22
Ở ngôn tình đời đầu, một khi trực thăng đột nhiên xuất hiện, không phải nam chính rải cánh hoa hồng cầu hôn, chính là nam chính lợi dụng sức gió phá hoại hội trường hôn lễ của nữ chính và nam nhị.
Thậm chí còn có tình tiết trực thăng trực tiếp xuất ra vòi phun nước, cứu cư dân trong tòa nhà đột phát hoả hoạn.
Tóm lại, chức năng của trực thăng trong ngôn tình đời đầu có thể so với túi bách bảo của Đôrêmon.
Nhưng lúc mọi người đi ra, Thất Tịch vẫn không thể nghĩ đến, trực thăng lại bắt đầu rải tiền!
Ai cũng nhịn không được giơ tay bắt lấy tiền rơi xuống trước mắt mình. Thất Tịch hai tay ôm ngực, hàm răng cắn chặt muốn xuất huyết, mới không duỗi tay bắt tiền nhét vào túi.
Làm một vai ác không cầu vật chất thật quá khó khăn!
Khỏi cần nghĩ cũng biết người vừa đến là ai, nhưng trong nguyên tác, Sở Đao Minh tuy rằng cũng mang tiền tới, nhưng là lái xe.
Hiện tại đột nhiên thăng cấp thành trực thăng...cũng quá mức đi! Sợ cường độ vả mặt không đủ sao!
Chờ trực thăng chậm rãi dừng ở sân vườn rộng lớn. Sức gió thổi quần áo mọi người rào rạt rung động, tung bay khắp nơi, tóc tai bù xù, cỏ xanh và hoa tươi trên mặt đất bị thổi như Moses rẽ biển, Sở Đao Minh mới từ trực thăng xuống dưới.
"Xin lỗi chư vị, tôi đã tới chậm."
Sở Đao Minh vẫn thần thái ôn hòa. Hắn nhìn những tờ tiền nằm rải rác dưới đất, giữa không trung, cùng với dính tán loạn trên thân mọi người, biểu tình như cũng không ngờ sẽ phát sinh chuyện này.
"Có một cái rương đựng tiền bị lỏng khóa, nên mới bị gió thổi ra ngoài."
Sở Đao Minh thẹn thùng cười. Người hầu Sở Gia đã tiến lên thu thập mớ hỗn độn. Tiền trên người khách khứa tự nhiên cũng bị lấy đi.
Sở Long phi thường phù hợp hình tượng đem một chồng giấy bạc mới vừa nhặt được đút vào túi tây trang của mình, lại bị một người hầu không sợ chết mời hắn lấy ra.
"Hừ! Cứ thích làm loại chuyện không lên được mặt bàn như vậy! Thế nào, ngươi cho rằng lái trực thăng lại đây, từ trên trời rải chút tiền thì chính là kẻ có tiền sao! Hạ lưu!"
Sở Long vung tiền vào người hầu, xông thẳng đến chỗ Sở Đao Minh, hùng hổ...ngừng cách Sở Đao Minh 3 bước xa.
Sở Đao Minh có thể pha trà nấu rượu, cắm hoa chế hương, cũng có thể dùng nắm đấm đánh bay người.
Sở Long vẫn muốn giữ mạng.
Nó còn chưa tới thời điểm tiêu xài hết!
"Đại ca nói đúng, cho nên đệ không chỉ có một rương, tổng cộng 120 rương."
Sở Đao Minh vừa dứt lời, đình viện lại lần nữa vang lên tiếng xe tải trầm trọng, ngừng ở ven đường cách đó không xa.
"Có quốc gia không xài tiền giấy, thích dùng vàng làm giao dịch. Châu báu ai chẳng thích, chỉ là muốn vận chuyển về thật sự tốn chút thời gian, cho nên hôm nay mới đến trễ."
Những gia tộc còn lo Sở Đao Minh bị thua , nháy mắt tinh thần tỉnh táo.
Bộ dáng Sở Đao Minh rất bình tĩnh, không giống sẽ thua!
"...Hừ!" Trước khi Sở Long mở miệng khiêu khích, lúc nào cũng phải "Hừ" một tiếng:
"Trong đó có thể chứa bao nhiêu tiền?!"
Sở Đao Minh cười: "Xác thật không bao nhiêu."
Thư ký bên cạnh Sở Đao Minh tiến lên, đem một văn kiện đưa cho Sở Vãn đứng đằng trước.
Thất Tịch xem tình hình, nghiêng đầu thì thầm với Đoạn Tri Hành.
"Sao lại thế? Hình như ngoài việc cùng anh hợp tác, Sở Đao Minh còn làm cái khác?"
Đoạn Tri Hành đưa lỗ tai lắng nghe, sau đó gật đầu.
"Hẳn là vậy, người như Sở tiên sinh sẽ không làm ăn với một công ty duy nhất. Có lẽ ngay từ đầu trừ tôi, Sở tiên sinh còn tìm người khác nữa."
Thất Tịch 'Chậc' một tiếng, đây là không chỉ muốn thắng, còn muốn thắng lớn.
Sở Vãn xem xong văn kiện, hỏi Sở Long.
"Ngươi nói mình còn 20 tỷ, chỉ 20 tỷ đúng không."
Không biết Sở Long dự cảm được điều gì, chân run mà hẩt cằm nói:
"Đúng."
Sở Vãn cũng không dong dài: "Được, vậy ngươi thua. Ta tuyên bố, gia chủ đời kế tiếp là Sở Đao Minh."
Thấy Sở Long nhất thời mặt đỏ, gân xanh thái dương nhảy lên, bất kỳ lúc nào cũng có thể động thủ đánh người, Sở Vãn trực tiếp ném văn kiện tới trên người Sở Long.
"Tự mình xem, thấy rõ ràng số tiền bên trong, cái này không thể giả tạo, ngươi có thể đi kiểm chứng."
Sở Long mở ra văn kiện, nhìn đến trang đầu đã trừng lớn mắt, tiếp theo càng lật càng nhanh, cuối cùng, hắn hung hăng ném văn kiện xuống đất, còn tàn nhẫn đạp vài cái!
"Ta không tin! Mới mấy tháng liền cùng 3 quốc gia ký kết đơn đặt hàng tổng giá trị giá trị vượt qua 200 tỷ! Lừa gạt ai đâu!"
Mọi người 'Ồ' lên, hiển nhiên bị lời này làm kinh sợ.
Có người lén muốn ngồi xổm xuống nhặt lên văn kiện tán loạn đầy đất kia nhìn một cái, nhưng nó đang bị Sở Long dẫm một chân!
Sở Long bẻ đốt ngón tay, phát ra một tiếng giòn vang, cơ mặt do cực hạn phẫn nộ giật giật, giống như một con hamster đang điên cuồng nhét hạt hướng dương!
"Lão tổ tông! Ngài không thể vì Sở Đao Minh thân thiết với mình hơn, liền thiên vị hắn! Tôi không tin một mình hắn có thể làm toàn bộ những việc này!"
Sở Đao Minh thấy Sở Long tức giận như vậy, có chút lo cho huyết áp của hắn:
"Đại ca, đệ có thể từ từ nói cụ thể cách làm, từ thời gian nào bắt đầu, hợp tác với ai, trao đổi điều kiện gì, toàn bộ đều có thể nói ra. Những việc này xác thật không phải là chuyện có thể tự mình làm được, chỉ là vì bạn bè nhiều mà thôi."
Sở Đao Minh cười nói, biểu tình tư thái như một công tử phong lưu, tiếp thu bất luận mọi nghi ngờ, càng không sợ nghiệm chứng.
Nhưng Sở Long đã hoàn toàn nghe không vào, hắn nhào đến dưới chân Sở Vãn. Sở Vãn liền lấy ra sự nhanh nhẹn ít có ở độ tuổi lão thành, nhanh chóng né sang bên, làm Sở Long vồ hụt!
Sở Long tức giận mãnh liệt đấm ngực mình như khỉ đột, phát ra tiếng kêu rách nát:
"Lão tổ tông! Tôi không phục!! Tôi là đại ca, vị trí này vốn nên là của tôi! Năng lực của tôi suốt mấy tháng nay ngài không thấy được sao? Những thứ này, những thứ này...!"
Sở Long chỉ vào một đám thiếu gia hào môn ở chung quanh, trong mắt tức khắc hiện lên cảm xúc phức tạp: khinh thường, ngạo mạn, thù hận!
"Người thừa kế nhà bọn họ có ai so được với tôi! 20 tỷ, có ai trong mấy tháng liền kiếm được 20 tỷ!"
Tuy rằng bị nói như vậy rất khiến người ta bất mãn, nhưng Sở Long xác thật có bản lĩnh.
Một lão thái thái thiện tâm ở trong đám người ôn nhu an ủi:
"Hai huynh đệ có thể cùng nâng đỡ nhau, hà tất làm cho giống như tranh vương vị, một hai phải ngươi chết ta sống?"
"Đây là tranh vương vị!" Sở Long đột nhiên đứng lên, hai tay siết chặt thành quyền.
"Nếu ta trở thành người thừa kế, tuyệt đối sẽ không bỏ qua Sở Đao Minh! Đồng dạng, Sở Đao Minh trở thành người thừa kế, sẽ không bỏ qua ta!"
Lời này vừa xuất ra, mọi người đều chết lặng.
Cỡ nào phong kiến, cỡ nào cổ hủ! Khí vị hoàn toàn không phù hợp thời đại này, giống như có ai suốt đêm đào ra cổ mộ, quả thực gay mũi.
Ngón chân Thất Tịch ở trong giày điên cuồng khởi công, đừng nói 3 phòng 2 sảnh, một tòa lăng Tần Thủy Hoàng cũng có khả năng được moi ra.
Trạng thái điên cuồng của Sở Long cứ như bị ma nhập, nhưng chỉ có Thất Tịch biết, đây là một màn biểu diễn xuất sắc của một nhân viên tăng ca vội vã muốn tan tầm!
Sở Đao Minh liên tục hô vài câu: "Đại ca, bình tĩnh một chút, sẽ không có chuyện đó xảy ra" đều bị Sở Long trực tiếp lọc đi.
Hắn chỉ cần Sở Vãn tỏ thái độ! Cho dù hắn thật sự thua, cũng vẫn là gia chủ đời kế tiếp của Sở gia!
...Thật không biết từ đâu ra tự tin.
Sở Vãn thở dài một hơi: "Ngươi la lối khóc lóc lăn lộn, cho dù hôm nay đem Sở Gia xốc lên, gia chủ cũng không phải ngươi. Làm cho khó coi như vậy, về sau còn mặt mũi nào đi ra ngoài?"
Sở Long rống giận: "Ta không đi! Ta lái xe!"
Sở Vãn: "..."
Sở Đao Minh đưa mắt ra hiệu cho người hầu bên cạnh: "Lấy dụng cụ gây mê tới."
Sở Đao Minh chậm rãi tới gần Sở Long, trên mặt tràn đầy tươi cười trấn an:
"Đại ca, ngay bây giờ đệ liền liệt kê số liệu từng hạng mục cho đại ca xem, tuyệt đối không lừa gạt. Đại ca cũng là tay già đời trên thương trường, đệ có lừa dối hay không, vừa xem sẽ hiểu ngay!"
"Ta không nghe —— các ngươi thông đồng với nhau lừa gạt ta! Vàng, tiền, đều là giả!" Sở Long rống giận.
Những người dỡ xuống toàn bộ rương trên xe tải lúc này thập phần không có ánh mắt mở rương ra, lộ từng thỏi vàng có thể lóe mù mắt mọi người.
Không thua gì đâm vào ngực Sở Long thêm một dao!
Sở Long xoay người, nhanh chóng đi về phía xe thể thao đỗ gần đó!
Hôm nay hắn xác định vững chắc mình thắng lợi, không màng tôi tớ ngăn cản, trực tiếp đậu xe thể thao giá trị năm ngàn vạn của mình ở đình viện, biểu thị công khai chủ quyền!
"Các người...các người sẽ gặp báo ứng!"
Nghe Sở Long nói, khóe mắt Sở Vãn nhảy dựng, thật sự không hiểu sao mọi chuyện lại tiến hành đến một bước này?
Không phải, cái gì cũng không nói, đánh nhau giằng co cũng chưa, liền trực tiếp vào giai đoạn bùng nổ?
...Không đúng, có vấn đề.
Sở Vãn nhớ tới Sở Đao Minh luôn gọi điện thoại về nhắc nhở đề phòng Sở Long.
【Người trong công ty đại ca nói, gần đây cảm xúc của hắn rất không ổn định, thường dùng thuốc an thần, còn mua một ít đồ vật trên mạng. Nhân viên đến văn phòng của hắn đưa văn kiện có khi...nhìn thấy đại ca giống như đang chơi đùa với một ít dụng cụ cắt gọt nguy hiểm.】
Sở Vãn vẫn luôn cảm thấy Sở Long không có khả năng ngu xuẩn như vậy, nơi này nhiều người, về sau còn muốn mỗi ngày gặp, sao có thể thật sự gây ra tai họa gì?
Nhưng Sở Đao Minh kiên trì muốn chu toàn, vì thế hôm nay Sở Vãn mới an bài nhiều vệ sĩ và người hầu bảo hộ, thông tri trước cho khách khứa.
Nhìn chiếc xe thể thao xa hoa kia phát ra tiếng gầm rú mãnh liệt, hướng về phía đám người trực tiếp xông tới, Sở Vãn cảm thấy mình vẫn là nghĩ quá tốt cho người này.
Sở Long thật sự muốn giết người!
"Đao Minh!" Sở Vãn được người hầu và bảo tiêu che chở trực tiếp lui về nhà chính, nhưng Sở Đao Minh còn ở nơi đó!
Hào môn thế gia xung quanh cũng được vệ sĩ bảo hộ chạy lên cầu thang.
Sở Đao Minh chăm chú quan sát, tài xế xe tải đã sớm rẽ gấp, hộ ở trước mặt Sở Đao Minh. Hắn một tay mở cửa xe, trực tiếp nhảy lên ghế phụ lái, quyết tâm cản lại Sở Long.
Nhưng Sở Long lại ngoài dự đoán của mọi người dừng xe giữa chừng.
Chiếc xe dừng lại ở đầu cầu thang.
Hắn đột nhiên xuống xe, hai tay đút túi quần, há miệng cười với những người sợ tới mức đại kinh thất sắc chung quanh.
"Mới lái xe thôi đã hoảng, cái gì cũng chưa làm đâu!"
Hắn từng bước một đi lên bậc thang. Đám người mau chóng lùi lại. Cửa nhà Sở Gia không quá lớn, tự nhiên có người còn chưa vào trong.
Bỗng có người "Ai da" một tiếng, ngã xuống đất.
Thất Tịch nhìn đứa trẻ ngã xuống bên cạnh nàng, hâm mộ đến đỏ mắt.
Đoạn Tri Hành bảo hộ nàng kín mít từ đầu tới đuôi, thậm chí lúc Sở Long xoay người, đã lập tức dùng một tay che chở Thất Tịch hướng về phía bậc thang.
Không phải, quá nhạy bén rồi đi!
Cứ tiếp tục như vậy liền thất bại!
Mắt thấy dưới thần sắc ngạo mạn, khinh thường và phẫn hận Sở Long dần tiết ra vẻ sợ hãi "Tôi bắt cô thế nào đây?", Thất Tịch đột nhiên giữ chặt cánh tay Đoạn Tri Hành.
"Có đứa trẻ bị ngã! Anh ôm lấy nó trước!"
Đứa nhỏ này gần họ nhất, Đoạn Tri Hành theo bản năng khom lưng bế nó lên.
Nhưng ở một khắc hắn khom lưng kia!
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Sở Long chộp lấy vai Thất Tịch, tay kia cầm dao găm kề sát vào cổ nàng!
"Đám các ngươi đều là kẻ lừa đảo, nói chuyện không giữ lời! Muốn biến tôi thành trò hề! Hôm nay nếu không giao quyền khống chế cổ phần tập đoàn Sở Gia cho tôi! Tôi sẽ giết cô ta!"
Sở Long bộ mặt dữ tợn, bàn tay cầm dao lại không quy luật mà run rẩy, như tức giận tới cực điểm. Mũi dao sắc nhọn, bất kỳ lúc nào cũng có thể cắt vỡ cần cổ mảnh mai của mỹ nhân trước mắt!
Đoạn Tri Hành đưa đứa trẻ cho vệ sĩ xong, nhìn tình cảnh trước mắt, đồng tử trong nháy mắt đỏ ngầu.
Giống như dã thú bị xâm chiếm lãnh địa trên thảo nguyên, khẽ nhếch miệng, lộ ra răng nanh sắc bén.
Tay Sở Long càng run dữ dội hơn.
Tuy Thất Tịch biết con dao trên tay Sở Long là giả, nhưng bị chọc vào như vậy vẫn rất khó chịu.
Thấy Đoạn Tri Hành dường như muốn tiến lại gần, Thất Tịch lập tức lạnh giọng quát.
"Đừng tới đây! Anh muốn hại chết tôi sao?!"
Giá trị vũ lực của Đoạn Tri Hành ở trong sách không thua kém Sở Đao Minh, có vài tình tiết nhấn vào sức mạnh của Đoạn Tri Hành, cho dù giữa hai người còn cách xa nhau tận trăm mét, Đoạn Tri Hành vẫn có thể dùng vật thể có trọng lượng nhất định trực tiếp ném trúng chỗ hiểm của đối phương.
Nếu là cận chiến, Đoạn Tri Hành không để bụng đối phương có vũ khí hay không, thị lực phi phàm và thân thủ của hắn có thể đuổi kịp quỹ đạo ra đòn của cơ thể, đủ để làm trật khớp bất kỳ đối thủ nào trong nháy mắt, khiến đối phương vô lực chống cự.
Đoạn Tri Hành bị Thất Tịch quát lớn, như thể ném chuột sợ vỡ đồ, thực sự dừng bước.
Chỉ là hắn ngân nga: "Sở Long tiên sinh, tiểu thư nhà tôi thân thể ốm yếu, bị bắt như vậy rất dễ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu ngài không ngại, cứ ra điều kiện, chỉ cần Tập Đoàn Đoạn Thị có thể đáp ứng, tôi nhất định thỏa mãn ngài."
Đoạn Tri Hành không đề cập tới Thiệu Gia có thể cho cái gì, chỉ nói mình có thể cho cái gì.
Hiển nhiên là bất kể mọi giá.
Người chung quanh đều đồng thời kinh ngạc cảm thán. Không ai cảm thấy Đoạn Tri Hành sẽ ở thời điểm mấu chốt này nói dối, hắn thuộc loại nói là làm.
Sở Long lại cười lạnh một tiếng, vừa cười vừa giống như xách gà con cực kỳ nhanh chóng kéo Thất Tịch tới gần xe thể thao.
"Lời nói này không tính! Tôi cần Tập Đoàn Đoạn Thị làm gì! Tôi chỉ cần Sở Thị! Đưa quyền khống chế cổ phần cho tôi. Tôi liền thả cô ta! Bằng không......"
Sở Long còn chưa nói xong, lại nghe Sở Đao Minh nói.
"Được thôi, quyền khống chế cổ phần của tập đoàn lẫn tư nhân của đệ, sau khi các cổ đông khác ký tên, đều có thể đưa cho đại ca."
"Đại ca, bây giờ còn kịp, đừng làm chuyện sai lầm."
"Thiệu tiểu thư còn trẻ, kim chi ngọc diệp, đại ca cần gì phải làm khó cô ấy?"
Sở Đao Minh đáp lại làm Sở Long nhất thời quên lời thoại. Nhưng ngay sau đó, hắn lại lần nữa giống như gàn bướng hồ đồ, căn bản không hiểu tiếng người la lớn:
"Tôi · không · tin ——"
Sở Vãn huyết áp tăng lên.
Không tin thì hỏi làm chi! Cho ngươi, ngươi không tin, không cho ngươi, ngươi lại đòi, sao có thể điêu ngoa như vậy!
Kế tiếp, đại thiếu gia "điêu ngoa" trực tiếp bắt cóc Thất Tịch lên xe!
"Các người chỉ muốn gạt tôi để bắt tôi lại, nói cho các người biết, không có cửa đâu!"
Logic này, thế mà lại không chê vào đâu được!
Xe thể thao ầm ầm nổ máy. Thất Tịch khô cằn hướng ra ngoài cửa xe hô hai tiếng: "Cứu mạng".
Đoạn Tri Hành gắt gao cau mày, khóe mắt đuôi lông mày biểu lộ một tia hoảng loạn.
Tiếp theo, xe thể thao lấy tốc độ nhanh như chớp biến mất khỏi Sở Gia!
Mặc dù Sở Đao Minh sớm đã kêu người đóng cổng sắt của dinh thự, nhưng không biết xe thể thao của Sở Long rốt cuộc làm từ vật liệu gì, đầu xe cứng như xe tăng, trực tiếp phá cửa mà ra!
Tất cả chuẩn bị trước đó đều vô dụng!
Mọi người kẻ báo cảnh sát, kẻ thét chói tai. Sở Đao Minh và Đoạn Tri Hành đều tự đi tìm xe, một đường đuổi theo!
Thất Tịch gắt gao dựa vào ghế, cảm thấy nếu đột nhiên lật xe, hai người cùng chết cũng rất có khả năng.
"Tiền bối, tiền bối! Không sao, chúng ta đã chạy ra! Chậm một chút!"
Chờ không còn ai, mồ hôi lạnh kìm nén bấy lâu của Sở Long mới từ da đầu trụi lủi tràn ra!
"Không được, tôi sợ đến mức không nhấc nổi chân khỏi chân ga."
Thất Tịch: "...."
"Tiền bối, chúng ta đã hoàn thành cốt truyện quan trọng nhất! Sở Long bởi vì tranh quyền thừa kế thất bại, nổi điên bắt cóc con tin trốn thoát. Bờ biển chỉ cách nơi này 20 phút lái xe, chúng ta còn vượt đèn đỏ, nhất định càng đến nhanh hơn! Bọn họ đuổi không kịp......"
"Con tin" Thất Tịch trấn an "tội phạm bắt cóc" Sở Long xong, Sở Long mới chậm rãi bình tĩnh lại, chỉ là Thất Tịch nhìn thấy đỉnh đầu Sở Long có một chút màu đen, như là thuốc màu chảy xuống, giọng nói của nàng không khỏi chậm lại.
"Tiền bối...chữ "Long" trên đầu anh là vẽ lên sao?"
Màu sắc giống như bị mồ hôi làm phai đi.
"Đúng vậy, đây không phải thao tác cơ bản sao?" Sở Long cuối cùng có thể nói chuyện bình thường.
Gâu Gâu Xấu Xa cầm chun trà kiểu Trung Quốc, bắt chéo chân nhấp một ngụm.
【Là ta dạy hắn! Chúng ta thân là vai ác, điều đầu tiên phải chú ý là bảo hộ thân thể mình. Xăm hình lên đầu sẽ đau cỡ nào! Bình thường ngón chân út đá phải chân bàn cũng đã kêu lên! 】
Trẻ Hư Hệ Thống ngồi dưới đất sùng bái nhìn Gâu Gâu Xấu Xa, trong tay cầm một quyển sổ, vừa nghe vừa nghiêm túc vẽ nguệch ngoạc vài hình mà chỉ có nó hiểu được trên giấy.
Thất Tịch lúc này không khỏi nghiêm túc tự hỏi. Quyển sách này phái tới nhiều nhân viên Xuyên Thư Cục như vậy, trong đó không thiếu các tinh anh, vì sao chỉ có nàng và tiền bối Sở Long ổn định sống sót đến bây giờ?
......Nhất định là vì hai người họ đều rất chú ý bảo hộ thân thể của mình.
Thất Tịch ánh mắt xa xăm mà nghĩ.
"Tới rồi." Sở Long hạ giọng. Hắn ở kính chiếu hậu đã nhìn thấy có 2 chiếc xe hơi màu trắng xuất hiện cuối đường.
Xem tốc độ, chỉ cần 5 phút nữa là có thể đuổi kịp.
Nhưng vì ứng phó hôm nay, Sở Long sớm đã tiến hành nâng cấp xe thể thao của mình!
Đầu xe bằng hợp kim! Có thể phá bay hết thảy chướng ngại vật!
Bánh xe siêu kiên cố! Có thể vẫn luôn tăng tốc đến tận cùng vũ trụ!
Một động cơ sống luôn thiêu đốt! Tốc độ nhanh gấp đôi xe cùng loại!
Lúc này, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng còi cảnh sát và giọng loa điện tử:
"Chiếc xe phía trước dừng lại! Xe thể thao biển số FP8888OO, lập tức dừng lại!"
"Mọi điều kiện đều có thể thương lượng!"
"Anh vẫn còn có thể quay đầu! Người báo án đã xác nhận sẽ tuyệt đối không truy cứu trách nhiệm! Xin lập tức dừng lại!"
......
Bốn phía thông suốt, mặc dù chạy trên tuyến đường chính bình thường tấp nập, những xe cộ khác không biết đều bị điều động đến nơi nào.
Ở phía sau họ, trái phải, tất cả đều là xe cảnh sát cấp tốc chạy tới, nhấp nháy đèn báo đỏ lòe.
Mà trên 2 chiếc xe hơi trắng, là 2 nam chính lòng nóng như lửa đốt.
Cảnh tượng trời sụp đất nứt, núi lở sóng gào trong phim tận thế phảng phất như đang ở ngay trước mắt.
Chỉ là thứ họ tránh né không phải lốc xoáy chết người, mà là các nhân vật chính phái cho đến giờ phút này còn muốn giữ lại họ!
Sở Long dẫm chân ga lao xuống vực, phía trước mơ hồ có thể thấy được mặt biển gợn sóng lóng lánh.
Đó tượng trưng cho tự do, cho thắng lợi, là niềm vui khi kết thúc công việc tăng ca ở thế giới này!
Đoạn Tri Hành cho rằng mình đã đủ nhanh, nhưng khi chứng kiến chiếc xe kia trực tiếp đâm thẳng qua lan can lao xuống biển, hắn biết mình đã sai.
Hắn luôn nghĩ mình đã có kế hoạch, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng trên thực tế.....hắn kiểm soát được cái gì?
Giữa không trung còn loáng thoáng truyền tới tiếng cười điên cuồng kiêu ngạo của Sở Long.
"Đây là các người thiếu ta!"
Thiếu ngươi?
Có lẽ Sở Gia có chút bí mật không thể lộ ra ngoài, nhưng tiểu thư thiếu ngươi cái gì?
Nàng còn trẻ như vậy, mới từ trong bóng đêm vô biên thử thăm dò vươn một chân, đầu ngón tay chạm vào ánh mặt trời, còn chưa bao giờ nếm trải những thứ tươi đẹp của thế gian này.
Vậy mà nàng lại phải bị ngươi mang theo cùng chết?
Thật bất công.
"Bùm" hai tiếng, trên mặt biển lại lần nữa xuất hiện hai vũng bọt nước.
-------
Thất Tịch phát hiện sự tình hiện tại có chút không ổn.
Tuy rằng đã sớm cùng tiền bối Sở Long uống viên thuốc "Chết không đau" trông như giọt lệ cô đặc kia, nhưng nước biển vừa ùa vào xe, nàng liền theo bản năng nín thở.
Thất Tịch biết bơi, đời trước còn lấy được cúp quán quân bơi lội cấp thành phố.
Lúc cùng bạn bè chơi đùa, nàng có thể nín thở gần 5 phút.
Thời điểm nàng nín thở, Sở Long ngồi bên cạnh trực tiếp sặc nước, trong miệng ùng ục ùng ục bọt khí, rất nhanh liền gục đầu xuống.
Đây, đây là chết rồi sao?!
Cũng quá nhanh đi!
Nhìn biểu tình của tiền bối, khóe miệng còn mang theo nụ cười, thoạt nhìn xác thật hoàn toàn không đau đớn!
Nhưng không thể đợi tôi sao!
Xe dần dần trượt xuống, nơi này gần bờ, đáy biển không sâu, còn có thể nhìn thấy ánh sáng phía trên mặt biển.
Thất Tịch quyết định tàn nhẫn buông ra, chuẩn bị hít một hơi thật sâu đón nước biển, cửa xe bên cạnh đột nhiên bị một cỗ quái lực kéo ra!
Trong quang ảnh mông lung, Thất Tịch híp mắt, mơ hồ thấy được một bóng người quen thuộc.
Người nọ động tác nhanh chóng nhưng vô cùng mềm nhẹ tháo đai an toàn trên người nàng, sau đó gắt gao ôm lấy eo nàng...bơi hướng lên mặt nước.
Đoạn Tri Hành ở trong nước giống như không bị lực cản ảnh hưởng, cực nhanh đưa mỹ nhân đã vô lực, mềm oặt trong lòng ngực đến trên bờ.
"Tiểu thư, không sao rồi, tiểu thư, ngài có nghe thấy tôi nói không? Tôi ở dưới nước nhìn thấy ngài vẫn có thể mở mắt, ngài còn sống......"
Khóe mắt Đoạn Tri Hành hơi đỏ, không biết là bị thứ gì cọ qua, hoặc là hắn thật sự cảm thấy bi thương.
Rõ ràng là cảnh xuân xán lạn, chiếu vào khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân của Thất Tịch, Đoạn Tri Hành chưa bao giờ có thời khắc nào như lúc này cảm thấy sắc mặt Thất Tịch tái nhợt yếu ớt đến như vậy.
Ngón tay hắn lạnh băng, không cảm nhận được hô hấp của nàng.
Người trước mắt giống như tác phẩm nghệ thuật trong con tàu khổng lồ đã chìm xuống biển trong một tai nạn từ vài thế kỷ trước, như là mộng ảo hoá thân, thể hiện rõ giai đoạn xán lạn mỹ lệ nhất thế kỷ đó.
Pho tượng thiếu nữ tay cầm hoa Thủy Tiên trong truyền thuyết, một kiệt tác được cho là xứng đáng để phụng hiến cho thần linh, bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cũng phải say đắm, cũng theo nó chìm vào đáy biển.
Hiện giờ, Đoạn Tri Hành vớt lên rốt cuộc chân thật là Thất Tịch, hay là tế phẩm bị bao phủ ở dòng chảy thời gian dài đằng đẵng?
"Mau cấp cứu!"
Sở Đao Minh cũng từ trong nước ra tới, hét lớn, trong tay hắn kéo Sở Long, nhưng nhìn sắc mặt xanh trắng của Sở Long...sợ là......
Thất Tịch gắt gao nhắm mắt. Nàng không còn lời gì để nói, đều đã nhảy xuống biển, còn có thể cứu về sao!!!
Các ngươi còn có chút lý trí, có tâm đồng tình, có chút tôn trọng nào đối với khoa học không?
Đừng cứu nàng, nàng biết sai rồi, lần sau nhất định lập tức chết!
Thất Tịch giờ phút này thành tâm thành ý mà sám hối.
Cùng lúc đó, Trẻ Hư Hệ Thống nghe được âm thanh "Đinh linh linh".
Đó là cuộc gọi khẩn cấp đến từ Xuyên Thư Cục.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro