Chương 2: GuKe
Lý Mân Huỳnh - Lee Minhyeong
Liễu Mân Tích - Ryu Minseok
________
(1)
Có những ký ức, dù thời gian có phủ bụi bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ cần một làn gió thoảng qua cũng đủ làm lòng ta bồi hồi. Tôi vẫn nhớ rõ buổi chiều năm lớp mười một ấy, tiết Toán dài lê thê khiến cả lớp như chìm trong cơn mê ngủ. Mân Tích quay sang tôi, giọng cậu khẽ như tiếng gió lùa qua cửa sổ:
"Bạn có bút chì không?"
Một câu hỏi thật đơn giản, nhưng không hiểu sao, khi cậu cúi xuống viết, sợi tóc mềm của cậu khẽ chạm vào mu bàn tay tôi. Trái tim tôi bỗng đập nhanh hơn, như thể có điều gì đó vừa đánh thức những cảm xúc sâu thẳm bên trong. Khi ấy, tôi chưa biết đó là yêu.
---
(2)
Mân Tích là kiểu người mà chỉ cần xuất hiện, cả thế giới xung quanh như sáng bừng lên. Cậu hoạt bát, dễ gần, đôi khi hơi ồn ào, nhưng chẳng ai nỡ ghét được. Còn tôi, lúc nào cũng lặng lẽ như một cái bóng, ngồi ở hàng bàn gần cửa sổ, quen với việc nhìn mọi người rồi tự mỉm cười trong lòng.
Thế mà không hiểu từ khi nào, ánh mắt tôi chỉ tìm kiếm một người giữa đám đông ấy. Mỗi lần cậu đi ngang qua, nụ cười của cậu thoáng hiện trong chớp mắt, nhưng lại khiến tim tôi bồi hồi không yên.
---
(3)
Tôi không giỏi nói chuyện, càng không biết cách bày tỏ cảm xúc của mình. Những điều muốn nói thường hóa thành những hành động nhỏ nhặt: một lon nước ngọt đặt sẵn trên bàn cậu, lời nhắc nhẹ khi trời sắp đổ mưa, hay đơn giản chỉ là đứng đợi trước cổng trường để được đi cùng cậu một đoạn đường ngắn ngủi.
Mân Tích hay trêu: "Sao lúc nào cũng đi theo mình thế?"
Tôi chỉ biết cười. Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào cho đúng. Bởi nếu nói thật lòng mình, tôi sợ cậu sẽ lùi lại một bước, và tôi sẽ chẳng còn được đứng ở vị trí này nữa.
---
(4)
Mùa thi đến gần, chúng tôi thường học nhóm với nhau. Cậu hay chống cằm lên tay, đọc bài được vài phút là bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn. Tôi thì chăm chú ghi chép, nhưng đôi khi phải giả vờ đọc sách để che đi việc mình cứ lén liếc nhìn cậu.
Buổi tối ấy, gió thổi nhẹ qua khung cửa sổ. Tóc cậu khẽ bay trong ánh đèn bàn vàng nhạt, ánh sáng dịu dàng hắt lên gò má cậu. Cảnh tượng ấy khiến tôi thấy cậu như một mảnh nắng nhỏ giữa đêm khuya - thứ ánh sáng ấm áp mà tôi chỉ dám giữ riêng trong lòng.
---
(5)
Năm mười hai, chúng tôi tình cờ được xếp ngồi cùng bàn. Mân Tích thường than thở: "Học nhiều quá, đầu như muốn nổ tung rồi."
Tôi đưa cho cậu một viên kẹo nhỏ và nói: "Ăn một chhuts đồ ngọt sẽ dễ chịu hơn."
Cậu cười tươi, cắn nửa viên kẹo rồi đặt nửa còn lại vào tay tôi: "Chia đôi nhé. Mới công bằng."
Vị kẹo tan dần trên đầu lưỡi, ngọt ngào đến tận sâu trong tim tôi. Khi ấy, tôi chẳng biết sau này chúng tôi sẽ yêu nhau. Tôi chỉ biết rằng khoảnh khắc đó, cả thế giới dường như thu nhỏ lại trong lòng bàn tay tôi.
---
(6)
Ngày biết kết quả thi đại học, Mân Tích gọi cho tôi ngay lập tức. Giọng cậu lạc đi vì vui mừng: "Bạn ơi! Tụi mình cùng trường rồi!"
Tôi im lặng vài giây mới kịp trả lời: "Thật hả?"
Bên tai tôi là tiếng ve râm ran ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng cười giòn tan của cậu - thứ âm thanh khiến tim tôi rung động đến tận cùng. Cậu nói tiếp, nửa đùa nửa thật: "Hay là mình thuê phòng ở chung đi? Cho tiết kiệm mà... ở chung với bạn chắc vui lắm."
Tôi khẽ cười. Không biết cậu có nghe thấy không, nhưng câu "Ừ, được" của tôi là lời hứa dịu dàng nhất mà tôi từng nói ra.
---
(7)
Ngày chuyển đồ đến ký túc xá, trời nắng chói chang. Mân Tích mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, mồ hôi thấm ướt lưng áo nhưng vẫn vừa khiêng đồ vừa nói cười không ngớt. Tôi đi phía sau nhìn bóng lưng cậu dưới nắng mà trong lòng dâng lên một cảm giác vừa gần gũi vừa xa xôi khó tả.
Phòng trọ nhỏ bé chỉ có một cửa sổ nhỏ, một chiếc giường tầng và một chiếc bàn học cũ kỹ. Cậu nhìn quanh rồi nói: "Chật thật đấy... nhưng mà ấm áp nhỉ?"
Tôi gật đầu đồng tình. Vì với tôi, chỉ cần có cậu ở đây thì mọi thứ dù nhỏ bé đến đâu cũng trở nên trọn vẹn và đủ đầy.
---
(8)
Những ngày đầu sống chung vụng về nhưng thật yên bình. Cậu nấu cơm thì tôi rửa bát. Cậu học bài thì tôi ngồi đọc sách cạnh bên. Buổi tối nóng bức, hai đứa tranh nhau chiếc quạt duy nhất trong phòng rồi cuối cùng phải nằm sát lại để cùng đón gió.
Mân Tích hay nói mớ trong lúc ngủ. Có khi cậu còn bật cười nhẹ trong mơ khiến tôi phải quay sang nhìn. Cậu ngủ yên bình với mí mắt khẽ run như đang mơ về điều gì đẹp đẽ lắm. Tôi chẳng dám đánh thức mà chỉ mỉm cười khẽ khàng, để yên cho cậu tiếp tục giấc mơ của mình.
---
(9)
Một buổi sáng nọ, tôi tỉnh dậy sớm hơn thường lệ và thấy Mân Tích vẫn còn ngủ say. Tóc cậu xõa nhẹ trước trán, ánh nắng len qua song cửa rọi nghiêng lên gương mặt ấy thật dịu dàng và ấm áp.
Tôi đứng đó nhìn rất lâu rồi khẽ quay đi pha cà phê, sợ làm phiền giấc ngủ của cậu. Một lát sau, Mân Tích dụi mắt ngồi dậy: "Bạn dậy sớm thế? Không ngủ thêm chút nữa à?"
"Không đâu... Hôm nay nhiều việc phải làm." Tôi trả lời bằng giọng cố giữ bình thản để giấu đi trái tim đang đập mạnh chỉ vì một câu hỏi giản đơn của cậu.
---
(10)
Cuộc sống khi ấy bình dị và chậm rãi đến mức tôi từng nghĩ nó sẽ kéo dài mãi mãi như thế. Chúng tôi có một chiếc bàn nhỏ để ăn cơm chung, một giá sách đầy vở và vài chậu xương rồng đặt ngoài ban công nhỏ hẹp.
Buổi tối yên tĩnh, Mân Tích thường bật nhạc nhẹ nhàng rồi tựa vào vai tôi thì thầm: "Bạn à... mình thấy bình yên quá."
Tôi không nói gì cả. Chỉ lặng lẽ đặt tay lên vai cậu và siết nhẹ như muốn giữ lấy chút bình yên ấy cho cả cuộc đời...
---
(11)
Những ngày đầu khi chúng tôi bắt đầu sống chung, mọi thứ đều mới lạ và đầy hứng khởi. Căn phòng trọ nhỏ bé, chật chội nhưng lại luôn vang lên tiếng cười, tiếng thìa chạm vào chén, và thoang thoảng mùi cơm vừa nấu xong.
Mân Tích là người thích khuấy động không khí. Cậu vừa rửa rau vừa nghêu ngao hát vài câu không theo điệu nào, giọng hát khàn khàn nhưng đầy sức sống. Tôi ngồi gọt cà rốt, lắng nghe rồi không nhịn được mà bật cười.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt đầy tò mò: "Bạn cười gì thế?"
Tôi đáp: "Không... chỉ thấy vui thôi."
Cậu cười tươi: "Thấy vui thì hát cùng đi."
Tôi lắc đầu: "Mình không biết hát."
Cậu cười rồi cố tình vẩy nước về phía tôi: "Thế thì nghe mình hát là được rồi."
Cậu lại tiếp tục hát, giọng cậu không hay nhưng mang theo sự ấm áp lạ thường. Tôi lặng nhìn gian bếp nhỏ của chúng tôi, cảm giác như nó cũng mềm mại hơn dưới tiếng hát của cậu.
---
(12)
Hôm dọn dẹp phòng, chúng tôi tranh nhau lau cửa sổ.
Cậu nói: "Để mình làm, bạn cao quá, đứng gần đó nguy hiểm lắm."
Tôi nhìn cậu, dáng người thấp hơn tôi cả nửa cái đầu, đang kiễng chân căng cả cổ để với tới góc kính.
Tôi cười nhẹ: "Không sao đâu, mình làm được."
Cậu lắc đầu, giọng kiên quyết: "Không được, bạn mà ngã thì ai nấu cơm cho mình ăn?"
---
(13)
Chúng tôi chia nhau việc nhà một cách tự nhiên, không cần ai phải nhắc nhở hay phân công.
Tôi rửa bát thì cậu phơi đồ. Tôi dọn phòng thì cậu gấp chăn. Đôi khi Mân Tích làm rơi vỡ cái cốc hay để quên chảo trên bếp, chỉ biết gãi đầu cười trừ.
Tôi nhẹ giọng nhắc nhở: "Lần sau chú ý hơn nhé."
Cậu lè lưỡi rồi chạy lại gần tôi, lắc nhẹ tay: "Biết lỗi rồi mà, đunwgf lớn tiếng với mình."
Giọng cậu nũng nịu đến mức tôi chẳng còn biết nói gì thêm. Tôi chỉ đành quay đi, cố giấu nụ cười đang nở trên môi.
---
(14)
Buổi tối sau bữa cơm, Mân Tích thường ngồi dựa vào tường nghe nhạc bằng tai nghe, còn tôi thì đọc sách.
Thỉnh thoảng, cậu tháo một bên tai nghe ra, nhét vào tai tôi và hỏi: "Bạn thấy bài này buồn không?"
Tôi lắng nghe một lúc rồi đáp khẽ: "Buồn."
Cậu gật đầu: "Nhưng hay ha?"
Tôi mỉm cười: "Ừ."
Sau đó chúng tôi cứ thế ngồi yên, chẳng ai nói thêm lời nào. Âm nhạc trôi qua trong không gian nhỏ bé, ánh đèn mờ hắt lên tường. Chỉ có tiếng tim đập hòa cùng hơi thở - chậm rãi, ấm áp và rất thật.
---
(15)
Có lần trời trở lạnh, Mân Tích bị sốt. Cậu nằm trên giường, mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng cãi: "Mình không sao, chỉ hơi nóng thôi."
Tôi đặt khăn lạnh lên trán cậu, trừng mắt với cái con người yếu xìu kia: "Im lặng mà ngủ đi."
Cậu bĩu môi, kéo chăn lên trùm kín đầu, lầm bầm bảo: "Bạn quát mình."
Tôi không đáp lại lời cậu. Nhưng khi thấy cậu nhắm mắt ngủ, bàn tay vẫn buông lơi ngoài mép giường, tôi lặng lẽ nắm lấy tay cậu và giữ thật lâu.
Ngoài kia gió đập vào cửa sổ từng hồi, còn trong phòng chỉ có hơi thở đều đều của cậu - từng nhịp như len lỏi vào tận tâm can.
---
(16)
Khi Mân Tích khỏi bệnh, việc đầu tiên cậu làm là kéo tôi ra ban công rồi reo lên đầy phấn khởi: "Bạn coi này, trời xanh lại rồi!"
Tôi nhìn bầu trời loang loáng mây trắng, ánh nắng vỡ ra trên mái tóc cậu. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ rằng nếu cuộc sống có thể mãi dừng lại ở đây thì tôi chẳng cần gì hơn nữa.
Cậu quay sang nhìn tôi và hỏi: "Bạn nhìn mình làm gì thế?"
Tôi đáp ngắn gọn: "Nhìn cho quen thôi."
Cậu bật cười vì không hiểu ẩn ý trong lời nói của tôi. Còn tôi thì im lặng, giấu đi cả nụ cười lẫn trái tim đang rối bời trong ánh nắng dịu dàng ấy.
---
(17)
Cuối tuần, chúng tôi thường đi chợ cùng nhau.
Mân Tích thích mặc áo rộng và đội mũ lưỡi trai khi đi ra ngoài. Cậu vừa đi vừa liệt kê danh sách cần mua: "Trứng này, rau này, dầu ăn nữa... À đúng rồi, bánh quy nữa."
Cậu không bao giờ quên bánh quy. Tôi tò mò hỏi: "Sao cứ mua bánh quy mãi vậy?"
Cậu đáp tỉnh bơ: "Để ăn đêm chứ sao. Mình mà đói là không ngủ được đâu."
Từ đó về sau, những hôm cậu học muộn, tôi luôn để sẵn hộp bánh quy trên bàn cho cậu.
---
(18)
Tôi nhận ra rằng khi sống cùng nhau, tình yêu không phải là những lời hứa hẹn xa xôi mà chính là những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống hằng ngày.
Đó là một bữa sáng được dậy sớm để chuẩn bị cho người kia. Là chiếc áo được giặt hộ khi người kia bận rộn. Là tin nhắn đơn giản nhắc nhở đi ngủ sớm khi đã quá khuya.
Có lần Mân Tích tựa vào vai tôi và hỏi vu vơ: "Bạn à... nếu sau này tụi mình cãi nhau thì sao?"
Tôi mỉm cười đáp lại: "Tụi mình đâu có lý do gì để cãi nhau đâu."
Cậu vẫn kiên trì: "Biết đâu được."
Khi ấy tôi chỉ nghĩ đó là câu nói đùa của cậu nên không trả lời thêm nữa.
---
(19)
Buổi tối sau giờ học, chúng tôi cùng nhau nấu cơm rồi bật tivi xem chương trình ca nhạc cũ.
Mân Tích vừa ăn vừa hát theo những bài hát phát trên tivi. Tôi chỉ ngồi lặng lẽ nhìn cậu, cảm giác bình yên đến kỳ lạ.
Có lúc Mân Tích quay sang hỏi: "Bạn này... có khi nào bạn chán mình không?"
Tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cậu và trả lời chắc chắn: "Không."
Cậu hỏi lại lần nữa: "Thật hả?"
Tôi gật đầu: "Thật."
Cậu mím môi cười nhẹ nhàng dưới ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt nhỏ bé của mình. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng hạnh phúc hóa ra lại giản đơn đến mức chỉ cần một nụ cười là đủ để trái tim cảm thấy trọn vẹn.
---
(20)
Chúng tôi cứ thế sống bên nhau qua từng ngày tháng trôi qua thật nhẹ nhàng. Căn phòng nhỏ bé dần trở nên thân thuộc như hơi thở của cả hai chúng tôi vậy.
Có những tối mưa rơi rả rích ngoài hiên nhà trọ, Mân Tích nằm cuộn tròn trong chăn còn tôi ngồi đọc sách cạnh bên. Cậu nói nhỏ đủ để tôi nghe thấy: "Bạn này... ở cùng bạn mình thấy yên lòng lắm."
Tôi đặt cuốn sách xuống bàn rồi khẽ đáp lại lời cậu: "Mình cũng vậy."
Sau đó cả hai đều im lặng không nói thêm gì nữa. Chỉ có tiếng mưa ngoài hiên hòa cùng tiếng tim đập trong căn phòng nhỏ bé ấy - dịu dàng và tròn đầy như thể chẳng bao giờ đổi thay được nữa...
---
(21)
Cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, bình yên như mặt hồ buổi sớm, không gợn sóng, không xáo động.
Ban ngày, tôi thường dậy sớm để chuẩn bị đi học. Mân Tích thì khác, cậu luôn dậy muộn, tóc tai bù xù, mắt lờ đờ như vừa mơ một giấc dài không hồi kết. Cậu chạy quanh phòng, tìm kiếm thứ gì đó.
"Bạn ơi, mình mất đôi vớ trắng nữa rồi!" Cậu than thở, giọng nom có vẻ bực bội.
Tôi không nói gì, chỉ mở ngăn kéo, lấy ra đôi vớ trắng và ném về phía cậu. "Lần sau đừng nhét lung tung nữa."
Cậu cầm lấy, nở nụ cười ngây ngô, rồi chạy đến khoác tay tôi. "Bạn giỏi ghê, biết hết mấy chỗ mình giấu luôn!"
Tôi chỉ khẽ cười. Ừ, tôi biết. Vì từng góc nhỏ trong căn phòng này, từng thói quen vụn vặt của cậu, đều đã khắc sâu trong trí nhớ tôi rồi.
---
(22)
Buổi sáng, tôi thường nấu mì hoặc luộc trứng. Còn Mân Tích thì phụ trách pha sữa.
Nhưng cậu luôn cho quá nhiều đường. Tôi nếm thử, nhăn mặt: "Ngọt đến sâu răng luôn."
Cậu cười hồn nhiên: "Sống phải có tí vị ngọt chứ."
"Ngọt quá thì khát nước."
"Khát thì uống nước."
Cậu đáp gọn lỏn, khiến tôi bật cười.
Mân Tích luôn có cách khiến những điều nhỏ nhặt nhất trở thành niềm vui. Có lẽ vì vậy mà khi ở cạnh cậu, tôi chẳng bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
---
(23)
Những buổi chiều, ánh nắng nghiêng qua cửa sổ, trải lên sàn nhà một vệt vàng ấm áp.
Mân Tích nằm dài trên chiếc giường tầng dưới, tai đeo tai nghe, thả hồn theo điệu nhạc. Tôi ngồi bên cạnh, gập laptop sau giờ học và chăm chú đọc sách.
Thỉnh thoảng, cậu ngẩng đầu lên, nói: "Bạn ơi, đừng đọc nữa, nằm nghỉ đi."
"Chưa mệt."
"Nhưng nhìn bạn đọc hoài, mình mệt giùm."
Tôi lườm cậu một cái nhưng rồi cũng buông sách xuống, tựa đầu vào vai cậu.
Mân Tích nhắm mắt lại, khẽ cười: "Đó, vậy mới đúng."
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng quạt quay đều và hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau. Ấm áp và dịu dàng.
---
(24)
Có hôm hai đứa cùng nhau giặt đồ ngoài ban công. Mân Tích hát vang mấy bài hát không đầu không cuối. Nước bắn tung tóe lên tay chân, ánh nắng chiếu lên những giọt nước long lanh như pha lê.
Tôi hỏi: "Sao hôm nay vui thế?"
Cậu trả lời đơn giản: "Vì đang sống chung với bạn."
Nói xong, cậu cúi đầu vắt áo như chẳng có gì đặc biệt.
Tôi đứng đó nhìn ánh nắng đọng trên mái tóc cậu. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn thời gian ngừng lại mãi mãi để giữ nguyên vẹn hình ảnh này: một Mân Tích tươi trẻ, hồn nhiên và không chút muộn phiền.
---
(25)
Bữa tối thường là món canh trứng cà chua tôi nấu và món thịt kho tàu mà Mân Tích mê tít. Cậu luôn là người nếm thử đầu tiên.
"Mặn quá!" Cậu nhăn mặt nhận xét.
"Vậy lần sau cậu tự nấu đi." Tôi đáp tỉnh bơ.
"Không được. Bạn nấu ngon hơn." Cậu trả lời ngay lập tức.
Tôi giả vờ nghiêm mặt: "Nhưng mặn mà cũng ngon sao?"
Cậu bật cười: "Mặn thì mặn kiểu bạn nấu, mình vẫn thích."
---
(26)
Thỉnh thoảng Mân Tích nổi hứng làm món mới. Có lần cậu trộn salad nhưng quên bỏ muối. Món ăn nhạt nhẽo đến mức tôi phải cố gắng lắm mới nuốt được.
Cậu nhìn tôi đầy háo hức: "Sao? Ngon không?"
Tôi gật đầu: "Ngon."
Cậu cười rạng rỡ như một đứa trẻ được khen. "Thật hả?"
Tôi không muốn nói dối nhưng cũng không nỡ làm cậu buồn. Có lẽ tình yêu là như vậy - không cần lúc nào cũng hoàn hảo, chỉ cần nhìn người kia vui là đủ.
---
(27)
Sau bữa tối, Mân Tích thường rửa bát còn tôi lau bàn. Cậu rửa chậm đến phát bực, bọt xà phòng bay khắp nơi. Thế mà cậu lại nghiêm túc nói: "Bạn coi này, bọt đẹp ghê chưa? Nhìn giống tuyết ấy."
Tôi nhăn mặt: "Tuyết gì? Sắp tràn ra sàn rồi kìa."
Cậu bật cười khúc khích rồi đưa tôi một chiếc khăn: "Vậy thì cùng lau nha."
Giữa tiếng nước chảy và tiếng cười của Mân Tích, tôi chợt nghĩ rằng chẳng cần một nơi sang trọng nào khác - chỉ cần ở đây, cùng cậu, là đủ.
---
(28)
Có những tối muộn, cả hai nằm dài trên giường, ánh đèn vàng mờ ảo hắt lên trần nhà tạo thành những hình thù kỳ lạ. Mân Tích bắt đầu kể chuyện linh tinh - từ mấy người bạn cũ đến những lần thi trượt hay giấc mơ mở một tiệm cà phê nhỏ ở quê nhà. Cậu nói rất nhiều còn tôi thì chỉ lặng lẽ nghe.
"Bạn ít nói quá à," cậu than thở. "Nói thêm chút đi."
"Nghe cậu nói là đủ rồi." Tôi đáp nhẹ nhàng.
"Không đâu, mình muốn nghe giọng bạn nữa." Cậu cố chấp nói thêm.
Tôi bật ra một câu chẳng kịp suy nghĩ: "Sau này rồi nghe cả đời."
Mân Tích khẽ cười, hai bàn tay áp lên má tôi, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn như cánh chuồn chuồn đạp nước.
---
(29)
Cuối tuần trời đẹp, Mân Tích kéo tôi ra công viên gần trường để hóng gió và ăn kem. Nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống vai áo chúng tôi thành những đốm sáng nhạt màu.
Cắn một miếng kem lạnh buốt, cậu bất chợt nói: "Sau này nếu tốt nghiệp xong, mình sẽ về quê mở tiệm cà phê nhỏ. Bạn có về với mình không?"
Tôi hỏi lại: "Nếu không thì sao?"
Cậu làm mặt giận: "Thì mình bắt bạn về!"
Tôi bật cười trước sự trẻ con của cậu. Lúc đó tôi không hứa gì cả nhưng trong lòng đã tự nhủ: Ở đâu có Mân Tích, ở đó chính là nhà.
---
(30)
Thời gian cứ thế trôi qua như dòng nước len lỏi qua kẽ tay - chậm rãi nhưng không bao giờ dừng lại. Chúng tôi cùng nhau trải qua những buổi học căng thẳng, những đêm thức trắng ôn bài và cả những lần tranh cãi vì những chuyện nhỏ nhặt rồi lại làm hòa bằng một bữa cơm giản đơn. Căn phòng nhỏ bé này chứa đầy hơi thở của hai người - vừa đủ ấm áp vừa đủ yên bình.
Mân Tích thường nói: "Bạn à, sống như vậy thôi cũng đủ rồi ha?"
Tôi nhìn cậu và khẽ gật đầu đồng tình. Phải, đủ rồi... Nhưng có lẽ tôi đã quá chủ quan khi nghĩ rằng mọi thứ sẽ mãi mãi bình yên như thế này...
---
(31)
Dù đã quen nhau khá lâu, nhưng Mân Tích vẫn luôn mang một sự sôi nổi khó cưỡng lại. Lúc nào cậu cũng tràn đầy năng lượng, vồn vã với mọi thứ xung quanh như thể thế giới này là sân chơi của riêng cậu. Cậu hay cười lớn, chạy khắp phòng tìm kiếm thứ nọ thứ kia, trong khi tôi chỉ ngồi yên một chỗ, lặng lẽ nhìn theo từng hành động của cậu. Đôi lúc tôi thở dài, một cách rất nhẹ nhàng như không muốn phá vỡ không khí náo nhiệt mà cậu mang lại. Chúng tôi giống như hai nhịp điệu trái ngược nhau - một nhanh, một chậm - nhưng lại hòa quyện trong cùng một giai điệu kỳ lạ.
---
(32)
Có hôm, Mân Tích nhảy lên giường, tay cầm điện thoại bật nhạc rồi lắc lư theo giai điệu. Cậu quay sang tôi, đôi mắt sáng rực như ánh sao: "Bạn này, sao không nhảy cùng mình?"
Tôi nhìn cậu, hơi nghiêng đầu rồi đáp khẽ: "Ngại quá."
Cậu lè lưỡi, giọng hờn dỗi: "Bạn lúc nào cũng trầm lặng, có khi mình phát chán mất thôi."
Tôi không nói thêm gì, chỉ mỉm cười nhẹ. Nhưng trong lòng lại cảm thấy vui đến lạ, vì ít nhất cậu vẫn luôn muốn kéo tôi ra khỏi cái vỏ bọc tĩnh lặng của mình.
---
(33)
Sáng hôm sau, Mân Tích chạy xuống bếp với mái tóc rối bù và đôi mắt còn lim dim ngủ. Cậu vừa ngáp vừa nói: "Bạn à, hôm nay mình định làm pancake đấy. Bạn ăn không?"
Tôi gật đầu, tự nhủ sẽ cố ăn hết một miếng để không làm cậu buồn.
Mân Tích bắt đầu nướng bánh, mùi bơ thơm phức lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Tôi đứng bên cạnh nhìn cậu làm việc, tay vô thức chạm nhẹ vào bát bột. Một nụ cười bất giác xuất hiện trên môi tôi, như thể niềm hứng khởi của cậu đã lan sang tôi lúc nào không hay.
---
(34)
Khi đi học, Mân Tích luôn nói cười vui vẻ với bạn bè, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Còn tôi chỉ lặng lẽ đi cạnh cậu, như một cái bóng không tiếng động.
Thỉnh thoảng cậu quay sang nhìn tôi rồi hỏi: "Bạn này, sao mặt cứ như trời sắp sập thế?"
Tôi trả lời ngắn gọn: "Không sao."
Cậu nghi ngờ: "Thật hả?"
"Ừ."
Cậu lè lưỡi, không nói thêm gì nữa nhưng vẫn kéo tay tôi bước nhanh hơn: "Đi nhanh lên nào, kẻo trễ mất!"
Sự khác biệt giữa chúng tôi rõ ràng đến mức khiến tôi vừa cảm thấy dịu dàng vừa lo lắng một cách khó hiểu. Cậu giống như mặt trời rực rỡ còn tôi chỉ là bóng râm nhạt nhòa.
---
(35)
Buổi tối, chúng tôi cùng ngồi học bài. Mân Tích thì cứ đặt những câu hỏi linh tinh rồi cười lớn mỗi khi tự trả lời được. Trong khi đó, tôi chỉ nghiêng người ghi chép trong im lặng, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn cậu.
Cậu quay sang nhéo nhẹ tay tôi: "Bạn cứng đầu thật đấy!"
Tôi đáp lại bằng giọng điềm nhiên: "Bạn cũng phiền phức không kém đâu."
Cậu bật cười lớn, giọng reo vui như trẻ con. Tôi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, giấu đi cảm giác vừa mệt mỏi vừa thích thú trong lòng.
---
(36)
Một lần trời mưa lớn, Mân Tích bất chợt chạy ra ngoài mà chẳng thèm mang ô. Cậu nhảy tung tăng dưới những hạt mưa lạnh buốt, mái tóc ướt sũng và đôi mắt sáng rực đầy hứng khởi.
Tôi đứng dưới hiên nhìn theo dáng cậu, vai áo cũng ướt vì những hạt mưa bay vào. Cậu hét lên: "Bạn nhìn mình làm gì thế?"
Tôi đáp nhẹ nhàng: "Ngắm."
"Ngắm gì cơ?"
"Ngắm cậu hạnh phúc."
Cậu bật cười lớn hơn nữa, những giọt nước mưa rơi xuống trán cậu long lanh như pha lê. Tôi biết rằng dù cậu có sôi nổi đến đâu thì tôi cũng chỉ có thể đứng ngoài ngắm nhìn mà thôi.
---
(37)
Mỗi ngày trôi qua, sự khác biệt giữa chúng tôi càng hiện rõ hơn. Mân Tích hay quên việc, thích làm những chuyện bất chợt không theo kế hoạch; còn tôi thì luôn ghi chú từng chi tiết nhỏ và lên kế hoạch từ trước. Cậu thường kéo tôi tham gia vào những trò chơi bất ngờ của mình, trong khi tôi lại thích mọi thứ diễn ra có trình tự rõ ràng.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là những mâu thuẫn ấy chưa bao giờ khiến mối quan hệ của chúng tôi trở nên xa cách. Ngược lại, đôi khi chính sự khác biệt ấy lại làm trái tim tôi rung động một cách khó lý giải.
---
(38)
Buổi tối nào đó, hai chúng tôi ngồi trên ghế sofa cạnh nhau. Mân Tích thích nói về những giấc mơ kỳ lạ hoặc những kế hoạch phiêu lưu chẳng bao giờ thực hiện được. Tôi thì chỉ im lặng nghe và thỉnh thoảng đưa ra vài lời nhận xét ngắn ngủi.
"Cậu mơ nhiều quá."
"Đúng thế! Nhưng mà mơ thì mới vui chứ."
Câu trả lời đơn giản ấy của cậu khiến tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Dù cho sự khác biệt vẫn tồn tại rõ ràng giữa chúng tôi, nhưng nó chưa bao giờ làm chúng tôi xa cách.
---
(39)
Một lần khác, Mân Tích kéo tôi ra công viên lúc trời gần tối: "Bạn này, đua chạy xem ai nhanh hơn đi!"
Tôi lắc đầu từ chối: "Không đâu, mình mệt rồi."
Cậu hậm hực chạy vòng quanh tôi như một đứa trẻ nghịch ngợm. Tôi chỉ biết đứng đó nhìn theo rồi bật cười vì sự náo nhiệt của cậu.
Sự sôi nổi ấy đôi lúc khiến tôi cảm thấy đau đầu, nhưng đồng thời cũng làm tim tôi rung lên theo từng bước chân của cậu - một cảm giác rất lạ lùng, vừa mệt mỏi vừa vui vẻ.
---
(40)
Và rồi mỗi khi nhìn thấy Mân Tích cười đùa, nhảy nhót hay phiêu lưu trong những trò vui nhỏ nhặt của mình, tôi nhận ra rằng sự khác biệt giữa chúng tôi không phải là khoảng cách chia cắt mà là điều khiến mối quan hệ này trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.
Mân Tích giống như một cơn gió tự do bay khắp nơi còn tôi là mặt đất yên bình và vững chắc. Một bên thì mãi rong ruổi, một bên thì mãi chờ đợi; nhưng cả hai vẫn hòa quyện vào nhau theo cách mà không gì có thể thay thế được.
---
(41)
Nhưng rồi đến một ngày tôi nhận ra, những điều từng khiến tôi mỉm cười, giờ đây lại tạo nên những khoảng cách khó gọi tên. Mân Tích vẫn hồn nhiên, vẫn muốn được quan tâm nhiều hơn. Cậu thích nắm tay tôi, hỏi han từng chút, đôi khi chỉ là một câu đơn giản: "Bạn có mệt không?"
Còn tôi, sau những tiết học dài dằng dặc, những giờ làm thêm mệt nhoài ở quán cà phê, đôi tay vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, trái tim như cạn kiệt năng lượng. Tôi chỉ biết lặng lẽ im lặng, không đáp lại.
---
(42)
Có những lúc cậu nhìn tôi, nhún vai rồi lè lưỡi, giọng trách yêu: "Bạn lạnh lùng quá đi, có thể quan tâm mình một chút không?"
Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ khẽ cười cho qua. Trong lòng tôi thật sự muốn quan tâm cậu nhiều hơn, nhưng đôi chân như bị níu chặt xuống đất. Sự mệt mỏi kéo dài từ sáng đến tối khiến tôi không còn sức lực để nói thêm một lời yêu thương nào nữa.
---
(43)
Buổi tối hôm ấy, Mân Tích kể cho tôi nghe về buổi học nhóm, về bạn bè của cậu. Đôi mắt cậu sáng lấp lánh như ánh đèn trong đêm: "Bạn ơi, hôm nay vui ghê luôn!"
Tôi gật đầu thay cho câu trả lời, nhưng chẳng hỏi han thêm điều gì. Cậu nhìn tôi, đôi mắt chớp chớp như đang chờ đợi: "Sao tự dưng bạn trầm vậy? Có chuyện gì à?"
Tôi lắc đầu, giọng nhẹ tênh: "Không sao."
Nhưng tôi biết, câu trả lời ấy chẳng đủ để làm cậu yên tâm. Trong ánh mắt của Mân Tích, tôi thấy một chút hụt hẫng bắt đầu hiện lên.
---
(44)
Những ngày sau đó, Mân Tích hay tìm cách chạm vào tay tôi nhiều hơn. Cậu hỏi han tôi đủ điều, nhờ làm những việc nhỏ nhặt chỉ để được gần gũi thêm chút nữa.
Tôi đáp lại bằng những nụ cười nhạt, vài câu nói ngắn gọn, hoặc đôi khi chỉ là sự im lặng. Cậu bắt đầu tỏ vẻ không hài lòng, thậm chí có chút giận dỗi: "Bạn lúc nào cũng im lặng, sao không nói gì hết vậy?"
Tôi biết mình vô tình làm cậu buồn. Nhưng mỗi lần định mở miệng nói điều gì đó, tôi lại chẳng tìm được lời nào phù hợp.
---
(45)
Chiều hôm ấy trời mưa tầm tã, tôi về phòng muộn hơn thường ngày. Vừa bước vào, tôi thấy Mân Tích ngồi bệt trên ghế, tay ôm đầu nhìn ra cửa sổ.
"Bạn à... mình cảm giác như bạn không còn quan tâm đến mình nữa."
Tôi đứng lặng một lúc lâu, đặt chiếc cặp xuống rồi bước đến bên cậu. Giọng tôi khẽ khàng: "Không phải vậy đâu. Chỉ là... mình thấy mệt thôi."
Cậu không nói gì thêm, chỉ thở dài thật khẽ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng đôi khi sự im lặng của mình lại chính là thứ làm tổn thương người khác nhiều nhất.
---
(46)
Những lời nói và cử chỉ ngày xưa giản đơn là thế, giờ đây bỗng trở nên khó khăn và phức tạp hơn bao giờ hết. Mân Tích muốn được nắm tay tôi nhiều hơn, muốn nghe tôi nói "Mình thương cậu", muốn cùng tôi cười đùa và sẻ chia mọi khoảnh khắc trong cuộc sống.
Còn tôi thì sao? Tôi chỉ muốn rút lui vào một góc nhỏ của riêng mình để nghỉ ngơi sau những ngày dài mệt mỏi. Sự khác biệt ấy cứ thế lớn dần lên từng chút một, tạo ra những khoảng trống mà cả hai chúng tôi đều chưa biết cách lấp đầy.
---
(47)
Một tối nọ, Mân Tích nhắn tin cho tôi: "Bạn về chưa? Mình nấu cơm xong rồi, về ăn cùng nha."
Tôi trả lời vội vàng: "Sắp về." Nhưng khi tôi về đến nơi thì cậu đã ăn xong từ lúc nào. Cậu ngồi thẫn thờ trên ghế, giọng buồn buồn: "Bạn đi đâu lâu vậy? Sao không nhắn cho mình một câu?"
Tôi đứng im không biết phải nói gì. Cậu nhìn tôi, ánh mắt vừa buồn vừa trách móc: "Bạn lúc nào cũng im lặng. Mình muốn gần bạn mà sao bạn cứ xa quá."
Tôi thở dài, nắm lấy tay cậu thật nhẹ: "Mình mệt..."
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng chẳng đủ để xóa đi khoảng cách mà cậu đang cảm nhận.
---
(48)
Những lần va chạm giữa chúng tôi không ồn ào, không lớn tiếng cãi vã, nhưng lại để lại những vết hằn sâu trong lòng cả hai. Mân Tích muốn được quan tâm từng chút một, còn tôi thì chẳng còn đủ năng lượng để đáp lại mong muốn ấy.
Cậu hay giận dỗi vu vơ rồi hậm hực quay đi. Còn tôi chỉ biết cúi đầu và giữ im lặng. Trong sự im lặng kéo dài ấy, trái tim của cả hai dường như đang lạc nhịp mà chẳng ai đủ can đảm để lên tiếng trước.
---
(49)
Một buổi tối, Mân Tích kéo tôi ra ban công. Ánh đèn thành phố phía xa nhấp nháy trong màn đêm tĩnh lặng. Cậu nhìn tôi, trong đôi mắt xinh đẹp là sự xót xa xen lẫn không nỡ: "Bạn à... sao lúc nào cũng xa cách như vậy? Mình muốn bạn gần gũi hơn."
Tôi đứng lặng người nhìn ra xa xăm: "Mình... thật sự mệt quá, chẳng còn sức để nói gì nữa."
Cậu cúi mặt xuống, đôi vai khẽ rung lên. Tôi biết rằng sự im lặng của mình đôi khi còn đau đớn hơn cả những lời trách móc nặng nề nhất. Và trong khoảnh khắc ấy, một câu hỏi vụt qua tâm trí tôi: Liệu chúng tôi có đang đi quá xa nhau mà vẫn không hay biết?
---
(50)
Sự khác biệt giữa chúng tôi giờ đây hiện lên rõ ràng như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau. Một bên là Mân Tích - người luôn khao khát được yêu thương và sẻ chia từng khoảnh khắc nhỏ bé trong cuộc sống. Một bên là tôi - người mang trong mình sự mệt mỏi âm thầm và chỉ muốn tìm kiếm sự yên tĩnh để thở đều lại nhịp sống của chính mình.
Chúng tôi vẫn yêu nhau đó chứ, vẫn sống cùng nhau mỗi ngày. Nhưng khe hở giữa hai trái tim ấy cứ lớn dần lên từng ngày mà chẳng ai trong chúng tôi dám thừa nhận điều đó.
---
(51)
Những khoảng lặng giữa chúng tôi dần trở nên dài hơn. Không phải là những cuộc cãi vã nảy lửa, cũng chẳng phải vì chuyện gì to tát. Chỉ là những xung đột nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày, những điều vụn vặt nhưng lại đủ để khiến cả hai mệt mỏi.
Mân Tích muốn tôi nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, và nắm tay cậu nhiều hơn. Còn tôi, sau những giờ học và làm thêm căng thẳng, chỉ muốn có một chút thời gian yên tĩnh để thở, để trút bỏ những mệt nhoài tích tụ trong lòng.
---
(52)
Một buổi tối, khi tôi vừa về đến nhà, Mân Tích kéo tôi vào bếp:
"Không nói gì với mình hả?"
Tôi chỉ đáp lại bằng một từ cụt lủn: "Mệt."
Cậu nhíu mày, giọng khẽ gắt lên: "Mệt thì sao? Mình muốn nghe bạn nói chuyện cơ mà!"
Tôi thở dài, không biết phải trả lời thế nào cho đúng. Không khí trong căn bếp nhỏ bỗng trở nên ngột ngạt. Cả hai đứng im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài hiên kéo dài, lạnh lẽo đến nao lòng.
---
(53)
Những lần cãi nhau vụn vặt bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn. Mân Tích trách tôi sao lúc nào cũng trầm lặng, sao không quan tâm đến cậu đủ nhiều.
Tôi chỉ cúi đầu, đáp lại bằng một câu ngắn gọn: "Mình mệt."
Cậu quay lưng bỏ đi, còn tôi vẫn đứng đó, không biết phải làm gì để thu hẹp khoảng cách giữa hai chúng tôi. Cảm giác vừa gần gũi vừa xa cách ấy khiến tôi bối rối, chẳng ai trong chúng tôi đủ can đảm để bước thêm một bước về phía đối phương.
---
(54)
Một lần, khi cả hai đang ngồi trên ghế sofa, Mân Tích đột ngột hỏi:
"Bạn còn thương mình không?"
Tôi ngước nhìn cậu, lòng chợt nặng trĩu. "Vẫn thương."
Cậu khẽ cười, nhưng đôi mắt lại ánh lên nét buồn khó tả. Cả hai lại im lặng. Tôi biết câu trả lời ấy không đủ để xoa dịu nỗi lòng của cậu, nhưng bản thân cũng chẳng biết phải nói gì thêm.
---
(55)
Im lặng dần trở thành câu trả lời mặc định giữa chúng tôi. Mân Tích muốn được quan tâm, muốn nghe những lời an ủi từ tôi, nhưng tất cả những gì tôi đáp lại chỉ là sự lặng thinh.
Những bữa cơm chung, những tối cùng nhau xem phim giờ đây cũng trở nên yên ắng lạ thường. Chúng tôi vẫn ở bên nhau, nhưng mỗi người dường như đang chìm vào thế giới riêng của mình. Khoảng cách vô hình giữa hai chúng tôi cứ thế lớn dần lên mà chẳng ai nói ra điều đó.
---
(56)
Một hôm, khi tôi đang ngồi đọc sách trên giường, Mân Tích bất ngờ ném chiếc gối về phía tôi:
"Bạn làm gì mà cứ im lặng mãi thế hả?"
Tôi cúi đầu, không đáp lại lời cậu.
Cậu thở dài, quay mặt đi chỗ khác, không nói thêm gì nữa. Không khí trong phòng như đông cứng lại. Khoảnh khắc ấy khiến tôi nhận ra rằng ngay cả một cuộc cãi vã cũng có thể kết thúc bằng sự im lặng nặng nề và dai dẳng đến khó chịu.
---
(57)
Những cử chỉ yêu thương trước đây giờ đây trở nên dè dặt và xa cách. Mân Tích vẫn thường chủ động đến gần tôi, nhưng tôi chỉ biết khép mình lại.
Cậu hỏi han vài câu, tôi trả lời cụt ngủn. Cả hai lại rơi vào im lặng. Không phải là giận hờn hay trách móc gì nhau, nhưng khoảng trống giữa chúng tôi cứ thế mà lớn lên từng ngày.
---
(58)
Có lần, chúng tôi cùng đi chợ mua đồ ăn. Khi đang chọn rau củ, Mân Tích bỗng cằn nhằn:
"Bạn lúc nào cũng im ỉm thế này thì ai mà chịu nổi!"
Tôi không đáp, chỉ chăm chú nhìn vào những bó rau xanh trước mặt. Trong lòng cảm thấy ngột ngạt nhưng chẳng thể thốt lên được lời nào.
Cậu cúi mặt bước đi trước, còn tôi lững thững theo sau với cảm giác nặng trĩu trong tim mà chẳng biết phải làm sao để phá vỡ sự bế tắc này.
---
(59)
Những tối nằm cạnh nhau trên giường, Mân Tích thỉnh thoảng quay sang hỏi:
"Bạn... có còn yêu mình không?"
Tôi mím môi, khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Cậu không hỏi thêm gì nữa, chỉ quay lưng lại phía tôi. Không khí trong phòng lại bao trùm bởi sự im lặng quen thuộc. Không phải vì giận hờn hay bất mãn gì cả, mà bởi cả hai đều hiểu rằng có nói thêm cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì.
---
(60)
Và cứ thế, những mâu thuẫn nhỏ nhặt giữa chúng tôi ngày một tích tụ nhiều hơn. Nhưng cuối cùng tất cả vẫn chỉ kết thúc bằng sự im lặng kéo dài vô tận.
Chúng tôi sống cạnh nhau như hai người đi trên hai đường ray song song - vẫn gần gũi, vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nhau nhưng chẳng thể thực sự chạm vào nhau được nữa.
Một phần trong tôi bắt đầu cảm thấy nặng nề và mệt mỏi với mối quan hệ này. Nhưng dù vậy, tôi vẫn chưa đủ can đảm để thừa nhận điều đó với chính mình hay với Mân Tích...
---
(61)
Ngày qua ngày, tôi nhận ra tình yêu giữa chúng tôi đang dần trở nên mỏi mệt.
Những điều từng khiến trái tim tôi rung động giờ đây chỉ còn là những thói quen lặp lại.
Những buổi nấu cơm cùng nhau, những lần dọn phòng, hay những tối ngồi bên nhau xem phim, tất cả giờ đây chỉ còn là những hành động quen thuộc, không còn mang theo sự háo hức hay ngọt ngào như trước.
---
(62)
Buổi sáng, như thường lệ, Mân Tích vẫn pha ly sữa ngọt cho tôi. Cậu nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn rồi hỏi: "Bạn uống luôn nhé?"
Tôi chỉ gật đầu, cầm ly lên uống một cách lặng lẽ. Khi cậu quay sang hỏi: "Bạn ăn hết chưa?", tôi đáp lại bằng một tiếng "Ừ" ngắn gọn. Không còn những câu chuyện rôm rả, không còn ánh mắt ân cần. Tôi biết cậu cũng cảm nhận được sự thay đổi này, và trong đôi mắt cậu thoáng hiện lên một nỗi buồn khó tả.
---
(63)
Chiều muộn hôm đó, Mân Tích nhắn tin cho tôi: "Bạn về chưa? Mình nấu cơm xong rồi."
Tôi về nhà, thấy bữa cơm đã được dọn sẵn trên bàn. Cậu nhìn tôi cười nhẹ: "Ăn thôi, nguội mất rồi."
Tôi chỉ gật đầu, ngồi xuống ăn mà không nói gì thêm. Không còn những câu chuyện hào hứng về ngày hôm nay, không còn tiếng cười đùa vang lên giữa bữa ăn. Chúng tôi chỉ ngồi đó, ăn trong im lặng, như thể đó là một phần trong lịch trình hàng ngày.
---
(64)
Tối đến, trước khi ngủ, chúng tôi vẫn nắm tay nhau như một thói quen.
Mân Tích nghiêng đầu tựa lên vai tôi, còn tôi đặt tay lên tóc cậu, khẽ vuốt ve. Nhìn từ ngoài vào, có lẽ ai cũng nghĩ đây là một khoảnh khắc đầy yêu thương. Nhưng với tôi, đó chỉ là một cách để cả hai tự an ủi nhau, một thói quen mà chúng tôi vẫn giữ lấy dù tình yêu đã không còn rực rỡ như xưa.
---
(65)
Có một hôm, khi đang ngồi một mình trong phòng, tôi chợt nhận ra mình nhớ Mân Tích. Nhưng điều kỳ lạ là tôi không biết mình đang nhớ điều gì ở cậu. Đó không phải là nỗi nhớ khiến tim tôi xao xuyến hay hạnh phúc, mà chỉ là một khoảng trống trong lòng mà tôi không biết làm sao để lấp đầy.
---
(66)
Tối muộn hôm đó, Mân Tích nằm cuộn tròn trong chăn, quay sang nhìn tôi: "Bạn à... mình có làm gì sai không?"
Tôi khẽ lắc đầu: "Không có mà."
Cậu thở dài rồi im lặng. Chúng tôi nằm cạnh nhau nhưng không ai nói thêm lời nào. Sự im lặng lần này không còn êm dịu như trước nữa; nó nặng nề và đầy những dấu hỏi chưa được trả lời.
---
(67)
Ngày thường của chúng tôi vẫn diễn ra như mọi khi: đi học, đi làm thêm, nấu cơm, rửa bát, dọn phòng. Mọi thứ lặp lại như một vòng quay không hồi kết. Những nụ cười và ánh mắt từng khiến tim tôi loạn nhịp giờ đây trở nên nhạt nhòa và chẳng còn sức nặng của tình yêu thuở ban đầu.
---
(68)
Một lần tình cờ, tôi nhìn thấy Mân Tích đang cười nói vui vẻ với bạn bè qua video call. Tôi đứng từ xa nhìn cậu mà lòng chẳng có chút ghen tuông hay vui mừng nào.
Tôi chỉ thấy... bình thường.
Cảm giác đó khiến tôi giật mình nhận ra rằng tình yêu giữa chúng tôi không biến mất ngay tức thì. Nó đang dần bị thay thế bởi sự mỏi mệt và những thói quen vô hồn.
---
(69)
Có hôm, khi chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, Mân Tích đặt tay lên tay tôi và hỏi nhỏ: "Sao hôm nay bạn lại sao thế?"
Tôi đáp khẽ: "Chỉ là mình mệt thôi."
Cậu không hỏi thêm gì nữa, chỉ ngồi im bên cạnh tôi. Chúng tôi ở cạnh nhau nhưng chẳng còn cảm giác gần gũi như trước kia nữa. Chỉ có hai cơ thể chia sẻ cùng một không gian, cùng một khoảng thời gian im lặng kéo dài vô tận.
---
(70)
Và cứ thế, tình yêu giữa chúng tôi dần trở nên mỏi mệt hơn bao giờ hết. Chúng tôi vẫn thức dậy cùng nhau mỗi sáng, vẫn nấu ăn cùng nhau mỗi tối và ngủ cạnh nhau mỗi đêm. Nhưng trong tim tôi, thứ còn lại chỉ là những thói quen dịu dàng nhưng trống rỗng. Những ngày tháng bên nhau giờ đây giống như những cơn mưa dai dẳng ngoài hiên – buồn bã và không có hồi kết.
---
(71)
Đêm ấy, trời mưa rả rích. Từng hạt mưa nặng trĩu rơi đều trên mái hiên, như thể đang chạm vào từng nhịp đập của trái tim tôi, nặng nề và mỏi mệt. Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ mờ nhạt chiếu lên gương mặt Mân Tích. Cậu ngồi trên giường, ôm gối, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc.
Cậu bật lên tiếng nấc, giọng khẽ khàng nhưng đầy đau đớn: "Bạn ơi... mình không còn thấy hạnh phúc nữa..."
Tôi đứng đó, bất động, không biết phải làm gì hay nói gì.
---
(72)
Cậu nghiêng đầu nhìn tôi, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Giọng nói của cậu vang lên trong không gian nhỏ bé, nghe như một lời tâm sự từ tận đáy lòng: "Bạn vẫn thương mình, nhưng mình... mình không thấy vui nữa. Mỗi ngày trôi qua, chỉ là thói quen..."
Tôi muốn nói gì đó, muốn ôm cậu thật chặt để xoa dịu nỗi đau trong cậu. Nhưng lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng thể thốt ra được.
---
(73)
Mân Tích quay sang nhìn tôi. Ánh mắt cậu dường như đang tìm kiếm một câu trả lời mà chính tôi cũng không có. Giọng cậu run run: "Bạn à... chúng ta... có phải mình đang mất nhau không?"
Tôi không thể đáp lại ngay lúc ấy. Cả hai chúng tôi đều im lặng, chỉ có tiếng mưa ngoài cửa sổ vang lên đều đặn như nhịp tim đang dần rời rạc của chúng tôi. Tôi biết cậu không cần một lời biện minh hay hứa hẹn nào cả. Cậu chỉ cần một chút an ủi, nhưng tôi lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
---
(74)
Cậu trượt xuống giường, đầu nhẹ nhàng dựa vào tay tôi. Giọng nói của cậu nhỏ dần, như thể đang cố gắng kìm nén cảm xúc: "Mình không muốn cãi nhau nữa... chỉ muốn được hạnh phúc thôi."
Tôi đặt tay lên tóc cậu, cảm giác run run truyền qua từng đầu ngón tay. Tình yêu trước đây từng rực rỡ như ánh nắng mùa hè, giờ đây chỉ còn là một bóng hình mờ nhạt lẫn trong tiếng mưa rơi ngoài kia.
---
(75)
Cậu nấc nhẹ, tôi ngồi đó lặng im nhìn cậu. Mọi thứ dường như đang tan ra giữa đôi tay tôi, như những giọt nước mưa ngoài kia hòa vào đất trời.
"Bạn à... sao mình không còn thấy vui?"
Tôi muốn kéo cậu vào lòng mình, muốn nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Nhưng đôi tay tôi dường như tê liệt, trái tim cũng bất lực trước những gì đang xảy ra. Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng không phải ai hết yêu mà tình yêu đã trở nên mệt mỏi đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa.
---
(76)
Tiếng mưa ngoài cửa sổ vẫn vang đều, nhắc nhở tôi về những ngày tháng xưa cũ - những nụ cười hồn nhiên của cậu, những buổi tối ấm áp khi cả hai cùng ngồi bên nhau, những câu nói vu vơ từng khiến chúng tôi hạnh phúc đến lạ thường.
Bây giờ tất cả chỉ còn là kỷ niệm, tràn ngập trong nước mắt của cậu. Tôi ngồi đó, bất lực trước cảm giác trống rỗng đang bao phủ lấy cậu và cả chính tôi.
---
(77)
Cậu nằm dài trên giường, hai tay ôm lấy chiếc gối nhỏ như tìm kiếm một chút an ủi từ thứ gì đó quen thuộc. Tiếng mưa vẫn rơi trên mái hiên ngoài kia, hòa cùng tiếng nấc nhẹ nhàng nhưng dai dẳng của cậu: "Bạn... mình không muốn mất bạn... nhưng mình cũng không muốn sống mãi trong thói quen này nữa..."
Tôi nhìn cậu mà chẳng biết phải trả lời thế nào. Những lời nói ấy như một con dao sắc bén cứa vào lòng tôi, đau đớn nhưng cũng khiến tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết: chúng tôi đã chạm đến giới hạn của nhau rồi.
---
(78)
Tôi nắm lấy tay cậu thật chặt, nhưng chẳng thể thốt ra lời nào. Chỉ biết ngồi đó bên cạnh cậu, cùng thở chung một nhịp với cậu, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài kia hòa vào tiếng nấc nghẹn ngào của cậu. Sự trống rỗng len lỏi vào từng kẽ tim chúng tôi, nhắc nhở rằng yêu thôi thì chưa đủ để giữ nhau lại nữa rồi.
---
(79)
Mân Tích khẽ lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi: "Bạn à... mình mệt quá rồi. Mỗi ngày trôi qua chỉ còn là thói quen thôi... chẳng còn cảm giác gì nữa..."
Tôi nhìn cậu mà lòng chùng xuống. Hình bóng tuổi trẻ tràn đầy yêu thương của chúng tôi giờ đây đã hao mòn đi nhiều quá. Không phải vì giận hay trách móc gì cả, mà chỉ vì cảm giác bất lực trước những gì đang dần phai nhạt.
---
(80)
Đêm mưa ấy, tôi ôm cậu vào lòng lần cuối cùng. Cảm giác lạnh lẽo tràn đầy trong tim cả hai chúng tôi khi sự im lặng bao phủ lấy căn phòng nhỏ bé này.
Chúng tôi đều biết rằng đây là dấu hiệu không thể bỏ qua nữa rồi. Tiếng mưa vẫn rơi đều ngoài kia, từng giọt nước như đang gõ nhịp vào trái tim đã quá mỏi mệt của chúng tôi.
Một phần tuổi trẻ của chúng tôi, một phần yêu thương từng cháy sáng rực rỡ giờ đây sắp rơi rụng theo những giọt nước mắt mà cả hai chẳng thể ngăn lại được nữa...
---
(81)
Ngày hôm sau, trời vẫn xám xịt. Những giọt mưa đêm qua để lại vệt nước mờ mờ trên cửa kính, nhòe đi cảnh vật bên ngoài. Mân Tích ngồi trên giường, tay ôm gối, mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ. Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng thở dài khe khẽ của hai người.
Tôi đứng bên cạnh, không nói gì. Chúng tôi đều hiểu, không cần phải nói ra cũng biết rằng ranh giới cuối cùng của tình yêu đã hiện hữu trước mắt. Không ai muốn phá vỡ sự yên lặng ấy, nhưng cả hai đều cảm nhận rõ sự mệt mỏi đã vượt quá sức chịu đựng.
---
(82)
Mân Tích quay sang nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe nhưng không còn khóc nữa. Giọng cậu khẽ khàng, như sợ làm vỡ tan không gian mong manh này: "Bạn à... mình nghĩ... chắc chúng ta... không còn cách nào khác."
Tôi gật đầu, cảm giác như có một viên đá đè nặng trong lòng ngực. Đó không phải là giận hờn hay trách móc, chỉ là một nhận thức lạnh lẽo và chậm rãi rằng yêu thôi chưa bao giờ là đủ để giữ chúng tôi lại gần nhau.
---
(83)
Chúng tôi bắt đầu dọn dẹp căn phòng, từng món đồ nhỏ nhặt đều mang dấu ấn của những ngày tháng đã qua. Chiếc bàn nhỏ nơi chúng tôi từng ngồi học bài cùng nhau, giá sách với những cuốn tiểu thuyết yêu thích của cả hai, hay chiếc gối nhỏ mà Mân Tích thường dùng khi ngủ quên trên giường tôi.
Mân Tích cầm chiếc gối lên, khẽ thở dài: "Bạn còn nhớ lần đầu mình ngủ quên trên giường bạn không?"
Tôi mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng chất chứa nỗi buồn: "Nhớ chứ."
Cả hai cùng cười, nhưng trong nụ cười ấy là nỗi buồn sâu thẳm, một nỗi buồn của những ngày mà chúng tôi biết rằng sẽ chẳng thể quay lại được nữa.
---
(84)
Buổi chiều, Mân Tích bắt đầu xếp quần áo vào túi. Tôi đứng đó, lặng lẽ nhìn từng động tác của cậu. Không gian như đông đặc lại, chỉ còn tiếng sột soạt của vải vóc vang lên trong căn phòng trống trải.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy xa cách: "Bạn đừng buồn nhé. Mình không giận bạn đâu."
Tôi cố gắng nở một nụ cười yếu ớt: "Không buồn."
Nhưng thật ra, trong lòng tôi chỉ muốn bật khóc. Tôi muốn giữ cậu lại, muốn nói với cậu rằng hãy ở lại thêm chút nữa. Nhưng tôi biết rằng chẳng có lời nào có thể thay đổi được thực tế này: chúng tôi đang rời xa nhau, một cách êm đềm nhưng đau đớn đến xé lòng.
---
(85)
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên chiếc giường đã quen thuộc với cả hai. Không ai nói gì, chỉ nhìn nhau trong im lặng. Thời gian trôi qua chậm rãi mà nặng nề đến mức khó thở.
Mân Tích khẽ nói, giọng nhỏ đến mức tôi phải căng tai lắng nghe: "Bạn... hãy giữ sức khỏe nhé."
"Ừ," tôi đáp lại, không biết phải nói gì thêm.
Chỉ một lời nói ngắn ngủi như thế thôi, nhưng bên trong nó là cả một bầu trời yêu thương đã phai nhạt dần, một tình yêu mà chúng tôi không còn cách nào cứu vãn được nữa.
---
(86)
Cả buổi tối hôm đó, chúng tôi chỉ ngồi bên nhau trong im lặng. Không ai bật tivi, không ai mở nhạc. Chúng tôi chỉ ngồi đó, như chờ đợi một phép màu nào đó sẽ đến để cứu vãn tất cả. Nhưng phép màu ấy chẳng bao giờ xuất hiện.
Những thói quen hằng ngày vẫn còn đó, nhưng giờ đây chúng không còn là cầu nối của tình yêu nữa. Mỗi tiếng thở dài khe khẽ, mỗi cử chỉ nhỏ nhặt đều như một lời nhắc nhở rằng chúng tôi đã đi đến đoạn cuối cùng của con đường này.
---
(87)
Mân Tích gập đôi chiếc chăn lại, đặt gọn lên ghế rồi quay sang nhìn tôi. Ánh mắt cậu dịu dàng mà buồn bã: "Bạn à... cảm ơn vì những ngày mình được yêu thương."
Tôi nắm lấy tay cậu, khẽ siết nhẹ: "Mình cũng vậy."
Chúng tôi không cần nói thêm điều gì nữa. Nỗi đau đã được cảm nhận qua ánh mắt của cả hai, qua từng cái siết tay nhẹ nhàng và qua sự im lặng đè nặng lên trái tim mỗi người.
---
(88)
Chúng tôi trao nhau cái ôm cuối cùng trước khi mọi thứ kết thúc thật sự. Đó không phải là một cái ôm đầy nước mắt hay những lời trách móc. Đó chỉ là một cái ôm đủ để cả hai hiểu rằng tất cả đã thật sự chấm dứt rồi.
Mân Tích tựa đầu vào vai tôi, hơi ấm của cậu vẫn còn đó, nhưng trái tim mỗi người đã rời xa nhau thêm một bước dài không thể quay lại. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa đau đớn vừa thanh thản như đứng giữa cơn mưa tầm tã mà biết rằng mình không thể làm gì hơn để giữ lại những điều đã mất.
---
(89)
Cuối cùng thì cũng đến lúc phải bước ra khỏi căn phòng ấy. Mân Tích mang theo túi đồ của mình, bước ra cửa. Tôi đứng nhìn theo bóng dáng cậu khuất dần trong hành lang dài và vắng lặng.
Cậu ngoái đầu lại lần cuối, nở một nụ cười yếu ớt: "Bạn... hãy sống thật tốt nhé."
Tôi gật đầu: "Bạn cũng vậy."
Chúng tôi trao nhau ánh mắt cuối cùng trước khi mọi thứ hoàn toàn khép lại. Không có lời than trách hay giận hờn nào cả, chỉ còn lại sự thật hiển nhiên rằng yêu nhau thôi đã không còn đủ để giữ chúng tôi bên nhau nữa rồi.
---
(90)
Cánh cửa phòng khép lại sau lưng Mân Tích, âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong không gian trống trải đến lạnh lùng. Tôi đứng đó một lúc lâu, nhìn vào khoảng trống trước mặt mình mà cảm giác như mọi thứ đang sụp đổ từ từ.
Nhịp tim tôi chậm lại, hòa vào sự im lặng bao trùm căn phòng nhỏ bé này. Một phần tuổi trẻ của tôi, một phần yêu thương mà chúng tôi từng có nay đã rơi rụng trong sự yên lặng đáng sợ ấy.
Chúng tôi chia tay nhau không phải vì hết yêu, mà vì không còn cách nào khác để giữ nhau bên cạnh mà không làm đau chính mình thêm nữa.
---
(91)
Tôi đứng lặng bên khung cửa sổ, nhìn xuống con phố nhỏ đang lung linh ánh đèn. Mưa hôm nay không giống mưa năm ấy, nhưng mùi đất ẩm, mùi nước mưa vương lại trên mái hiên vẫn len lỏi vào tim, kéo tôi về những ngày xưa cũ. Những ngày mà chúng tôi còn bên nhau, cùng chia sẻ từng nụ cười, từng giọt nước mắt. Chia tay không có tiếng quát mắng, không nước mắt lăn dài theo lời trách móc. Chỉ là hai người lặng lẽ buông tay, bước đi trên hai con đường riêng biệt. Căn phòng cũ giờ đây chỉ còn lại những dấu tích im lặng, từng món đồ nhỏ nhặt cũng trở thành chứng nhân cho một thời thanh xuân rực rỡ.
---
(92)
Tôi tự hỏi, liệu có phải rồi ai cũng sẽ khóc vì những điều từng khiến mình cười? Những buổi sáng tràn ánh nắng, những lần hai đứa trêu ghẹo nhau trong bếp, hay chỉ là một tin nhắn đơn giản: "Ăn cơm chưa?" - giờ đây tất cả chỉ còn là tiếng vọng trong ký ức. Những niềm vui ấy, ngày đó bình dị mà ấm áp, giờ lại hóa thành nỗi nhớ ngọt ngào nhưng cũng đau nhói trong lòng. Chia tay, hóa ra không phải là điều gì quá lớn lao, chỉ là nhận ra rằng yêu thôi chưa đủ để giữ nhau lại. Và rằng đôi khi, buông tay là cách duy nhất để không làm nhau thêm mỏi mệt.
---
(93)
Hôm nay, tôi đi qua những con đường quen thuộc.
Những cặp đôi nắm tay nhau bước chậm rãi dưới ánh đèn đường khiến lòng tôi chùng xuống.
Tôi nhớ Mân Tích. Nhớ cách cậu kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhớ giọng nói nũng nịu mỗi khi tôi im lặng, nhớ cả những giọt cười bất chợt làm sáng bừng cả căn phòng nhỏ. Bây giờ, tôi đi một mình. Những niềm vui, những nỗi buồn đều phải tự mình gánh chịu.
Thật kỳ lạ, yêu vẫn còn đó nhưng lại không thể cùng nhau đi tiếp. Tôi phải tự đứng vững trên con đường đời của riêng mình.
---
(94)
Cuộc sống hiện tại của tôi vẫn diễn ra đều đều, ổn định nhưng trống trải vô cùng. Tôi đi học, làm thêm, nấu cơm, dọn phòng, rồi tự mình đi xem phim. Nhưng chẳng còn ai để cùng cười, cùng nhắc nhở nhau: "Đừng quên ăn cơm nhé." Những tối ngồi bên nhau uống trà nóng giờ cũng chỉ còn là một giấc mơ xa vời. Mọi thứ xung quanh vẫn trôi qua như thường lệ, nhưng hơi ấm quen thuộc của người kia đã chẳng còn nữa. Không còn bàn tay để nắm lấy, không còn ánh mắt để nhìn vào và thấy lòng mình an yên.
---
(95)
Tôi nhớ Mân Tích. Nhớ cách cậu bật cười khi uống hết phần sữa còn lại trong ly, nhớ giọng nói dịu dàng mỗi khi tôi lặng im chẳng nói lời nào. Tôi nhớ cả cách cậu tựa đầu lên vai tôi khi mệt mỏi. Những kỷ niệm ấy giờ đây chỉ còn sống động trong ký ức của riêng tôi. Câu hỏi "Vẫn yêu sao lại chia tay?" cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi không thôi. Có lẽ câu trả lời nằm trong khoảng cách vô hình giữa hai người mà chẳng ai có thể lấp đầy: yêu thôi chưa đủ, và đôi khi yêu quá nhiều cũng chẳng thể giữ được nhau.
---
(96)
Tôi vẫn nhớ những lúc mệt nhọc sau giờ học hay ca làm thêm dài đằng đẵng. Khi ấy, cậu luôn chờ tôi về rồi ôm lấy tôi thật chặt và nói: "Bạn à, nghỉ chút đi." Nhưng bây giờ thì khác. Tôi phải tự nghỉ ngơi, tự hít thở sâu và tự tìm chỗ dựa mỗi khi mỏi mệt. Không còn ai để chia sẻ mọi khoảnh khắc nhỏ bé trong cuộc sống nữa.
Yêu vẫn còn đó, nhưng không đủ để kéo hai con đường rẽ ra một điểm chung.
---
(97)
Trong căn phòng hiện tại, mọi thứ đều gợi nhắc về quá khứ. Cuốn sách cậu từng thích đọc vẫn nằm đó trên kệ sách. Chiếc gối mà cậu thường dựa đầu khi xem phim vẫn còn nguyên chỗ cũ. Mùi nước hoa mà cậu hay dùng vẫn phảng phất đâu đây trên tủ quần áo. Tất cả những điều ấy giờ đã trở thành kỷ vật im lặng, nhắc nhở rằng Mân Tích không còn xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa. Yêu vẫn còn đó, nhưng đã chuyển sang một dạng khác - dịu dàng hơn nhưng cũng nặng trĩu hơn.
---
(98)
Tôi nhớ buổi tối mưa năm ấy, khi cậu bật khóc và nói rằng mình không còn cảm thấy hạnh phúc nữa. Lúc đó tôi hiểu rằng dù chúng tôi vẫn còn yêu nhau rất nhiều nhưng buông tay là điều duy nhất có thể làm được. Bây giờ đứng giữa căn phòng trống vắng này, nghe tiếng mưa hòa cùng nhịp thở của chính mình, trái tim tôi vẫn cảm nhận được từng giọt ký ức rơi xuống: vừa ngọt ngào vừa đau nhói. Những ngày nắng xanh ấy vẫn sống mãi trong lòng tôi, bất chấp hiện tại thiếu vắng hình bóng của cậu.
---
(99)
Chia tay không phải vì hết yêu mà vì chúng tôi yêu quá nhiều đến mức giữ lại chỉ khiến nhau thêm mỏi mệt. Tôi vẫn sẽ khóc mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm cũ, vẫn tự dằn vặt bản thân vì những điều đã qua. Nhưng tôi cũng biết rằng mình phải học cách sống tiếp. Những kỷ niệm rực rỡ ấy sẽ mãi là một phần tuổi trẻ của tôi - một phần không thể lặp lại nhưng cũng không bao giờ bị xóa đi.
---
(100)
Tôi nhắm mắt lại và để ký ức hòa cùng nhịp thở của mình. Những ngày nắng xanh ấy, những giọt mưa rơi nhẹ trên mái hiên, những tối tràn đầy tiếng cười và nước mắt... tất cả vẫn tồn tại trong lòng tôi như một phần thanh xuân không thể quên. Dù hiện tại tôi vẫn đi học, vẫn làm việc và sống cuộc đời riêng của mình, ký ức về Mân Tích vẫn dịu dàng len lỏi vào từng khoảnh khắc cô đơn.
Những lúc vui chỉ có một mình, những lúc mệt phải tự mình gồng gánh hay những lúc chênh vênh phải tự đứng dậy... tất cả đều là minh chứng rằng chúng tôi đã từng yêu nhau rất nhiều. Chúng tôi đã đi qua nhau, đã yêu hết lòng, đã mỏi mệt và rồi buông tay nhau ra... Nhưng ký ức ấy sẽ luôn sống động trong tim tôi - rực rỡ và tinh khôi như chính tuổi trẻ của chúng tôi vậy.
Dù cho cuộc đời hiện tại đã trôi đi theo những bước chân riêng biệt, một phần trái tim tôi vẫn luôn dành cho những ngày nắng xanh ấy - những ngày mà chúng tôi đã yêu nhau bằng tất cả sự chân thành và nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro