01.
- nam cung đại nhân, xin mời đại nhân đi lối này.
một tên thị vệ nhanh nhảu đi đằng trước, dẫn đường cho nam cung sư tử đi vào nơi mà phủ của tri châu giang nam tọa lạc.
sư tử vừa mới nhậm chức vào ba ngày trước, vậy mà hôm nay cả giang nam đều đã nhiệt liệt hoan nghênh như thể mở hội, chào đón vị tri châu xuất chúng được hoàng đế đại tống bổ nhiệm.
sư tử đã một tay tìm kiếm bằng chứng về việc vị tri châu trước đó tham ô hối lộ, làm khổ dân lành. vì thế mà người dân ở giang nam ai ai cũng kính trọng hắn. họ liên tục biếu đồ ăn ở trước cửa phủ như một hình thức bày tỏ lòng biết ơn đối với sự anh minh của quan lớn.
nam cung sư tử vốn dĩ không phải người tầm thường. sinh ra trong một gia tộc danh giá ở kinh thành, từ nhỏ hắn đã nổi tiếng thông minh, mười tám tuổi đỗ trạng nguyên, chỉ vừa hơn hai mươi đã tham gia vào chiến lược cầm quân đánh bại quân kim ở biên giới phía bắc. hoàng đế đại tống từng khen hắn là "kỳ tài hiếm có", liền ban cho hắn chức tri châu giang nam khi hắn chỉ mới hai mươi lăm tuổi.
lời ra tiếng vào, nhiều người vẫn cho rằng hắn nhờ cái danh gia tộc nam cung mà 'đi cửa sau', chứ không hoàn toàn tài giỏi như lời đồn mà giang hồ thường hay nói tới. nhưng nam cung sư tử vốn chưa hề bận tâm về điều đó, hắn luôn muốn chứng minh thực lực của mình bằng hành động ngay thẳng, việc này cũng không khỏi khiến cho nhiều người mất lòng.
nhưng giờ đây, hắn được hoàng thượng trọng dụng, một tay hoàng thượng đã nâng hắn lên đến tận trời, thử hỏi xem có kẻ nào dám phản đối hay không?
- thưa đại nhân, trà đã được nấu xong rồi, để tiểu nữ mang lên cho đại nhân nhé?
một người hầu nữ ở trong phủ cung kính cuối đầu với nam cung sư tử. lúc này hắn đang ngồi đọc lại những ghi chép về tình hình vừa qua ở giang nam, bị động tĩnh của người hầu làm cho thoáng giật mình, sư tử đờ đẫn ra một lúc rồi nhanh chóng gật đầu.
- được, vậy nhờ ngươi mang lên đây giúp ta.
- vâng, tiểu nữ làm ngay đây ạ.
người hầu nữ kia cúi đầu, đi lùi về đằng sau rồi quay lưng cáo lui, cẩn thận đóng cửa thư phòng riêng của nam cung sư tử. ả bước đi trên hành lang phủ, hướng về phía khu làm bếp, bất an ngó nghiêng xung quanh như thể đang tìm người.
lúc này một thị nữ khác liền bất ngờ nhảy ra từ một trong số các phòng trong phủ. ả tóm lấy tay áo của người thị nữ đang lén la lén lút kia, nhỏ giọng thì thầm.
- này, châu nhiên. muội đã chuẩn bị trà theo như lời tỷ nói rồi chứ?
- vẫn chưa. bây giờ trà mới được nấu xong, muội mới có thể đi xuống để làm.
- ầy, thế muội mau cầm lấy chiếc lọ này đi. hãy nhớ lời tỷ dặn, lấy đúng ba giọt, không hơn không kém, nếu không tà thuật của bà đồng sẽ không thể hiệu nghiệm!
hầu nữ châu nhiên mân mê chiếc lọ trong tay, giọng nói có chút run rẩy.
- tỷ à, hay là chúng ta đừng làm chuyện này nữa. nam cung đại nhân vốn không phải là người xấu mà, vì sao chúng ta phải giết ngài ấy?
- hắn là người đã tranh đi công lao của ca ca chúng ta. muội xem, đều là làm việc cho hoàng thượng, nhưng hắn lại được nhậm chức tri châu, trong khi ca ca của chúng ta chỉ là một tên quan phủ bé nhỏ. đây là ước muốn của ca ca, chúng ta không thể không làm được!
- nhưng mà...
châu thy dùng tay đẩy nhẹ vào vai em gái mình, mỉm cười trấn an.
- muội đừng lo lắng, chúng ta dùng phép chứ không dùng đao, sẽ không ai biết cả. muội mau đi đi, nhớ lời ta dặn đấy nhé.
nói rồi châu thy nháy mắt với em gái mình một cái, quay lưng nhanh chóng rời đi.
- ta chờ tin tốt của muội đó, nhiên nhiên.
━
đêm khuya, ánh trăng bạc chiếu xuống con đường nhỏ dẫn vào phủ tri châu giang nam. trong thư phòng chính, nam cung sư tử vô cùng tận hưởng giấc ngủ, hơi thở đều đặn, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại trông có vẻ như không còn chút sức sống. hương khói từ lư hương bên cạnh tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, ấm cúng nhưng không thể át được cảm giác lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng.
cạnh giường hắn là hai nam nhân ăn mặc trông vô cùng kì dị, họ đeo mặt nạ cặp với nhau, một bạch miêu một hắc miêu, đang cùng nhau cẩn thận đối chiếu sổ sách. sau khi đối chiếu liền giương mắt nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu, không cùng hẹn mà lại nhìn sang gương mặt của sư tử đang say giấc nồng, trong lòng nảy sinh vô số nghi vấn khó tìm được mời
- bạch vô thường, ngươi mau xem. điều này từ trước tới nay, chúng ta quả nhiên là chưa từng gặp qua.
hắc vô thường với thân hình cao lớn, giọng nói trầm thấp, cả người tỏa ra một luồn khí của rắn độc, u ám đến đáng sợ, tay của hắn cầm cuốn sổ sinh tử mà lật tới lật lui, không thể giấu đi sự mệt mỏi vốn có.
- người này số mệnh vẫn còn dài, ít nhất cũng phải hơn năm mươi năm. vậy mà bây giờ phù la huyền¹ lại dẫn chúng ta đến nơi này. chuyện này thật sự rất kì lạ.
bạch vô thường nhìn nam nhân đang nằm ở trên giường, áo trắng phất phơ mang lại cảm giác huyền ảo, ánh mắt sắc lạnh có chút hiếu kỳ.
- liệu có phải sứ giả tận thế và người ghi chép đã phạm phải sai sót gì đó không?
- hoàn toàn không thể. mỗi lần ghi nhận và đối chứng đều có sự kiểm tra của điện hạ. một chữ cũng không thể sai chứ đừng nói đến chuyện động trời như này.
bạch vô thường lo lắng xoa lấy mu bàn tay trắng bệch của mình.
- thế bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
- vẫn gọi hắn dậy, nhưng chúng ta để đám linh hồn kia ở lại cho quân đoàn âm phủ. ta và ngươi dẫn hắn về tham kiến điện hạ, càng sớm càng tốt.
- được được. vậy để ta mau đánh thức hắn.
bạch vô thường gật đầu, vung chiếc quạt lông gà của mình về hướng nằm của nam cung sư tử, một luồng khí lạnh ngay lập tức tràn tới, cuốn lấy cả cơ thể của hắn, từ đầu đến chân. người của sư tử run lên, linh hồn từ từ lìa khỏi thi thể, hắn nhíu mày cựa quậy đôi chút rồi cũng từ từ mở mắt. trước mặt hắn là hai bóng dáng quỷ dị, một trắng một đen, âm khí âm u khiến cho sóng lưng hắn lạnh toát. nhưng nam cung sư tử vốn là người từ nhỏ đã đầu đội trời chân đạp đất, dù cho bản thân có đang sợ hãi, cũng cố tỏ ra cứng rắn nhìn vào hai vật thể lạ lẫm ở trước mặt mà hỏi.
- c... các ngươi là ai? nửa đêm xông vào phủ tri châu như thế này, có phải là chán sống rồi hay không?
hắc vô thường nghe xong liền hất mặt về phía của hắn, nói nhẹ một câu khiến cho nam cung sư tử rùng cả mình.
- chẳng cần phải chán sống, bọn ta vốn đâu phải là người dương gian?
- t... thế chẳng nhẽ các người là ma sao? rốt cuộc các ngươi đến tìm ta là có chuyện gì?
- không hẳn là ma, ta và hắn là hắc bạch vô thường. những câu chuyện về bọn ta, chắc hẳn ngươi cũng đã nghe, và chắc hẳn ngươi cũng biết bọn ta đến đây để làm gì.
nam cung sư tử dĩ nhiên là biết, bà của hắn vốn là một phật tử, truyền thuyết về âm phủ từ nhỏ hắn đã nghe bà rỉ tai đến thuộc làu làu. hắn quay đầu nhìn ra đằng sau, thấy cơ thể mình đã bất động, gương mặt trắng bệch như không còn một chút sức sống nào. nam cung sư tử dường như đã hiểu ra được điều gì đó.
- vậy... ta đã chết rồi sao?
- không hẳn là như vậy. chúng ta đang có một số sự hiểu lầm ở đây, ta và bạch vô thường cần dẫn ngươi về âm phủ một chuyến để làm rõ chuyện này.
hắc vô thường đáp, giọng lạnh băng, hắn khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn người đang ở trên giường.
- bằng không thì ngươi thực sự sẽ chết đấy. thế nào? ngươi bằng lòng chứ?
nam cung sư tử cắn răng, ánh mắt lướt qua thi thể mình lần cuối. hắn có một chút nghi ngờ hai vật thể đang cố nhận lấy danh xưng của những nhân vật tâm linh như thế này. dù vậy, hắn cũng không thể cam lòng về việc bản thân mình tự nhiên mà chết, trên đời chưa bao giờ có thứ gì là tự nhiên cả. trước khí thế kẻ tung người hứng của hắc bạch vô thường, nam cung sư tử đành gật đầu, theo chân họ từ từ bước vào con đường dẫn xuống âm phủ.
━
con đường âm phủ mịt mù sương, hai bên là những bóng hồn lơ lửng, khuôn mặt mờ nhạt, ánh mắt trống rỗng. tiếng gào thét thảm thiết cầu cứu của những vong hồn đầy tội lỗi khiến cho nam cung sư tử xanh ngắt mặt mày, từng bước chân đều thể hiện sự run rẩy. hắc bạch vô thường đi đằng trước, dọn dẹp một mớ ma quỷ linh tinh suốt chặng đường. họ đi lâu thật lâu một hồi mới có thể tới được điện diêm la.
bạch vô thường nhìn thấy rõ sự sợ hãi của nam cung sư tử. trước khi cả ba cùng vào trong, hắn dùng tay phe phẩy chiếc quạt lông gà, nghiêng đầu an ủi.
- ngươi đừng lo lắng. một lát nữa khi điện hạ hỏi ngươi điều gì, hãy cứ trả lời thật lòng tất cả. số mệnh của ngươi vẫn chưa đến, ngay cả điện hạ cũng không thể làm được điều gì đâu.
nam cung sư tử trầm tư không nói gì.
điện diêm la uy nghiêm, sừng sững giữa không gian âm u, cột đá khắc hình quỷ thần, mái ngói đen bóng như mực. nam cung sư tử đứng trước điện, trong lòng không khỏi tránh được sự sợ hãi. hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy trước đây khi đối mặt với hoàng đế đại tống, nhưng khí thế của diêm vương lại hoàn toàn khác - một sự đe dọa vượt ngoài cõi nhân gian.
hắc bạch vô thường cùng lúc gõ lên cổng điện ba cái, cánh cổng liền ngay lập tức mở ra. người đứng sau cánh cổng là một nam nhân dung mạo anh dũng, nhìn rất thuận mắt, trông có vẻ vô cùng lanh lợi, khí thế lại rất hào hùng.
- ô, sao hôm nay hai huynh về sớm thế? danh sách lần này ít đến như vậy sao?
bạch vô thường vừa trông thấy nam nhân đeo kiếm đằng sau lưng, ngay lập tức cất đi chiếc quạt lông gà, nghiêm túc hỏi.
- u minh thị vệ, trong điện bây giờ mọi người đều ở đó cả chứ?
người vừa được gọi là u minh thị vệ nghe thấy liền gật đầu.
- đều ở đó cả. hắc bạch vô thường, hai huynh muốn vào gặp họ sao?
- phải, nhờ thị vệ thông báo cho họ biết, chúng ta có chuyện gấp cần phải bàn bạc.
- được được, hai người mau vào trong đi, ta sẽ nhanh chóng đi thông báo.
hắc bạch vô thường ung dung bước vào trong, nhưng cho đến lược nam cung sư tử đi vào ngay lập tức bị nam nhân kia chặn lại.
- linh hồn này...
- à, chúng ta cần phải bàn bạc với cậu ấy một số chuyện, hãy để cho cậu ấy vào.
bạch vô thường quay lại giải vây cho nam cung sư tử đang đứng khóc ở trong lòng.
- à, được được. tại hạ vừa rồi đã hỗn xược, mong công tử đừng để ở trong bụng.
u minh thị vệ ngay lập tức đứng nép qua một bên, đưa tay lên mân mê đuôi tóc của mình, mỉm cười làm hòa.
nam cung sư tử chỉ lắc đầu nhẹ rồi cũng mỉm cười lại với hắn, sau đó theo chân hai người kia đi vào bên trong.
người hầu ở đây đa phần đều không thể thấy mặt, họ chăm chăm làm công việc của mình, nhìn thấy hắc bạch vô thường đi qua liền cúi đầu chào hỏi rồi tiếp tục làm việc, âm khí nặng nề tới mức khiến cho nam cung sư tử cảm thấy nghẹt thở. ít ra thị nữ ở phủ của hắn, mỗi lần làm việc đều nói chuyện đùa giỡn qua lại, không đến mức in lặng đáng sợ như này. nam cung sư tử cảm thấy có chút không quen.
bên trong sảnh chính của điện diêm la, có tổng cộng là bảy chỗ ngồi được treo ở trên cao, mỗi bên ba chiếc ngai, ở giữa là chiếc ngai to nhất. màn sương mù dày đặc bao quanh những chiếc ngai được chạm khắc tinh xảo đó, sau khi làn sương mù tan, nam cung sư tử liền nhìn thấy năm trên bảy chỗ đã chiễm chệ một người ngồi. tất cả bọn họ đều có dung mạo nổi bật đáng xem, là vẻ đẹp ma mị đến chết người, nhưng vẫn thu hút được những ánh nhìn thèm thuồng ở xung quanh.
sau khi làn sương mù tan, hắc bạch vô thường liền quỳ xuống trước người đang ngồi ở chiếc ngai chính giữa, đồng thanh mở lời.
- điện hạ, thuộc hạ có chuyện khó hiểu, xin phép được bẩm báo.
nam cung sư tử chỉ thấy người kia phẩy tay một cái, hắc bạch vô thường đã cúi đầu cảm tạ rồi nhanh chóng đứng lên, biến mất trong làn sương và xuất hiện ở phía của hai chỗ trống còn lại. trước mặt nam cung sư tử bây giờ chính là sáu đại thần quyền lực nhất âm phủ và người cai quản bọn họ - diêm vương.
diêm vương ngả người ra đằng sau, ngồi bắt chéo một chân, đan hai bàn tay vào nhau, nghiêng đầu nheo mắt nhìn nam cung sư tử như thể đang nhăm nhi một con mồi, nụ cười nhẹ khẽ hiện lên trên khuôn mặt.
- thay vì để cho hắc bạch vô thường kể chuyện, ngươi có thể tự mình tường thuật lại nó cho ta nghe không?
nam cung sư tử dĩ nhiên không phải là người không biết điều, liền ngay lập tức cúi đầu cung kính.
- thưa điện hạ, tiểu nhân tên là nam cung sư tử. khoảng một canh giờ trước, tiểu nhân vẫn đang say giấc nồng, vừa tỉnh giấc đã bắt gặp hắc bạch vô thường vô đứng ngay bên cạnh giường.
nam cung sư tử lấy hơi rồi nói tiếp.
- từ xưa đến nay, truyền thuyết về hắc bạch vô thường tiểu nhân đã nghe đến thuộc lòng, nên khi vừa gặp họ, tiểu nhân đã hiểu ngay bản thân đang có chuyện gì. nhưng họ đã nói cho tiểu nhân biết, rằng số mệnh của tiểu nhân vẫn chưa tận nhưng không hiểu sao hồn vẫn lìa khỏi xác. xin điện hạ anh minh minh giám.
- chuyện này từ trước đến nay, âm phủ chưa bao giờ tiếp nhận điều tương tự. thử cho hỏi rằng, liệu hắc bạch vô thường có sự nhầm lẫn gì ở đây hay không?
nam nhân ngồi ngay bên tay trái diêm vương, nổi bật với mái tóc đen tuyền của mình, nhìn sang nơi hai linh hồn một trắng một đen kia đang tọa lạc mà đặt câu hỏi.
- người phán tội, ta và hắc vô thường đã kiểm tra sổ sách vô cùng kĩ lưỡng. cái tên của nam cung sư tử hoàn toàn không hề xuất hiện trong đó.
hắc vô thường nhíu mày đáp.
- bạch vô thường ta đây thậm chí đã nghĩ liệu có phải là do sứ giả tận thế và người ghi chép bất cẩn hay không, nhưng hắc vô thường đã bảo điều đó chính là cực kì vô lý. vì thế hắc bạch vô thường mới dẫn vong hồn của người chết oan uổng về đây để tiện cho điện hạ xem xét.
bạch vô thường cứ thế tiếp lời.
sứ giả tận thế sau khi nghe thấy, liền khoanh tay ngả người ra đằng sau.
- về nam cung sư tử, kẻ này quả nhiên là chưa đến số, ta vẫn còn nhớ rất rõ, ngày hôm qua sau khi ta xem sổ sách, ngươi vẫn còn hơn năm mươi năm để sống, hoàn toàn không thể chết một cách lãng xẹt như vậy được.
người ghi chép mở to mắt nhìn.
- vậy thật sự thì chúng ta đã sai ở đâu đó sao?
người phán tội lắc đầu phản đối.
- không thể nào, hoàn toàn không thể. sổ sách do một tay điện hạ kiểm tra, không thể nào xảy ra việc hệ trọng như thế này được.
mãi đến lúc này, nam nhân ngồi ở chiếc ngai to nhất mới chầm chậm lên tiếng.
- việc chúng ta sai sót hoàn toàn là điều không có khả năng. người đàm phán, ta muốn nghe ngươi nói thử, ngươi nghĩ sao về việc này?
người đàm phán nghe thấy diêm vương đã nhắc đến tên của mình, liền cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
- điện hạ, con người từ lâu đã tìm cách để liên lạc với ma quỷ. vậy nên đối với chuyện này, thuộc hạ cho rằng có thể vong hồn của nam cung sư tử đã gặp phải một loại tà phép có tên gọi là 'ảnh tử'.
- thưa ngài, tiểu nhân từ trước tới giờ đều chưa từng nghe qua nó. có thể mạn phép được hỏi rằng nó là cái gì hay không?
nam cung sư tử có chút nóng lòng muốn biết thêm về nguyên nhân cái chết của chính mình.
người đàm phán chống cằm suy tư một lúc, rồi mới chầm chậm tiết lộ.
- 'ảnh tử' là một loại tà phép thâm độc, nói nôm na cho dễ hiểu chính là đem ngươi ra để thế mạng cho người khác. 'ảnh tử' có khả năng ép cho linh hồn của người trên dương thế bị rời khỏi xác, mặc kệ cho số mệnh của họ là bao lâu.
người đàm phán nhìn thẳng vào mắt của nam cung sư tử, chất giọng vẫn đều đều, không thay đổi.
- nhưng 'ảnh tử' cũng là một loại tà phép nặng nề, nếu không phải trong người có đủ âm khí để thực hiện, người dương thế chắc chắn sẽ không thể làm. tóm gọn lại, ta cho rằng bản thân ngươi đã gặp phải một bà đồng cao tay, nên mới phải chết oan uổng như vậy.
nam cung sư tử nghe xong mà đầu óc ù ù cạc cạc, hoàn toàn không thể hiểu mô tê gì. thứ duy nhất còn động lại trong đầu của hắn đó chính là năm chữ "hồn ép lìa khỏi xác". hắn từ trước tới giờ chưa hề liên kết với bà đồng hay vị thầy pháp nào, vậy thì lí do gì mà họ lại mang chủ ý sử dụng 'ảnh tử' lên người hắn? điều này quả nhiên là có vấn đề.
- ừm, ta hiểu rồi. sứ giả tận thế đối với phân tích của người đàm phán, có thể rút ra được giải pháp nào hay không?
một con rắn mãng xà đen từ từ bò lên từ thành ngai của diêm vương, ngoan ngoãn chui vào trong lòng của hắn mà nằm.
- điện hạ, hồn lìa khỏi xác dĩ nhiên không thể cứ ép là hồn quay trở lại. nếu muốn để cho nam cung sư tử được toàn mạng, thuộc hạ cho rằng có thể giữ hắn ở lại đây để bảo vệ, đồng thời thuộc hạ và người ghi chép sẽ nhanh chóng tìm ra bà đồng đó và gỡ phong ấn cho vong hồn này. đây là ý kiến của thuộc hạ, mong điện hạ minh xét.
sứ giả tận thế nhìn vào trong cuốn sổ trên tay một lúc rồi quay sang đáp.
- thuộc hạ cũng đồng ý với ý kiến của sứ giả tận thế, thưa điện hạ.
người đám phán gật đầu tỏ vẻ tán thành.
diêm vương ngồi ở trên cao, suy ngẫm một chút, tay vuốt ve con rắn ở trong lòng, mỉm cười một cách đầy nguy hiểm, nhẹ nhàng nói lại.
- nam cung sư tử, kể từ giờ cho tới lúc phá giải được phong ấn, ngươi hãy ở lại điện diêm la của ta. việc phá giải phong ấn, các đại thần của ta sẽ giúp đỡ ngươi hết sức. tuyệt đối không được tự ý đi lên dương thế, phòng tránh chuyện âm dương đảo lộn thất thường. những điều ta vừa nói, ngươi đã hiểu rồi chứ?
nam cung sư tử liền ngay lập tức cúi đầu xuống đất.
- tiểu nhân cảm tạ sự anh minh của điện hạ.
━
¹phù la huyền (tự sáng tác): chiếc la bàn mà diêm vương ban tặng cho hắc bạch vô thường có thể dễ dàng tìm được hướng nơi có linh hồn người vừa mất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro