𝑵𝒖𝒆𝒗𝒆
Ở đâu đó sau cánh gà.
"Mày lẹ lên coi sắp đến giờ lớp mình diễn rồi đấy." Đâu đó vang lên giọng bò rống của Song Ngư đang giục người khác trong khi mình vẫn đang... ngồi ăn với bộ mặt mộc.
"Mày nhìn lại mày trước đi. Con gái con lứa gì ăn uống thô bỉ thật sự, kêu sắp đến giờ mà vẫn chưa thèm make up nữa." Thiên Bình nhìn cô đầy khinh bỉ nhưng vẫn chạy ra trang điểm cho cô, vừa làm thoăn thoắt vừa trách móc.
"Tao không cần lo, dù sao có bé Thiên ngay đây không bao giờ muộn được." Song Ngư cười nịnh nọt, tay vẫn tiếp tục thò vào bịch snack.
Trong lúc Thiên Bình đang cao hứng vì được khen, động tác tay cũng nhanh dần hơn thì Song Ngư dội cho cô một thau nước lạnh: "Quan trọng nhất là tao quá xinh đẹp rồi, để mặt mộc lên sân khấu cũng chả sao."
Mọi người quanh đó nghe thấy rùng mình, câm lặng không nói được gì. Thiên Bình căm tức nhưng chỉ biết nhìn cô, chả lẽ giờ lại vả nó cho trôi đống công sức mình làm?
Bảo Bình vừa thay trang phục xong đi ra, nhìn thấy Thiên Bình mặt xị xuống liền chạy lại an ủi, nhờ cô trang điểm nhẹ cho mình. Thiên Bình được thể lại vui vẻ trở lại, hai cô cậu dắt nhau ra một chỗ tíu tít nói chuyện chọc mù mắt cẩu độc thân.
Mà người ngứa mắt nhất, đương nhiên là Song Ngư.
"Xìiiiii..." Song Ngư ghét bỏ ra mặt, lại bắt đầu bày trò than vãn. "Bao giờ tôi mới có người yêu đâyyyyy..."
Song Nhi - đảm đương vai bà dì ghẻ - nghe Song Ngư than thở cũng chạy lại đùa. "Tao thấy đâu phải mày không có người yêu đâu, do mày không muốn chọn ai đó làm người yêu thôi."
Ma Kết nghe bạn mình mách nước, hí hửng chạy lại nhìn Song Ngư chớp chớp mắt như chỉ cần cô liếc mắt qua nhìn cậu một cái là ngay lập tức dâng mình lên cho cô xơi luôn.
Song Ngư đúng là có liếc qua nhìn cậu thật, nhưng cậu cũng đâu dám dâng hiến mình đâu, tại cậu biết có tự nguyện mấy thì cô cũng chả thèm.
Này Ma Kết, cậu phải có chút gì gọi là tự trọng chứ? Sao cậu hạ thấp giá trị bản thân như vậy? Đây là cuộc sống học đường, tôi muốn xây dựng những nhân vật có tính cách bình thường!
Ma Kết khinh bỉ tác giả một phen, mẹ nó đã cho Song Ngư làm nhân vật chính thì làm gì còn câu chuyện bình thường nữa!
"Ma Kết ấy à, thôi xin. Tao nhìn mặt nó riết nhiều lúc ngủ mơ thấy nó ám tao nữa."
Mặc dù rõ là câu nói đầy châm biếm nhưng Ma Kết vẫn hưởng thụ vì Song Ngư có mơ về cậu kể cả lúc ngủ.
Cậu mẹ nó dễ thoả mãn quá vậy Ma Kết!
"Cả lớp tập trung hú hú. Lớp mình chuẩn bị lên sau 5p nữa nhé." Một trong các vai quần chúng thông báo.
"Sao tao nghĩ vở kịch này thành thảm hoạ quá vậy..." Bảo Bình trăn trở không yên.
"Có tao ở đây, tụi mày không phải lo đâu." Song Ngư tuyên bố đầy chắc nịch.
"Có mày tụi tao mới lo áaa!" Cả lớp không hẹn cùng đồng thanh.
---
"Màn biểu diễn tiếp theo là vở kịch «Cinderella» của lớp A&C." MC - Song Tử thông báo, cậu không quên kèm theo nụ cười sát gái đốn hạ bao trái tim thiếu nữ nhân lúc Song Nhi không nhìn thấy.
Dưới khán đài vỗ tay kịch liệt, phần vì Song Tử thì nhiều mà vì lớp A&C thì ít.
Giọng của người dẫn chuyện vang lên đầy cảm xúc.
[Ngày xửa ngày xửa, trong một khu rừng nọ... Ủa lạc truyện... Ngày xửa ngày xưa ở một đất nước nọ có một người đàn ông giàu có nhưng goá vợ, sống cùng với đứa con gái duy nhất của mình tên là Ela. Sau đó người cha quyết định tái hôn với một người phụ nữ có hai cô con gái trạc tuổi con ông.
Đáng buồn là, người cha tốt bụng không may qua đời sớm, kể từ đó bà mẹ kế bắt đầu để lộ bản tính thật sự của bà. Bà ta luôn ganh tị với sự xinh đẹp và nết na của Ela. Hai cô con gái của bà ta ngày ngày ăn mặc đẹp đẽ, còn Ela thì phải mặc những bộ quần áo cũ kĩ. Cô phải làm đủ mọi việc nặng nhọc nhất trong nhà, người ngợm lúc nào cũng bẩn thỉu, thế nên người đời gọi Ela là Cô Bé Lọ Lem...]
"Con Lọ Lem đâu rồi? Ra mà lau lại nhà này, sao lại bụi thế hả?" Tiếng mụ dì ghẻ đầy khinh miệt. Song Nhi quả không hổ danh là cây diễn của lớp, vai nào cô cũng đảm nhận xuất sắc và có thể chỉnh giọng cho phù hợp với vai diễn.
"Dạ thưa mẹ." Nàng Lọ Lem bước ra, quần áo rách rưới, bẩn thỉu, ánh mắt lộ rõ vẻ cam chịu.
Dưới khán đài là một loạt các cung bậc cảm xúc khi nhìn thấy Lọ Lem, từ ồ lên thích thú đến tiếng gào rú của fangirl khi nhìn thấy Ma Kết giả gái.
Xuất sắc, cmn thật sự xuất sắc!
Từ bộ tóc giả xoăn dài, phần ngực được buff cho giống thật, đến chỗ mông thật sự không cần phải độn cũng căng tròn, rồi cả đôi chân dài thấp thoáng dưới bộ quần áo rách rưới mà vẫn toát được vẻ quyến rũ.
Cmn quá doạ người rồi! Đến cả đám con trai còn trầm trồ chứ nói gì đến bọn mê trai!
Đâu đó trong cánh gà có tiếng xuýt xoa khe khẽ của Song Ngư.
"Chậc, nhìn mông nó có ngon không chứ." Song Ngư tặc lưỡi, mắt dán chặt vào đường cong quyến rũ ấy. "Nó phải gái tao đã tán cmnr."
Thiên Bình đứng bên cạnh cũng ước ao nhìn Ma Kết nhưng không lồ lộ và thô bỉ như Song Ngư, cô chỉ nhìn một lúc rồi quay sang chỗ Bảo Bình. "Của mày vẫn ngon hơn." Nói rồi chưa để cậu phản ứng kịp, cô đã vỗ một cái rõ kêu vào mông Bảo Bình.
... Liêm sỉ của cô đâu rồi Thiên Bình?
[Công việc mỗi sáng của Lọ Lem là chuẩn bị đồ ăn tươm tất cho cả nhà. Cô còn phải mang đĩa thức ăn sáng lên tận phòng cho bà mẹ kế, hai đứa con riêng - Anatasia và Drizella.]
Song Ngư và Thiên Bình nhanh chóng chạy ra.
"Mang áo váy của tao đi ủi và đem về đây." Drizella - do Song Ngư thủ vai - ra lệnh.
"Đừng có quên quần áo của tao, làm cho xong và đừng có hòng kéo lê cả một ngày." Anatasia - do Thiên Bình đóng - đòi hỏi.
Tuy giọng nói và cảm xúc không chuyên nghiệp như Song Nhi, nhưng cả hai cô cũng không làm người xem phải la ó vì giọng nói quá dở.
Người mẹ kế cũng gầm gừ, giao thêm nhiều công việc nữa cho Lọ Lem.
"Vâng thưa mẹ, vâng Anatasia, vâng Drizella." Lọ Lem vui vẻ trả lời và nhanh chóng đi làm công việc của mình không một chút than vãn hay buồn rầu, trái lại "cô" còn loé lên một tia hạnh phúc.
Hửm? Hình như câu này phải diễn với vẻ mặt khác thì phải? Đáng lẽ Lọ Lem phải tỏ vẻ đau khổ chứ không phải dáng vẻ đầy thê nô vâng lời như này chứ?
Đúng thật là trong nguyên tác có nói Lọ Lem tuy bị sai khiến cực nhọc nhưng vẫn ngoan hiền, sau đó ra một nơi vắng mà ngồi khóc.
Nhưng xin lỗi, đây không phải trong nguyên tác, chưa kể Ma Kết lại là người đóng Lọ Lem, đâu phải lúc nào cũng được Song Ngư sai bảo, phải vui vẻ chứ?
...
Ma Kết cậu cmn phải thê nô tuỳ lúc chứ!
[Một ngày kia, nhà vua cho mở hội tận ba ngày, ngài cho mời hết tất cả mọi người dân tới tham dự hội, mục đích chủ yếu là để cho con trai mình kén vợ. Khi hai đứa con gái của dì ghẻ nghe tin thì vô cùng vui mừng, chúng liền cho gọi Lọ Lem tới...]
"Mày mau lại đây chải đầu cho bọn tao, nhớ buộc dây giày cho thật chặt, bọn tao còn phải đi tới dự hội trong cung vua đấy."
Lọ Lem ngoan ngoãn làm theo. Cho đến khi chuẩn bị cho hai cô con gái xong xuôi thì quay lại vào bếp quét dọn.
"Mày không đòi đi dự hội với bọn tao à?" Drizella thấy lạ liền thắc mắc, dù thân tâm cũng chả mong muốn cho nó đi cùng.
"Không, thưa Drizella. Em còn bao nhiêu việc phải làm ở nhà nữa." Lọ Lem trả lời đầy nhẹ nhàng, nói rồi cầm chổi lên quét tiếp.
Dù có thắc mắc đôi chút nhưng cả ba người cũng không để ý nữa, nhanh chóng bước lên xe ngựa đi đến cung vua.
Trong khi ở khán đài mọi người vẫn chưa kịp hình dung tại sao tình tiết lại thay đổi đột ngột đến vậy thì trên sân khấu vang lên một tiếng như ai đó cố tình ném đồ xuống đất. Mà đúng là Lọ Lem đang bực tức quăng cây chổi xuống sàn đầy thô bạo, mặt xịu xuống tức giận.
"Cmn ai thèm đi tham gia ba cái vớ vẩn đó chứ. Mà tại sao chị Drizella chỉ hỏi mình có một câu thôi vậy, lẽ nào chị không quan tâm tới mình nữa?" Mặt Lọ Lem đầy vẻ giận dỗi.
Dưới khán đài lại ồ lên một loạt, các bạn hủ nữ đang nghĩ sắp được xem một màn nam x nam đầy kịch tính thì cốt truyện thay đổi đột ngột khiến các bạn chưa kịp hình dung chuyện gì thì thấy điều trước mắt, chợt bừng tỉnh. Các bạn bách thì bắt đầu gào rú như điên, tay cầm điện thoại quay lại khoảnh khắc tuyệt diệu này.
Một cú lật đầy ngoạn mục gây bao hụt hẫng cho hủ và sung sướng cho bách, đồng thời fan ngôn lù cũng chiếm một lượng không nhỏ hú hét.
"Phải làm sao để chị ấy để ý đến mình đây?" Lọ Lem ngồi bệt xuống sàn, lo lắng tự hỏi.
Chợt ở đâu đó xuất hiện một ông tiên. "Tại sao con khóc?"
"Khóc cái cm ông." Nàng Lọ Lem vâng lời xưa kia chợt biến mất, thay vào đó là một Lọ Lem cực kì cục súc, trừng mắt nhìn ông.
"... Sao ta thấy bình thường con ngoan hiền biết bao nhiêu, tự dưng đổi tính đổi nết thành đứa con gái cục súc quá vậy..." Ông tiên bị doạ cho hết hồn, ngồi xổm xuống bên cạnh Lọ Lem, nét mặt buồn rầu.
"Cục súc cm ông. Có chị Driz ở đây đâu mà muốn tôi ngoan ngoãn. Mà ông xuất hiện chiếm hết cmn thời gian của người ta, nói gì nói mẹ đi." Lại một lời một lời ném bôm bốp vào mặt ông tiên.
Ông tiên tủi hờn, "Ta chỉ muốn nói nếu như con muốn đi dự hội như vậy thì ta sẽ giúp con..."
"Đi để cưới cha hoàng tử hả? Thà bán thân cho chị Driz còn hơn."
"... Ta không biết nữa, tự dưng khác nguyên tác quá ta chưa hoàn hồn..." Ngừng một lúc ông chợt nảy ra một ý tưởng, "Hay là con giả trai đi dự hội rồi nhảy chung với Drizella tăng thêm tình cảm đi? Chứ chẳng lẽ để ta xuất hiện rồi biến mất không có ích gì."
Mắt Lọ Lem sáng lên, "Nãy giờ mới thấy ông nói cái gì có ích đó."
Rồi lại theo nguyên tác, ông tiên hoá phép cho Lọ Lem một bộ vest siêu ngầu, ăn mặc chải chuốt trông như mấy anh soái ca trên tik tok. Còn về vấn đề ngựa xe đưa rước thì là quả bí ngô và những con vật hay bầu bạn với Lọ Lem thường ngày.
Không thèm từ biệt ông tiên, Lọ Lem xách đít leo lên xe đi thẳng, bỏ ngoài tai lời nói của ông sau đó.
"Con nhớ về trước 12h đêm nếu không phép thuật sẽ biến mất đóooo..."
---
Tại cung điện.
Lọ Lem đến sau nhưng xuất hiện không kém phần rực rỡ, hàng loạt ánh mắt mê trai của các tiểu thư nhìn chằm chặp "cậu" như hổ đói, và cũng có đâu đó ánh mắt thèm thuồng của... hoàng tử?
Mi mặt Lọ Lem khẽ giật, cảm giác như có ai đó đang nhìn mình với ánh mắt mãnh liệt hơn cả những nàng tiểu thư quanh đó, cậu quay lên nhìn phía trên lầu cung điện - nơi hoàng tử đang nhìn cậu đắm đuối.
À không, nói đúng hơn là người đang đứng cạnh hoàng tử.
Lọ Lem nheo mắt nhìn kĩ, chợt nhận ra bóng hình thân quen.
Chị Driz? Tại sao chị ấy lại được đứng cạnh hoàng tử?
Có lẽ nào hoàng tử đã nhìn trúng chị ấy rồi cưới làm vợ hay không?
Bất chấp tất cả, Lọ Lem vội vã chạy lên trên lầu, dù lính gác đứng can ngăn.
"Chị Driz! Sao chị lại ở đây?" Đứng trước mặt hai người, Lọ Lem chất vấn.
Drizella với vẻ mặt không hiểu trước giờ hai người có quen biết gì không mà tự dưng lại hỏi chuyện riêng của người ta như vậy nhưng vẫn đáp lại, ánh mắt chán ghét: "Ngươi là ai?"
Hoàng tử - do Bảo Bình đóng - đứng cạnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay qua hỏi Drizella, "Hắn ta là ai vậy?"
"Em cũng không biết hắn là ai nữa, nhưng không hiểu sao nhìn hắn có chút quen mắt..."
Bây giờ Lọ Lem mới sực mình nhận ra, cmn cô đang giả trai!
"Ta chỉ là nhìn thấy nàng xinh đẹp đứng đây, không biết liệu ta có vinh dự được nhảy với nàng một bài hay không?" Nhanh chóng chuyển đề tài, Lọ Lem giơ tay ra ngỏ ý.
Drizella thấy có điều gì đó không đúng lắm, nhưng cô thấy được anh đẹp trai mời nhảy cũng quẳng hết những câu hỏi ra đằng sau, đi xuống dưới hoà vào dòng người đang khiêu vũ, bỏ mặc chàng hoàng tử đứng đực ra chưa hiểu gì.
"Sao mình có cảm giác hôm nay vẫn chưa cưới được cô nào nhỉ...?"
Nhớ lại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cậu của chàng trai hồi nãy, hoàng tử run cả người. Là nàng kia tự lên ngỏ lời với mình chứ có phải mình câu dẫn đâu, tại sao phải nhìn mình thù địch như vậy...
Hoà mình vào điệu nhạc du dương, Lọ Lem lộ rõ vẻ vui sướng khi được khiêu vũ cùng người cô yêu. Trong khi đó, Drizella lại lộ vẻ mê trai trên mặt.
Mà vốn từ đầu, cô đến cũng chỉ để ngắm trai thôi, chứ đâu tính cưới hoàng tử? Chẳng qua nhìn thấy hắn có vẻ đẹp trai, bắt chuyện mới biết là hoàng tử tính kén vợ, cô đang không biết làm sao rút lui thì được anh chàng này giải nguy.
"Nhìn chàng ta cảm thấy quen thuộc như thể hai ta từng gặp nhau ở đâu rồi thì phải." Drizella cố gắng nhìn kĩ mặt Lọ Lem nhưng vẫn không nhớ ra.
"Ta..." Chưa kịp cất tiếng, đồng hồ chợt điểm 12 giờ. Bộ vest biến mất, thay vào đó là chiếc váy cũ kĩ Lọ Lem hay mặc.
"Mày...?" Anatasia và mẹ kế đang say sưa trong điệu múa, chợt nhìn thấy Lọ Lem đang nhảy cùng Drizella.
"Lọ Lem?" Drizella hoàn hồn, chỉ tay vào Lọ Lem, lắp bắp hỏi.
Bỏ mẹ, cú có gai???
Sau trạng thái hỗn độn không biết làm sao của cả bốn người, cuối cùng Lọ Lem được đi chung xe ngựa của bà mẹ kế về nhà xử lí cho rõ mọi chuyện.
"Tại sao mày phải giả trai?" Anatasia lên tiếng đầu tiên.
Lọ Lem thấy đằng nào cũng lộ, cô đành kể hết mọi chuyện cho ba người nghe, rằng cô rất thích Drizella. Sau đó, cô lật mặt nhanh như người yêu cũ trở mặt, "Tôi chỉ nói ngắn gọn thế thôi, bây giờ vào vấn đề chính. Tôi muốn cưới chị Driz làm vợ."
"..." Ba mẹ con vẫn chưa hoàn hồn khi biết từ bí mật này sang bí mật khác, sau đó còn chốt hạ câu cuối muốn cưới Drizella nữa.
Hít một hơi thật sâu, Drizella nói, "Thật ra, con là les. Con cũng thích Lọ Lem từ lâu rồi."
"..." Mẹ kế đứng đơ ra như phỗng, không biết nên nói gì.
"Thật ư?" Mắt Lọ Lem sáng rỡ, ôm Drizella thật chặt.
"... Chả ngạc nhiên nổi nữa." Anatasia thở dài, cô cũng biết chị mình thích Lọ Lem, nhưng cô nghĩ chỉ là tình đơn phương, nay biết được Lọ Lem cũng thích Drizella thì cũng nên vui mừng chứ nhỉ?
Bà mẹ kế sau vài phút đơ mặt ra, đành thở dài đồng ý.
[Kể từ đó, nàng Lọ Lem và chàng ho... à không, và nàng Drizella sống với nhau hạnh phúc mãi mãi về sau.]
Trong tràng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả, vẫn có đâu đó thắc mắc. "Ủa rồi đây là bách hay ngôn?"
---
Sau khi cúi chào khán giả, cả bọn kéo nhau vào phòng thay đồ.
Mặt Song Ngư đầy ai oán, "Tao không nghĩ có người thích vở kịch này... Ý tao là, đáng lẽ phải cho Bảo Bình và Ma Kết một đôi chứ?"
Trái ngược với Song Ngư, Thiên Bình cười hớn hở, "May không phải đam, nhất là đam với bồ tao." Rồi đi tìm Bảo Bình ngồi tâm sự, bong bóng hường phấn tràn ngập khắp căn phòng
Cao hơn cả Thiên Bình, Ma Kết đầy hạnh phúc. Không thả được thính ngoài đời thì ít ra cậu và Song Ngư cũng viên mãn trong vở kịch rồi.
"Mày nhìn mặt Ma Kết có khác gì thê nô không? Có thế mà cũng thoả mãn rồi." Song Nhi cười phá lên, đồng thời khinh bỉ Ma Kết ngàn lần trong lòng.
"Haiz, ai bảo nếu không làm vậy thì Ma Kết không chịu diễn chứ." Một người bạn trong lớp đóng vai nhân vật phụ nói.
"Chị Song Nhiiii" Giọng Song Tử lanh lảnh, bước vào phòng thay đồ của lớp A&C, đem bó hoa đang câmg trên tay đưa Song Nhi. "Chúc mừng chị! Em ở dưới xem chị diễn mà mê luôn ấy."
"Rồi hoa cho tao đâu?" Song Ngư hí hửng nhìn đứa em mình, chờ đợi một bó hoa tươi thắm đưa cho chị nó.
"Em chỉ mua cho chị Nhi thôi." Song Tử khinh khỉnh, "Chị lo kiếm người yêu đi rồi nhờ ảnh mua cho."
"Cái thằng này đừng để tao kêu Nhi Nhi chia tay mày nhaaa" Song Ngư giận dữ, véo lỗ tai Song Tử mặc cậu la oai oái.
"Chị Ngư." Kim Ngưu đi vào cùng Song Tử từ nãy nhưng chưa lên tiếng vì mải đấu mắt với Ma Kết nãy giờ, khi thấy cô đang bắt nạt em trai thì đành giải vây. "Em có bó hoa tặng chị này."
"Aww đúng là em trai ngoan, huhu dễ thương chết mất đâu như thằng Song Tử cả ngày chỉ biết Nhi Nhi đâu. Cảm ơn bé Ngưu hihi." Song Ngư cười phớ lớ, chạy ra chỗ Thiên Bình khoe hoa dằn mặt cô, trước khi đi còn xoa đầu cậu.
Mi mắt Ma Kết giật giật, tình cảnh này trông ngứa mắt thật!
Kim Ngưu thoả mãn cười phớ lớ, còn không quên nhìn Ma Kết đầy khiêu khích. Ma Kết hậm hực nhưng không làm gì được, đành giở trò mèo. "Xoa đầu thì sao, cậu cũng đâu được cưới Song Ngư như tôi."
Mặt Kim Ngưu lập tức tối sầm lại, sau đó quay về vẻ thản nhiên vốn có, tuy có hơi giận dỗi nhưng mình cũng chả làm gì được, quay qua Song Ngư tiếp tục thả thính.
"Chị Ngư ơi, lát nữa đi ăn với em không? Coi như là chúc mừng vở kịch thành công tốt đẹp, em bao chị." Kim Ngưu tiếp tục nở nụ cười dịu dàng làm đổ bao cô gái, bao gồm luôn Song Ngư.
"Được hihi." Nghe thấy mình được bao, cô không lo nghĩ gì đồng ý ngay tắp lự.
"Nếu chúc mừng vở kịch thì đáng lẽ phải đi cả đoàn diễn chứ, đúng không?" Thiên Bình huých tay Kim Ngưu, mắt long lanh. Nãy giờ cô nhìn ba người này mà thương cậu bạn thân ngờ nghệch quá, giờ cô không giúp thì cặp kia thành đôi mất, mà quan trọng hơn là cô sẽ được đi ăn ké ngắm hint haha.
Thiên Bình cười đầy hả hê trong lòng, Bảo Bình nhìn thấu ý đồ của cô nhưng chỉ lắc đầu cười hiền.
Kim Ngưu biết rõ ý Thiên Bình ám chỉ sẽ chen ngang cậu và Song Ngư nhưng cũng không từ chối được, mà việc tán cô cứ từ từ không muộn, vì khả năng cô có ý với Ma Kết còn xa lắm~ Vậy nên cậu không nói gì chỉ gật đầu.
Vậy là sau bao đau khổ hết chuyển đổi tình tiết từ đam qua bách qua ngôn của vở kịch, cả bọn hú hét đi ăn khuya rồi về nhà trong bơ phờ.
Tối hôm đó, chỉ có những nhân vật phụ là ăn no ngủ ngon, còn đám luẩn quẩn Kim Ngưu - Ma Kết - Song Ngư thì suốt bữa ăn chỉ mải anh thả thính em ném bả mà cả hai anh nam vẫn chả thu hoạch được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro