảnh khắc, cùng cảm nhận một mùa đông như nhau.
Tôi nghĩ thầm trong lòng: Có lẽ tình yêu đôi khi không cần phải gặp lại nhau... Chỉ cần cùng tồn tại trong cùng một thời gian là đủ rồi.
---
(51)
Năm thứ hai đại học, tôi lần đầu được nhận vai phụ trong một bộ phim truyền hình. Lịch quay dày đặc đến mức tôi không còn phân biệt nổi ngày và đêm. Tin nhắn với Hữu Tề bắt đầu thưa dần. Không phải vì tôi quên cậu, mà mỗi lần định kể điều gì, tôi đều thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngả lưng xuống giường và ngủ ngay lập tức.
Cậu vẫn nhắn đều đặn, những dòng tin ngắn gọn:
"Nhớ ăn cơm nhé."
"Ngủ sớm một chút đi."
"Đừng để bị ốm đấy."
Tôi đọc hết, nhưng nhiều khi chưa kịp trả lời. Trong lòng có chút day dứt, như thể đang đánh rơi điều gì đó quý giá mà bản thân không đủ sức giữ chặt.
---
(52)
Hữu Tề tốt nghiệp sớm hơn tôi nửa năm. Cậu được nhận vào làm nghiên cứu cho một công ty lớn. Công việc của cậu bận rộn, còn tôi thì bay liên tục từ phim trường này sang phim trường khác.
Có những ngày, tin nhắn giữa chúng tôi chỉ là một bức ảnh cốc cà phê hay một biểu tượng mặt cười đơn giản. Chúng tôi không nói những câu như "nhớ" nữa. Cả hai đều hiểu rằng nếu nói ra, khoảng cách giữa chúng tôi sẽ càng trở nên rõ ràng hơn.
---
(53)
Buổi tối, khi trở về phòng sau một ngày dài, tôi thường mở lại những đoạn ghi âm cũ của Hữu Tề. Giọng cậu trầm ấm, đôi khi khẽ cười, gọi tôi là "đồ ngốc" mỗi khi tôi kể chuyện những sai sót trên phim trường.
Tôi không còn nghe chúng thường xuyên như trước, nhưng cũng không nỡ xóa đi. Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhắn cho cậu: "Bên đó ổn chứ?"
Cậu trả lời: "Ổn. Còn anh?"
Tôi đáp: "Ổn."
Hai chữ ấy nghe nhẹ nhàng, gọn gàng, nhưng đằng sau là cả một khoảng trời im lặng mà cả hai không ai dám chạm vào.
---
(54)
Một lần, trong buổi phỏng vấn, phóng viên hỏi tôi: "Nếu có ai đó khiến anh thay đổi cách nhìn về cuộc sống, thì người đó là ai?"
Tôi khựng lại vài giây, rồi đáp: "Một người bạn cũ."
Sau buổi phỏng vấn, tôi gửi đường link bài báo cho Hữu Tề mà không kèm thêm lời nào. Vài tiếng sau, cậu nhắn lại:
"Em xem rồi. Cảm ơn vì anh vẫn nhớ."
Chỉ vậy thôi mà ngực tôi thắt lại, cảm giác như có điều gì đó vừa chạm đến sâu thẳm trong lòng mình.
---
(55)
Cuối năm đó, tôi nhận được vai chính đầu tiên trong sự nghiệp. Khi hợp đồng được ký kết, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là muốn gọi ngay cho Hữu Tề để báo tin. Nhưng nhìn đồng hồ, tôi nhận ra bên đó đã quá nửa đêm.
Tôi đắn đo mãi, cuối cùng chỉ gửi một dòng tin ngắn: "Anh làm được rồi, Hữu Tề."
Sáng hôm sau, tin nhắn của cậu đến: "Em biết mà."
Tôi nhìn dòng chữ ấy và bất giác mỉm cười. Trong thế giới ồn ào và ánh đèn rực rỡ này, vẫn có một người ở xa thật xa luôn tin tưởng tôi như ngày đầu tiên.
---
(56)
Sau bộ phim đầu tiên, tên tuổi của tôi bắt đầu xuất hiện trên báo chí. Lịch trình kín đặc với những buổi phỏng vấn, ký hợp đồng, ghi hình... nối tiếp nhau không ngừng nghỉ.
Số điện thoại của Hữu Tề vẫn nằm ở đầu danh bạ của tôi, nhưng đã lâu rồi tôi không gọi cho cậu. Không phải vì tôi quên cậu, mà mỗi lần định bấm gọi, tôi lại thấy sợ. Sợ rằng giọng nói quen thuộc ấy sẽ làm tôi mềm yếu giữa thế giới đang mong chờ tôi phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cậu thỉnh thoảng vẫn gửi cho tôi những bức ảnh bầu trời ở nơi cậu sống. Tôi chỉ đáp lại bằng cách "thả tim". Khoảng cách giữa chúng tôi giờ đây không chỉ là múi giờ nữa, mà còn là nhịp sống, là con đường mà cả hai đã chọn đi - không còn khớp nhịp với nhau.
---
(57)
Tháng ba năm ấy, tôi tham dự một lễ trao giải lớn. Giữa ánh đèn flash và tiếng vỗ tay vang dội, bất giác tôi nhớ đến buổi chiều trong lớp năm nào - khi Hữu Tề gập sách lại và quay sang nói với tôi: "Làm đi."
Giờ đây, tôi thật sự đã làm được. Nhưng khi nhìn quanh, người từng tin tưởng tôi nhất lại không còn ở bên cạnh để chứng kiến khoảnh khắc này.
Đêm đó trở về phòng, tôi mở điện thoại lên và nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của cậu gửi từ gần hai tháng trước:
"Nghe nói anh sắp đóng phim mới. Cố lên nhé."
Tôi chưa trả lời tin nhắn đó. Giờ nhìn lại, cảm giác như có ai đó vừa đặt tay lên tim mình - lạnh lẽo và trống trải vô cùng.
---
(58)
Dạo gần đây, mỗi lần mở điện thoại lên, tôi lại cảm thấy một loại mỏi mệt khó tả thành lời. Cậu bận rộn với công việc nghiên cứu của mình, còn tôi thì chìm trong guồng quay của những bộ phim mới. Tin nhắn giữa chúng tôi ngày càng thưa thớt hơn, gọi điện lại càng hiếm hoi hơn nữa.
Có những tuần trôi qua mà chúng tôi chẳng nói với nhau lấy một lời nào. Rồi khi tôi định viết gì đó cho cậu, lại không biết nên bắt đầu bằng "Xin lỗi" hay "Em dạo này thế nào".
Hữu Tề vẫn ở đó - trong cuộc đời tôi - nhưng dường như hình bóng cậu đang mờ dần đi từng ngày. Giống như một ngôi sao sáng trên bầu trời cao rộng kia, vẫn sáng nhưng đã xa đến mức không còn đủ sức soi rọi xuống mặt đất nữa.
---
(59)
Một đêm khuya sau khi quay xong cảnh cuối của ngày hôm ấy, mệt đến mức không còn đứng vững nổi nữa, tôi ngồi tựa lưng vào tường và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc mơ chập chờn ấy, tôi thấy Hữu Tề đứng giữa sân trường ngày xưa. Áo trắng tinh khôi, tay cầm vali và nở nụ cười quen thuộc: "Tôi sẽ viết thư cho anh."
Tôi giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya vắng lặng. Ánh sáng từ điện thoại vẫn le lói trên bàn. Tôi mở ra xem - không có tin nhắn nào từ cậu cả.
Ngồi lặng thật lâu trong bóng tối tĩnh mịch ấy, tôi gõ một dòng tin nhắn: "Em còn nhớ không?" Nhưng rồi ngón tay chần chừ mãi và cuối cùng xóa đi. Giữa tiếng mưa lách tách ngoài cửa sổ, tôi nhận ra rằng - có những câu hỏi vốn dĩ chẳng cần hồi âm làm gì nữa.
---
(60)
Một buổi sáng nọ, tôi nhận được tin Hữu Tề sắp sang châu Âu dự một hội nghị lớn trong ngành của cậu. Tôi gửi lời chúc mừng đơn giản: "Tự hào về em."
Cậu trả lời lại: "Cũng tự hào về anh."
Chỉ vậy thôi. Chúng tôi vẫn tồn tại trong đời nhau theo cách nào đó, nhưng đã không còn thuộc về nhau như trước nữa. Những cuộc gọi kéo dài suốt cả đêm ngày xưa giờ đây chỉ còn là vài dòng tin nhắn ngắn ngủi qua lại giữa hai người bạn cũ.
Tôi vẫn lưu tên cậu trong danh bạ với một biểu tượng mặt trời nhỏ bên cạnh. Nhưng có lẽ mặt trời ấy giờ chỉ chiếu sáng trên hai con đường song song - chẳng còn giao nhau thêm lần nào nữa...
---
(61)
Có một giai đoạn, mỗi khi màn hình điện thoại hiện lên tên Hữu Tề, tôi lại ngập ngừng không muốn bấm nút nghe. Không phải vì tôi không muốn nghe giọng cậu, mà là vì sợ rằng âm thanh quen thuộc ấy sẽ kéo tôi trở lại những ký ức đã qua. Những đêm gọi video đến tận khuya, những lời hứa hẹn sẽ gặp lại nhau, tất cả như một cuộn phim cũ cứ tua đi tua lại trong đầu. Chúng tôi vẫn nói chuyện, nhưng dường như chẳng còn chạm được đến trái tim nhau nữa. Cậu kể về công việc, tôi kể về bộ phim mới vừa quay xong. Giữa hai đầu dây là khoảng lặng dài, đủ để nghe rõ tiếng thở mệt mỏi của cả hai.
---
(62)
Một hôm, cậu hỏi tôi: "Anh còn xem lại ảnh cũ của chúng ta không?"
Tôi ngập ngừng một chút rồi trả lời: "Thỉnh thoảng thôi."
Thật ra là tôi chẳng dám mở ra xem. Mỗi bức ảnh như một vết cứa nhỏ. Không đau nhói, nhưng cứ rỉ từng chút, thấm vào tận sâu bên trong. Cậu im lặng một lát rồi cười nhẹ: "Em cũng vậy."
Tôi biết đó là lời nói dối. Cậu chưa bao giờ quên được, chỉ là đang học cách giấu đi mà thôi. Giống như tôi vậy.
---
(63)
Những cuộc gọi thưa thớt dần, tin nhắn gửi đến muộn hơn, và câu trả lời thì ngày càng ngắn ngủi. Chúng tôi bắt đầu dùng những câu khách sáo mà trước đây chưa từng có: "Giữ gìn sức khỏe nhé.", "Anh bận thì đừng cố."
Mỗi lần nghe thấy hai từ "đừng cố", tôi cảm nhận rõ một vết nứt đang lớn dần trong mối quan hệ của chúng tôi. Không ai nói ra lời chia tay, nhưng cả hai đều hiểu rằng điều đó đang đến rất gần. Tôi cảm thấy mệt mỏi, không phải vì hết yêu, mà vì tình yêu này đã trở thành một thói quen. Trái tim tôi dường như không còn đủ chỗ để được an ủi nữa.
---
(64)
Một tối nọ, sau khi hoàn thành buổi ghi hình, tôi mở điện thoại và nhìn chăm chú vào khung chat trống. Màn hình vẫn sáng, nhưng tôi chẳng biết phải viết gì. Tôi muốn kể với cậu rằng tôi vừa quay xong một cảnh chia tay đầy cảm xúc. Tôi muốn hỏi bên đó trời có lạnh chưa. Nhưng rồi tôi lại tự hỏi: "Liệu cậu có thật sự muốn nghe không?"
Cuối cùng, tôi khóa màn hình và thở dài một hơi thật sâu. Lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng sự im lặng giữa chúng tôi không còn là nỗi nhớ nhung nữa, mà là một sự giải thoát.
---
(65)
Hôm sau, cậu gửi tin nhắn: "Hôm nay em đi qua một rạp chiếu phim, thấy poster của anh. Vui lắm."
Tôi đọc đi đọc lại dòng tin đó mấy lần, rồi chỉ trả lời: "Cảm ơn."
Chỉ vậy thôi, không thêm gì nữa. Tôi đoán rằng phía bên kia, cậu cũng đang nhìn vào màn hình, do dự y như tôi. Có lẽ cả hai chúng tôi đều hiểu rằng một tình yêu đi quá xa sẽ không tan vỡ bằng những trận cãi vã ồn ào, mà bằng sự lặng im kéo dài, đến khi chẳng ai còn đủ sức gọi tên nhau nữa.
---
(66)
Mùa thu năm ấy, tôi quay phim ở Thượng Hải. Cậu lúc đó đã chuyển sang châu Âu, bắt đầu giảng dạy ở một trường đại học. Chênh lệch thời gian tám tiếng khiến những tin nhắn của chúng tôi cứ gửi sai giờ, các cuộc gọi nhỡ thì chẳng ai kịp gọi lại. Ban đầu chúng tôi còn xin lỗi nhau vì sự chậm trễ ấy, nhưng về sau thì chỉ lướt qua như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không ai trách móc, cũng chẳng ai đòi hỏi điều gì thêm. Mọi thứ diễn ra chậm rãi và êm đềm, giống như cách người ta gấp lại một tờ giấy cũ rồi đặt vào ngăn tủ. Biết rằng nó vẫn ở đó, nhưng chẳng buồn mở ra nữa.
---
(67)
Có lần, khi đóng phim ở sân bay, giữa dòng người đông đúc và tiếng loa phát thanh vang lên liên hồi, tôi bất chợt nhớ đến ngày tiễn cậu lên máy bay đi du học. Cảm giác ấy ùa về rõ ràng đến mức bàn tay tôi vẫn nhớ được độ ấm trên vai cậu ngày ấy. Tôi suýt nữa đã gọi cho cậu, nhưng rồi tự nhủ: "Thôi, đừng khuấy lên nữa."
Tình cảm đôi khi giống như một ly nước trong. Khuấy thêm một lần chỉ khiến lớp cặn dưới đáy trôi lên và làm đục đi phần trong nhất.
---
(68)
Sau cảnh quay hôm ấy, tôi ngồi trong phòng chờ và mở lại những tin nhắn cũ của chúng tôi. Càng kéo xuống dưới, giọng văn của cậu càng tươi sáng hơn, còn những câu trả lời của tôi thì ngày càng ngắn ngủi lại. Có lẽ từ lúc nào đó, tôi đã bắt đầu học cách nói ít đi. Không phải vì tôi không còn hứng thú trò chuyện nữa, mà vì sợ rằng càng nói nhiều thì lại càng cảm thấy trống rỗng hơn.
Cậu từng bảo: "Em vẫn xem tất cả phim của anh." Nhưng giờ đây mỗi khi thấy tên cậu xuất hiện trong danh sách người xem, trái tim tôi lại nhói lên như thể đó là ánh mắt của một người lạ đang dõi theo quá khứ.
---
(69)
Thỉnh thoảng vào những dịp đặc biệt như sinh nhật hay năm mới, chúng tôi vẫn nhắn tin cho nhau. Những lời chúc đơn giản và lịch sự đến mức có thể gửi cho bất kỳ ai khác cũng được. Nhưng dù vậy, mỗi lần đọc tin nhắn của cậu, tôi vẫn giữ thói quen mỉm cười nhẹ nhàng. Không còn đau đớn nữa, cũng chẳng còn rạo rực như trước kia. Chỉ là một nụ cười thoáng qua, giống như khi bất chợt nghe lại một bài hát cũ từng thuộc lòng nhưng giờ chỉ nhớ được mỗi điệp khúc.
---
(70)
Một buổi tối mùa đông lạnh giá, trên đường trở về nhà sau buổi ghi hình mệt mỏi, điện thoại của tôi báo tin nhắn từ cậu: "Em sắp về nước một thời gian."
Tôi nhìn dòng chữ ấy rất lâu, ngón tay run rẩy trên màn hình trước khi gõ: "Vậy à, chúc mừng."
Chỉ vậy thôi. Không ai đề cập đến chuyện gặp nhau cả. Vì chúng tôi đều biết rằng có những người, khi đã đi đủ xa khỏi cuộc đời nhau rồi thì việc gặp lại đôi khi còn khó khăn hơn cả việc không bao giờ gặp lại nữa.
---
(71)
Tháng cuối cùng trước khi Hữu Tề về nước, tôi vẫn nhận tin nhắn của cậu mỗi tối. Những dòng chữ ngắn gọn, đều đặn như một thói quen, luôn kết thúc bằng câu "Ngủ ngon nhé". Tôi đọc đi đọc lại, chẳng bỏ sót một chữ nào, như thể sợ rằng chỉ cần lơ là, những tin nhắn ấy sẽ biến mất mãi mãi.
Tối hôm đó, cậu gọi điện. Giọng cậu trầm và bình thản, như thể mọi thứ vẫn ổn. "Khi nào anh xong dự án mới, em sẽ bay về."
Tôi im lặng. Qua đầu dây bên kia, tôi nghe rõ khoảng cách giữa hai chúng tôi. Nó không chỉ là địa lý, mà còn là một thứ gì đó lạnh và dài, như cơn gió thổi qua hai đầu thế giới.
---
(72)
Trong bộ phim mới, tôi phải tập một cảnh chia tay. Đạo diễn nói tôi diễn tốt, ánh mắt rất thật, cảm xúc rất chân thực. Nhưng chẳng ai biết rằng tôi đang mượn cảm xúc từ chính câu chuyện của mình.
Khi nhân vật trong kịch bản nói: "Có những người, dù quay lại bao nhiêu lần cũng không thể đứng chung khung hình được nữa," tôi đã đọc đến lần thứ ba mươi thì cổ họng nghẹn lại. Cảm giác như có cát lấp đầy, khiến tôi không thể thốt nên lời.
---
(73)
Một tuần sau, chúng tôi gọi video. Hữu Tề vẫn là Hữu Tề của tôi - áo sơ mi trắng, tóc gọn gàng, đôi mắt bình yên như thể cả thế giới chẳng có gì thay đổi.
Còn tôi, ngồi dưới ánh đèn phòng hóa trang, nhìn hình ảnh cậu qua màn hình mà thấy lòng mình run lên từng nhịp nhỏ.
"Em có mệt không?" tôi hỏi.
Cậu lắc đầu nhẹ nhàng. "Không... chỉ là dạo này thấy mọi thứ chậm lại quá."
---
(74)
Tôi hiểu cậu muốn nói gì khi bảo rằng mọi thứ chậm lại. Không phải công việc, không phải học hành. Mà là tình yêu của chúng tôi - thứ từng cháy rực rỡ, giờ đang tắt dần như tàn thuốc trong gió.
Tôi không trách cậu, cũng chẳng oán hận. Nhưng tôi sợ một ngày nào đó, khi nhìn thấy tên cậu hiện lên trên màn hình điện thoại, tim tôi sẽ không còn đập nhanh như trước nữa.
---
(75)
Đêm ấy, chúng tôi không tắt máy ngay sau cuộc gọi. Màn hình cứ sáng lên giữa bóng tối yên lặng. Cậu ngủ gục trước, đầu nghiêng nhẹ sang một bên, hơi thở đều đặn và bình yên.
Tôi ngồi đó nhìn thật lâu, rồi khẽ nói: "Hữu Tề à... nếu có ngày em mệt mỏi, thì đừng cố nữa. Anh cũng sẽ không níu kéo."
Tôi tắt máy. Ánh sáng từ màn hình vẫn còn ám trong mắt tôi - sáng mà lạnh lẽo, như ánh trăng soi xuống khoảng cách giữa hai người chưa từng thật sự rời xa nhưng cũng chẳng còn gần gũi nữa.
---
(76)
Một buổi sáng tháng Ba, tôi nhận được tin nhắn từ Hữu Tề. Dòng chữ ngắn ngủi vỏn vẹn bốn từ: "Anh, em bận lắm."
Không có biểu cảm, không có lời dặn dò hay hẹn gặp như mọi lần. Tôi nhìn dòng chữ ấy thật lâu, tưởng chừng chỉ cần trả lời một câu "Ừ, anh hiểu" là mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng bàn tay tôi cứ nắm chặt lấy điện thoại, không chịu buông ra, như thể sợ mất đi chút hơi ấm cuối cùng của mối liên kết mong manh này.
---
(77)
Sau tin nhắn ấy, chúng tôi ít nói chuyện hẳn. Cậu bận học, còn tôi bận đóng phim. Những tin nhắn dần trở thành những câu xã giao đơn giản: "Em ăn gì chưa?" - "Anh ngủ sớm đi."
Những cuộc gọi từng kéo dài hàng giờ giờ đây chỉ còn vài phút ngắn ngủi rồi vội vàng kết thúc. Tôi từng nghĩ rằng tình yêu đủ sâu thì không cần nhiều lời. Nhưng hóa ra, khi im lặng quá lâu, tình yêu cũng chỉ còn là một thói quen biết ơn mà thôi.
---
(78)
Ngày đóng cảnh cuối cùng của bộ phim đầu tiên được công chiếu, khi tiếng vỗ tay vang lên khắp trường quay, tôi chỉ muốn quay sang gọi điện cho Hữu Tề để chia sẻ niềm vui này với cậu.
Nhưng rồi giữa đêm khuya tĩnh lặng, tôi chợt nhớ ra - bên kia trời cậu đang ngủ. Đã mấy tuần rồi chúng tôi không nhắn gì cho nhau. Tôi nhét điện thoại vào túi áo, cố nở một nụ cười gượng gạo.
Đạo diễn hỏi: "Có ai mà em muốn mời đến buổi ra mắt phim không?"
Tôi lắc đầu: "Không đâu anh ạ. Người đó ở xa lắm."
---
(79)
Càng trưởng thành, con người ta càng biết cách giấu đi những nỗi đau của mình. Tôi bắt đầu học cách cười trên sân khấu, học cách giả vờ ổn khi khán giả gọi tên mình vang dội.
Nhưng chỉ cần một bản nhạc quen thuộc vang lên - bài hát năm nào Hữu Tề gửi cho tôi giữa những đêm ôn thi - lòng tôi lại lặng đi như có ai bóp nghẹt.
Không ai biết rằng giữa muôn ánh đèn rực rỡ ấy, có một người đang nhớ về một giọng nói đã dần phai theo năm tháng.
---
(80)
Đến một ngày, tôi nhận ra rằng chúng tôi chưa từng cãi nhau, cũng chưa từng nói lời chia tay rõ ràng nào cả. Chỉ là chúng tôi không còn nói chuyện với nhau nữa. Không còn hỏi han nhau mỗi ngày hay chờ đợi nhau ở đầu dây bên kia nữa.
Một tình yêu chết đi đôi khi không phải vì những lời dối trá hay tổn thương lớn lao nào cả, mà chỉ vì cả hai đều chọn im lặng quá lâu.
Tôi từng muốn chạy đến bên Hữu Tề một lần nữa. Nhưng rồi lại sợ rằng nếu gặp lại cậu, có lẽ tôi sẽ chẳng còn đủ can đảm để gọi hai tiếng "em ơi" như thuở ban đầu nữa...
---
(81)
Mọi chuyện bắt đầu từ một bức ảnh. Tôi và bạn diễn nữ bước ra khỏi khách sạn, trời đang mưa. Ánh đèn flash lóe lên, rồi sáng hôm sau, cái tên Văn Huyễn Thuân tràn ngập trên các trang tin tức.
"Tân ảnh đế bị nghi hẹn hò bạn diễn."
Tôi ngồi trong phòng, nhìn màn hình điện thoại, nơi hàng trăm bình luận đang trôi qua như dòng nước lũ. Người hâm mộ tranh cãi, báo chí gọi liên tục. Quản lý của tôi thì gắt lên: "Em im lặng đi, để bọn anh xử lý."
Chỉ có một người, người mà tôi mong đợi nhất, vẫn không hề lên tiếng.
---
(82)
Hữu Tề không gọi, cũng không nhắn tin. Tôi chờ suốt ba ngày, điện thoại nằm im lìm như một vật vô tri.
Tôi tự hỏi liệu cậu có thấy những bài báo đó không? Cậu có tin không? Có giận không?
Đến tối ngày thứ tư, tôi không chịu nổi nữa. Tôi cầm điện thoại lên, gửi đi một tin nhắn: "Anh ổn. Đừng tin những gì họ viết."
Tin nhắn đã gửi đi, nhưng dấu "đã xem" mãi không hiện lên.
---
(83)
Tôi rời phim trường khi trời đang mưa như trút nước. Giữa làn mưa ấy, tôi bất giác nhớ lại hình ảnh năm mười bảy tuổi của chính mình, khi tôi chạy theo cậu ngoài sân trường. Áo tôi ướt sũng, nhưng miệng vẫn cười tươi: "Đồ khô khan, chờ tôi với!"
Giờ đây, người tôi muốn chạy đến lại ở cách tôi nửa vòng Trái Đất.
Tôi bật cười trong làn mưa, nước mắt hòa lẫn vào từng giọt nước lạnh buốt. Chẳng ai có thể phân biệt được đâu là mưa, đâu là nước mắt.
---
(84)
Hôm sau, quản lý đưa cho tôi bản phỏng vấn đã được chuẩn bị sẵn.
"Em cần khẳng định rằng giữa em và cô ấy chỉ là bạn. Nhấn mạnh rằng em tập trung cho sự nghiệp."
Tôi lướt qua những dòng chữ trong kịch bản. Đến câu "hiện tại không có ai đặc biệt trong lòng", tôi ngẩng lên nhìn anh ta: "Tôi không nói dối được."
Anh ta thở dài, ánh mắt đầy vẻ bất lực: "Huyễn Thuân à, nói thật đôi khi không giúp được gì đâu. Showbiz không dung nổi kẻ đa cảm."
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, gấp tờ giấy lại và bỏ vào túi áo.
---
(85)
Đêm hôm đó, tôi đăng một bài viết ngắn trên mạng xã hội:
"Tôi từng hứa với ai đó rằng sẽ không để nỗi nhớ làm họ buồn. Nhưng có lẽ, tôi không giữ được lời."
Bài viết bị công ty yêu cầu gỡ xuống sau mười phút. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, hàng trăm người đã kịp chụp lại màn hình.
Không ai hiểu được ý nghĩa thật sự của dòng chữ đó. Nhưng tôi tin rằng nếu cậu vẫn dõi theo, cậu sẽ biết rằng nó dành cho cậu.
---
(86)
Đêm hôm ấy, chúng tôi nói chuyện qua điện thoại. Giọng của Hữu Tề vẫn trầm ấm như mọi khi, nhưng có gì đó lạ lắm - như một nỗi mệt mỏi không thể giấu được.
"Thuân này, dạo này anh bận lắm à?"
"Ừ, quay liên tục. Nhiều khi quên cả ngày giờ."
"Em thấy... anh ít nhắn hơn."
Tôi im lặng một lúc lâu. Biết nói gì đây khi điều cậu nói là thật? Tin nhắn chưa kịp gửi thì tôi bị gọi đi chụp hình, vừa định gọi lại thì đã phải quay phim tiếp. Cuối cùng, tôi chỉ khẽ đáp: "Xin lỗi. Anh không cố ý."
Cậu cười nhỏ trong điện thoại: "Ừm."
---
(87)
Những cuộc gọi của chúng tôi ngày càng ngắn hơn. Từ một tiếng đồng hồ, rồi chỉ còn ba mươi phút, cuối cùng chỉ vỏn vẹn mười lăm phút.
Không ai chủ động cúp máy trước. Chúng tôi cứ im lặng chờ đường truyền tự ngắt trong sự yên ắng đến nghẹt thở. Có lần, tôi nghe thấy cậu thở dài khe khẽ như sợ rằng tôi sẽ nhận ra.
"Em sao thế?" tôi hỏi.
"Không... Chỉ là... thấy xa thật."
Câu nói ấy khiến tim tôi siết lại đau đớn. Tôi muốn an ủi cậu, nhưng chẳng biết phải nói gì khi chính bản thân mình cũng cảm nhận được sự xa cách ấy rõ ràng đến thế.
---
(88)
Một đêm nọ, sau buổi quay kéo dài đến ba giờ sáng, tôi mở điện thoại và thấy tin nhắn của Hữu Tề gửi từ nửa ngày trước:
"Anh ngủ chưa? Em chỉ muốn nghe giọng anh chút thôi."
Tôi nhắn lại: "Anh mới về. Em ngủ chưa?"
Tin nhắn không được trả lời. Có lẽ cậu đã ngủ rồi... hoặc có lẽ cậu không còn muốn trả lời nữa.
Tôi nhìn dòng chữ "đã gửi" thật lâu, rồi gập máy lại. Cảm giác như đang nói chuyện với một khoảng trống vô hình nào đó.
---
(89)
Những ngày rảnh rỗi hiếm hoi, tôi định gọi cho cậu nhưng lịch làm việc của cậu cũng kín mít chẳng kém gì tôi. Chúng tôi dần lệch nhau - lệch cả thời gian, lệch cả nhịp thở và cả cách quan tâm nhau nữa.
Cậu nói: "Không sao đâu anh, anh cứ tập trung vào sự nghiệp."
Tôi cười gượng: "Em cũng thế nhé."
Nhưng trong lòng lại đắng chát đến khó tả. Cảm giác như cả hai đang tập dượt cho một điều gì đó mà chẳng ai muốn nhắc đến hay đối mặt.
---
(90)
Hôm ấy, khi cuộc gọi kết thúc, giọng Hữu Tề vang lên rất khẽ: "Thuân này... nếu một ngày chúng ta không còn giữ liên lạc như trước nữa... anh đừng trách em nhé."
Tôi cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng: "Em nói gì thế? Sao lại không giữ liên lạc?"
Cậu im lặng một lúc lâu rồi nói: "Vì đôi khi... buông tay là cách tốt nhất."
Câu nói ấy như một lưỡi dao cứa vào tim tôi. Tôi cảm giác như vừa nghe thấy tiếng mùa hè rơi vỡ trong lòng mình.
Tôi không nói thêm gì nữa. Chỉ nghe tiếng gió bên kia đường dây - lạnh lẽo và dài như khoảng cách giữa hai châu lục mà chúng tôi đang đứng ở hai đầu xa xôi nhất của nó.
---
(91)
Tôi không nhớ chính xác hôm ấy là ngày nào, chỉ nhớ bầu trời xám mờ như phủ một lớp sương mỏng, gió thì cứ thổi ào ào qua ô cửa sổ của phòng ký túc xá. Cuộc gọi bắt đầu bằng những câu hỏi quen thuộc như mọi lần: "Ăn chưa?", "Ngủ đủ không?". Nhưng lần này, sau vài câu hỏi xã giao, cả hai rơi vào im lặng.
Cuối cùng, Hữu Tề lên tiếng, giọng cậu trầm nhưng nhẹ đến mức làm lòng tôi thắt lại. "Thuân này... mình nói chuyện nghiêm túc một chút được không?"
Tôi khựng lại, tim bất giác đập mạnh. "Ừ, em nói đi."
Cậu ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Chúng ta... có lẽ nên dừng lại."
---
(92)
Tôi cố cười, giả vờ như không có gì. "Dừng lại là sao? Ý em là... nghỉ một thời gian thôi đúng không?"
Cậu lắc đầu, dù tôi không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được sự dứt khoát trong câu trả lời. "Không. Là thật sự dừng lại."
Phía bên kia có tiếng thở dài khe khẽ. Cậu nói tiếp: "Em bận quá, anh cũng có cuộc sống riêng của mình. Chúng ta vẫn thương nhau, nhưng cách thương của chúng ta... không còn giống nhau nữa."
Tôi muốn phản bác, muốn nói gì đó để giữ cậu lại, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Những gì tôi nghe không phải là lời trách móc, mà là một lời buông tay nhẹ nhàng như gió thoảng qua nhưng lại nặng trĩu như đá đè lên ngực.
---
(93)
Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng vẫn run đến mức chính bản thân cũng nhận ra. "Cậu... không còn yêu tôi nữa à?"
Hữu Tề đáp ngay: "Không phải vậy."
"Vậy tại sao? Tại sao lại muốn dừng lại?"
Cậu im lặng một lúc lâu, rồi trả lời, giọng cậu trầm xuống như đang cố kìm nén điều gì đó. "Vì yêu nên em sợ giữ lại sẽ làm cả hai khổ hơn."
Rồi cậu nói tiếp, khẽ khàng như sợ làm tôi đau: "Thuân à, anh từng là điều đẹp nhất trong những năm tháng của em. Nhưng có lẽ, chúng ta chỉ nên giữ nhau ở đó thôi. Đừng cố kéo dài thêm nữa."
Lời nói của cậu như một dấu chấm hết đặt lên đoạn nhạc chưa kịp ngân vang trọn vẹn.
---
(94)
Cả hai im lặng rất lâu sau đó. Tôi nghe được cả tiếng gió thổi qua điện thoại, xen lẫn âm thanh rè rè của sóng mạng yếu. Hữu Tề là người phá vỡ sự im lặng trước.
"Anh giữ sức khỏe nhé. Khi nào có phim mới, nhớ gửi em xem."
Tôi không biết phải nói gì, chỉ kịp đáp ngắn gọn: "Ừ."
Rồi màn hình vụt tắt. Âm thanh tút... tút... vang lên lạnh lẽo hơn cả bóng đêm ngoài kia. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay, lòng trống rỗng như vừa đánh rơi một phần bản thân xuống vực sâu thăm thẳm.
---
(95)
Tối hôm đó, tôi ngồi ngoài ban công ký túc xá, nhìn xuống thành phố phía dưới sáng rực ánh đèn. Gió thổi qua làm tóc tôi rối tung, nhưng tôi chẳng buồn vuốt lại.
Tôi nghĩ về những lần cậu gọi điện, nhắn tin, hay bật cười vì một câu chuyện vu vơ nào đó. Nghĩ về buổi sáng đầu tiên cậu chạm vào tay tôi, cái chạm nhẹ nhàng nhưng khiến tôi nhớ mãi. Nghĩ về mùa hè năm ấy, khi nắng xanh rơi đầy trên sân trường và chúng tôi cùng nhau đứng dưới tán cây phượng già.
Tôi tưởng tượng Hữu Tề ở bên kia đại dương xa xôi, có lẽ cũng đang ngồi yên lặng như tôi lúc này, nhìn lên bầu trời khác nhưng mang cùng một nỗi buồn. Tôi khẽ thì thầm trong lòng: "Tạm biệt nhé, tuổi mười bảy của tôi. Tạm biệt cậu – người đầu tiên dạy tôi biết thế nào là yêu."
---
(96)
Nhiều năm đã trôi qua kể từ cuộc gọi cuối cùng ấy. Tôi giờ đã hai mươi bảy tuổi, có danh tiếng, có địa vị và gần như tất cả những gì mà tôi của tuổi mười bảy từng mơ ước. Nhưng mỗi khi nhìn lại quãng thời gian ấy, trong tim tôi vẫn còn một khoảng trống nhỏ – nhỏ thôi nhưng sâu đến mức chẳng ai hay điều gì có thể lấp đầy được.
Có người từng hỏi tôi: "Cậu từng yêu ai chưa?"
Tôi cười nhạt, đáp hờ hững: "Có chứ, nhưng là chuyện từ rất lâu rồi."
Không ai biết rằng mỗi lần nói thế, trong đầu tôi đều hiện lên giọng nói của Hữu Tề – dịu dàng và xa xôi như cơn gió đầu hạ.
---
(97)
Hôm nay là ngày quay hình cuối cùng cho chương trình tổng kết cuối năm. Tôi ngồi trong phòng hóa trang để chuẩn bị thì trợ lý bất ngờ reo lên: "Anh Thuân ơi! Phim mới của anh hot quá! Lên top trending rồi!"
Tôi khẽ mỉm cười đáp lại cô ấy bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng. Trong gương phản chiếu, tôi nhìn thấy chính mình – đôi mắt không còn ánh sáng ngây thơ của tuổi mười bảy nữa mà thay vào đó là nét trầm mặc của một người đàn ông trưởng thành.
Tôi bất giác nhớ lại lời Hữu Tề từng nói với mình: "Khi anh đứng giữa ánh đèn sân khấu, nhớ đừng quên những người từng đứng sau giúp đỡ anh."
---
(98)
Sau buổi quay hình hôm ấy, tôi lái xe đi ngang qua con đường gần trường cấp ba cũ. Hàng cây ven đường vẫn còn đó, gió vẫn rì rào như thì thầm về những điều đã mất từ lâu.
Tôi dừng xe trước quán mì cay mà hai đứa từng ghé ăn sau mỗi buổi tan học. Vẫn gọi đúng món cũ ngày xưa hay ăn cùng nhau. Chủ quán nhận ra tôi ngay lập tức, ông cười bảo: "Lâu rồi mới thấy cậu ghé lại đây."
Tôi mỉm cười đáp lễ rồi bắt đầu ăn. Vị cay vẫn vậy – đậm đà và nồng nàn – chỉ có lòng tôi là khác đi nhiều rồi. Nó chẳng còn rung lên mỗi khi nhớ về những kỷ niệm cũ nữa mà chỉ âm ấm như một hoài niệm đã được thời gian hong khô từ lâu.
---
(99)
Đêm đó về nhà, tôi mở lại chiếc hộp gỗ nhỏ nằm sâu trong ngăn tủ. Bên trong là những tấm ảnh chụp hồi mười bảy tuổi – ảnh tôi và Hữu Tề đứng cạnh nhau giữa sân trường, nụ cười của cả hai vẫn trong vắt dù tấm ảnh đã ố vàng theo thời gian.
Tôi vuốt nhẹ lên khuôn mặt cậu trong bức ảnh rồi thì thầm: "Em giờ chắc vẫn ổn chứ?"
Đáp lại tôi chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào căn phòng tối om, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng bạc mờ nhạt như chính ký ức của tôi về cậu vậy.
---
(100)
Sáng hôm sau, tôi bước ra ban công hít sâu làn gió sớm mai mát lành. Bầu trời hôm nay trong xanh đến mức khiến tim tôi nhói lên một chút – cái nhói nhẹ nhàng nhưng dai dẳng như vết thương chưa bao giờ lành hẳn.
Tôi nhắm mắt để ánh nắng buổi sớm vuốt ve qua mi mắt mình, cảm giác như được ôm ấp bởi những ký ức đẹp đẽ đã qua. Không còn đau nữa - chỉ còn lại một nỗi dịu dàng cũ kỹ giống như mùi phấn bảng vương vấn trong lớp học năm nào.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, khẽ nói với gió: "Cảm ơn em, Hữu Tề... Cảm ơn vì đã đi qua tuổi trẻ của anh - rực rỡ và xanh trong đến thế."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro