Chương 4: "Giấc ngủ ngọt như sữa


Không khí bữa ăn tràn ngập tiếng cười và sự ấm cúng, nhưng tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên làm gián đoạn tất cả. Vương Mạn Dục nghe máy, ánh mắt thoáng chút lo lắng.

> “Lâm Cao viễn gọi. Hình như có chuyện gấp, anh ấy bảo cần gặp em ngay…”

Tôn Dĩnh Sha tò mò nhìn chị mình, rồi quay sang ông Tôn, như chờ xem quyết định của cha. Đúng lúc ấy, điện thoại của ông Tôn cũng đổ chuông – một cuộc gọi từ trợ lý.

> “Tôi phải đến công ty xử lý gấp một cuộc họp bất ngờ…”

Hai người lớn đều phải rời đi. Không khí trở nên ngượng ngập.

---

Tôn Dĩnh Sha khẽ bĩu môi, đôi mắt ươn ướt đầy ai oán. Cô kéo kéo tay áo cha mình:

> “Vậy… mọi người đều đi hết thì ai đưa con về ạ? Một mình con lạc đường là khóc đó!”

Giọng cô mềm như sữa tươi rót buổi sáng, lại lẫn chút nũng nịu khiến ông Tôn như muốn đổi luôn lịch họp để đưa con gái về.

Mạn Dục cũng bối rối không kém:

> “Sha à, chị xin lỗi… Nhưng chuyện này gấp…”

Vương Sở Khâm lúc ấy vẫn lặng lẽ quan sát. Cuối cùng, anh nhẹ giọng:

> “Tôi sẽ đưa Tôn tiểu thư về.”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về anh. Ông Tôn thoáng bất ngờ, nhưng rồi gật đầu.

---

Trên đường ra xe, điện thoại Sha reo lên. Là bà Tôn gọi.

> “Mẹ đi siêu thị với mấy cô bạn, chắc tới chiều mới về. Con cứ về công ty cha nghỉ ngơi, hôm nay đừng chạy lung tung nha!”

Sha tắt máy, nhìn cha với vẻ rầu rĩ:

> “Nhưng cha họp rồi… Vậy con nằm đâu bây giờ?”

Vương Sở Khâm đứng bên cạnh, bình thản đề nghị:

> “Phòng làm việc của tôi có một giường gập để nghỉ ngơi. Nếu Tôn tiểu thư không ngại thì… ở đó đến trưa.”

Sha nghiêng đầu, đôi mắt long lanh:

> “Phòng chủ tịch mà có giường á? Xịn ghê...! Vậy em ngủ chút thôi nha, không làm phiền anh đâu!”

---

Phòng chủ tịch – Vương Thị

Vương Sở Khâm vừa vào phòng, liền sai người lấy chiếc giường gập nhỏ cạnh tủ xuống, dọn sạch sẽ. Tấm nệm mềm mại, drap màu trắng sữa được thay mới hoàn toàn.

Sha ngồi xuống, đưa tay vỗ vỗ chiếc gối:

> “Ê! Ê! Ê! Mềm như bánh mochi luôn á! Anh có ăn mochi chưa?”

Anh cười nhẹ:

> “Tôi chưa từng ăn. Nhưng nếu giống gối này… chắc là mềm thật.”

Cô nằm xuống, đôi mắt lim dim, miệng vẫn lẩm bẩm:

> “Em không ngủ đâu, em chỉ nhắm mắt chút xíu thôi…”

Chưa đầy 5 phút sau, hơi thở đều đều vang lên nhẹ nhàng như tiếng mèo con.

---

Người con gái ngủ trong ánh sáng dịu

Căn phòng vốn nghiêm nghị – nơi mỗi bản hợp đồng trị giá cả triệu đô được ký kết – giờ lại được nhuộm đầy hơi thở dịu dàng. Mùi hương sữa tắm thoảng nhẹ quanh không gian, gương mặt cô gái nhỏ nằm đó yên bình, đôi môi hơi cong lên như đang mơ giấc mơ ngọt.

Vương Sở Khâm đứng im lặng nhìn cô rất lâu. Tấm rèm trắng bay nhè nhẹ theo làn gió máy lạnh.

Anh chưa từng nghĩ mình lại ở trong khung cảnh này – một vị chủ tịch lạnh lùng, từng chối bỏ mọi lời mời cá nhân, giờ lại thấy… không nỡ rời đi.

Anh lấy điện thoại, bật chế độ im lặng, rồi cúi xuống chụp một tấm ảnh. Cô nằm nghiêng, bàn tay nhỏ nắm hờ lấy mép gối, lưng hơi cong lại như một chú mèo lười đang cuộn mình.

> “Chỉ một tấm thôi…”

Nhưng rồi anh chụp thêm vài tấm nữa. Không phải để khoe. Không phải để lưu giữ cho ai xem. Mà là… cho riêng anh, như một dấu mốc cho ngày bắt đầu thay đổi.

> Từ giây phút này… Căn phòng của tôi… Không còn chỉ có giấy tờ và những cuộc gọi vô nghĩa nữa.

---

Khi anh đang ngồi làm việc ở bàn phía xa, bất ngờ nghe tiếng ngái nhỏ. Anh quay lại – thấy Sha mơ ngủ, khẽ lật người, tay quơ quơ như tìm ai đó.

Vương Sở Khâm đứng dậy, bước đến kéo nhẹ lại mép chăn, rồi dừng lại, cúi xuống nhìn khuôn mặt đáng yêu ấy.
Lần đầu tiên, anh mỉm cười thật sự, không phải vì thành tích, hợp đồng, hay danh tiếng.

Chỉ là vì…

> Cô gái ấy đang ngủ yên giấc trong căn phòng của anh.

---

> “Có lẽ… ngày mai, tôi sẽ mua mochi thử.”
“Và biết đâu… tôi sẽ học cách để giữ nụ cười này mãi bên mình.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro